Kéo ngăn kéo ra, cuốn sổ tôi đưa cho Tiêu Hà nằm lẳng lặng bên trong. Tiêu Hà, em hận tôi như vậy, không muốn có quan hệ gì với tôi sao?
Tôi nghỉ việc, rời đi nơi tôi đã sống 5 năm, đến một thành phố ở hạ lưu sông Lạc Hà bắt đầu sinh sống. Tiền tiết kiệm trong cuốn sổ cũng đủ để tôi sinh đứa bé. Mỗi ngày, tôi lại rời giường sớm đi tản bộ, ở nhà tôi mở nhạc nhẹ, êm tai, kể chuyện cũ cho đứa nhỏ… Cuộc sống thật bình thản, khi nhớ Tiêu Hà, tôi lấy ảnh chụp ra, cùng đứa nhỏ xem. Đồng thời, tôi còn tìm một công việc nhẹ nhàng, chỉ là đi dán quảng cáo, cũng được 3 hào một tấm, lương một tháng cũng rất khả quan. (1 hào = 1/10 đồng)
Trước khi sinh nửa tháng, tôi xin cấp trên cho nghỉ một tháng, ở bệnh viện, lặng lặng chờ đứa nhỏ ra đời. Buổi chiều hôm đó, bụng chợt truyền đến một cơn đau, tôi được đẩy mạnh vào phòng sinh. Tôi thét khản cả giọng, nước mặt giàn dụa, không ngừng gọi “Tiêu Hà”. Tiêu Hà, con của chúng ta sắp ra đời rồi, em ở đâu? Tôi rất nhớ em, rất cần em! Tiêu Hà, tôi đau quá, đau quá!
Đến khi tôi kiệt sức liền nghe được tiếng trẻ con khóc. Đứa nhỏ, con trai tôi, rốt cuộc con cũng nhìn thấy mẹ. Y tá đem một cái bọc nhỏ đến trước mặt tôi, tôi vuốt ve gương mặt nhăn nheo của thằng bé, an tâm nhắm mắt.
Khi tỉnh lại, đứa nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh tôi. Chị Nguyệt vui vẻ nói: “Là một thằng bé khỏe mạnh!”
Trong phòng cũng có ba sản phụ khác cùng sinh, bên cạnh cũng có rất nhiều người thân vây quanh, chồng họ cưng họ vô pháp vô thiên. Tôi thầm hâm mộ họ, nhìn một nhà ba người của các cô ấy hòa thuận, hạnh phúc. Tôi cũng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Đồng Đồng, cười. Đồng Đồng, tên con trai tôi là ——— Tiêu Đồng. Những người cùng phòng cũng im lặng không hỏi chuyện của tôi, chỉ là ánh mắt không che được nét buồn thương cùng đồng tình. Tôi giả như không nhìn thấy, đùa với Đồng Đồng, gương mặt thằng bé tươi cười như mặt trời. Một tuần sau tôi ôm Đồng Đồng trở về nhà. (瞳: Đồng- con mắt, ý chỉ thương con như con mắt của mình, đây là lời giải thích trong một truyện.)
Mà một tuần này, Tiêu Hà không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào cả, đây chẳng phải là việc mà tôi đã sớm đoán được hay sao? Từ ngày Tiêu Hà rời đi tới giờ, trừ bỏ ngày đầu có gọi về thông báo cho tôi biết số phòng ngủ ra thì chư từng chủ động gọi điện. Mà khi tôi gọi cũng chỉ nghe được giọng nói lãnh đạm. Cả cuộc điện thoại, tôi chỉ nghe thấy giọng cười giả tạo của mình trước những chuyện mà mình không thể cười nổi quanh quẩn trong điện thoại, mà ở đầu dây bên kia, chỉ có vài tiếng ậm ừ khách sáo. Rõ ràng chỉ là những lời có lệ nhưng tôi vẫn không lùi bước, cứ ba ngày lại gọi một lần. Tôi là như vậy nhớ Tiêu Hà, có thể như vậy nhớ giọng nói nó, dù chỉ là vài tiếng ngắn ngủn cũng có thể làm tôi vui vẻ không thôi.
Lúc này, cách lâu như vậy mà tôi không gọi, Tiêu Hà cũng không phát hiện, phải nói là cậu cũng không để ý. Nếu lần này tôi thật sự sảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không có người biết. Tôi hôn nhẹ Đồng Đồng, đem nước mắt thấm vào trong áo bông, tim đau như có dao cắt.
Nhịn không được, tôi muốn gọi cho Tiêu Hà, cậu đã làm bố, nói cho Tiêu Hà biết rằng trên thế giới này có thêm một tiểu thiên sứ tên Đồng Đồng. Đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như vậy. Tôi nghĩ sẽ nói cho em, nói cho Đồng Đồng là do em sinh ra, nhưng tôi cố nhịn xuống, chỉ bình thản nói với nó có đồng nghiệp sinh em bé, rất đáng yêu, rất tốt, gọi là Đồng Đồng. Sau đó không chút để ý hỏi nó tên có dễ nghe hay không, đáp lại chỉ là tiếng “Uhm”, một lời đáp đơn giản bằng giọng mũi. Nước mắt không nhịn được, chỉ chực trào ra, nhưng lại bị tôi cứng rắn nín lại. Nói nhanh “Gặp lại” liền cúp máy. Tiêu Hà cũng không hỏi tôi tại sao lâu rồi không liên lạc, đối với câu chuyện của tôi cũng không để ý, không nghi hoặc. Tôi đã tự đoán được kết quả nhưng vẫn không chịu mà tự rước lấy nhục.
Không quan hệ, tôi còn có Đồng Đồng, còn có con trai đáng yêu của tôi.Đến kỳ nghỉ đông, tôi không đợi tin tức Tiêu Hà trở về, gọi điện cho cậu, Tiêu Hà nói trường học bận việc, không trở về được. Sang năm Đồng Đồng tài năng của tôi mới được gặp bố. Đồng Đồng đáng yêu nở nụ cười, cười rộ lên trông rất giống thiên sứ, rất giống Tiêu Hà trước kia.
Tết Âm lịch đến, chị Nguyệt cũng về quê, trong phòng chỉ còn lại tôi với Đồng Đồng, phòng không lớn nhưng lại có cảm giác trống rỗng. Tôi cùng Đồng Đồng trải qua một cái tết Âm lịch tĩnh mịch, nhưng sang năm một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ, Tiêu Hà, đúng hay không!