Chương 4: Đại ca đυ. mỹ nhân một cách mạnh bạo, âm thanh dâʍ đãиɠ vang bốn phía (h)
“Không muốn?” Lộ Hoài Châu nắm lấy mắt cá chân Dư Ổ, mở rộng đôi chân thon dài trắng nõn của cậu ra, để lộ tiểu huyệt dâʍ đãиɠ kiều diễm đang nhả ra nuốt vào dâʍ ɖị©ɧ. Dư Ổ lộ vẻ sợ hãi nhưng nhục huyệt đói khát lại co rút không ngừng, khát khao mong cầu người đàn ông cắm vào đó. Ngón tay thô ráp thuận thế chen vào giữa hai đùi cậu.“Ưm a…”
Cậu thoải mái ngẩng đầu, ngón chân cuộn lại.
“Nhiều nước thế này, không phải bị chơi nát rồi chứ.”
Lộ Hoài Châu cởϊ áσ để lộ cơ bắp to khỏe, mồ hôi đổ dọc theo làn da màu đồng của hắn, cuối cùng rơi trên cơ thể trắng nõn xinh đẹp của Dư Ổ. Người đàn ông giữ chặt cậu dưới thân, nhìn cậu bằng đôi mắt đầy du͙© vọиɠ, ngón tay vẫn chuyển động không ngừng trong tiểu huyệt của cậu. Hắn nhìn dáng vẻ mỹ nhân mê ly vì động tác của mình, tâm trạng vô cùng tốt, khóe môi cũng cong lên,
“Chủ động bò lên xe anh, sao anh cho phép em nói không được.”
“Ưm ưm…”
Cơ thể Dư Ổ đang nhả ra nuốt vào ngón tay Lộ Hoài Châu, muốn nó đi vào sâu hơn nữa. Cuối cùng cậu cũng giải tỏa được lửa dục đã nhẫn nhịn bấy lâu nên rêи ɾỉ một cách thoải mái. Khóe mắt cậu rưng rưng, tiếng nghẹn ngào như mèo con gãi nhẹ vào lòng người đàn ông.
Lộ Hoài Châu vốn định đùa giỡn khởi động một lúc nữa, nhưng người bên dưới quá ngon miệng khiến côn ŧᏂịŧ của hắn cương phát đau. Hắn lấy gậy thịt thô to đang nổi gân xanh của mình ra, đặt vào miệng huyệt đầm đìa dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới, cắm mạnh vào.
“A…”
Cảm giác được dần dần lấp đầy quá tốt đẹp. Mười ngón tay Dư Ổ bám vào giường, chiếc cổ xinh xắn vẽ nên một đường cong ưu nhã như thiên nga. Gò má cậu đỏ ửng, đôi mắt hồ ly say đắm đầy vẻ dâʍ đãиɠ. Nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến cậu giống như một yêu tinh quỷ mị. Đôi chân thon dài trắng như tuyết khoác lên vai người đàn ông, cơ thể dẻo dai mềm mại uốn thành một đường cong phù hợp để hắn đυ.. Lộ Hoài Châu bị nhục huyệt kẹp chặt, hơi thở nặng nề, gân xanh nổi lên trán. Đôi tay hắn nắm chặt vòng eo nhỏ gầy, liên tục thúc mạnh vào tận sâu bên trong. “Ưm… a…” - Cả hai đều thở dài thoải mái.
“A… Ư ưm… Sâu quá.... a…” Tiểu huyệt nhỏ hẹp của Dư Ổ nuốt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn khiến cậu thoải mái đến mức ứa nước mắt, tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng không ngừng tuôn ra: “Sâu, sâu quá…”
Lộ Hoài Châu đánh “Bốp” vào bờ mông đầy đặn của mỹ nhân, thấy cậu đã nuốt vào tất cả thì không chần chừ nữa. Hắn rút ra rồi cắm sâu vào, đôi mắt sâu hút nhìn dáng vẻ đáng thương nghẹn ngào bị đυ. không nói nên lời của cậu. Hắn cười một cách vô lại, không ngừng đưa đẩy,
“Sao lại thút thít như mèo con vậy, rên lớn lên chút nào.”
“A ưm…”
Hậu huyệt Dư Ổ co rút từng đợt, kẹp lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của hắn, muốn hắn ra vào nhanh hơn nữa, tốt nhất là đυ. nát cậu đi. Ngón chân cậu bám vào bờ vai người đàn ông, miết lấy cơ bắp hắn. Cậu đưa đầu lưỡi đỏ mọng của mình ra, khẽ liếʍ môi, thấp giọng cầu xin,
“Anh, anh à, thương em, đυ. em đi… đυ.… a a a a…”
Lộ Hoài Châu ôm lấy bờ mông đầy đặn đang ưỡn lên của cậu, không ngừng ra vào phát ra tiếng “phạch phạch phạch”. Mỗi lần như thế côn ŧᏂịŧ vào càng thêm sâu khiến chiếc bụng vốn bằng phẳng của cậu nhô ra một ít. Dư Ổ hé môi, tiếng rêи ɾỉ “A ưm ha…” không ngừng lọt ra ngoài, nước bọt cũng chảy xuôi theo khóe miệng, dáng vẻ vừa dâʍ đãиɠ vừa mê ly.
“Ưm… A, tốt, thật đầy…”
Căn cứ được cải tạo lại từ trại huấn luyện, chỗ dừng chân tập trung hết ở đây. Dù cách âm tốt nhưng sau tận thế chức năng cơ thể của người có dị năng tăng lên rất nhiều, họ có thể nghe được âm thanh da thịt chạm nhau đầy dâʍ đãиɠ kia, cũng nghe rõ được tiếng rêи ɾỉ kiều diễm đó. Một đám đàn ông nhao nhao cả lên, chửi tục vài tiếng:
“Đại ca không phải người mà, trời chưa tối mà đã gấp gáp thế này rồi.”
Cả đám tò mò hỏi Kỳ Trạch – người vừa trở về, giờ đang ngồi một góc xử lý vết thương:
“Anh Trạch, thứ đại ca mang về hiếm có như vậy à?”
Động tác xử lý vết thương của Kỳ Trạch ngừng một chút, gã nhớ lại gương mặt và dòng nước kia rồi “Ừ” một tiếng. Là báu vật hiếm có là đằng khác.
“Chậc chậc…” Đám đàn ông mồm năm miệng mười trêu ghẹo, “Khiến cả Trạch ca đến từ căn cứ lớn cảm thấy hiếm lạ thì biết quý cỡ nào rồi. Đại ca của chúng ta nhặt được bảo bối ở đâu vậy không biết nữa.”
“Anh Trạch, có phải bảo bối xinh đẹp ở căn cứ lớn nhiều lắm không, tôi đây không thể chờ được nữa rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể đi Hoa Thành đây.”
Kỳ Trạch lục lại ký ức về Hoa Thành, phân tích khách quan thì trên thế giới này không đâu tìm được báu vật thứ hai như thế đâu, có điều… Đôi mắt đen của hắn trầm xuống, đáy mắt âm u không một gợn sóng, không hề thương tiếc vật quý có một không hai kia chút nào.