Chương 71: Chuẩn bị đi kinh thành
Tưởng Chấn lần này mang thủ hạ cùng hai chiếc thuyền, cơ bản chỉ ở loanh quanh phụ cận huyện Hà Thành, rất nhiều nơi đi qua đều là những nơi hắn đã từng cùng Vương Hải Sinh đi qua rồi, bởi vậy so ra, vẫn rất an toàn.
Dù sao cũng là lần đầu xuất môn, cho nên hắn không thể không cẩn thận gấp bội, cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn.
Ăn xong cơm tối rồi nghỉ ngơi một phút chốc, Tưởng Chấn lại thức dậy, mà vào lúc này, thuyền của bọn họ cũng chậm rãi đến gần phủ thành rồi, cũng dừng ở một bến tàu.
Ngốc ở trên thuyền, những thủ hạ kia của Tưởng Chấn đều cảm thấy rất mới mẻ, không ai cảm thấy phiền chán, nhưng khi thuyền cặp bờ, thời điểm Tưởng Chấn bảo bọn họ sớm đem một ít hàng hóa chuyển xuống thuyền, đồng thời sắp xếp người gác đêm, trong bọn họ đã có người không vui.
Người kia đương nhiên chính là Lưu Hắc Đầu.
"Đều đã tối, dựa vào cái gì còn muốn chúng ta làm việc?" Lưu Hắc Đầu bất mãn nói, nỗ lực kích động người bên cạnh của mình.
"Ngươi có thể không làm, cũng có thể không đi theo ta... Ngươi cho rằng ta muốn tìm mấy người làm việc cho ta rất khó?" Tưởng Chấn cười lạnh nhìn sang.
Trước hắn không có gì, muốn nhận người cũng sẽ không có người đến, hơn nữa hắn lo lắng không thu thập đám người Lưu Hắc Đầu phục tòng sẽ tụ tập cùng một chỗ tìm phiền toái cho mình, cho nên mới có thể thu đám người kia, nhưng chờ sau này...
Thật ra thì vẫn là Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ nhẫn nhục chịu khó người càng dùng tốt hơn không phải sao?
Tưởng Chấn này vừa nói đến, trong lòng Lưu Hắc Đầu nhảy một cái.
Bản thân gã là một người trừng mắt tất báo, cũng cảm thấy Tưởng Chấn hơn nửa cũng sẽ như thế.
Gã và Tưởng Chấn, có nhiều người nhìn như vậy, Tưởng Chấn vì không làm thủ hạ thất vọng cũng không thể làm gì gã, nhưng nếu gã rời khỏi...
Tưởng Chấn tên kia, cũng đã từng thấy qua máu!
Lưu Hắc Đầu nhất thời lặng thinh, bắt đầu ngoan ngoãn làm việc.
Những người khác nghe thấy Tưởng Chấn nói, cũng cả kinh, suy nghĩ kỹ một chút, càng phát hiện Tưởng Chấn nói rất đúng.
Thời đại này, chính là không bao giờ thiếu người, bằng vào đãi ngộ Tưởng Chấn cho, sau đó muốn nhận người thật đơn giản, nhưng bọn họ... rời khỏi đây lại không làm đả thủ nữa thì bọn họ có thể làm gì?
Những người này lúc làm việc càng thêm ra sức.
Tưởng Chấn đối với việc này rất hài lòng, cũng suy nghĩ cần phải biện pháp thưởng phạt làm cho càng hoàn thiện hơn, sau này nếu có người làm việc tản mạn, trực tiếp đuổi ra ngoài là được rồi.
Đương nhiên, hắn cảm thấy người như vậy sẽ không có... Những người này hiện tại kỳ thực đều rất nghe lời.
Bận rộn hơn một canh giờ đem hàng hóa chuyển xuống thuyền đặt ở nơi trống trải, liền an bài người trong coi, Tưởng Chấn liền về lại trên thuyền.
Triệu Kim Ca cũng giúp đỡ chuyển hàng và kiểm tra, đi vào phòng, Tưởng Chấn liền nắm chặt tay y: "Có mệt hay không?"
"Không mệt." Triệu Kim Ca nói, chút việc này đối với y mà nói thật không tính là gì.
Tuy rằng Triệu Kim Ca nói không mệt, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu bọn họ xuất môn, đêm nay Tưởng Chấn cũng không định làm cái gì... Kết quả...
"Tưởng Chấn, trước ngươi nói buổi tối muốn dạy ta... Ngươi muốn dạy ta cái gì?" Ở bên trong khoang đen thùi, Triệu Kim Ca tò mò hỏi.
Tưởng Chấn muốn dạy Triệu Kim Ca, đương nhiên là phương pháp không khiến ván giường lay động.
Nói thí dụ như... Triệu Kim Ca ngồi ở bên trên hắn, tự mình động lên xuống.
Triệu Kim Ca rất ẩn nhẫn. Y tự thấy mình đã rất chủ động, nhưng đối với Tưởng Chấn mà nói, y kỳ thực phi thường ngượng ngùng.
