Quý Du Nhiên cũng không phải là một nữ nhân có tư tưởng bảo thủ.
Ngược lại, cô có một cái nhìn khá thoáng, nhưng tiền đề là phải dựa trên cơ sở tự nguyện.
Trong nhiều năm làm việc công tác, cô đã tiếp xúc với rất nhiều người khác phái, trong đó cũng có không ít nam nhân chất lượng tốt theo đuổi cô, chẳng qua là bởi vì cô thiếu một chút cảm giác an toàn, nên đều bị cô cự tuyệt.
Đã từng có lần cô cho rằng chính mình có phải hay không mà mắc bệnh lãnh cảm, chứ không tại sao lại không có cảm giác với những nam nhân đó, nhưng mỗi đêm khuya tĩnh lặng, du͙© vọиɠ ngẫu nhiên xuất hiện như muốn nhắc nhở, cô là một nữ nhân bình thường.
Nhưng vào những thời điểm đó, cô tình nguyện click mở một bộ phim cấp ba, hoặc chơi trò chơi để dời lực chú ý, chứ không muốn tùy tiện tìm một nam nhân để bổ khuyết cho sự hư không của bản thân.
Nam nhân như Giản Đông Thần, vô luận là thân phận địa vị, hay là ngoại hình tướng mạo đều là nhất đẳng, nếu đặt vào trước kia, cùng nam nhân như hắn hưởng qua một lần cá nước thân mật, thật ra hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, hai bên bọn họ có địa vị rõ ràng không tương xứng.
Địa vị ở đây, không chỉ là giai tầng địa vị, mà càng quan trọng hơn, chính là sự tôn nghiêm trong địa vị.
Giản Đông Thần thậm chí đến tên của cô cũng không biết, hắn hoàn toàn xem cô chỉ như là một công cụ tiết dục, một nữ nhân vì tiền mà bán đứng thân thể mà thôi.
Khi hắn tiến vào, sự chiếm hữu của hắn không mang chút tình cảm chân thật nào, toàn bằng bản năng, dưới loại tình huống này, mặc dù thỏa mãn sự sung sướиɠ về mặt thân thể, nhưng không hề chiếm được kɧoáı ©ảʍ tâm lý.
Cô khuất nhục bị người cột vào một chỗ, tùy tiện chiếm lấy, dưới loại tình huống này, đổi lại là ai thì cũng đều sẽ không cảm nhận được lạc thú cá nước thân mật!
Quý Du Nhiên dám khẳng định, nếu bọn họ không hề gặp mặt, không quá hai ngày Giản Đông Thần sẽ quên hẳn con người cô.
Giản Đông Thần trào lên một tia tức giận.
Trong khi hắn ra sức đưa đưa đẩy đẩy trong người cô, vậy mà Quý Du Nhiên vẫn có thể biểu hiện ra trạng thái xuất thần, đột nhiên hắn nhớ tới cái tên mà cô vừa mới kêu trong lúc ngủ mơ vừa rồi kia.
“Nhìn tôi.”
Giản Đông Thần nắm lấy tóc của Quý Du Nhiên, kéo phần mặt đang nghiêng về một bên của cô, hướng về lại phía hắn.
Da đầu Quý Du Nhiên chợt đau, cô trừng mắt nhìn Giản Đông Thần.
“Thế nào đây? Đây còn không phải là chuyện anh muốn sao?”.
Giản Đông Thần tạm dừng một chút, hắn nâng một chân của Quý Du Nhiên, đè xuống bên tai cô.
Nếu đổi lại là thân thể trước kia của Quý Du Nhiên, thì loại động tác này tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng vì nguyên chủ chưa từng tập qua yoga nên khi thực hiện động tác này có chút khó khăn, Quý Du Nhiên cảm thấy phần cơ đùi như muốn đứt gãy, cô chỉ có tận hết khả năng phối hợp nâng mông lên, đón ý nói hùa theo Giản Đông Thần, chậm rãi kéo duỗi cơ thể.
Dưới góc độ này, dươиɠ ѵậŧ thô to của Giản Đông Thần càng có thể cắm vào sâu hơn, thuận tiện cho hắn ra vào, bởi vì nơi riêng tư trơn bóng, Quý Du Nhiên thậm chí có thể nhìn rõ ràng côn vật của Giản Đông Thần từng chút từng chút đỉnh nhập thân thể cô như thế nào.
