Phép Tắc Thượng Vị

Chương 33

Khách sạn cố ý sắp xếp một buổi party tại bãi biển vào buổi tối cho nhóm người trẻ tuổi bọn họ.

Lửa trại hừng hực cũng không nóng bỏng bằng sự nhiệt tình của nhóm thanh niên nam nữ này, đối với bọn họ mà nói, rượu ngon và sự ăn chơi có hấp dẫn hơn nhiều so với việc lướt sóng và lặn biển.

Quý Du Nhiên rất kỳ quái, cô thích biển, thích bờ cát, nhưng cô lại dị ứng với hải sản, mặc dù đã không còn là thân thể lúc trước của cô, nhưng cô vẫn không đổi được thói quen này.

Vì thế cô lười biếng dựa vào trên ghế nằm, nhìn một đám có trai có gái kia vui chơi, sau khi ăn xong một trái dừa, cô đứng dậy, vỗ vỗ tay, cầm lấy một ly rượu trái cây, Quý Du Nhiên tự di chuyển về một mỏm đá cách đó không xa.

Âm thanh ồn ào náo động ở phía sau càng lúc càng nhỏ lại, sóng biển đánh vào bãi đá ngầm, Quý Du Nhiên leo lên vách núi, gió biển thổi rào rạt lớp lá cỏ hai ven đường, cũng vén lên lớp quần áo kia của cô.

Cuộc leo núi chỉ khoảng tầm 10 phút đã lên tới đỉnh, Quý Du Nhiên lựa một vị trí bên vách núi bình thản ngồi xuống, phía dưới là tiếng sóng vỗ rì rào, nhưng một chút cô cũng không sợ, cô nhìn bầu trời đêm, gió biển thổi, hưởng thụ sự yên tĩnh khi ở một mình này.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân có chút quen thuộc, Quý Du Nhiên không quay đầu lại.

“Sao không ở lại chơi thêm chút nữa?”.

Những ngôi sao trên bầu trời dường như đang ở rất gần, dường như duỗi tay ra là có thể bắt được chúng.

“Không có cô ở đó, nên cảm thấy không thú vị.”.

Cảnh Hách Phàm ngồi xuống bên người Quý Du Nhiên, bắt chước cô hướng mắt nhìn về phía bầu trời, nhìn một hồi, vẫn là lựa chọn quay đầu lại ngắm nhìn cô.

“Cậu không ngắm sao đi, ngắm tôi làm gì?”

Cảnh Hách Phàm nghiêng đầu, trong không khí là mùi rượu nhàn nhạt, “Cô so với ngôi sao thì đáng ngắm hơn rất nhiều.”.

Quý Du Nhiên có chút dở khóc dở cười.

Vốn đang nghĩ sẽ an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp một hồi, nhưng Cảnh Hách Phàm như là cái đuôi bám theo phía sau, cô đi đến đâu là hắn đi theo tới đó.

“Lạnh rồi, chúng ta trở về đi!”.

Quý Du Nhiên mặc khá mỏng manh, bên trong là Bikini và khoác bên ngoài là một lớp áo mỏng, trong nháy mắt khi cô đứng lên, chân trượt dài về phía sau.

Cảnh Hách Phàm tay chân nhanh nhẹn giữ chặt tay Quý Du Nhiên, sức lực quá lớn đã khiến cái mũi của cô trực tiếp va vào l*иg ngực của hắn.

Quý Du Nhiên đau chảy ra nước mắt.

Cảnh Hách Phàm nghĩ mà có chút sợ, nếu vừa rồi hắn không kịp thời giữ chặt cô.

Nhưng lời trách cứ khi vừa định nói lại thấy nước mắt của Quý Du Nhiên dâng lên, lập tức không thể nói ra miệng, chỉ có thể vỗ nhẹ cô cất lời an ủi.

“Không có việc gì! Chớ sợ chớ sợ.”.

Quý Du Nhiên tự xoay mắt cá chân một chút, kỳ thật cô thấy cũng không sao, chỉ cần xoa bóp vài cái là có thể đi lại bình thường, nhưng nói thế nào thì Cảnh Hách Phàm cũng không đồng ý, trực tiếp cắt đứt lời cô, dứt khoát cõng cô lên.

