Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 67: Sắp tiến vào phó bản

Đoàn tàu chạy trong khu rừng rậm âm u đen kịt, Nhuế Nhất Hòa ngủ một giấc trong khoang ngủ, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn. Hai người đều cài đặt ba tiếng, ba giây sau, Đan Tiểu Dã ở khoang đối diện cũng từ từ mở mắt. Thần sắc cả người Đan Tiểu Dã đã tốt hơn rất nhiều, sau khi tỉnh lại, cậu ta không vội vàng mở giáo trình dạy ma thuật ra ngay mà ôn lại trước.

Nhuế Nhất Hòa mở APP, xem danh hiệu mới của bản thân.

‘Danh hiệu: Đồ Tể Terminator (bạn gϊếŧ chết tên đồ tể mới là Tuyên Hòa, chắc chắn là một người chính trực, tốt bụng. Người có ý nghĩ độc ác sẽ vô cùng kính sợ bạn. Từ nay về sau, đối với những ý nghĩ xấu xa, bạn sẽ vô cùng mẫn cảm và nhạy bén. Nếu tiếp xúc trong ba giây không gián đoạn, linh cảm có thể nhìn thấy tội lỗi mà người đó phạm phải gần đây nhất).’

Cũng không phải không có tác dụng.

Khách quan mà nói, so với hai danh hiệu trước thì có sự chênh lệch khá lớn. Thôi được, có thể nhận được danh hiệu đã là chuyện vui ngoài ý muốn rồi.

Sau khi viết xong ghi chú, Đan Tiểu Dã bắt đầu đọc giáo trình dạy ma thuật. Một ngày sau, cậu ta nói với Nhuế Nhất Hòa: “Chế tạo phần lớn các loại ma dược đều không cần đến gậy ma thuật, em có thể thử một chút.”

Cố gắng nhịn đau để dùng số điểm tích lũy ít ỏi còn lại mua sách ma thuật, tiến hành thử nghiệm.

Sau đó, thùng xe được bày đủ loại công cụ, trên chiếc kệ bên cạnh cánh cửa đều là ống nghiệm, có thể thấy được Đan Tiểu Dã rất phấn khởi. Đối với học bá, một bộ giáo trình mới có sức hấp dẫn mạnh hơn tất cả mọi thứ, trong khoang tàu không ngừng vang lên tiếng lật sách ‘sàn sạt’.

Nhuế Nhất Hòa hỏi cậu ta: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Mặc dù vu nữ và vu sư không cùng một hệ siêu nhân năng lực, nhưng linh lực và ma lực vẫn có chỗ giống nhau. Vu thuật của cô càng dùng thì càng quen thuộc, về vấn đề thao tác thực tế, chắc chắn cô có thể giải thích cho cậu ta một chút.

Đan Tiểu Dã lắc đầu: “Không có, mấy nội dung trước mắt này đều khá đơn giản.”

Gặp phải chỗ khó hiểu thì động não một chút sẽ tốt hơn! Uy nghiêm của học bá tuyệt đối không cho phép cậu đọc không hiểu những gì giáo trình đang nói.

Lại một ngày nữa trôi qua, Đan Tiểu Dã tràn đầy phấn khởi nói: “Em muốn tự làm một cây gậy ma thuật.”

Nhuế Nhất Hòa: “Cậu chắc chắn mình có thể làm ra được một cây gậy ma thuật phù hợp với bản thân?”

Đan Tiểu Dã: “… Không chắc chắn.”

Người nghèo thê thảm im lặng bỏ chạy.

Vu sư rất thảm, bọn họ không được tự chọn gậy ma thuật mà là gậy ma thuật tự mình lựa chọn chủ nhân thích hợp với nó. Giống như pháp bảo lợi hại trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy, chỉ chọn chủ nhân mà nó đã nhận định. Nếu vu sư dùng gậy ma thuật không phù hợp với mình, hiệu quả thi pháp sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn không thể thi pháp thành công.

Ngay cả gậy ma thuật của nhân vật chính trong poster cũng là mua về, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy nếu Đan Tiểu Dã muốn tự làm gậy ma thuật, khả năng lớn sẽ lãng phí nguyên vật liệu.

Lãng phí nguyên vật liệu chẳng khác nào lãng phí điểm tích lũy… Nguyên vật liệu về ma thuật cũng không hề rẻ.

