Đã trải qua hơn 1 canh giờ từ lúc Tần Vũ rời đi.
Bên này đội ngũ hộ vệ của Tần gia dưới sự chỉ huy của Lăng thống lĩnh cũng chuẩn bị hạ xong địch nhân.
Hai Luyện Hư trung kỳ cao thủ của Ám Dạ Hành đã cấp tốc rời đi trước truy tìm tung tích Tần Vũ, vì hơn hai chung trà trước Lăng thống lĩnh đã mất dấu tín hiệu của Tần Vũ.
Chỉ biết những lúc cuối cùng trước khi mất tín hiệu, Tần Vũ đang di chuyển liên tục về phía bắc, tiến nhập vào sâu trong ma thú sơn mạch.
Hướng đó là hướng của Giao Long hợp thể kỳ đỉnh phong, chuyện này đối với tổ chức chuyên thu thập tình báo và ám sát như Ám Dạ Hành không có gì là lạ, nên bọn họ cũng lo lắng không thôi.
...
Một bên, Tần Nhược Tuyết ôm Tiểu la lỵ chạy trối chết trên đường, nàng đang cố gắng chạy đến thành trì gần đó, tiến vào Hồng Lâu gọi cứu viện.
Từ bây giờ về đến Trung Châu thành còn hơn 3 ngày đường phi hành liên tục nữa nên nàng chỉ còn cách này mà thôi.
Nàng đột nhiên phát hiện trược mặt nàng là người của Long gia, Long Vũ Âm.
Thấy Tần Nhược Tuyết vẻ mặt hoảng hốt chạy qua đây, Long Vũ Âm liền trực tiếp phi thân qua, đỡ nàng và tiểu la lỵ rồi gấp gáp hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Ám sát ... Tần Vũ dẫn địch ... chạy đi ... rồi.
Tần Nhược Tuyết chỉ mới Nguyên Anh kỳ, nãy giờ dốc hết sức lực phi hành liên tục hơn 1 canh giờ, thẳng đến bây giờ đã kiệt quệ, chỉ là mang theo một tia nghị lực mà cố gắng tiếp.
Thấy Long Vũ Âm liền khóc nức nở, hổn hển mà nói với nàng.
Vì Tần Nhược Tuyết từ thủ hạ của Tần Vũ nghe được, hình như nàng đối với Tần Vũ cũng có chút tình ý, nên mới trực tiếp nói ra những thứ này.
- A ... mau theo ta!
Long Vũ Âm nghe xong liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, dẫn thủ hạ qua trợ chiến cho Lăng thống lĩnh, để lại một người chăm sóc cho Tần Nhược Tuyết và tiểu la lỵ.
Nàng thật muốn chạy qua chỗ Tần Vũ, nhưng bây giờ, chỉ có Lăng thống lĩnh có pháp bảo tín hiệu câu thông với Tần Vũ thôi, hơn nữa, nếu Tần Vũ chạy quá xa liền sẽ không thể tìm ra.
...
Qua hơn hai chung trà, con Giao Long trực tiếp oanh sát hai tên Luyện Hư trung kỳ, tên còn lại bỏ chạy trối chết về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão Tần gia thấy con giao long bạo nộ, liền lập tức quay đầu bỏ chạy, lão bây giờ cũng không phải đối thủ của nó!
Trên miệng con Giao Long tụ một quả cầu chân khí, chân khí xung quanh cấp tốc bị huy động về đây, xoáy từng đợt, từng đợt liên hồi.
Rồi bất ngờ, thiên địa phát sáng chói mắt, từ miệng con Giao Long bạo phát một tia sáng về phía Đại trưởng lão Tần gia.
Nhanh đến cực điểm!
Uỳnh!
Lão khổ sở chống đỡ một chiêu này, hộc cả máu tươi, khàn khàn ho ra máu liên tục.
Hoảng hốt bỏ chạy, hắc y trên người lão cũng đã bị trấn nát, khuôn mặt cũng đã lộ ra.
