Ân Tú Thành sắc mặt bình tĩnh nói ra những chuyện đã trải qua, làm cho vợ chồng Ân Thanh Sơn vui sướиɠ vô cùng. Đã hiểu rõ, ai cũng không muốn con mình đi lại bên bờ sinh tử. Ân Tú Thành đã phục vụ trong quân đội gần 10 năm, cũng cống hiến nhiều cho quốc gia. Ân Tú Thành đã làm xong thủ tục chuyển nghề, ở cục công an huyện Nam Hoà giữ chức đội trưởng đội hình sự.
Bộ cảnh phục mặc hôm nay chính là vừa mới mặc vào. Huyện Nam Hoà cách thôn chỉ có bốn năm mươi dặm đường *, về sau muốn gặp mặt cũng thuận tiện hơn. Vợ chồng Ân Thanh Sơn tự nhiên cao hứng. Triệu Lệ Phương tìm một cái đề tài : “Hôm nay anh trở về bằng cách nào?”
*1 dặm = 1,6km
Cô hiện tại tỉnh táo lại, liền muốn giải đáp thắc mắc, cũng có thể dời đi sự chú ý của nhân vật phản diện. Cô nhớ ở trong sách thời điểm nhân vật phản diện xuất hiện, mặc trên người là đồng phục cảnh sát cưỡi mô tô cảnh dụng (mô tô dùng cho cảnh sát), công khai xuyên qua toàn thôn, dừng lại tại trước cánh cửa thê thảm của nhà họ Ân.
Con trai đã hi sinh của nhà họ Ân trở lại, nhưng lại làm đội trưởng đội hình sự ở huyện thành, tin tức này truyền khắp thôn, kinh động rất nhiều người, bao gồm nữ chính trong nguyên tác cũng sang đây xem náo nhiệt, lần đầu gặp gỡ nhân vật phản diện, bắt đầu ân oán dây dưa của bọn họ. Nhưng là lúc này đây, Ân Tú Thành trở về nhà một cách vô thanh vô tức*.
*im hơi lặng tiếng
Địa phương phong bế như sơn thôn này, nếu trong thôn có tin tức mới mẻ nào cũng sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, dẫn đến một đám người đến hóng chuyện. Nếu có người nhìn thấy Ân Tú Thành trở về, không có khả năng mà cả đêm không có ai đến nhà họ Ân hỏi thăm.
Triệu Lệ Phương nhíu mí, không lẽ cả Lý Đại Ngưu không nhìn thấy Ân Tú Thành? Nhưng mà theo thời gian rời đi và xuất hiện của bọn họ cũng không đến một phút đồng hồ. Nhà họ Ân ở trong một cái ngõ cụt, mà nhà họ lại nằm ở tận cùng bên trong, dựa theo thời gian, Lý Đại Ngưu rất có khả năng đυ.ng mặt Ân Tú Thành.
Lý Đại Ngưu là người trong thôn, không có khả năng không biết Ân Tú Thành. Lúc hắn nhìn thấy Ân Tú Thành không có khả năng không có bất kỳ phản ứng gì? “Tôi cùng một đồng nghiệp trở về, đến thôn bên cạnh có chuyện, tôi nhờ hắn dẫn người đồng nghiệp kia đi, chính mình trở về trước.” Ân Tú Thành trả lời. Triệu Lệ Phương: “Mệt không? Nghỉ ngơi sớm đi?”
Cô không thể từ những câu hắn nói suy ra được manh mối nào, chỉ có thể suy đoán trong nguyên tác tình cảnh nhà họ Ân quá mức thê thảm, chỉ còn lại mẹ Ân cùng với Ân Tiểu Hổ bị què chân, cho nên sau Ân Tú Thành nghe tin hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.
Mà bây giờ người nhà họ Ân đều tốt, hắn tuy rằng rất nhớ người nhà, nhưng họ vẫn ổn nên hắn rất yên tâm, không cần phải vội vàng như vậy? “Cục công an có phân phối phòng ở cho tôi, hai ngày nữa cô mang theo con chuyển qua đi.” Ân Tú Thành kéo chăn trên giường nhỏ ra nằm lên. Triệu Lệ Phương vừa mới cảm thấy buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo lại.
Cô đã sớm muốn rời đi nơi này, ở nông thôn khắp nơi đều là ánh mắt cùng lỗ tai (ý là nhiều bà thím nhiều chuyện), rất nhiều người có tư tưởng bảo thủ, thích nhất là vung tay múa chân với người khác. Nếu đến lúc cô muốn ly hôn với Ân Tú Thành, cô tuyệt đối sẽ không trở về nhà mẹ của nguyên chủ là nhà họ Triệu, nhưng mà nếu ở lại sơn thôn này tuyệt đối sẽ bị người khác nghị luận chỉ trỏ đến chết.
Nhưng đến huyện thành sẽ không giống vậy, khoảng cách giữa người với người tương đối xa, có thể giữ lại không gian riêng tư nhất định. Cô tìm một căn phòng nhỏ, đóng kín cửa mà sống, dễ dàng ôn tập thi đại học, thật tốt. “Vậy cha mẹ làm sao bây giờ?” “Tôi phỏng chừng bọn họ không có thói quen ở trong huyện thành, nên sẽ không ở lâu được. Có thời gian tôi sẽ đưa cha đến bệnh viện để kiểm tra chân, nếu họ không muốn ở trong huyện liền đưa họ trở về.”
Ân Tú Thành lật người, đối mặt với Triệu Lệ Phương: “Chủ yếu là Đông Tuyết đã sáu tuổi, có thể đến lớp Dục Hồng*. Tiểu Phượng và Tiểu Hổ cũng hơn bốn tuổi rồi, có thể đưa đến nhà trẻ của cơ quan, cô cũng có thời gian đi làm.” Hắn dừng một chút lại nói, “Cô muốn đi làm sao?”