Đương nhiên, có một bạn đời ngượng ngùng cũng không xấu, Tưởng Chấn rất hưởng thụ từng chút một khai phá Triệu Kim Ca, chớ nói chi là Triệu Kim Ca còn rất phi thường phối hợp với hắn...
Lần này, hai người bọn họ còn thật không có phát ra thanh âm gì, cũng chỉ có lúc kết thúc, thời điểm Triệu Kim Ca từ trên người hắn leo xuống, chân mềm nhũn ở trên ván giường phát ra một tiếng "Ầm", bất quá thanh âm này ở trên thuyền quá bình thường, cũng không đến nỗi làm người khác hoài nghi gì.
Tưởng Chấn cảm thấy rất đáng tiếc.
Triệu Kim Ca cũng cảm thấy rất đáng tiếc, vị trí này không được tốt, sau khi làm xong những thứ đó liền đều chảy ra, bất lợi cho việc có hài tử.
Nghĩ như thế, Triệu Kim Ca sờ sờ bụng của mình.
"Bụng không thoải mái? Muốn ta giúp ngươi dọn dẹp một chút sao?" Tưởng Chấn nói, hắn nhớ sau khi làm xong, hẳn phải thanh lý, bằng không sẽ dễ đau bụng.
Hắn lúc lần đầu quá kích động quên mất, sau đó liền từng muốn làm như vậy, kết quả Triệu Kim Ca không vui... Hắn nhìn thấy Triệu Kim Ca không đau bụng, cũng liền không có cưỡng cầu.
Đây phỏng chừng là vì cấu tạo của song nhi cấu tạo cùng nam nhân có chút bất đồng, nhưng đáng tiếc hắn căn bản lại không nhìn ra có cái gì bất đồng.
"Không cần." Triệu Kim Ca vội vàng nói, lúc này làm sao có thể thanh lý? Nương đã nói, tốt nhất nằm thẳng đừng nhúc nhích.
Triệu Kim Ca xoa xoa cho mình, liền nằm xuống, Tưởng Chấn nhìn thấy tình cảnh này, đưa tay sờ sờ bụng của y: "Ngươi nói, bên trong có phải đã có hài tử hay không?"
"Ta cũng không biết, bất quá lúc trước người trong thôn nói ta phỏng chừng không dễ dàng có hài tử." Triệu Kim Ca có chút mất mát. Song nhi vốn cũng không như nữ nhân dễ dàng có hài tử như vậy, chớ nói chi là y một song nhi không giống song nhi như vậy.
"Không sao, từ từ tới." Tưởng Chấn hôn Triệu Kim Ca một cái, hắn cảm thấy không có hài tử cũng tốt đẹp lắm.
Như hôm nay đã rất nóng, khoang bên trong càng nóng hơn, tuy rằng bọn họ đều đã quen nóng bức, mà mới vừa vận động một hồi xong, tóm lại là không được dễ chịu.
Triệu Kim Ca cầm một cây quạt, liền chậm rãi quạt gió cho mình cùng Tưởng Chấn, lắc lắc, lại bất tri bất giác liền ngủ mất.
Tưởng Chấn cầm cây quạt qua, liền quạt cho y một chốc, sau đó ném quạt xuống, cùng y ngủ chung.
Ngày hôm sau, đích đến là phủ thành, thương nhân đều từ thuyền bên trên đi xuống, đồng thời, Tưởng Chấn bảo người đến bến tàu chuyển vài vòng, mang về mấy thương nhân muốn đi tới nơi không tương đồng với tuyến hàng của bọn họ.
Những thương nhân kia đều nguyện ý trả giá một ít bạc rồi đi nhờ thuyền lớn, dù sao ở địa giới Giang Nam này, đám hải tạc lớn rất hiếm thấy, nói cách khác thuyền lớn mạnh cơ bản rất an toàn.
Vì tối hôm qua cũng đã đem hàng hóa chuyển xuống thuyền rồi nên hôm này kỳ thực cũng không bận rộn như Tưởng Chấn tưởng, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, hắn còn rút ra thời gian, có thể mang Triệu Kim Ca đi dạo.
Bàn giao Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ đem thuyền xem trọng, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca đi ra ngoài.
"Lão đại đối với Triệu Kim Ca thật tốt, thật không nhìn ra được hắn lại thương vợ như vậy." Có người tới tiếp lời cùng huynh đệ Hà thị.
Hà Xuân Sinh gật gật đầu, thở dài, nếu như sớm biết Tưởng Chấn tốt như vậy, lúc trước hắn liền sớm chút gả đệ đệ cho Tưởng Chấn... Đáng tiếc hiện tại cái gì đều không kịp.
"Đúng rồi Hà Xuân Sinh, nghe nói ngươi có một đệ đệ song nhi dung mạo rất xinh... Ngươi nhìn ta một chút thế nào? Ta phát thệ, ta cũng sẽ thương vợ giống như Tưởng lão đại!" Người kia lại nói.
Hà Xuân Sinh mặt đều đen, người này lớn lên xấu như vậy, còn dám nhớ thương đệ đệ hắn?
