Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 47.2: Người được bản đạo trưởng che chở

Cuối cùng tầng mây đen cố thủ đã lâu cũng nổ ra một tia sấm sét, ánh sáng màu bạch bổ thẳng xuống từ không trung, trong tiếng đùng đoàng, tia sấm chỉa thẳng vào người hình nhân!

Ngọc phách: "..."!!

Đây là lần đầu tiên mệnh lệnh ngũ lôi trong tay Mạnh Thiểu Du được sử dụng, ấy vậy mà cậu đã có thể kéo cả thiên lôi đến!

Cái tên đạo sĩ này khủng bố như vậy ư!!

Hàng vạn tà ma đền tội dưới thiên lôi, con búp bê nọ thậm chí còn không có đường để phản kháng, bị bổ một phát thành tro bụi. Uy lực còn lại của thiên lôi khiến cho ma quỷ ở gần đó cũng không dám xông vào chiến đấu nữa, đám quỷ nô ɭệ cứ thế quỳ rạp xuống trên mặt đất!

Sự việc sau đó thì cũng khỏi phải nói nhiều, ngày hôm đó Vô Thường ở Bắc Kinh tăng ca một cách vô cùng hăng hái...

Ngọc phách đờ ra.

Sau đó nó lại thấy Mạnh Thiểu Du nói gì đó, lúc về thì cầm một quả cầu màu bạc trên tay. Đây là sức mạnh linh hồn trên người của đám quỷ nô ɭệ và con búp bê, Mạnh Thiểu Du không bỏ qua, cậu gom tất cả lại, tổng cộng cũng được khoảng một nắm tay.

Mạnh Thiểu Du cứ thế đút viên linh khí này cho ngọc phách.

Là một viên ngọc, viên linh khí này rất bổ dưỡng đối với nó. Hơn nữa linh khí cỡ một nắm tay thì cũng to hơn so với viên ngọc, ngọc phách cứ như được bước vào trong một dòng nước suối ấm áp, nếu không phải là một hòn đá thì chắc chắn bây giờ nó cũng tan ra luôn...

Chẳng lẽ đây là tiên giới ư?

Sau đó ngọc phách lại nghe Mạnh Thiểu Du bảo: "Tiếc là chỉ có tí xíu vậy thôi, ngươi ăn tạm đi."

Ngọc phách:??!

Cái này mà gọi là ăn tạm á!!

Mạnh Thiểu Du nói: "Muốn ăn nữa không? Muốn ăn thì làm hồ lô ngọc đi."

Ngọc phách: "..."

Đường đường là một viên ngọc linh thiêng mà ta lại không có ngụm linh khí này để ăn ư?!

Ngọc phách trung thực mà tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Có mất đi linh khí cũng không sao, cái chính là được làm một pháp khí linh thiêng bảo vệ con người!

Ngọc phách – à không, bây giờ phải gọi là hồ lô ngọc dự bị – nhìn sang Mạnh Thiểu Du. Trong đầu nó chỉ còn nghĩ được là: Hóa ra đây chính là niềm sung sướиɠ khi há miệng chờ sung đó sao?

Sướиɠ — quá — aaa —

- -

Thái độ của ngọc phách thay đổi 180 độ, Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì cũng vui vẻ theo.

Mà kể từ sau đêm hôm đó, đối thủ của Phạm Tín cũng biết rằng đối phương có mời một nhân vật ghê gớm đến. Cậu không chỉ tóm đi một đám quỷ nô ɭệ mà còn bổ búp bê của bọn họ thành bụi luôn. Đêm đó đại sư mà bọn họ mời đến hộc ra ba lít máu, hiển nhiên là đã thua trận đấu pháp.

Vì lẽ đó, những người khác muốn ra tay với Phạm Tín cũng phải suy xét về vị cao nhân đứng sau lưng đối phương. Trong lúc nhất thời, ai nấy đều thu tay lại.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là, trên thương trường vốn có một số trường hợp hơi khó giải quyết, gần đây Phạm Tín đều nắm bắt được một cách suôn sẻ, các đối thủ cũng đều chọn cách từ bỏ.

Phạm Tín ngẫm nghĩ thì biết ngay tại sao lại như vậy, ông càng kính trọng Mạnh Thiểu Du hơn, cách thể hiện thẳng thắn nhất là đưa thêm tiền.

Mạnh Thiểu Du nhìn số dư của mình một chút, tâm trạng cũng trở nên tươi đẹp hơn.

- -

Giải quyết xong chuyện của Phạm Tín, Mạnh Thiểu Du lại quay về nhà thầy Dư, sau đó cậu lấy viên ngọc ra, chuẩn bị làm hồ lô ngọc cho anh.

Trong sư môn của Mạnh Thiểu Du, sư đệ nhỏ của cậu có sở trường là se hương, còn cậu lại có sở trường là làm ra các dụng cụ. Tương tự như lệnh bài, hồ lô ngọc này cũng là do Mạnh Thiểu Du tự mình làm ra.

Viên ngọc không lớn, Mạnh Thiểu Du bèn làm một mặt dây chuyền hồ lô ngọc. Tổng thể hồ lô trông xinh xắn, mịn mà đáng yêu, chỉ xỏ một sợi dây đỏ đơn giản vào cũng thấy rất đẹp.