Nhuế Nhất Hòa ở trong khoang tàu nhà ăn số hai, đưa mắt nhìn Đan Tiểu Dã rời đi. Cô ăn hết tôm hùm nướng phô mai và bò bít tết trên đĩa, hai món này là ‘món ăn đặc biệt nhất hôm nay’ mà nhà ăn đề xuất, mùi vị thực sự khá ngon. Cô đặt chiếc đĩa trống không lên băng chuyền, sau đó gõ tay lên mặt bàn, chìm vào trong dòng suy nghĩ.

Trong trận chiến sinh tử với Tuyên Hòa, cô đã sử dụng danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’, tiến vào trạng thái đặc biệt, sau lưng mọc ra một chiếc cánh dơi màu đen cực lớn. Không phải là một đôi cánh dơi mà nó chỉ xuất hiện ở phần lưng bên phải. Đây là tiềm lực chiến đấu cao nhất của cô, ngay cả ngón tay cũng không cần nhúc nhích đã có thể gϊếŧ chết một sinh vật trong truyền thuyết rồi.

Khi tiến vào trạng thái đặc thù, trong lòng cô lạnh lùng âm u, tràn ngập du͙ƈ vọиɠ khát máu. Những nơi mà tầm mắt quét qua đề có thể gϊếŧ chết kẻ địch.

Nhuế Nhất Hòa tỉnh táo lại, cả người lạnh buốt do trong thân thể vẫn còn sót lại trạng thái đặc thù.

Sự hờ hững đối với sinh mạng, chỉ cần nhớ lại cũng khiến người ta không rét mà run.

Tiềm lực này không thuộc về bản thân cô, cô là người, không phải là sinh vật thần kỳ nào cả.

Sức chiến đấu trong trạng thái đỉnh phong rõ ràng không phải của nhân loại, chắc chắn điều này có liên quan đến chất lỏng màu đen đã nhỏ vào mắt phải cô. Chất lỏng màu đen là cái gì? Máu ư? Nó thuộc về ai?

Nhờ có sự trợ giúp của khoang ngủ, sau khi lên tàu hơn một ngày, cô đã khôi phục lại hoàn toàn, có thể sử dụng trạng thái đặc thù lần nữa. Nhưng cô không dùng, một mặt là sợ trước khi cô sử dụng, Đan Tiểu Dã vẫn là một chàng trai vui vẻ hoạt bát, đợi đến thoát khỏi trạng thái đặc thù, Đan Tiểu Dã đã trở thành một cỗ thi thể.

Trạng thái mất trí, không phân biệt được đâu là địch, đâu là bạn. Trí tuệ giảm sút hơn nửa, thậm chí có thể nổi điên.

Mặt khác, cô vô thức không muốn để lộ trạng thái đặc thù trước mặt trưởng đoàn tàu.

Trừ lần đó ra, Nhuế Nhất Hòa có thể cảm nhận được rõ ràng, trước khi thân thể tích lũy đủ lực lượng, tỷ lệ thất bại khi cô sử dụng danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’ rất cao. Muốn tích lũy đủ lực lượng thì phải hút khô máu của một người.

Không hề cảm nhận được ranh giới của sự sống và cái chết, bây giờ nhớ lại thời điểm lúc hút máu, đó là một trải nghiệm vừa thoải mái vừa dễ chịu. Tay phải cô run lên, máu toàn thân sôi trào, bụng vẫn thấy no nhưng tinh thần lại xuất hiện cảm giác đói khát. Cái này không thể dùng thường xuyên, nếu không sẽ bị nghiện.

Thực ra, danh hiệu ‘Người hủy diệt thế giới’ rất nghịch thiên, gần bằng BUG. Nhưng tiềm lực của cô quá cao, trong thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa.

Nếu miễn cưỡng sử dụng, hiệu quả tiêu cực không thể đo lường được. Nếu phát điên lên gϊếŧ chết một hai người chơi, làm trái với quy tắc thì cô cũng không sống được. Hơn nữa, nếu sử dụng quá nhiều lần thì nó sẽ dần thay đổi tính cách của cô.

Đối với con người mà nói, thực ra lực lượng huyết thống rất nguy hiểm…

Trong khoảng thời gian này, vẫn nên rèn luyện mức độ hoàn thành của trạng thái ma hóa và sử dụng hình nộm nguyền rủa quen thuộc là chính.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô lên tiếng hỏi: “Trưởng đoàn tàu, anh có ở đây không?”

Cô gọi mấy tiếng liền, âm thanh thuộc về trưởng đoàn tàu mới vang lên. Cũng chỉ ‘ừ’ một tiếng, thể hiện người đang ở đây.

