Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 27: Gặp Quỷ Giữa Ban Ngày.

Bên ngoài cổng biệt thự có không ít xe sang trọng, một đống người tập trung trước cổng biệt thự ồn ào không biết là đang nói chuyện gì.

“Tư Tư.” Một giọng nói dễ nghe vang lên, tiếp theo một bóng dáng yểu điệu chạy về phía hai người.

Tiêu Trần có chút bất ngờ nhìn cô gái, bởi vì cô gái này Tiêu Trần quen, chính là cảnh sát bị bắt làm con tin vào tối qua lúc đi tìm Tiểu Tang, “Hình như tên là Lạc Tư Nhu thì phải.”

Tiêu Trần nhớ lại một chút.

“Chị.”

Lạc Huyền Tư hô một tiếng, “Ông nội thế nào rồi?”

Lạc Tư Nhu cũng chú ý đến Tiêu Trần, có chút bất ngờ nhìn Tiêu Trần, “Là cậu?”

Lạc Huyền Tư kéo kéo áo Lạc Tư Nhu, có chút nghi hoặc hỏi: “Chị, hai người quen nhau à?”

Nghĩ lại hành động quỷ dị của Tiêu Trần tối hôm qua, Lạc Tư Nhu rùng mình một cái, nặn ra một nụ cười nói: “Hôm qua lúc chấp hành nhiệm vụ có gặp một lần.”

Lạc Huyền Tư gật gật đầu, “Tiêu Trần là bạn học của em.”

“Ồ, chính là cậu bạn học em ngày nào cũng nhắc đến ý hả!” Lạc Tư Nhu có chút bất ngờ.

Lạc Huyền Tư đỏ mặt cúi đầu xuống, trong lòng nghĩ “Chị đúng thật là, cứ như cái loa ý, nói cái này trước mặt Tiêu Trần, xấu hổ chết đi được.”

Tiêu Trần ngược lại lại không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai chị em, chỉ có hứng thú nhìn lên phía trên biệt thự.

Phía trên biệt thự hội tụ một đoàn hắc khí mà người bình thường không thể nhìn thấy được, hắc khí còn không ngừng mở rộng ra, chẳng mất bao lâu nữa e là cả tòa biệt thự này đều bị hắc khí bao trùm rồi.

“Âm khí?”

“Chị, thân thể ông nội tốt như vậy, làm sao lại đột nhiên đổ bệnh được?” Lạc Huyền Tư lo lắng hỏi.

“Chị cũng không biết, nghe ba nói sáng sớm nay ông nội ra ngoài đi dạo đột nhiên liền hôn mê, đã mời bao nhiêu bác sĩ tới nhưng cũng không biết là bệnh gì.”

Lạc Tư Nhu thở dài, “Ba nói lần này chắc ông nội không qua khỏi được rồi.”

Lạc Huyền Tư nghe được điều này, hốc mắt lập tức đỏ lên, lập tức tung chân chạy về phía biệt thự.

Lạc Tư Nhu gọi vài tiếng nhưng Lạc Huyền Tư như không nghe thấy vậy.

Lạc Tư Nhu gật gật đầu với Tiêu Trần bị bỏ lại một bên tỏ ý xin lỗi.

Sau đó vẻ mặt của Lạc Tư Nhu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Tiêu Trần, tôi biết cậu không phải là người bình thường, Tư Tư từ nhỏ tính hướng nội lại hay xấu hổ nên cũng không có bạn bè gì, Tư Tư thường xuyên nhắc đến cậu, xem ra nó rất thích cậu, cậu có thể đừng làm tổn thương Tư Tư được không.”

Tiêu Trần giật giật khóe miệng, không nhịn được đưa tay lên ngực tự hỏi: “Bản đế giống người xấu như vậy à?”

“Tiếu đại sư tới.”

Lúc này một giọng nói bang lên trong đám người, tiếp sau đó một chiếc xe hơi bình thường tiến vào.

Đám người trong nháy mắt đã vây quanh lại, một người tóc đã bạc nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ bị đám người vây quanh từ trên xe bước xuống.

Theo ông lão xuống xe còn có một cô gái tuổi thanh xuân, cô gái diện mạo ngọt ngào, một đôi chân dài đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn.

“Tiếu đại sư, ngài nhất định phải cứu ông lão nhà chúng tôi.”

“Đúng vậy Tiếu đại sư, đã có mấy bác sĩ tới rồi nhưng khám xong đều thông báo là bệnh tình rất nguy kịch.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói, người được gọi là Tiếu đại sư giơ tay lên, nhẹ nhàng áp áp vào trong không khí.

“Mọi người yên tâm, tôi cùng lão Lạc là bạn bè với nhau mười mấy năm, làm sao tôi có thể trừng mắt đứng nhìn lão Lạc xảy ra chuyện gì được.”

Giọng điệu của ông lão rất nhẹ, nhưng giống như là có một cỗ ma lực đặc biệt vậy, đám người nun nóng bất an khi nãy trong chớp mắt đã bình tĩnh hơn không ít.

Tiêu Trần phát hiện trên người ông lão cũng có một cỗ khí, mạnh hơn không ít so với cỗ khí trên người Hoàng Phủ Phương Linh lúc trước, nhưng lại yếu hơn một chút so với cái tên gọi là Tần Chí Đan.

Đám người xúm lại cùng ông lão đi về phía biệt thự, cô gái ở phía sau ông lão thì lại loanh quanh đi loạn.

Lúc nhìn thấy Tiêu Trần và Lạc Tư Nhu đứng ở bên cạnh, đôi mắt liền cong lên như hình lưỡi liềm, lặng lẽ rời khỏi đám đông chạy về phía hai người đang đứng.

“Chị Tư Nhu.”

Cô gái chạy đến trước mặt chào hỏi, ánh mắt lại đổ dồn lên người Tiêu Trần.

“Chị Tư Nhu, anh chàng đẹp trai này là ai thế, lẽ nào là bạn trai của chị à, không ngờ chị Tư Nhu lại thích kiểu này.”

Lạc Tư Nhu gõ gõ vào đầu cô gái “Tiếu Tiểu Tuyết, em muốn ăn đòn có phải không?”

Cô gái được gọi là Tiếu Tiểu Tuyết lè lưỡi ra, đưa tay ra nói với Tiêu Trần: “Anh đẹp trai, chào anh, tôi tên là Tiếu Tiểu Tuyết.”

Tiêu Trần giơ tay lên, hai cô gái còn đang tưởng rằng Tiêu Trần sẽ lịch sự đáp lễ thì Tiêu Trần lại để tay lên mũi, sau đó không chút ý tứ ngoáy ngoáy lỗ mũi, lẩm bẩm: “Gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt.”

Lạc Tư Nhu và Tiếu Tiểu Tuyết vẻ mặt sững sờ nhìn động tác khiếm nhã của Tiêu Trần.