Lão chạy trối chết, con Giao Long đằng sau đuổi theo không ngừng.
Bành! Bành!
Lão cũng huy chiêu, liên tục chưởng về phía Giao Long, mong đào thoát bảo mệnh, lão hiện giờ chỉ là Hợp thể sơ kỳ, xa xa còn lâu mới là đối thủ của nó.
Con Giao Long đột nhiên quật tới. Giao Long Bái Vĩ!
Oành! Lão lấy hai tay đỡ trước ngực, đã kích hoạt cả bảo vật hộ mệnh vậy mà vẫn hộc máu văng ra xa.
"Chết tiệt"
Lão dùng huyết độn phù trực tiếp bỏ chạy, lão ho ra máu không ngừng!
Con Giao Long thấy vậy cũng không có đuổi theo lão nữa, từ từ bay về tổ của mình.
Nó lại ngửa cổ lên bầu trời, rống lên một tiếng thị uy kinh thiên.
Uônggggggg
Xong rồi hai mắt khép hờ, nằm xuống nghỉ ngơi.
...
Tần Vũ bên này đang hấp hối từng nhịp, thất khiếu chảy máu liên tục.
"Tần Vũ, ngươi phải cố gắng sống sót"
Diệm Cơ theo Tần Vũ lâu như vậy, thấy hắn bị trọng thương sắp chết, hốt hoảng, gấp gáp liên hồi kêu lớn mong thức tỉnh hắn.
Nhưng hắn bây giờ, không biết đã bất tỉnh bao lâu, ngực hắn cứ nảy lên từng nhịp, miệng chảy máu không ngừng, xung quanh mặt đất, máu chảy đỏ cả một vùng.
...
Đột nhiên thiên địa biến sắc, cả bầu trời đỏ rực một mảnh, từ hư không xuất hiện một cái đuôi, rồi hai cái đuôi, thẳng cho đến chín cái đuôi dài xuất hiện trên bầu trời.
Mỗi cái đuôi nhìn như đuôi của phượng hoàng, mỗi đốt có một con mắt, hỏa diệm lượn lờ xung quanh bùng cháy dữ dội.
Nhiệt độ vùng trung tâm sơn mạch, bỗng chốc nóng lên kinh khủng, không khí vặn vẹo, mấy con yêu thú độ kiếp kỳ, thấy chín cái đuôi này cũng vội trốn đi.
Con Giao Long lúc này nằm trong ổ run rẩy không ngừng, nó bị áp chế bởi huyết mạch, sợ hãi ngóc đầu lên nhìn chín cái đuôi đang bốc cháy dữ dội trên bầu trời.
Đột nhiên từ cái đuôi dài nhất, bắn ra một đốm lửa, cấp tốc bay thẳng lên nhục thân Tần Vũ.
Uỳnh!
Sóng nhiệt lan tỏa, một vùng xung quanh sinh sinh bị trấn nát thành bình địa.
Ngọn lửa màu hoàng kim bao trùm nhục thân của Tần Vũ bùng cháy lên dữ dội.
Diệm Cơ trong ngọc bội hốt hoảng, hắn bây giờ chưa đủ thảm hay sao, còn bị hỏa diệm bực này oanh tới nhục thân.
Trên bầu trời, chín cái đuôi dần dần biến mắt, không khí cũng hòa hoãn trở lại, con Giao Long lúc này mới thôi run rẩy, đoạn lại nhìn về phía Tần Vũ, nhưng chung quy vẫn không dám làm gì.
Xung quanh vị trí Tần Vũ hạ lạc hồi nãy, hoàng kim hỏa diệm bốc lên ngùn ngụt bao trùm cả một vùng không gian rộng lớn.
"Tần Vũ! Tần Vũ!"
Diệm Cơ hoảng hốt liên tục gọi tên hắn, nhưng dường như hắn không có nghe thấy, nàng nước mắt lưng tròng, bởi vì dưới sức nóng của hỏa diệm, nhục thân của hắn đang bắt đầu tiêu tán.