Sáng sớm hôm sau, Tần Vũ, Tiêu Chiến và Lâm Động đang ở trong một tửu lâu xa hoa nhất ở Ẩn Nặc thành.
- Tần huynh, lần này chúng ta cũng chỉ nên an phận ở trong thành thôi a! Ta sợ chết lắm haha ... !
Lâm Động vừa tu chén rượu vừa cợt nhã nói.
- Tần đệ, ta cũng nghĩ vậy, chúng ta canh chừng bắt một tên tiểu tốt rồi lập tức quay về tông môn lĩnh thưởng là được.
Tiêu Chiến tiếp lời, Tần Vũ cũng cười ha hả phụ họa:
- Haha, hai người nói thật hợp ý ta, chúng ta cần gì phải liều mạng chứ, tối nay ra một góc thành trông chừng, bắt đại một tên tôm tép là được rồi.
Ba người cười lớn, chè chén qua lại mà nói.
Ở một góc khuất bên kia, có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong đang chăm chú lắng nghe nhất cử nhất động bên này.
...
Bày ngày sau.
Giờ Tý, Ẩn Nặc thành, ban đêm ở đây vô cùng yên tĩnh, nhà nhà đóng cửa, hạn chế ra ngoài, Ẩn Nặc thành này vốn dĩ từ xưa đến nay cũng không an toàn gì.
Gần đây lại xuất hiện dị tượng khó lường nên dân chúng trong thành càng thêm phòng bị.
Tần Vũ và Tiêu Chiến cùng Lâm Động đang tuần tra quanh khu vực phía bắc của thành, nơi thường xuyên xảy ra những vụ bắt cóc nhất, những hôm gần đây bọn chúng một mực án binh bất động, không hề xuất hiện. Bỗng Tiêu Chiến la lớn:
- Mau mau nhìn, ở phía nam xuất hiện hắc sương như mô tả.
- Mau mau qua đó.
Tần Vũ nhanh chóng phân phó, bọn họ vừa đi, một bóng đen cũng lóe lên theo sát bọn họ. Tần Vũ cười lạnh, hành tung của hắn đã bị Tần Vũ phát hiện từ sớm, chẳng qua là ba người Tần Vũ cố tình cắn câu.
Từ trong hắc sương lao ra hơn chục tên hắc y nhân, trên vai bọn chúng vác theo đám trẻ em và trinh nữ. Lâm Động giả bộ kích động hét lớn:
- Mau mau đuổi theo, điểm cống hiến của chúng ta đến rồi.
Mấy ngày nay, Tần Vũ đã cho Ám Dạ Hành tiềm phục xung quanh theo dõi nhất cử nhất động của bọn này, lại cho người thông tri về tông môn xin thêm chi viện, rồi một mực chuẩn bị trước mai phục ở bốn hướng đông, tây, nam và bắc Ẩn Nặc thành chờ đợi bọn chúng xuất đầu lộ diện. Tần Vũ rút kiếm, chém một chiêu Phong Sát vô cùng chuẩn xác và nhanh chóng, chặt lìa đầu một tên trong số đó. Nguyên Anh bản mệnh của tên này hoảng sợ bỏ chạy. Đám người Tần Vũ liều mạng đuổi theo. Bọn họ cố tình chạy vừa đủ theo sát phía sau, ngay khi vào trong một vách núi chật hẹp, xung quanh nhiều góc khuất thì Tần Vũ bắt lập tức bắt Nguyên Anh bản mệnh của tên này lại phong bế trong pháp bảo của tông môn, vừa làm xong thì ngay lập tức bị tập kích.
Bành!
"Khặc Khặc cái đám đệ tử tông môn này thật là ngu ngốc"
Tên Trại Chủ vừa ra chiêu vừa đắc ý trong lòng.
Chuyện này Tần Vũ đã sớm dự liệu. Hắn ra hiệu cho Tiêu Chiến và Lâm Động sẵn sàng rút lui theo kế hoạch.
