Chân Trời Góc Bể Anh Quyết Tìm Được Em

CHƯƠNG 14. BỎ LỠ HÔN NHÂN

Có giấy chứng nhận giáo viên, tôi vào dạy ở một trường tiểu học, còn Đồng Đồng thì đi nhà trẻ. Nhưng con đã đổi tên, tên “Mạc Nhất Duy” là đứa con duy nhất của tôi, bảo bối duy nhất. Cột người cha ghi “không rõ”.

Thấy mọi người đều tò mò về xuất thân của Đồng Đồng, cũng có vài người lớn tuổi nhìn thấy tôi thì vội đóng cửa. Có con ngoài giá thú trong mắt họ là tội gì đó rất lớn lao không thể tha thứ. Một năm qua đi, ngày ngày tôi sống vui vẻ lạc quan, lại khoan dung khiến đồng nghiệp không còn lãnh cảm như trước nữa. Các cô ấy dần thương tiếc ột người phụ nữ trẻ như tôi một mình nuôi con thật vất vả, giới thiệu cho tôi những đối tượng xem mắt khá tốt. Sợ rằng Đồng Đồng cần tình yêu thương của cha, về phần tôi cũng nên quên đi hết thay quá khứ, nên không còn từ chối những cuộc xem mắt đó nữa.

Thu là một đối tượng hiền lành, anh cũng là người duy nhất chủ động nhắc tới Đồng Đồng. Anh là giáo viên trung học dạy môn lịch sử, 3 năm trước đã ly dị. Vợ trước là một giám đốc doanh nghiệp, vì Thu khô khan lại không có khả năng kiếm tiền nên cô vợ lấy cớ này mà mang cả con gái đi cùng. Kể về chuyện quá khứ, sâu thẳm trong đôi mắt anh ẩn chứa thật nhiều đau đớn, anh vẫn còn yêu vợ cũ và con gái. Tôi rất thông cảm với Thu, mà anh không hề hỏi chuyện quá khứ của tôi. Tôi cũng không nói, từ thời khắc tôi rời khỏi căn biệt thự ấy, đã quyết tâm xóa nhòa hết tất cả những hình ảnh hồi ức về Tiêu Hà, nhắc lại chỉ khiến trái tim sẽ thêm một lần đau đớn quằn quại.

Càng tiếp xúc với Thu, cũng vì có quá khứ đau khổ giống nhau nên chúng tôi đều hết sức quan tâm đến đối phương. Nói chuyện về học trò, về văn học, lịch sử, nói về những môn nghệ thuật khác nhau, tất cả chúng tôi đều rất hào hứng. Một ngày, Thu tới phòng trọ nhỏ của tôi ăn một bữa cơm. Tôi bận rộn dưới phòng bếp, còn Thu hăng say kể những câu chuyện lịch sử cho Đồng Đồng nghe. Đồng Đồng có vẻ không thích Thu, nhưng vì sợ tôi đau lòng nên luôn rất lễ phép chào hỏi “chào chú ạ”.

Thời gian nửa năm qua đi thật là nhanh, Đồng Đồng và Thu đã hình thành một mối quan hệ bạn bè khá vui vẻ. Tôi và Thu đến nhà trẻ đón con tan học, cùng nhau đi chơi công viên. Đây là những tình cảm mà Đồng Đồng chưa từng một lần nhận được. Thu, anh cũng đưa chúng tôi tới thăm cha mẹ anh.

Cha mẹ anh cũng là người hiền lành, cả đời làm nghề dạy học, thông minh và đối xử với Đồng Đồng tốt lắm. Chứng kiến cảnh quan hệ con trai và con dâu căng thẳng, vụ ly hôn trong một thời gian dài nên khi biết tôi là giáo viên tiểu học thì họ vừa lòng lắm, còn thúc giục chúng tôi nhanh nhanh kết hôn đi.

Tôi hỏi ý kiến của Đồng Đồng, Đồng Đồng có vẻ khó xử, con không muốn người khác cướp mẹ đi, lại sợ mẹ sẽ thầm khóc, rất dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Chỉ cần mẹ thích, Đồng Đồng cũng sẽ thích.” Đồng Đồng vĩnh viễn ngoan ngoãn, vĩnh viễn làm cho người ta cảm động như thế đấy.

Thu bắt đầu đi xem phòng, cuối cùng quyết định mua một căn nhà chung cư hai phòng ở vùng ngoại ô. Bọn tôi cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi bắt tay vào dọn dẹp sắp xếp nhà mới.

Trước ngày hôn lễ 1 tuần. Hai chúng tôi tới nhà mới xem xét sửa sang lại lần cuối, không ngờ rằng vị khách đầu tiên tới nhà lại là vợ cũ của Thu. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, khôn khéo và giỏi giang. Bọn họ cứ nhìn đối phương như thế, tôi có thiện ý liền đi ra ngoài, bọn họ cần nói chuyện trong một không gian không bị người khác quấy rầy.

Vẫn biết là Thu còn yêu vợ cũ. Hai tháng trước, tôi và Thu đi siêu thị đã gặp cô ấy. Lúc đầu chưa biết cô ấy là ai, nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa chan nhung nhớ, thâm tình của Thu là tôi đã hiểu. Đó là người vợ trước mà Thu vẫn luôn nhớ thương vướng bận. Không có đố kỵ, bởi vì bản thân tôi trong lòng cũng đã từng có một người khiến mình khắc cốt ghi tâm. Đồng ý kết hôn là vì hai chúng tôi đều sợ cô đơn, sợ một mình, sợ đêm đêm giá lạnh đến xương tủy.

Đi dạo dưới lầu 1 vòng, ước chừng thời gian cũng đã đủ, tôi mới lên lầu. Đẩy cửa thấy được hai người đang gắt gao ôm lấy nhau. Ở cạnh Thu, cử chỉ thân mật nhất của chúng tôi chỉ là nắm tay. Căn nhà mới này có lẽ không nên thuộc về tôi.

Tôi thản nhiên cười cười, Thu đẩy người phụ nữ trong lòng ra, tay chân luống cuống. Còn cô kia thì ôm lấy tay Thu kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi. Cảnh này giống như tôi đã gặp ở nơi nào đó, đúng rồi, ngày ấy, giữa trưa ở sân bay, từng có một cô gái tóc vàng mắt xanh cũng tay trong tay với người đàn ông tôi yêu nhất nhìn tôi như thế. Tôi cười càng tươi.

Hình như chẳng ai có thể yêu tôi, thương tôi, ngay cả Chu, người đàn ông từng thích tôi cũng vậy.