Hai người theo đường cũ xuống núi, ánh đèn kéo dài bóng dáng của hai người họ, Quý Du Nhiên vòng tay qua cổ của Cảnh Hách Phàm, cẳng chân trắng nõn đung đưa lay động trong khuỷu tay hắn, nghe Cảnh Hách Phàm cứ luôn miệng lặp lại “Cô nhẹ quá”, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.

Rõ ràng thân thể và tâm lý của cô đều lớn hơn so với Cảnh Hách Phàm, nhưng hiện tại cảm giác này hình như đã ngược lại.

Bầu không khí ấm áp tốt đẹp đã bị đánh vỡ khi đi đến chân núi, Cảnh Hách Phàm đang đi bỗng nhiên dừng lại.

“A ân a ~~ anh trai ơi, nơi đó, chính là nơi đó ~~ a ha không cần ~~”.

.

“Tiểu tao hóa! Vểnh mông cao đến vậy mà còn nói là không cần à?”

Trong khu rừng cọ truyền ra âm thanh khiến người nghe mặt đỏ tai hồng, Quý Du Nhiên nghe ra được âm thanh này hình như là hai người bạn của Cảnh Hách Phàm.

Cô nhớ rõ khi ở trên phi cơ, đôi nam nữ này còn có bạn trai bạn gái riêng của mình, không ngờ chỉ mới trải qua hai ngày, thì hai người này đã cặp với nhau rồi.

Cảnh Hách Phàm không tiếp tục đi về phía trước, Quý Du Nhiên cũng không lên tiếng, xuống núi chỉ có một con đường, nếu tiếp tục đi về phía trước thì nhất định sẽ kinh động đến đôi dã uyên ương trong rừng cây kia.

Từng đợt này đến đợt khác tiếng rêи ɾỉ và tiếng va chạm thân thể liên tục tiến vào tai, rõ ràng là không quá vang dội, nhưng trong bóng đêm lại phá lệ nghe rất rõ ràng.

“Ân anh trai à ~ khe huyệt của em ~ thế nào?”.

“Dâʍ đãиɠ! Biểu tình lại thuần khiết, giống y như chị Tiểu Nhiên vậy. Đúng, chính là như vậy.”.

“A ha ~ anh dám nghĩ đến chị Tiểu Nhiên ~ ân ~ không sợ Cảnh. Cảnh Hách Phàm lột da của anh ra ~.

“Chỉ nghĩ thôi mà cũng không được sao? Lại kẹp chặt chút!”.

“Ân ân a ~~”.

Bỗng nhiên nghe được tên của mình, Quý Du Nhiên xấu hổ vạn phần, tuy rằng Cảnh Hách Phàm và cô đều ăn ý không nói chuyện, nhưng thân thể hai bên đều rõ ràng căng thẳng lên.

Quý Du Nhiên có thể cảm giác được rõ ràng thân thể Cảnh Hách Phàm bắt đầu nóng lên, tựa hồ so với khi Giản Đông Thần phát sốt còn nóng hơn, cách lớp quần áo truyền đến trên làn da cô, cô hơi hơi vặn vẹo thân người dưới.

Bầu ngực mềm mại kề sát lưng Cảnh Hách Phàm, theo động tác của cô, đầṳ ѵú như bị ma sát cho cứng rắn lên, Quý Du Nhiên mặt đỏ lên, thoáng nâng thân người lên, tận lực không cho ngực của bản thân dán lên lưng của Cảnh Hách Phàm.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Cảnh Hách Phàm vào lúc này lại xốc người cô lên, Quý Du Nhiên không kịp cố định thân mình nên lại té về lại trên lưng Cảnh Hách Phàm, so với lúc trước còn ép sát hơn, đầu cô gác lên vai của Cảnh Hách Phàm, vừa hay lại nhìn thấy hầu kết đang lăn lộn của hắn.

Một thứ gọi là hương vị du͙© vọиɠ dần dần tỏa ra trong không khí.

Hai người trong rừng hình như đã đi đến giai đoạn cuối cùng, cô gái không khống chế nổi mà thét lên một tiếng, tiếng thân thể vang chạm càng lúc càng nhanh, ước chừng lại qua vài phút, mới dần dần an tĩnh lại.