Giản Đông Thần đưa tay bắt lấy cằm của Quý Du Nhiên, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi.
“Chung Niên Huy hẳn đã nói với cô, nếu lấy lòng tôi thì sẽ có bao nhiêu chỗ tốt, đúng không?”
“Hắn cho cô bao nhiêu tiền để theo tôi một tháng?”
“50 vạn?”.
“Một trăm vạn?”.
Giản Đông Thần mỗi nói một câu, thanh âm liền lãnh đạm đi một phần, nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới háng hắn lại hoàn toàn tương phản, càng ngày càng mạnh mẽ hữu lực.
Mặc dù tâm lý của Quý Du Nhiên có sự kháng cự, nhưng thân thể dưới sự mãnh liệt xỏ xuyên không ngừng nghỉ không gián đoạn như vậy, cũng tự nhiên mà nổi lên phản ứng.
Nơi giao hợp tư mật xuất hiện ngày càng nhiều chất lỏng trong suốt, theo sự thọc vào rút ra nhanh chóng của Giản Đông Thần, biến thành màu trắng ngà nhợt nhạt.
Quý Du Nhiên cảm thấy có chút thẹn, cảm giác điện lưu tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh căng chặt của cô, áo sơ mi vốn tràn đầy miệng cũng đã bị nước miếng làm ướt đẫm, lặng lẽ trượt ra khỏi miệng cô.
Đúng như lời Giản Đông Thần nói, thân thể Quý Du Nhiên so với cô thì còn thành thật hơn.
“Ân a. Ô ô a. Ân.”.
Những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụ phát ra từ miệng cô, mật huyệt lâu ngày không có nam nhân chạm qua có thể mẫn cảm như vậy sao? Quý Du Nhiên căn bản không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, đại não thoáng chốc trở nên trống rỗng, chỉ có nguồn nhiệt lưu đứt quãng không ngừng trào ra.
Giản Đông Thần nhìn Quý Du Nhiên đã động tình, trong mắt hắn hiện lên một mạt ám sắc, hắn cúi người hung hăng hút cắn vùng cổ bóng loáng trắng tinh của cô, hương khí nhàn nhạt thấm vào cánh mũi hắn.
Không phải là một thương hiệu nước hoa nào, mà là mùi hương thoang thoảng vốn thuộc về thân thể cô.
Lúc này đây, dù cho áo sơ mi đã rơi khỏi miệng cô, nhưng ý thức của Quý Du Nhiên đã tan rã, cả người cô đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© tràn đầy.
Giải thích gì đó, hiểu lầm gì đó, đã sớm biến mất hoàn toàn khi Giản Đông Thần mang đến cho cô từng đợt từng đợt cao trào.
“A. chậm, chậm một chút a.!”.
Móng tay của Quý Du Nhiên mượt mà no đủ cắm thật sâu vào cánh tay của Giản Đông Thần, thân thể cô như bị điện giật mà run rẩy vài cái, một cổ sóng nhiệt mãnh liệt từ cửa tử ©υиɠ phóng ra bên ngoài.
Giản Đông Thân hơi hơi ngừng lại, tiếp đó vùng eo tiếp tục mãnh liệt trừu động thêm mấy chục cái, sau đó mới ngừng nghỉ.
Ngay khi hắn rút côn ŧᏂịŧ từ trong thân thể của Quý Du Nhiên, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng phóng tới phía trên cánh hoa sưng đỏ của cô, tích táp nhỏ xuống dưới.
Giản Đông Thần nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình đang dính trên cửa huyệt của Quý Du Nhiên, trong lòng trầm xuống.
Hắn vậy mà không mang bao.
Hắn cũng không thích làʍ t̠ìиɦ mà không mang bαo ©αo sυ, nhưng lần này lại phá lệ.
Những ngón tay trắng nõn của Quý Du Nhiên trong quá trình làʍ t̠ìиɦ kịch liệt vừa rồi đã kéo đi một lớp da của Giản Đông Thần, qua một lúc cô mới chậm rãi khôi phục lại thần trí, vừa định mở miệng nói Giản Đông Thần buông cô xuống, nhưng còn chưa kịp cất lời, Giản Đông Thần liền một lần nữa kéo lấy người cô, nhấc cặp mông tuyết trắng của cô lên, lại lần nữa đi vào.