Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 11: Thị Trấn Siren

Bảo vệ đứng lẳng lặng tại cửa nhìn họ đi xa, phía sau là đường viền được tạo bởi vô số pho tượng, gương mặt không biểu tình của chúng ẩn hiện trong đêm tối, giống như những con cá ló ra khỏi mặt nước, dáng vẻ bất động của bảo vệ không con ngươi trong bóng đêm cơ hồ phân không ra có gì khác biệt so với tượng điêu khắc.

【 Nhiệm vụ chính: Tham quan viện bảo tàng Siren hoàn thành —— khen thưởng 50 điểm 】

【 Tổng điểm hiện tại: 81, có mua đạo cụ hay không? 】

81 à... Bạch Liễu sờ cằm một cái, hỏi: 【 Có cồn cao độ không? 】

【 Đang tìm kiếm trong Cửa hàng —— Có, một chai 6l, 9 điểm 】

... 6l một chai cơ à, quá rẻ.

Một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh cần 10 điểm, mà 6l cồn chỉ cần 9 điểm, ba máy chiếu 3D cũng chỉ cần 8 điểm là mua được, nhưng Bạch Liễu nhớ lần trước hắn thấy 【 Bó đuốc cháy mạnh 】 - một loại vật phẩm tiêu hao - lại cần những 20 điểm...

Hắn híp mắt, nhìn về phía 【 Bó đuốc cháy mạnh 】 và 【 Máy chiếu 3D 】 trong Cửa hàng —— giá cả đã xảy ra thay đổi.

【 Giá cả bó đuốc cháy mạnh hạ xuống còn 17 điểm 】

【 Máy chiếu 3D khôi phục giá gốc, 6 điểm/ cái 】

Hai đạo cụ hắn chú ý trước đó đều thay đổi giá cả.

Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, loại đạo cụ có vẻ càng có tác dụng lớn trong phó bản như 【 Đèn pin ánh sáng mạnh 】 và 【 Bó đuốc cháy mạnh 】 càng có giá cao.

Song có một vài đạo cụ hắn dùng qua xảy ra biến đổi giá cả, mà hắn đang trong livestream... Bạch Liễu suy đoán hẳn là trong thời gian hắn chơi trò chơi, số lượng người mua những đạo cụ này thay đổi, từ đó thay đổi giá cả đạo cụ.

Nói cách khác giá cả các đạo cụ không phụ thuộc vào tính thực dụng của nó, mà phụ thuộc vào nhu cầu thị trường, đồ đắt tiền không nhất định sẽ hữu dụng hơn.

Cách làm này trái ngược với tư duy thiết kế game của Bạch Liễu, trò chơi hắn thiết kế thường đạo cụ càng đắt thì càng dễ dùng, không nghĩ tới trò chơi này lại dựa theo nhu cầu thị trường để định giá.

Bạch Liễu hoàn toàn yên tâm, không cần cố gắng mua đồ xa xỉ để qua cửa nữa rồi.

Điều này sẽ giúp hắn tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.

Bạch Liễu rất rộng rãi: 【 Mua hết 】

【 9 chai cồn cao độ đã được cho vào Túi của người chơi Bạch Liễu, hoan nghênh lần sau lại tới 】

Vương Thuấn đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu thấy một màn này gấp gáp vỗ đùi: "Trời ạ! Cậu làm gì thế hả? Chuẩn bị dùng cồn đốt pho tượng sao? Pho tượng sợ sáng chứ không sợ lửa! Hơn nữa tiêu hết điểm rồi lúc khẩn cấp thì sao, cậu ngốc à!"

Bên cạnh cũng có người chơi xì xào bàn tán:

"Người chơi mới này làm gì thế? 81 điểm mua cồn, nghiện rượu nặng à?!"

"... Mệt tôi còn mong đợi cơ, tên này hành sự kì lạ, kiểu chơi game nhắm mắt dựa cảm giác í!"

"Cậu ta mua nhiều cồn vậy làm gì? Quái vật chỉ sợ nhược điểm, pho tượng người cá sợ ánh sáng nhưng không sợ lửa nha, hơn nữa độ sáng khi đốt cồn không đủ để bức lui pho tượng người cá, mua nhiều cồn như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì..."