Tần Vũ giơ kiếm lên chống đỡ, lùi lại phía sau, hắn dùng [Thần Nhãn] quét một lần xung quanh, phát hiện phụ cận tiềm phục hơn 50 tên tu sĩ.
- Khặc! Khặc, chào mừng Tiên Kiếm Tần Vũ đến với Ẩn Nặc thành.
Một thân ảnh từ từ xuất hiện trước mặt ba người bọn họ, Trại Chủ Tam Quỷ trại, hắn lúc này nhìn thật quái dị, khác hẳn với mô tả, toàn thân tỏa ra mùi huyết khí tanh tưởi, tóc hắn đã sớm rụng hết, da đầu nhăn nheo, hai bên thái dương ẩn ẩn nhú lên hai cái sừng.
Huyết Quỷ Thuật!
Bọn họ thầm rùng mình, thuật này vô cùng độc ác lấy máu hài đồng và trinh nữ luyện hóa cho bản thân sử dụng, lại mượn tinh huyết của ma tộc, luyện chính mình thành nửa nhân nửa ma, nâng cao sức mạnh thân thể, tu vi mau chóng tinh tiến vượt bậc, nhưng hậu quả là nhân hình biến dạng, không thể quay đầu, càng ngày càng điên cuồng khát máu, nếu không khống chế được sẽ sớm nhập ma, chân chính thành nô ɭệ nhân ma, mặc cho ma tộc sai sử.
"Tần đệ, chuyện này quả thực có liên quan ma tộc, chúng ta nên làm sao đây"
Tiêu Chiến vừa thấy Trại Chủ Tam Quỷ trại liền gấp gáp truyền âm cho Tần Vũ.
"Cứ theo kế hoạch mà hành động, cố gắng phòng thủ, rút lui, không nên dây dưa lâu"
Tần Vũ truyền âm cho cả Tiêu Chiến lẫn Lâm Động, Tần Vũ thông qua Ám Dạ Hành đã nắm đầy đủ thông tin của Tam Quỷ trại trong tay, bọn họ hoàn toàn đủ sức đánh một trận sống mái với Tam Quỷ trại với sự trợ giúp của Ám Dạ Hành, nhưng đó là trường hợp cùng đường. Tần Vũ không thể để Ám Dạ Hành nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa bọn họ phải theo kế hoạch mà làm.
- Hừ, biết ta là Kiếm Tiên Tần Vũ lại còn dám lộ diện.
Tần Vũ lạnh lùng nói.
- Khặc khặc, tiểu tử, ngươi chỉ là con ếch trong cái giếng tông môn của ngươi thôi, để ta cho ngươi thấy như thế nào mới được gọi là sức mạnh.
Bành! Dứt lời tên này tung chiêu về phía Tần Vũ, ba người bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, tên này bây giờ đã Luyện Hư đỉnh phong.
- Không ổn, tình báo sai sót mau rút lui!
Tần Vũ giả bộ gấp gáp phân phó, tên này quả nhiên ẩn giấu thật sâu, hèn gì lại có thể ung dung xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy. Tần Vũ vừa ra lệnh rút lui, tên Trại Chủ này liền cho thủ hạ đuổi theo.
- Mau chóng truy sát bọn chúng!
Bành! Bành!
Đám người Tần Vũ liên tục huy chiêu về phía đám thổ phỉ bám đuôi, Tần Vũ truyền âm.
"Mau chạy về chỗ đó!"
Tiêu Chiến cũng truyền âm cho hai người bọn họ.
"Nhớ nuốt giải dược"
Bọn họ chạy trối chết về phía Luyện Ngục Đại Trận mà Tần Vũ phối hợp với Tiêu Chiến âm thầm chuẩn bị mấy ngày qua.
Bụp! Bụp!
Liên tiếp những độc đan nổ tung trong không khí, Bế Khí độc đan lan tỏa khắp một vùng rộng lớn.