Nhuế Nhất Hòa tìm trưởng đoàn tàu tất nhiên không phải để nói chuyện phiếm với anh ta, cô muốn hỏi trong lúc tiến vào phó bản, có thể để lại vật phẩm quý giá ở trên tàu không.

“Có thể, nhưng tốt nhất là hãy dùng điểm tích lũy để mua gói bảo hiểm trên tàu.”

Nhuế Nhất Hòa lập tức mở APP trên điện thoại, dùng điểm tích lũy mua gói bảo hiểm. Sau đó lại hỏi: “Ở Linh giới, có nhiều đoàn tàu giống đoàn tàu 2348 không? Tổng cộng có bao nhiêu tàu?”

“Rất nhiều.”

Nhưng không nói số lượng cụ thể.

Nhuế Nhất Hòa không để bụng, hỏi giống như đang nói chuyện phiếm: “Trưởng đoàn tàu Hồ Điệp chỉ phụ trách đoàn tàu 2348 này sao?”

“Ừ, tôi chỉ phụ trách đoàn tàu 2348.”

Nhuế Nhất Hòa muốn suy đoán cảm xúc thật sự của trưởng đoàn tàu trong câu nói ngắn ngủn này.

“Trưởng đoàn tàu tên là Hồ Điệp, tại sao đoàn tàu này lại có tên là ‘Rắn đuôi chuông’? Sao không gọi là tàu Hồ Điệp?”

Giọng nói của trưởng đoàn tàu vang lên, mang theo mấy phần cảm khái.

“Tôi chỉ là một quái vật cấp ba của địa ngục thôi, làm gì có tư cách lấy tên của mình đặt tên cho đoàn tàu… Phải ca ngợi rắn địa ngục.”

“Cấp ba.” Nhuế Nhất Hòa bắt được từ khóa, vội vàng hỏi: “Vậy con rắn vĩ đại của địa ngục là cấp mấy?”

Trưởng đoàn tàu chủ quan nói lỡ lời, không trả lời nữa. Sau đó, Nhuế Nhất Hòa gọi thế nào anh ta cũng không lên tiếng.

Ngày thứ năm ở trên tàu, Đan Tiểu Dã đã chế tạo ra ‘thuốc chữa ngoại thương’, có thể khiến cho vết thương ngoài da khép lại nhanh chóng. Nhưng phải để ủ mười ngày thì nước thuốc mới có hiệu quả cao nhất, còn hiệu quả thế nào thì chưa biết được.

Ngày thứ tám ở trên tàu, Đan Tiểu Dã xuất hiện tình trạng ma lực bạo động, cơn lốc được chế tạo ra đã xé cậu ta thành hai nửa khi cậu ta đang ngồi đọc sách. Nhuế Nhất Hòa giúp cậu ta trấn an ma lực đang làm loạn trong thân thể, rất nhanh đã khống chế được, cơ thể cũng không bị thương chỗ nào.

Đan Tiểu Dã cảm thấy chuyện này là do thân thể ban đầu và năng lực vu sư đang tiến hành dung hợp vào nhau, chỉ cần an toàn vượt qua thì sẽ không sao nữa. Cậu ta cảm thán: “May mà không hoán đổi năng lực huyết thống, quá mức nguy hiểm.”

Nhuế Nhất Hòa: “…” Là do cậu quá yếu đấy.

Ngày thứ mười ba ở trên tàu, Đan Tiểu Dã đã uống xong chai thuốc ‘Khôi phục thị lực’ mà cậu ta tự mình chế tạo. Nhưng nó chỉ khiến tròng kính giảm đi ba phần tư, bạn học Đan bị cận thị cao vẫn phải uống thêm một phần thuốc nữa.

Ngày thứ mười bảy ở trên tàu, điểm đến ở trên vé tàu biến thành ‘Gõ thai’. Buổi chiều, vé tàu biến thành thẻ gỗ hối lộ quen thuộc, nhưng lại có một chút khác so với các thẻ trước đây, chữ ở trên mặt chính là chữ ‘Tứ’ đã biến thành chữ ‘Ba’. Nhuế Nhất Hòa đoán, lần này có lẽ bọn họ tiến vào phó bản cấp C.



Phía trước quầy báo với bức tường xám ngói đen, một cô gái cao gầy, mảnh khảnh gõ tay lên cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì, trong giọng nói mang theo ý trêu tức.

“Plankton, mở cửa làm ăn nào.”