"Quá chủ quan đi, cho rằng pho tượng người cá sợ sáng thì sẽ sợ lửa, trước đó cũng có người mới phạm phải sai lầm này, dùng đuốc để đốt chứ không phải để chiếu vào pho tượng người cá, kết quả lửa đuốc tắt ngúm, chết không toàn thây."

"Giải tán giải tán, còn tưởng ngon nghẻ lắm, kết quả chẳng qua dựa vào vận may..."

"Ngưỡng cửa phòng chiếu phim trung ương càng ngày càng thấp, loại người chơi này cũng vào được, nhóm Mục thần mới thật sự xứng ở đây..."

...

【 Thêm 0 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 2 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 766 người dislike TV nhỏ của Bạch Liễu, 0 người donate cho TV nhỏ của Bạch Liễu 】

【 Thêm 1447 người vây xem TV nhỏ của Bạch Liễu, trong đó hơn một nửa dislike TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt danh hiệu Hữu Danh Vô Thực, bạn chơi trò chơi quá tệ, tất cả mọi người đều mong bạn chết ~ 】

【 Vị trí mở rộng tại màn hình trung ương của người chơi Bạch Liễu hết hạn 】

【 Tổng số dislike tăng lên quá nhanh, người chơi Bạch Liễu tiến vào khu vực 《 Hài kịch tử vong 》, dùng kĩ xảo tìm chết hài hước của bạn lấy lòng mọi người đi nào! 】

Vương Thuấn trơ mắt nhìn màn hình TV lóe lên một cái rồi tối xuống, các người chơi sau lưng hắn còn đang cười nhạo người chơi mới vừa tới khu vực trung ương liền bị đẩy vào khu Hài kịch tử vong, chỉ có Vương Thuấn thở dài một hơi, hắn đẩy mắt kính, nghĩ tới thông tin về NPC thần cấp mình chưa thu thập xong, do dự một chút, vẫn đứng dậy đi vào khu vực Hài kịch tử vong.

...

Màn đêm hạ xuống.

Tài xế lái xe chạy trên đường phố, đèn đường hai bên thắp sáng mờ, trên đường phố là ngư dân vác lưới đi bộ về phía biển, dùng một loại ánh mắt gần như đờ đẫn như về xe của họ.

Đây đều là ngư dân tham gia hoạt động bắt người cá tối nay.

Dưới ánh đèn u ám, đường vân cẩm thạch trên mặt họ hiện ra chi chít, có chút dịch nhầy từ trên người họ tí tách chảy xuống, nhìn qua giống làn da trơn trượt của cá sau khi cạo hết vảy, nhìn còn đáng sợ hơn ban ngày, ánh mắt họ trong đêm tỏa ánh sáng xanh âm u.

Tài xế cảnh cáo lần nữa: "Các ngư dân này đều rất nguy hiểm, họ rất lâu rồi không có thu nhập, các cô cậu đợi lát nữa ở nguyên trên chiếc thuyền chỉ định xem người ta tổ chức bắt cá là được, không nên tiếp xúc với họ, các cô cậu vừa nhìn là biết không phải người địa phương, rất dễ bị cướp bóc."

Tài xế vừa nói, vừa từng ngụm từng ngụm ăn cá, người này bữa tối cũng ăn cá rán, thịt cá vụn dính đầy hai bên mép, Bạch Liễu lại ngửi thấy mùi cá tanh hôi thối khiến hắn muốn ói, nhưng trong xe trừ hắn ra không ai ngửi thấy mùi này, Andrey đang nhìn con cá trong tay tài xế nuốt nước bọt, nóng nảy gãi tai.

Lucy không nhịn được nói một câu: "Con cá này trông thật thơm nha."

Andrey vô cùng nóng nảy: "Bữa tối chúng ta ăn cái gì! Chết đói rồi!" Nói xong dùng ánh mắt căm ghét thù hận nhìn Bạch Liễu sau lưng.

Đoàn người vừa ăn tối tại viện bảo tàng, Bạch Liễu gọi một bữa tiệc chay, không hề có bất kỳ món cá nào, không riêng gì Andrey nổi giận, cả Lucy cũng hơi kinh ngạc, nhưng Bạch Liễu có tiền Bạch Liễu to nhất, hắn nói mình không muốn ăn cá mọi người chỉ có thể chiều theo ý hắn.