Vài phút sau, một nam một nữ kề vai sát cánh từ rừng cây đi ra, cũng không chú ý tới hai người bọn họ.

Trên đường trở về, hai người họ cũng không nói gì thêm nữa, Cảnh Hách Phàm cõng Quý Du Nhiên đến trước cửa phòng cô.

“Cô...”.

“Cậu...”.

Hai người đồng thời mở miệng.

Quý Du Nhiên ngửa đầu nhìn cậu thanh niên cao hơn cô rất nhiều, cậu ấy cũng đang cúi đầu nhìn cô, hai người nhất thời cũng không biết nói gì.

“Đi ngủ sớm một chút.”.

Quý Du Nhiên từ trong ánh mắt nóng rực của Cảnh Hách Phàm mà dời mắt đi, nhẹ nhàng nói một câu.

Cảnh Hách Phàm dừng một chút, thanh âm có điểm ấm ách.

“Cô cũng vậy.”.

Quý Du Nhiên nhìn Cảnh Hách Phàm xoay người rời đi, tay chuẩn bị đóng cửa lại chậm chạp không động.

Cảnh Hách Phàm bước đi vài bước, sau đó dừng lại, xoay người, nhanh chóng vòng trở lại, một phen ôm lấy Quý Du Nhiên, hôn cô.

Quý Du Nhiên cũng vươn tay vòng lấy cổ Cảnh Hách Phàm, nhiệt tình đáp lại.

Hắn quá cao, Quý Du Nhiên phải nhón một ít mũi chân mới có thể với đến hắn.

Hai người đều có chút cấp bách hôn lẫn nhau, tiến vào trong phòng.

Cửa phòng đóng lại, Cảnh Hách Phàm trực tiếp đem Quý Du Nhiên ấn lên phía sau cửa, hô hấp thô nặng, môi răng hai người kịch liệt giao triền, hay tay cũng không hề nhàn rỗi.

Cảnh Hách Phàm có chút vội vàng kéo lớp vải trên người Quý Du Nhiên, lộ ra bộ Bikini nhỏ xíu bên trong, Quý Du Nhiên cũng lung tung lôi kéo áo thun của Cảnh Hách Phàm, nhưng với sức lực của cô thì sao có thể xé nổi.

Cảnh Hách Phàm buông cô ra trong phút chốc, khóe môi mang theo ý cười, nhanh chóng cởϊ áσ thun ra, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi cánh môi của Quý Du Nhiên.

Đường cơ săn chắc nổi bật trên thân hình khỏe khoắn cường tráng, đối lập hoàn toàn với thân thể non mịn mềm nhẵn của cô.

Hai người ôm hôn một đường từ cửa đến giường ngủ, Cảnh Hách đè Quý Du Nhiên lên trên giường.

Trong nháy mắt khi rơi vào giường, bộ áo ngực biniki đã được cởi bỏ, hai bầu vυ' no đủ mượt mà nhất thời lộ ra, nhũ thịt rung động lung lay, như món bánh pudding vừa để vào trong dĩa.

Dường như là ngay lập tức, tay của Cảnh Hách Phàm cũng dính chặt vào nó, lòng bàn tay hắn có vết chai, dùng sức xoa bóp lên đôi nhũ miên trắng nõn của Quý Du Nhiên, rất nhanh đã hiện ra vết đỏ.

Nhưng Quý Du Nhiên không cảm thấy đau, ngược lại còn sinh ra một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến đầṳ ѵú cứng lên như hòn đá nhỏ, được Cảnh Hách Phàm dùng đầu ngón tay nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.

Trong phòng chỉ còn dư lại tiếng hít thở dồn dập của hai người bọn họ, Cảnh Hách Phàm dọc theo cần cổ của Quý Du Nhiên hôn một đường đến vùng đồi núi, ngậm lấy đầṳ ѵú dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

Quý Du Nhiên ngửa đầu, bụng nhỏ hơi hơi nâng lên, môi đỏ khẽ mở, ánh mắt mê ly cảm thụ được sự âu yếm đến từ môi lưỡi của Cảnh Hách Phàm.

