Xuyên Thành Nam Thê Bạch Nguyệt Quang Của Nhà Giàu Số Một

Chương 48: Chương 48

Edit: Điềm Điềm

**********************

Dung Ngọc nhìn thấy tin tức Cố Triều Từ nhịn không được cười rộ lên, Hoa Tự Cẩm vừa nhìn cậu cười như vậy liền biết chuyện gì xảy ra, trêu ghẹo nói: ” Hai người các cậu hiện tại cùng công khai cũng chỉ thiếu một câu.



” Chung quy vẫn là có sự khác biệt.



Đang nói, điện thoại di động Dung Ngọc bỗng nhiên rung lên, mở tin nhắn phát hiện là Dung Tuyền gửi tới: ” Anh cả đã trở lại, bảo em ngày mai trở về một chuyến.



Dung Ngọc trong lòng căng thẳng, nghĩ Dung Phi kêu cậu trở về tuyệt đối là có việc, nói không chừng chính là chuyện cậu cùng Cố Triều Từ: Anh hai, anh có biết anh cả tìm em có chuyện gì không?

Dung Tuyền: Em cảm thấy là chuyện gì, đừng hoài nghi, chính là chuyện em cùng Cố Triều Từ đó, làm thành như vậy, anh cả cũng không phải kẻ ngốc!

Dung Ngọc: Anh hai em cảm thấy anh chờ ngày này, có phải là chờ rất lâu rồi không?

Dung Tuyền: ^ – ^

Cùng Dung Tuyền nói xong, Dung Ngọc ngẩng đầu nói với Hoa Tự Cẩm: ” Ngày mai tôi muốn về nhà một chuyến, xin nghỉ nửa ngày.



Hoa Tự Cẩm sửng sốt: ” Sao đột nhiên muốn về nhà?”

Nói xong bỗng nhiên nghĩ đến: ” Anh cả cậu đã trở lại?”

Dung Ngọc gật đầu.

” Vậy làm sao bây giờ, nếu không thì nói cho Cố tiên sinh biết, hai người cùng nhau trở về?”

Nghe Hoa Tự Cẩm trong giọng nói khẩn trương, Dung Ngọc nhịn không được cười rộ lên: ” Không cần, anh cả nhất định là có chuyện muốn nói với một mình với tôi, hơn nữa anh ấy cũng không phải hồng thủy mãnh thú, cũng không có khả năng phát sinh chuyện cẩu huyết như trong phim truyền hình.



” Làm sao có thể không phát sinh, vạn nhất anh cả cậu bảo cậu lựa chọn một người giữa hắn và Cố tiên sinh, cậu chọn ai?”

” Con nít mới lựa chọn, người lớn tự nhiên đều muốn!”

Hoa Tự Cẩm: “… Tôi thực sự không nghĩ rằng cậu tham lam như vậy!”

Dung Ngọc cười đứng lên: ” Không nói nữa, tôi đi quay phim.



Hoa Tự Cẩm gật đầu: ” Đi đi.



Nhìn theo Dung Ngọc rời đi, Hoa Tự Cẩm thở ra, chỉ cảm thấy nhóc con thật sự lớn rồi.

Gặp phải vấn đề không còn trốn tránh, mà là đi giải quyết.

Đó là một biểu hiện của sự trưởng thành.

Cố Triều Từ bên này nghe Nguyên Tắc đi vào nói: ” Cố tiên sinh, Dung gia đại thiếu gia hôm nay về nước, đã giúp ngài hẹn tối nay.



” Được.



Sau khi Nguyên Tắc đi ra ngoài, Cố Triều Từ cầm áo khoác đặt ở trong khuỷu tay, từ văn phòng đi ra, ý bảo Nguyên Tắc không cần đi theo.

Dung Phi lái xe đến câu lạc bộ Vân Đỉnh, người tiếp đãi nghênh đón: ” Cố tiên sinh đã đến rồi.



Dung Phi nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh vào phòng bọn họ đã hẹn.

Đẩy cửa ra, liền thấy Cố Triều Từ ngồi trên tatami, rót trà xong đặt lên bàn đối diện, ý bảo anh lại đây ngồi.

Lúc này ánh mắt Dung Phi nhìn người đàn ông rất phức tạp.

Đi qua ngồi xuống, chỉ thấy Cố Triều Từ nhướng mày ý bảo anh: ” Nếm thử đi.



Dung Phi cầm lấy uống một hơi cạn sạch: ” Đừng làm những chuyện vô ích này, cậu có thể uống ra mùi hay không, tôi rất rõ ràng, nói đi bắt đầu khi nào.



Cố Triều Từ nhẹ nhàng thở dài, anh và Dung Phi bằng tuổi nhau, thậm chí thời sinh viên có một lần còn là bạn học, rất hiểu biết lẫn nhau, chẳng qua bởi vì quan hệ của mẹ anh, hai người kém một thế hệ, nhưng ai cũng không coi trọng.