Tần Vũ huy kiếm chém từng đợt Liệt Diệm Trảm hung bạo về phía sau, một vài tên không kịp phòng bị, trực tiếp bị Dị Hỏa thiêu đốt, đau đớn gào thét váng trời, những tên còn lại, trực tiếp chặt đi bộ phận của mình hoặc đồng đội dính chiêu ngăn chặn Dị Hỏa lây lan. Tiêu Chiến và Lâm Động cũng không vừa, liên tục vừa tung chiêu vừa lùi, đánh trọng thương đám thổ phỉ của Tam Quỷ trại.
- Chết tiệt, mấy thằng nhãi để lại cái mạng chó của các ngươi.
Tên Trại Chủ mắt thấy thoáng chốc có gần chục người bị ba người Tần Vũ làm bị thương, hắn cực kỳ bức bối, bọn này cứ như chuẩn bị trước, chưa đánh đã chạy, chẳng giống mấy đám liều mạng kiếm điểm cống hiến và uy danh trước đó, làm hắn vô cùng bất ngờ, kế hoạch mai phục cũng vì vậy mà đổ bể.
- Hừ một đám nhát chết, đám trước kia còn dám sống mái với ta một trận.
- Vậy ra ngươi là người gϊếŧ bọn họ.
Ba người Tần Vũ đột nhiên dừng lại, hỏi hắn.
- Khặc khặc, bọn chúng thật là quá yếu đi, mấy đứa nữ đệ tử, còn không đủ cho bổn gia gia thống khoái.
Dứt lời, Luyện Ngục Đại Trận bạo khởi, sáng rực một vùng trời bao vây bọn họ lại, Luyện Hư kỳ đệ tử và Hợp Thể kỳ cao thủ của thượng cổ Thanh Vân tông môn cũng mau chóng xuất hiện bao vây chúng lại.
- Aaaa...mau mở đường máu rút lui.
Tên Trại Chủ hét thảm, lần này hắn bị ba người Tần Vũ dụ dỗ, lọt vào mai phục của thượng cổ Thanh Vân tông.
Tên Trại Chủ điên cuồng điều động chân khí mong muốn liều mạng bỏ chạy, nhưng bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra, bọn họ không thể điều động chân khí.
- Hèn hạ, vô sỉ, các ngươi lại hạ độc.
- Haha, ngươi đủ tư cách nói chuyện đó sao?
Tần Vũ cười lạnh hỏi lại.
Thông qua Ám Dạ Hành, Tần Vũ liền biết lực lượng của Tam Quỷ trại lên đến hơn 100 tên, cho dù năm người bọn họ có mặt đầy đủ cũng không thể nào địch lại. Tần Vũ hành sự cực kỳ cẩn thận, liền tương kế tựu kế với bọn chúng, một mực thể hiện nhát gan hám tài, dẫn dụ bọn chúng lọt vào mai phục của tông môn, tóm gọn một lần. Phàm là chuyện có thể động não, Tần Vũ hắn liền không động tay động chân.
Mấy tên thủ hạ, vậy mà ngoan độc cắn độc dược tự sát. Trưởng lão trong tông thấy không ổn, nháy mắt chộp tới tên Tam Trại Chủ, không cho hắn tự sát.
Tên Trại Chủ vậy mà nhân lúc hoảng loạn, lại bỏ trốn thành công, Tần Vũ cũng không sính cường đuổi theo, chó cùng cắn càn, cùng với đệ tử trong tông mau chóng chế trụ những tên còn lại.
Chuyện này quá hung hiểm, Tần Vũ cũng không muốn nhúng tay quá sâu, hắn sẽ giao lại cho cao tầng tông môn xử lý tiếp.
Ở mấy thành trì khác, có vài đội ngũ liều mạng bỏ chạy còn may mắn thoát chết, còn lại đa số là chết thảm. Tứ đại thượng cổ tông môn cũng gửi đi chi viện cứu bọn họ, nhưng chỉ kịp cứu vớt được một hai tổ đội. Bọn họ đa số tính khí cao ngạo, sính cường, thích thể hiện cho nên dễ bị địch nhân dụ dỗ mới lần lượt rơi vào ma trảo của bọn chúng mà táng thân như vậy.