Andrey mắng: "Không có tiền tiêu thì không nên ra ngoài chơi trò chơi làm gì, cút mẹ về nhà mà ăn chay đi!"

Bạch Liễu chỉ khẽ mỉm cười: "Tao cũng thấy vậy, Andrey muốn ăn thịt thì tự gọi món đi."

Hắn rút lại toàn bộ bữa chay của Andrey, mà đồ ăn tại bảo tàng Siren rất đắt đỏ, Andrey căn bản không mua nổi, nhưng Bạch Liễu nói không cho liền không cho.

Andrey không dám gây rắc rối với Bạch Liễu, dẫu sao gã cần Bạch Liễu trả tiền khách sạn tối nay, gã không muốn phải lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng Jeff thì không cần phải sợ, vì thế Jeff bị Andrey đoạt toàn bộ đồ ăn, còn bị Andrey đấm cho mấy quả, rúc trong góc ôm bụng im thin thít.

Hiện tại ngửi mùi cá rán, Jeff cũng không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt lộ khát vọng đè nén, sau đó nhìn Andrey, mắt đỏ ngầu hằn học.

【 Âm mưu đẫm máu của Jeff —— tiến độ hoàn thành: 30% 】

Bạch Liễu phân ra ánh mắt nhìn Jeff.

Andrey bị cái bụng đói cùng mùi thức ăn thơm ngào ngạt tra tấn phiền não vô cùng, gã không khống chế được gãi tai, Bạch Liễu chú ý tới khối da sau tai bị gã gãi đỏ bừng bỗng nhiên hơi nhăn lại, xuất hiện vết lõm hình cung, mở ra đóng lại tựa mang cá khi hô hấp, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, khối da kia lại trở về bình thường.

Khối da như có sinh mệnh vậy, đang tự cử động ở biên độ nhỏ.

... Nhịp nhàng như mang cá khi bị mắc cạn vậy.

Bạch Liễu dùng đồng tiền quét Andrey.

【 Tên NPC: Andrey (đang trong dị hóa cao độ) 】

Từ khi ra khỏi viện bảo tàng Siren mức độ dị hóa của Andrey đã tăng lên...

Bạch Liễu hơi nhướng mày: "Andrey, lúc ở trong bảo tàng mày có sờ pho tượng người cá nào không?"

"Sờ thì làm sao?" Andrey quay đầu, ác ý nói: "Bạch Liễu, tối nay chúng ta xem xem ai mới là thằng khóc lóc về nhà bú sữa mẹ!"

Trong chớp mắt Andrey tức giận gầm nhẹ, hai bên sau tai gã trong bóng tối phập phồng kịch liệt, cạnh mắt Andrey cũng xuất hiện đường vân xám đen giống vảy cá, con ngươi trong tròng mắt lại thu nhỏ một vòng, mồ hôi trở nên nhơn nhớt.

Tài xế đột nhiên thấp giọng mắng: "Đám nhãi ranh, không được phép đánh nhau trong xe!"

Andrey nháy mắt thu hồi mang cá, ánh mắt vẫn hung tợn dừng trên người Bạch Liễu.

Tài xế: "Tôi đã dựa theo yêu cầu của các cô cậu tìm được nơi quyết đấu, hoặc là nơi đánh cuộc cho các cậu, một bãi biển vắng vẻ cùng hai chiếc thuyền gỗ, các cậu phải chú ý an toàn, có ai chết chìm thì tôi không chịu trách nhiệm."

Qua một lát, tài xế cười khẽ lẩm bẩm: "Chẳng qua ở đây lâu vậy rồi chắc các cậu không chết chìm được đâu... Hẳn sẽ biết bơi."

Bạch Liễu mặt hơi biến sắc, hắn không biết bơi.

Cư dân trong thị trấn toàn có vảy cá, bao gồm đoàn người mới tới đây một ngày, đều dần dần có những biến đổi vi diệu gần sát với cá, thích ăn cá thối, người tỏa ra mùi tanh...

Cá trời sinh biết bơi, dĩ nhiên sẽ không chết chìm.

Trừ Bạch Liễu.

Hắn khác những người khác ở chỗ, vừa không ăn thịt cá thối, vừa không để pho tượng người cá chạm vào người, Bạch Liễu suy đoán hẳn sự khác biệt này khiến người khác bị biến thành cá, còn chính hắn thì vẫn là người, chờ đến khi lên biển, độ nguy hiểm của hắn khẳng định tăng gấp nhiều lần.

