Edit: Điềm Điềm
***********************
Ngày cuối tuần, Dung Phi đã thông báo cho cả gia đình từ sớm.
Dung Ngọc nghe được tin tức, nhanh chóng cùng Cố Triều Từ trở về Dung gia, cậu hiện tại mang thai sáu tháng, nếu như không cẩn thận nhìn, cũng không nhìn ra được sự khác thường trên người cậu.
La Kỳ Sinh đi theo bên cạnh Dung Phi, nhìn thấy cậu tới, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng có Dung Phi ở đây, nhưng lần đầu tiên đối mặt với người nhà của anh, ít nhiều có chút khẩn trương.
Hiện tại nhìn thấy Dung Ngọc, La Kỳ Sinh trong nháy mắt liền thoải mái hơn rất nhiều.
Dung Ngọc cùng người nhà chào hỏi xong, liền đi về phía hắn, chớp chớp mắt: “Nói xem chuyện hai người là từ khi nào đây?”
La Kỳ Sinh hai má hơi nóng lên, ra vẻ tự nhiên nói: “Còn phải cám ơn cậu đã đưa số điện thoại cho tôi.
”
Dung Ngọc cong mắt lại: “Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn chúc mừng!”
“Cậu sẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ cái gì, kỳ lạ anh sẽ cùng anh cả tôi kết giao sao, tôi nhiều nhất chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng kỳ lạ là không có, hơn nữa là anh, tôi cảm thấy rất tốt, dù sao chị dâu cùng tôi có quan hệ tốt, đối với tôi chỉ có tốt hơn thôi.
”
Dung Ngọc vỗ vỗ bả vai La Kỳ Sinh.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, Dung Tuyền nhìn một vòng nói: “Dung Minh sao còn chưa tới?”
“Nói là trên đường, gọi điện thoại cho nó hỏi lại đi.
”
Dung Phi nói xong, Dung Tuyền đứng lên gọi điện thoại cho Dung Minh.
Lúc này Dung Minh chỉ cảm thấy mình thật sự gặp xui xẻo.
Từ trên xe đi xuống, nhìn chiếc xe ngay phía sau, đi qua gõ lên cửa sổ xe đối phương, đèn đỏ mà còn tông vào đuôi xe, y phải hoài nghi đối phương rốt cuộc có bằng lái xe hay không.
Cửa sổ xe kéo xuống, chỉ thấy một thiếu niên đeo kính râm lớn xuất hiện ở ghế lái, vị trí phía sau cũng có hai cậu nhóc choai choai ngồi.
“Chú ơi, thực xin lỗi, cháu vừa nhận nhầm xe, chú có thể tha thứ cho cháu không?”
Đối phương tháo mắt kính xuống, vẻ mặt nhu thuận nhìn Dung Minh, lời nói ra lại thập phần thiếu đánh.
“Nhận nhầm xe?” Dung Minh bị thằng nhóc này chọc giận đến nở nụ cười, nói xong câu đó liền thấy đối phương gật gật đầu: “Không thể.
”
Hiển nhiên không nghĩ tới Dung Minh sẽ không ăn dáng vẻ kia của cậu, mở cửa xe xuống, đi đến giữa hai xe nói: “Được rồi, được rồi, đền tiền cho anh là được, bao nhiêu?”
Nói vậy liền lấy điện thoại ra, bộ dáng anh quét tôi hay tôi quét anh.
Dung Minh lười nói chuyện, lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, đối phương vừa thấy nhất thời đè tay y lại: “Chú ơi, cháu đang gấp, chúng ta giải quyết riêng được không?”
Dung Minh nhìn thiếu niên vẽ eyeliner trên mí mắt, trong lòng thầm nghĩ một tiếng, cái gì đây, đây không phải là phi chủ lưu* sao?
*Kiểu phong cách giống như HKT ngày xưa ấy, các bạn có thể tra trên gg, mình không biết tiếng việt nên để sao.
“Vụиɠ ŧяộʍ lái xe trong nhà đi ra đúng không?”
Hứa Hề trong lòng ý thức được đối phương hiểu lầm: “Chúng tôi thật sự có việc, có thể giải quyết riêng không, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.
”
“Có việc gấp còn đυ.ng xe của tôi…” Nói xong liền thấy cảnh sát giao thông tới, hỏi thăm tình huống của hai người, Hứa Hề vẻ mặt muốn chết, lấy giấy phép lái xe ra.
Dung Minh liền nhìn thấy ngày tháng năm sinh của đối phương, tính ra chỉ nhỏ hơn y hai tuổi.
Thằng nhóc này nhỏ hơn hai tuổi mà dám gọi y là chú!
Nhỏ hơn thật cũng không thể nhịn được!
“Chúng tôi giải quyết riêng rồi.
”
Nói xong Hứa Hề lại tìm Dung Minh: “Chú…”
“Đừng gọi tôi là chú, giải quyết riêng cũng được, giám định xong, cậu chuyển tiền cho tôi là được.
”
Không nghĩ tới Dung Minh lại dễ dàng đáp ứng như vậy, Hứa Hề sửng sốt một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra thêm bạn tốt.