Hơn nữa hiện tại lại nói chuyện riêng, Cố Triều Từ cũng phải nói một ít lời đường hoàng, dù sao lúc này Dung Phi đối với anh mà nói, ngoại trừ một tầng quan hệ bạn học này ra, còn có thân phận là anh trai của Dung Ngọc, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sau này vẫn là người nhà.

” Mới bắt đầu, còn chưa bao lâu, nhưng tôi nghiêm túc, cậu biết tôi không dễ làm gì đó, nếu đã làm sẽ tàm từ đầu đến cuối, tình cảm cũng giống vậy, hẳn là không có ai thích hợp hơn tôi.



Lúc Cố Triều Từ nói lời này, ánh mắt vẫn nhìn Dung Phi, anh rất tự tin, cũng rất cường đại.

Anh tin tưởng Dung Phi cùng thuộc về thượng vị giả, sẽ hiểu đạo lý này.

Nếu em trai của anh ta thích đàn ông, trong số rất nhiều người đàn ông, anh chắc chắn là người thích hợp nhất.

Dung Phi quả thật hiểu được điểm này, nhưng cũng bởi vì hiểu được, mới cảm thấy có chút không cam lòng.

Tuy rằng cho tới nay thái độ đối với Dung Ngọc nghiêm túc hơn Dung Tuyền Dung Minh rất nhiều, nhưng càng nhiều là sợ Dung Ngọc lệch lạc, cũng không phải không thương cậu.

Trên thực tế Dung Ngọc vẫn là người được già trẻ trong nhà luôn cưng chiều, hiện giờ bảo bối nhà mình, bị một cái đuôi lớn nhớ thương, không, không chỉ nhớ thương mà muốn ngoạm vào trong ổ, anh liền rất muốn đánh một trận.

Tránh động thủ ở nơi này, Dung Phi cho mình một chén trà xanh, bại hoại.

” Tôi có thể không đồng ý không?”

Cố Triều Từ đối với vấn đề này cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại nhẹ nhàng nhếch khóe môi, bởi vì thong dong nói ra những lời này, anh liền biết anh ta đồng ý.

” Vậy có thể tôi sẽ thương tâm, Dung Ngọc sẽ bận tâm đến cảm thụ của các người, chia tay với tôi, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em ấy, nhưng sẽ không bỏ cuộc.

” Cố Triều Từ nói tới đây, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh, ” Nhưng cậu có nỡ không?”

Dung Phi bỗng nhiên đưa tay giữ chặt cổ áo anh: ” Cố Triều Từ, cậu dám có lỗi với nó, cả nhà chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.



” Yên tâm, loại chuyện này sẽ không phát sinh, tôi luyến tiếc.



Dung Phi buông tay ra: ” Lần sau đừng hẹn nơi này, hẹn ở quyền quán đi, tôi cũng đã lâu không hoạt động.



” Được.

” Cố Triều Từ nhìn anh đứng dậy, ” Ngày mai không cần nói quá nặng, tôi sẽ đau lòng.



Dung Phi liếc anh một cái, cái gì cũng không nói, đẩy cửa rời đi.

Cố Triều Từ sau khi người đi, nhẹ nhàng kéo nút cổ áo ra, thở ra một hơi, hiển nhiên đối mặt với Dung Phi, anh cũng hoàn toàn không thoải mái như vậy.

Dù sao lần đầu tiên gặp anh trai của bạn trai, ít nhiều vẫn sẽ có chút khẩn trương.

Buổi tối Dung Ngọc trở về gặp Cố Triều Từ, không đem chuyện Dung Phi gọi cậu về nhà nói cho anh biết, nghĩ chờ qua cửa của Dung Phi bên kia sẽ dẫn anh trở về, cũng tốt hơn là để Cố Triều Từ đi theo cậu bị Dung Phi giáo huấn.

Nhưng sáng hôm sau, Cố Triều Từ đi ra ngoài, bỗng nhiên giữ chặt tay cậu nói: ” Trở về không cần lo lắng, có việc gọi điện thoại cho anh.



Dung Ngọc sửng sốt một chút, chớp chớp mắt nhìn anh: ” Anh, anh có phải đã biết hôm nay em sẽ quay về gặp anh trai không?”

Cố Triều Từ cười điểm mũi cậu, cũng không trả lời vấn đề của cậu.

Nhìn theo người đàn ông cứ như vậy rời đi, Dung Ngọc xoa xoa lỗ tai, trong lòng nhịn không được nghĩ Cố Triều Từ nói những lời này có ý gì, là nói Dung Phi đồng ý chuyện của bọn họ sao?

Mang theo tâm tình như vậy trở lại nhà cũ Dung gia.

Dung Phi nhìn người tiến vào, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại: ” Sao lại gầy nhiều như vậy?”

Sau đó nhịn không được nghĩ Cố Triều Từ tên khốn này chăm sóc người như thế sao!

Dung Ngọc cười nói: ” Quay phim luôn phải gầy, lên hình mới đẹp, em có chuyện muốn nói với anh.



Tuy rằng Cố Triều Từ đã tiêm phòng trước cho cậu, nhưng cũng không có đạo lý để Dung Phi chủ động mở miệng.