Cảnh Hách Phàm thật sự là gấp không chờ nổi, chỉ dạo chơi một lúc ở đôi phong nhũ của Quý Du Nhiên liền nhanh chóng di chuyển xuống dưới, vừa hôn vừa liếʍ láp bụng nhỏ bằng phẳng của cô, ở xung quanh rốn dùng đầu lưỡi liếʍ qua một vòng.

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng rêи ɾỉ, đôi tay gắt gao nắm lấy cánh tay của Cảnh Hách Phàm, cảm thụ được lớp cơ bắp mạnh mẽ phập phồng dưới cánh tay hắn.

Cảnh Hách Phàm tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thân thể được luyện tập vô cùng tốt, cơ bắp cũng không thuộc dạng như những người đô con trong các phòng tập, mà là sự hoàn mỹ không gượng ép, chính là dạng mặc quần áo thì gầy mà cởϊ qυầи áo thì có thịt.

Lại là một tiếng âm thanh vải v bị xé rách, khe huyệt đã không còn sự trói buộc.

Chẳng lẽ nam nhân đều thích xé qυầи ɭóŧ nữ nhân sao?.

“Chị à... Tôi nhịn không được.” Cảnh Hách Phàm đem toàn bộ thân thể đè lên, bám vào bên tai Quý Du Nhiên, thanh âm tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.

Quý Du Nhiên bỗng dưng cảm giác được một cái vật cứng nóng như lửa đặt trước chân tâm của cô, bọn họ không có bật đèn, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Quý Du Nhiên bằng cảm giác cũng có thể tưởng tượng ra kích cỡ của Cảnh Hách Phàm.

Rất thô, rất dài.

Cảnh Hách Phàm cơ hồ là có chút mất đi lý trí, hắn cắn cánh môi của Quý Du Nhiên, dươиɠ ѵậŧ cọ cọ lên khe huyệt đã sớm ướt thành sông của Quý Du Nhiên, phần hông hạ xuống, mạnh mẽ mà vội vàng đâm đi vào.

“A ~”.

Quý Du Nhiên nhịn không được mà phải kêu ra tiếng, trong nháy mắt sự no căng và nóng bỏng được tạo ra trong mật huyệt của cô, dươиɠ ѵậŧ một kích lại một kích khiến cô trở nên choáng váng.

“Chị gái, thả lỏng, tôi còn chưa đi vào hết toàn bộ.”

Cảnh Hách Phàm bị hoa huyệt căng chặt của Quý Du Nhiên kẹp cho không thể động đậy, hắn vô cùng muốn hung hăng đẩy mạnh vào, có thể tùy ý đảo lộng nơi hoa huyệt mơ ước bao lâu nay, nhưng lý trí làm hắn nhịn xuống, hắn cố gắng chờ Quý Du Nhiên thích ứng.

Rốt cuộc, khi khe huyệt đẫm nước kia tẫn trách ngậm hết toàn bộ côn ŧᏂịŧ của hắn, thì Cảnh Hách Phàm mới đỏ mắt bộc phát toàn bộ du͙© vọиɠ áp chế lâu nay của mình.

Quý Du Nhiên cảm thấy trong nháy mắt bản thân đã được đưa tới cao trào.

Dòng dâʍ ɖị©ɧ dâng lên như thủy triều liên tục được trào ra từ nơi sâu nhất của tử ©υиɠ, nhưng toàn bộ chúng đều bị ngăn chặn trở lại bởi chính thứ dị vật từ ngoài tiến vào.

Sao có thể… lên cao trào nhanh như vậy được.

Cảnh Hách Phàm ôm lấy thân thể của, vùng hông của hắn hoạt động như một mô tơ điện đang chạy hết công suất, liên tục thọc vào rút ra, không biết mệt mỏi, hàm răng cắn lấy vành tai cô, hô hấp dồn dập, ở bên tai cô không ngừng nói chuyện.

“Chị à, chị rốt cuộc đã là của tôi rồi.”.

“Chị biết không. Từ lần đầu tiên gặp mặt chị, tôi đã tưởng tượng đến cảnh sẽ được cắm vào người chị như thế này.”

Quý Du Nhiên nghe những lời này mà mặt đỏ tai hồng, cô muốn đáp lại lời gì đó nhưng khi mở miệng đều tràn ra là những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

“Cậu ân…. Ân ân a ~~”.