Ai biết được trong biển có ẩn giấu quái vật gì không, ai biết được Andrey có biến thành quái vật lật đổ thuyền hắn hay không?

Khó trách nhiệm vụ phụ 【 Con thuyền chân ái 】 khen thưởng cao đến 100 điểm, trình độ nguy hiểm cao hơn các nhiệm vụ khác nhiều.

Andrey thật sự không khống chế được sự thèm ăn của mình, cướp đi con cá trong tay tài xế: "Cho tôi ăn một miếng!"

Con cá của tài xế bị Andrey ăn như hổ đói, gã ăn một cách thô lỗ, răng nhai chưa được mấy nhát đã vuốt ngực nuốt xuống, tài xế cũng không đoạt lại, chỉ dùng ánh mắt thương hại như nhìn chó mèo hoang mà nhìn Andrey: "Ăn đi đứa nhỏ, chắc cậu đói bụng lắm rồi phải không? Cứ từ từ thưởng thức bữa tối của mình đi nhé."

Bạch Liễu nhìn một cái, nói câu: "Đây là bữa tối thứ hai của cậu ta trong hôm nay rồi đấy." Bữa tối đầu tiên là cướp của Jeff.

Jeff bị cướp nghe nói vậy động đậy một chút, cúi đầu bụm mặt, bên tai cậu ta cũng xuất hiện đường vân giống mang cá, mang cá của Jeff hình như do tức giận mà phồng lên trong chớp mắt, răng cũng biến thành sắc nhọn như răng cá mập.

Nhưng cảnh tượng rợn tóc gáy này chỉ diễn ra rất nhanh, khi Bạch Liễu quay đầu nhìn sang, Jeff đã hèn nhát cúi thấp đầu, che mặt như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt vẫn quỷ dị liếc về gương mặt của Bạch Liễu trên gương chiếu hậu.

【 Âm mưu đẫm máu của Jeff, tiến độ hoàn thành: 50% 】

Bạch Liễu nhẹ nhàng cau mày —— tiến độ nhiệm vụ này vừa mới tăng một chút, tại sao lại tăng nữa rồi?

Trước đó quyết tâm xử lý Andrey của Jeff trở nên mãnh liệt hơn nên mới tăng một lần, lần này là tại sao?

————————

Bọn Bạch Liễu đến bến tàu, thời điểm xuống xe hắn chợt nhớ đến độ tin tưởng của tài xế với mình rất thấp, mà 【 Âm mưu đẫm máu của Jeff 】 tài xế hơn nửa là có tham gia, Bạch Liễu vẫn muốn xoát độ tin tưởng của NPC quan trọng như tài xế, vì vậy hắn dùng lý do cảm ơn đưa thêm tiền boa cho gã, tài xế chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn cái ví có số tiền Bạch Liễu không cho gã, cuối cùng nở nụ cười dữ tợn, hôn hôn tờ tiền boa Bạch Liễu đưa, quơ quơ: "Chúc các cô cậu đi chơi vui vẻ."

【 Âm mưu đẫm máu của Jeff —— tiến độ hoàn thành: 80% 】

Bạch Liễu thầm nghĩ cư dân ở đây quả nhiên có thuộc tính cường đạo, thấy tiền liền sáng mắt, hắn coi như không thấy ánh mắt tham lam nhìn ví hắn của tài xế, thoải mái để tài xế nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm thường ngày: "Nhất định."

Địa điểm vây xem hoạt động bắt người cá là trên một chiếc tàu lớn, tàu trong màn đêm chậm chạp rời bến, trên boong đều là thủy thủ trầm mặc tới lui, xung quanh con tàu là ngư dân đi thuyền nhỏ, các ngư dân giống cá bên dưới vẫn đang nhìn đăm đăm vào bọn Bạch Liễu.

Các thủy thủ trên tàu có sự khác biệt về bản chất với các ngư dân, quan trọng là thủy thủ trông giống người mà không phải cá, hơn nữa trên mặt cũng không có hoa văn, người không có mùi tanh của cá, chỉ là làn da hơi trắng bệch chút, rất giống lễ tân khách sạn.

Bạch Liễu chú ý quan sát, tổng số người trên con tàu không nhiều, cũng không biết tại sao phải dùng loại tàu tải trọng lớn như thế... quá lãng phí.