Sở dĩ Mạnh Thiểu Du quyết định làm hồ lô, chủ yếu là vì hồ lô mang ý nghĩa phúc lộc, bất kể là dùng làm pháp khí hay là đồ trang sức thì cũng có ngụ ý không tồi.

Trong đạo gia, hồ lô cũng có rất nhiều hiệu ứng thần kì, câu chuyện hay được nhắc đến nhất là trăng trời trong hũ*...

Dùng hồ lô làm pháp bảo còn có thể nhốt người vào trong, có thể thấy là rất thần kì.

Cuối cùng Mạnh Thiểu Du khắc một kí hiệu lên trên thân hồ lô, cậu tâm niệm một chốc, một nét tâm ấn nhỏ cứ thế được đóng vào dưới đáy hồ lô ngọc.

Trước đây, con dấu là thứ thay mặt cho thân phận, người tu đạo nào cũng có pháp ấn và tâm ấn. Tuy người bình thường sẽ không nhìn thấy kí hiệu của Mạnh Thiểu Du, thế nhưng là người tu đạo hoặc là người của âm phủ thì đều có thể nhìn thấy kí hiệu này.

Điều này cũng cho người khác biết hồ lô này được xuất ra từ tay cậu — Cho dù không phải thì cũng có quan hệ không xa với cậu.

Lúc đưa mặt dây chuyền cho thầy Dư, Mạnh Thiểu Du cũng nói như vậy, cậu nâng cằm đầy tự tin nói: "Người khác thấy hồ lô ngọc là sẽ biết ngay tôi làm! Cũng biết thầy Dư là người được tôi che chở luôn!"

Như vậy thì còn ai dám bắt nạt người... và hồ lô của bản đạo trưởng nữa chứ!

Dư Giang Hòa cúi đầu, anh nhìn thoáng qua hồ lô ngọc trên cổ, trái tim chợt nóng lên. Anh nhìn lướt qua cậu bé trước mặt, trấn tĩnh lại rồi mới nói: "Đáng yêu lắm, cảm ơn cậu."

- -

Ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh chóng, sau ngày mười chín, Trương An Sinh lấy lại tinh thần làm việc, thúc giục hai người mau quay về Nam Thành.

Tết âm lịch cũng hết rồi, về làm việc thôi!

Đợi đến khi trở về Nam Thành, Trương An Sinh lại bắt đầu hì hục lên kế hoạch công tác của cả năm. Sau khi nói xong, Trương An Sinh thay đổi sắc mặt, hỏi: "Hồi Tết âm lịch các cậu còn đến chùa Bạch Vân à?"

"Đúng, sao vậy?"

Trương An Sinh thở dài một hơi, nói: "Cũng không sao, chỉ là hai người đi dạo ở hội chùa bị người hâm mộ chụp phải, đăng lên trên mạng. Bây giờ tất cả mọi người đều đang đoán rằng cậu sắp diễn vai đạo sĩ, nên mới đi khảo sát hiện trường."

"..."

Hôm mùng bốn, Mạnh Thiểu Du và thầy Dư đến chùa Bạch Vân để tham quan hội chùa, không ngờ bọn họ đến mà lại bị người hâm mộ chụp được.

Chẳng qua chỉ có phản ứng của người hâm mộ mới rầm rộ thôi, chứ cộng đồng người qua đường chỉ cho rằng Dư Giang Hòa phải đi để chuẩn bị cho công việc — Dù sao thì thầy Dư cũng là một người nghiêm chỉnh như vậy kia mà!

Thế nhưng cộng đồng người hâm mộ lại không lạc quan lắm, họ nghĩ bụng, lần này anh đi theo trợ lí vào đạo quan, không phải sau này sẽ bị trợ lí ảnh hưởng nên đòi xuất gia luôn đó chứ?

Nhưng cùng lắm người hâm mộ cũng chỉ đoán bừa như thế. Dư Giang Hoà mặc kệ, Trương An Sinh cũng chỉ tiện thể nhắc đến mà thôi, bộ phận ngoại giao của phòng làm việc bọn họ đều biết cách xử lí ra sao.

Mạnh Thiểu Du nghe xong thì mở Weibo đã lâu không đăng nhập lên, cậu vừa lên thì đã thấy thông báo bị tag ùn ùn kéo đến. Mạnh Thiểu Du làm mới đống thông báo này theo thói quen.

Sau đó cậu thấy có một cái nhảy lên.

Chỉ Là Một Quần Chúng: A a a!! Đại sư xin cậu tính một quẻ đi! Thầy Dư có khả năng đi tu hay không, nhóc trợ lí bên cạnh ảnh đáng sợ quá huhu!! Tín nữ nguyện béo lên mười cân để đổi lấy việc thầy Dư vĩnh viễn không đi tu!!!

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cái quỷ gì đây trời.

Mạnh Thiểu Du mặt không đổi sắc mà xóa bài đăng này đi, tiện tay ấn vào một bài được tag khác.

Nhà Tuyết Xinh Đẹp*: Huhu, Tuyết Tuyết của bọn tôi đã hôn mê lâu lắm rồi, muốn hỏi đại sư một chút, Tuyết Tuyết của bọn tôi không sao chứ? Huhuhu...

_________

Hết chương 47.

__________

*Trăng trời trong hũ: Ngụ ý sống an nhàn, tĩnh lặng.

*Nhà Tuyết Xinh Đẹp: Gốc là "diệu diệu tuyết ốc" – người hâm mộ của Bạch Diệu Tuyết.)