Dung Minh cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn đuôi xe mình, thở dài một hơi, trực tiếp lên xe rời đi.
23 tuổi còn phi chủ lưu, y không thể trêu chọc trốn còn không được sao?
Nguyên bản Dung Minh cũng không nghĩ đối phương sẽ trả tiền, lái xe đến cửa hàng 4S sửa chữa, sau đó tự nhận mình xui xẻo.
Kết quả không ngờ, vài ngày sau, Hứa Hề gửi cho y một tin nhắn: Chú ơi, xe của chú đi giám định chưa, bao nhiêu tiền?
Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn này, Dung Minh sửng sốt một chút, sau đó liền nghĩ đến tuổi tác của đối phương: Đừng gọi tôi là chú, tôi không có cháu trai lớn như cậu [ảnh]…
Hứa Hề nhìn thấy những lời này nhất thời nở nụ cười: Được, chuyện lần trước thật sự xin lỗi, tôi mời anh ăn cơm nhé, thuận tiện trực tiếp đưa tiền cho anh.
Dung Minh: Không cần, cậu chuyển qua đi.
Nghĩ đến eyeliner của đối phương, phi chủ lưu gì đó ít tiếp xúc vẫn tốt hơn.
Hứa Hề: Anh sợ tôi sao?
Dung Minh:… Địa chỉ!
Sau khi nhắn ra hai từ này, y cảm thấy mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lái xe đến chỗ Hứa Hề nói, Dung Minh từ trên xe đi xuống, nhìn bốn phía xưởng sửa chữa trống trải, chỉ cảm thấy phi chủ lưu không phải là gọi y tới mưu sát chứ?
Mà y lại ngốc nghếch lái xe tới.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Hứa Hề đeo bao tay, trên tay cầm lò nướng thịt cùng người từ trong nhà xưởng rách đi ra, nhìn thấy y liền nở nụ cười: “Anh thật đúng là dám đến.
”
“Tôi có cái gì không dám.
” Nói xong nhìn lướt qua đồ vật trên tay cậu: “Cậu nói mời tôi ăn, chính là cái này?”
“Tôi tự mình động thủ nướng, còn chưa đủ thành ý sao, chú?”
Đối phương có khuôn mặt trẻ con, thanh niên thực tế đã 23 tuổi, Dung Minh thế nào cũng cảm thấy Hứa Hề không giống người tốt.
Bất quá nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Hề nửa ngày, phát hiện hôm nay tên nhóc này không vẽ eyeliner: “Lần trước giấy phép lái xe kia thật sự là cậu sao?”
Y luôn cảm thấy không tin được.
“Có cần cho anh xem chứng minh thư không?” Hứa Hề nở nụ cười, càng lộ ra vẻ tươi trẻ.
“Quên đi, hiếm khi nhầm lẫn.
” Dung Minh từ bên cạnh xách tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn Hứa Hề ở bên kia đi qua đi lại.
Nửa ngày sau, Hứa Hề đốt xong than, tiện tay đưa cho y một chai bia: “Còn chưa biết tên của anh, tôi tên là Hứa Hề, chuyện lần trước rất xin lỗi, nhận nhầm xe rồi.
”
“Dung Minh, cậu bổ sung tiền sửa xe thì không cần phải xin lỗi.
”
Dung Minh tiếp nhận, phát hiện vẫn còn lạnh, mở ra uống một ngụm, trong nháy mắt đem ngọn lửa trong lòng y dập tắt.
Cả người cũng dịu đi không ít.
Hứa Hề cười mở khóe môi: “Tiền sẽ trả, xin lỗi cũng phải nói, ăn cay không?”
“Đều được.
” Dung Minh nhìn động tác thành thạo của cậu, hiển nhiên thường xuyên làm loại chuyện này, nhịn không được nói: “Cậu làm gì?”
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, Hứa Hề mở khóe môi ra: “Mở quán nướng ven đường.
”
Dung Minh nhấc mắt lên: “Thật vậy?”
“Ha ha ha, sao anh lại đáng yêu như vậy, cái gì cũng tin, ăn đi, những thứ này vừa nướng xong.
”
Dung Minh nhận lấy thứ Hứa Hề đưa tới, chỉ cảm thấy cả người đều không tốt lắm.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của Hứa Hề, không thể không nói, thiếu đi những sửa soạn lộn xộn kia, Hứa Hề thoạt nhìn trông sạch sẽ, còn có chút xinh đẹp.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, y trong nháy mắt giật mình, cúi đầu cắn miếng thịt nướng, đôi mắt mở to, ngẩng đầu liền bắt gặp Hứa Hề đang cười.
“Hương vị thế nào, đáng để lần sau anh đến thăm không?”
Dung Minh vốn muốn mở miệng, trong nháy mắt lại không muốn nói chuyện nữa.
Hứa Hề cũng không tức giận, tựa hồ nhìn Dung Minh mặt đen còn rất vui vẻ: “Chút nữa có việc không?”
“Cậu lại muốn làm gì?”
“Bù đắp áy náy, dẫn anh đi một chỗ.
”
Dung Minh: “Tôi có thể từ chối không?”
Hứa Hề nhướng mày: “Tốt nhất là không nên, núi non hoang dã này…”