Hơn nữa con tàu này có gì đó không đúng, thời điểm Bạch Liễu lên tàu phát hiện phần chìm của nó rất sâu, tuyệt đối có chở cái gì đó rất nặng.

Các thủy thủ mặt không đổi sắc đi tới đi lui trên tàu, giống như không thấy đoàn người Bạch Liễu vậy, thỉnh thoảng Bạch Liễu sẽ thấy một vài thủy thủ đứng ở góc tối dùng ánh mắt kì dị nhìn họ, sau đó xì xào bàn tán với thủy thủ đứng bên cạnh, rồi lộ ra nụ cười thỏa mãn quái dị.

Tàu xuất phát.

Mặt biển đêm khuya gió êm sóng lặng, đèn pha trên mũi thuyền chỉ có thể chiếu sáng một vùng biển nhỏ, còn lại là bóng tối vô tận như muốn cắn nuốt tất cả, hai bên luôn có âm thanh sóng gợn vỗ vào tàu, các thủy thủ phân phối công việc đâu vào đấy, ngư dân trên thuyền nhỏ đang bày lưới đánh cá.

Con tàu đi về phía bóng đêm không thấy đáy.

Lucy khoác áo khoác đứng cạnh Bạch Liễu, bờ môi tô son của cô lúc này cũng bị gió lạnh thổi hiện sắc tím, rúc lại bên người Bạch Liễu sưởi ấm: "Sao lại lạnh vậy cơ chứ, Bạch Liễu, em vừa đi hỏi bọn họ, bọn họ nói muốn bắt người cá thì phải lái tàu đến khu vực bắt được người cá đầu tiên, chỉ có ở đó mới có thể bắt được người cá, họ gọi vùng biển đó là 【 Món quà của Siren 】, hình như còn có một truyền thuyết về nó nữa."

Bạch Liễu: "Món quà của Siren?"

"Đúng." Lucy kéo chặt áo khoác, run rẩy nói: "Trời ạ, quá lạnh, em cảm giác phía trước cứ như địa ngục u linh ấy, chỉ có nơi đó gió mới lạnh đến vậy."

Bạch Liễu ngược lại không hề thấy lạnh chút nào, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, dùng đồng tiền xu quét Lucy.

【 Tên NPC: Lucy (đang trong dị hóa) 】

Bạch Liễu đưa tay sờ tay Lucy, da thịt cô lạnh băng cứng rắn, xúc cảm như nước đá, Lucy mỉm cười nhìn Bạch Liễu, cô hẳn là muốn nhướng mày, nhưng bắp thịt trên mặt cô cứng ngắc như thi thể, khiến biểu tình của cô trở nên vô cùng kì quái, giống bức tranh trừu tượng.

Giọng nói của cô cũng bắt đầu trở nên khàn khàn, mang theo nóng bỏng vô hình: "Anh muốn làm nóng người cùng em sao?"

Bạch Liễu từ chối: "Không phải." Hắn tìm cho mình một lời giải thích, "Ở đây có quá nhiều người."

... Lucy không phải bị gió thổi lạnh, mà là nhiệt độ cơ thể cô đang giảm xuống.

Jeff không biết xuất hiện bên cạnh Bạch Liễu từ lúc nào, đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía trước, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng, món quà của Siren, truyền thuyết vùng biển này là món quà của Siren vương, có thể cải tử hồi sinh, khi thuyền bè vô tình bị nhấn chìm tại vùng biển này, Siren vương sẽ ban cho họ lực lượng sống lại, họ sẽ biến thành người cá trở lại nhân gian... Cho nên ngư dân mới tới đây để bắt người cá."

Bạch Liễu trong lòng nghĩ Siren vương đã sớm bị vớt lên để ở viện bảo tàng rồi, tại sao vùng biển này vẫn có thể không ngừng sản xuất người cá?

Hơn nữa từ khi Siren vương bị vớt lên nó mới bắt đầu sản xuất người cá không ngừng...

Linh hồn những người chết ở biển biến thành người cá trở lại nhân gian, không hiểu sao nghe không giống như thần linh ban phúc, mà càng giống một kiểu nguyền rủa.