Trên giường Cảnh Hách Phàm giống một con sói đã vồ được con mồi đến tay, quả quyết, dũng mãnh, dùng hành động biểu đạt suy nghĩ muốn xé nát thân thể của cô.

“Chị à, tôi đã nói với chị, tôi là nam nhân. Không phải là cậu nhóc. Có cậu nhóc nào thao chị giống như tôi chứ.”

Cảnh Hách Phàm đẩy ngược hai chân của Quý Du Nhiên lên trên, tạo thành chữ M, thuận tiện cho mình ra vào thuận tiện hơn, cũng thuận tiện cho hắn nhìn được côn ŧᏂịŧ của mình là như thế nào thao nhập hoa huyệt của Quý Du Nhiên.

Hẵn cũng không biết bản thân mình bị làm sao, như là nhập vào ma pháp.

Trước kia không phải là hắn không có nữ nhân bên người, nhưng hắn lại cảm thấy đây mới là lần đần tiêu hắn cảm nhận được làʍ t̠ìиɦ là như thế nào.

Là loại cảm giác không màng đến tất cả, muốn lấy lòng một nữ nhân.

Lúc này hắn mới thấy làʍ t̠ìиɦ là một loại chuyện tốt đẹp đến cỡ nào.

Lấy cảm giác này so với khi trước, thì trong quá khứ đó không phải là làʍ t̠ìиɦ, mà chỉ có thể xem như là một dạng giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Hắn thích nghe cô bởi vì chịu không nổi sự thao lộng của hắn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, thích nhìn cô nhíu mi khi ở dưới thân hắn, mảnh mai yếu ớt như một chú mèo nhỏ không cách nào phản kháng.

Giọng nói của Quý Du Nhiên đã tắt, thân thể cũng sắp tan thành từng mảnh, cao trào liên tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô như muốn ngất đi, nhưng Cảnh Hách Phàm hoàn toàn không có ý tứ kết thúc, ngược lại hắn lại tiếp tục vớt người cô lên, cùng cô mặt đối mặt, để cô ngồi lên trên người hắn, tiếp tục đỉnh lộng.

“Chị thật ướt. Thật chặt.”.

“Chị à, tôi sắp chịu không nổi rồi.”.

Mồ hôi dính nhớp và dịch nhầy hỗn hợp, ở nơi kết hợp thân mật của hai người phát ra tiếng vang phụt phụt.

Quý Du Nhiên đã sớm bị thao đến không còn sức lực, thân thể giống một chiếc lá cây nương theo sự lên xuống mãnh liệt của Cảnh Hách Phàm mà lay động.

Cô vô lực ghé vào vai của Cảnh Hách Phàm, âm thanh chỉ còn là tiếng rêи ɾỉ, hoa huyệt lại bắt đầu điên cuồng run rẩy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ sự cao trào làm trước mắt cô xuất hiện từng trận bạch quang, cô thét chói tai cắn vào bả vai của Cảnh Hách Phàm.

“A ~ tôi tới rồi ~ lại đến ~ a ~~!”.

Bụng nhỏ của Cảnh Hách Phàm căng thẳng, kêu rên vài tiếng.

Lần này hắn bắn rất lâu, cơ hồ đem toàn bộ khe huyệt của Quý Du Nhiên đều rót đầy mới ngừng lại, trong nháy mắt khi dươиɠ ѵậŧ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ từ bên trong ào ạt chảy ra ngoài, chảy dọc theo cánh đùi của Quý Du Nhiên, cùng với dung nhan thanh thuần của cô mà sinh ra một mỹ cảm tương phản mãnh liệt.

Tuy rằng chỉ làm cùng Cảnh Hách Phàm một lần, nhưng lại không biết giằng co trong bao lâu, Quý Du Nhiên cảm thấy thân thể này đã không phải là của chính mình nữa rồi.

Trong quá trình tắm rửa đều hoàn toàn là Cảnh Hách Phàm giúp cô xử lý, Quý Du Nhiên chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, liền mệt mỏi ngủ quên trong lòng ngực của Cảnh Hách Phàm.

Trước khi ngủ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Người trẻ tuổi, tinh lực thật là dồi dào.