Dung Phi làm bộ không biết nói: ” Em muốn cùng anh nói cái gì?”

” Anh cả, em có bạn trai rồi.



” Ừm, là ai?”

” Cố Triều Từ.



Dung Phi nghe xong lòng ức muốn chết, nghĩ thầm nhà mình khổ cực nuôi bắp cải lớn như vậy, kết quả vẫn là để cho heo ủn.

” Nếu hôm nay anh không gọi em trở lại, khi nào em mới định nói với anh?”

Dung Ngọc biết Dung Phi sẽ hỏi như vậy vội vàng nói: ” Em không có ý muốn gạt anh, vốn chỉ muốn chờ sau bộ phim này của em, dẫn anh ấy đến nhà, giới thiệu cho các người quen biết.



Nghe Dung Ngọc giải thích, Dung Phi mềm lòng: ” Hai người các em hiện tại xảy ra chuyện gì, vì sao hắn còn không công khai thân phận của em?”

” Anh cả, không phải như vậy, là em muốn chờ sau khi anh còn có ba mẹ đều biết hết mới công khai, em không muốn mọi người biết muộn hơn người xa lạ.



Dung Phi vốn không có tâm địa lạnh lùng cứng rắn, bởi vì những lời này của Dung Ngọc càng mềm nhũn.

Tuy rằng anh không phải là loại đệ khống rõ ràng như Dung Minh, nhưng ít nhiều cũng có nhưng không thể hiện, trong lòng vui vẻ trên mặt còn phải giả bộ: ” Ừm, ba mẹ có thể phải cuối tháng mới có thể trở về.



” Được ạ, anh cả anh ăn cơm chưa, anh muốn ăn cái gì em làm cho anh ăn?”

Dung Phi bị cậu dỗ dành vui vẻ, càng không đành lòng nói cậu, anh cảm thấy Cố Triều Từ chính là tính toán anh không muốn làm cho Dung Ngọc thương tâm, mới có chút không sợ hãi như vậy: ” Một hồi không phải còn trở về quay phim sao, đừng làm, đói bụng thì để cho dì làm cho em ăn.



” Hắc hắc, em kỳ thật muốn uống canh gà.



Cậu vừa nói xong, Dung Phi liền phân phó phòng bếp nấu canh gà cho cậu.

Lúc ăn cơm, Dung Ngọc do dự nhiều lần vẫn hỏi: ” Anh cả hôm qua có gặp anh ấy không?”

” Ai?” Dung Phi biết rõ còn cố hỏi nói.

Dung Ngọc hai má nóng lên: ” Cố Triều Từ.



” Hắn không nói với em?”

Dung Ngọc lắc đầu.

Biết Cố Triều Từ cố ý thông báo trước cho anh, Dung Phi trong lòng dễ chịu không ít, có thể thấy Dung Ngọc đối với Cố Triều Từ mà nói, tựa như hắn nói, rất coi trọng.

” Ừm, sợ hôm nay anh trách móc em.



Bỗng nhiên nghe thấy những lời này, Dung Ngọc có chút không thể tin vào lỗ tai mình, Dung Phi nói những lời này sao có thể nghe như là đang giúp Cố Triều Từ nói tốt vậy?

” Anh cả, cám ơn anh.

” Dung Ngọc cong hai mắt, cười đến đẹp mắt lại nhu thuận.

Dung Phi thở dài: ” Nếu em đã thích, hắn lại không tệ, làm sao có thể làm cho em thương tâm đây, bất quá hắn đối với em không tốt, không nên nghẹn ở trong lòng, trước em có ba anh trai thay em làm chỗ dựa.



Dung Ngọc gật đầu: ” Được ạ.



Từ Dung trạch đi ra, Dung Ngọc tâm tình rất tốt, cậu cảm thấy đây chính là người nhà, lúc nào cũng đứng ở phía sau cậu.

Thật tuyệt vời.

” Tin tin!”

Đột nhiên nghe thấy tiếng còi xa xa, Dung Ngọc theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Triều Từ mở kính xe.

Dung Ngọc trong nháy mắt nhếch khóe môi, chạy tới mở cửa lên xe nói: ” Anh tới bao lâu rồi?”

Cố Triều Từ đem ánh mắt từ trên người Dung Phi cách đó không xa thu hồi lại, nắm lấy tay cậu: ” Vừa mới tới.



Dung Ngọc quay đầu phất phất tay với Dung Phi, lại quay lại nói: ” Anh khẳng định không nói thật, anh tới bao lâu rồi?”

Bị vạch trần, Cố Triều Từ đành phải nói: ” Trước khi em tới anh đã ở chỗ này.



Dung Ngọc trong lòng mềm nhũn: ” Anh cả không có làm khó em, không cần lo lắng.



Cố Triều Từ đưa tay ôm cậu vào trong ngực: ” Anh biết, chính là muốn cách em gần một chút.



Sợ em buồn khi anh không có ở đó, không thể nhìn thấy được.