Bạch Liễu tiếp tục bổ sung phần còn tiếp rùng rợn sởn tóc gáy cho câu chuyện này trong đầu —— người chết biến thành người cá bị vớt lên nhét vào cẩm thạch điêu thành tượng cho du khách tham quan, có người cá trực tiếp bị biến thành thức ăn cho người dân trong trấn, sau đó các pho tượng người cá bắt đầu tác oai tác quái, du khách tới thị trấn liên tiếp mất tích...

Không giống món quà của Siren, ngược lại giống sự trả thù của người cá.

Thủy thủ đột nhiên đi tới nói: "Chúng ta sắp tiến vào vùng biển Món quà của Siren, mọi người đừng đi loạn trên tàu, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm." Nói xong rời đi, Bạch Liễu phát hiện tất cả thủy thủ đều đi xuống tầng hầm của tàu, trên boong không một bóng người.

Bạch Liễu hé mắt, vòng mấy vòng trên tàu, làm bộ lơ đãng đi theo sau lưng một thủy thủ.

Thủy thủ đó cũng cùng đồng bạn đi xuống hầm, cũng chính là kho hàng, từng người mặt không biểu tình theo thang gỗ xuống dưới, sau đó lần lượt từng người đi lên, vừa đi vừa nói nhỏ:

"Của tôi... không thành vấn đề."

"Nhất định phải bảo đảm tất cả đều không thành vấn đề."

"Bị vỡ vài cái, nhưng không sao, tối nay bốn người này bị ăn rồi sẽ có cái mới bỏ vào."

Đám thủy thủ tựa hồ đang kiểm tra cái gì đó rất quan trọng, kiểm tra xong từng người một ra ngoài.

Bạch Liễu trốn ở góc phòng, híp mắt một cái, thầm nghĩ quả nhiên có chứa thứ gì đó rất nặng, vừa nặng vừa quan trọng... Bạch Liễu mơ hồ đoán ra là thứ gì, nhưng hắn không biết tại sao thủy thủ phải mang theo vật này ra biển.

Đợi tất cả thủy thủ đều đi ra, thủy thủ đi cuối cùng dường như quên mất khóa kho, cứ thế đi rồi.

Khóa cứ như vậy treo lỏng lẻo trên cửa, theo sóng biển lắc tới lắc lui, cứ như đang nói với người chơi Bạch Liễu, mau tới xem ta ~ mau tới xem ta đi nào ~

Bạch Liễu mở cửa đi xuống, sau khi hết thang thì tới một thang lầu bằng gỗ dài, chật hẹp, bước đi phát ra tiếng ken két vang dội, đi thông thẳng tới nhà kho dưới đáy, hai bên không có đèn, toàn bộ kết cấu khá giống đường hầm, Bạch Liễu không đi xuống tiếp, mà bật đèn pin muốn xem bên trong kho hàng có phải là thứ đồ hắn nghĩ tới hay không.

Hắn bật đèn pin nhìn xuống dưới, mặc dù đã dự liệu trước, hô hấp Bạch Liễu vẫn hơi cứng lại.

Trong kho hàng toàn là các loại pho tượng người cá khác nhau, chúng bày dày đặc toàn bộ kho, nhìn qua không có chỗ nào đặt chân, tất cả đều là pho tượng trắng hếu, mà những pho tượng người cá này đều không hẹn ngửa đầu, đôi mắt trắng dã nhìn thẳng Bạch Liễu, Bạch Liễu phát hiện xung quanh thang lầu hắn đang đứng cũng có pho tượng người cá, số lượng thậm chí nhiều hơn phía trước, chúng giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, một hai cái trong số đó đã đi lên một hai bậc thang, bị đèn pin chiếu một cái lại lùi lại.

Nhưng ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhất định, không thể nào chiếu hết toàn bộ kho hàng, không ngừng có tiếng ma sát mặt đất kèn kẹt truyền tới, chỗ Bạch Liễu đứng dần dần tụ tập càng ngày càng nhiều pho tượng người cá, giống đàn cá ngước đầu muốn tranh mồi câu, nhìn chằm chằm Bạch Liễu không thả.

Bạch Liễu không còn đường về nữa, hắn cũng nhìn chằm chằm quan sát các pho tượng một hồi, bỗng nhiên cất đèn pin, đi xuống, còn đưa tay ra định chạm vào pho tượng.

Vương Thuấn đang đứng trước TV: "!!!!"