Người thanh niên đeo chiếc kính tròng tròn màu bạc đứng ở phía sau cô căng thẳng đẩy chiếc kính lên. Cậu ta liếc nhìn vào trong quầy báo đen ngòm như mực, cửa sổ thủy tinh đột ngột mở ra khiến cậu ta giật mình, vô thức muốn trốn sau cô gái bên cạnh.

Đây chính là Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã đang đứng chờ nhận nhiệm vụ.

“Vội cái gì, vội đi đầu thai à!”

Plankton vươn cái đầu tròn xanh một nửa ra, hai chiếc râu nóng nảy rung lên. Cánh tay xanh trắng vươn ra khỏi cửa sổ, mặt bàn bằng đá cẩm thạch bị vỗ mạnh một cái.

Khóe môi Nhuế Nhất Hòa cong lên, đưa tay ra giựt sợi râu dài.

Plankton sợ đến mức rụt người lại: “Cô làm gì vậy?”

Nhuế Nhất Hòa đứng vững lại, nghiêm trang nói: “Thực ra tôi có huyết thống của mèo, khi nhìn thấy đồ vật lúc ẩn lúc hiện thì không nhịn được đưa tay ra bắt. Đây là bản năng mà thôi, tuyệt đối không cố ý đâu.”

Plankton: “…” Cô nghĩ tôi là người ngu à?

Anh ta tức giận rụt đầu về: “Hai người sắp tiến vào phó bản cấp C có tên là ‘Gõ thai’. Một mảnh móng tay hoàn chỉnh đổi được hai trăm điểm tích lũy và một tấm vé tàu.”

Cánh tay xanh trắng ném ra một cái thẻ trúc dài khoảng năm centimet, hai đầu đều nhọn.

Plankton nói: “Chỉ cần cắm vào móng tay của nữ quỷ là có thể lấy ra được một mảnh móng tay. Thẻ trúc sẽ được thu hồi, vì vậy đừng có vứt đi. Nếu lỡ vứt đi thì sẽ phải bồi thường theo giá của hơn hai mươi thẻ đấy.”

“Biết rồi.” Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói lời hẹn gặp lại với Plankton.

Plankton cười lạnh, không nói hẹn gặp lại mà chỉ nói tạm biệt.

Đợi hai người rời đi, Plankton điều khiển cánh tay trắng xanh đóng cửa sổ lại. Tự mình lẩm bẩm: “Chết luôn ở trong phó bản đi, đồ gieo họa một đi không trở lại. Ca ngợi chủ nhân của Linh giới, phù hộ cho lời cầu nguyện của tôi thành hiện thực.”



Bên cạnh quầy báo có một chiếc xe bus, mở cửa xe, bên trong vẫn trống không, sau khi đóng cửa xe, chiếc xe vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người. Trên ghế lái xe có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trang điểm hài hòa, mái tóc đen được buộc gọn một cách tỉ mỉ. Trên người mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, quần tây màu trắng, khí chất dịu dàng. Cô ấy quay đầu nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa rồi liếc nhìn Đan Tiểu Dã, cười hỏi: “Hai người vừa mới lên xe có mang theo thẻ gỗ hối lộ không?”

Người này chính là sứ giả dẫn đường.

Ngoài ra còn có hai nữ, năm nam, chắc cũng là game thủ.

Xe bus chạy vững vàng trên đường, hai bên đường phố là các cửa hàng, âm thanh huyên náo của thành phố truyền vào trong xe.

Sứ giả dẫn đường vừa dứt lời, lại có hai người đột ngột xuất hiện trên xe.

Nam nữ, cộng thêm hai người Nhuế Nhất Hòa. Bốn người chen lấn trước cửa xe, cô gái suýt chút nữa bổ nhào vào người Nhuế Nhất Hòa. Trong thời khắc mấu chốt, cô ấy thể hiện độ cân bằng tuyệt vời, sau đó lùi về sau một bước, đứng vững lại.

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

“Không sao.”

Cho dù đối phương không tránh ra thì Nhuế Nhất Hòa cũng ngồi xuống bên cạnh ghế lái xe, như vậy thì cũng có thể tránh được va chạm.

Sứ giả dẫn đường vẫn luôn ngồi trong buồng lái nhìn các game thủ, cô ấy giống như mọc mắt sau gáy vậy, dễ dàng điều khiển xe bus dừng lại ngã tư đèn đỏ, tránh người đi đường quẹo phải.

“Mọi người mau ngồi đàng hoàng! Tôi có việc muốn tuyên bố.”