Nghĩ tới đây, Hà Xuân Sinh không khỏi liền trừng Lưu Hắc Đầu một cái.
Hà Xuân Sinh cùng Lưu Hắc Đầu là có đại thù, bất quá bởi vì lúc trước Lưu Hắc Đầu đi Hà gia cướp người, mang cũng chỉ có anh em họ gã, bởi vậy Hà Xuân Sinh và những người khác ngược lại không có mâu thuẫn gì, chỉ là xem Lưu Hắc Đầu không vừa mắt, Hà Hạ Sinh càng thêm cả ngày nhìn chằm chằm Lưu Hắc Đầu không tha.
Bị chằm chằm nhìn như thế... Lưu Hắc Đầu cảm thấy rất an toàn, ít nhất điều này nói rõ những người này không có ý định đem gã trói chung với cục đá vứt xuống sông không phải sao?
Tưởng Chấn đi mua mấy khối vải, sau đó lại tìm thợ may lúc trước giúp hắn làm quần áo, ủy thác bà làm thêm vài lá cờ.
Tiêu cục này hắn muốn mở, nên có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên tiêu kỳ này liền phải bắt tay vào làm.
"Phía trên này muốn thêu chữ gì?" thợ may hỏi.
"Liền thêu một chữ 'Chấn" đi." Tưởng Chấn nói, sau đó liền đưa ra một ít ý kiến.
Từ chỗ thợ may rời đi, Triệu Kim Ca liền hưng phấn mà nhìn về phía Tưởng Chấn: "Ngươi thật muốn mở tiêu cục?"
"Phải." Tưởng Chấn cười nói: "Chúng ta cũng không thể vẫn luôn ngốc ở nông thôn."
Kỳ thực, nếu như là ở hiện đại, Tưởng Chấn cũng không ngại làm một dân chúng bình thường, dù sao dân chúng bình thường có ăn có uống, sinh hoạt không tính chênh lệch, bình thường cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Mà đây là ở cổ đại.
Ngươi ngốc ở nông thôn không làm gì, ai biết có khi nào trời giáng đại họa, liền mất mạng hay không?
Liền nói lại thêm mười mấy hai mươi năm, hắn không còn sức lực giống như bây giờ, tuổi già sức yếu, khi đó nếu có lệnh trưng binh, hắn có phải sẽ bị kéo đi tham quân không?
Cho dù hắn có ít tiền, có thể miễn binh dịch, nhưng Huyện lệnh huyện Hà Thành nếu như thay đổi thành người thích làm tiền, hắn lại không chút bối cảnh, giữ được gia nghiệp sao?
Coi như những chuyện này đều không xảy ra... Đại Tề tồn tại đã mấy trăm năm, không chừng lúc nào đó liền muốn thay đổi triều đại, thời điểm đó bọn họ nếu như chỉ là dân chúng, vậy tuyệt đối chỉ có mặc người xâu xé.
Tưởng Chấn nghĩ có chút xa, nhìn thấy Triệu Kim Ca không rõ, liền từ từ nói với y.
Triệu Kim Ca trước tầm mắt có hạn, chưa bao giờ nghĩ tới những thứ đó, bây giờ nghe Tưởng Chấn nói, mới phát hiện mình trước đây nghĩ thực sự quá ít.
"Bất quá những thứ này đều do ta đoán mò, không chừng chúng ta vấn đề gì cũng sẽ không gặp phải." Nhìn thấy Triệu Kim Ca đầy mặt xoắn xuýt, Tưởng Chấn đặt tay lên bả vai của y, còn bóp bóp.
Tưởng Chấn sau khi mang Triệu Kim Ca ở phủ thành ăn một bát chè sen ngọt ngào phao nhìn hạt sen óng ánh long lanh, lại mua một cái bánh nướng cho y ăn, Triệu Kim Ca vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại câu truyện Tưởng Chấn ngày hôm qua kể, lại nhịn xuống.
Tưởng Chấn thấy thế, tâm tình không tệ mà cắn bánh nướng của mình một cái.
Hắn hiện tại đã không nghèo giống ban đầu nữa, ăn sơn trân hải vị mặc tơ lụa còn chưa được, nhưng mua điểm tâm ở rìa đường ăn thật không có gì to tác.
Thuyền của bọn họ hôm sau mới rời khỏi phủ thành đi tới huyện thành tiếp theo, đồng thời, đội ngũ mỗi phương diện cũng vào quỹ đạo, không cần Tưởng Chấn thời khắc nhìn chằm chằm.
Cũng chính lúc này, Tưởng Chấn bắt đầu dạy Triệu Kim Ca khẩu quyết phép nhân, học chữ số Ả rập.
Ở Đại Tề, không có chữ số Ả rập, mà Tưởng Chấn cảm thấy học toán học vẫn là dùng con số dễ dàng hơn, nên cũng dạy cho Triệu Kim Ca, thuận tiện ra rất nhiều đề thêm thêm giảm giảm số học cho Triệu Kim Ca làm.
Dựa theo kinh nghiệm học toán học của hắn khi còn bé, thứ này muốn tính nhanh, vẫn nên luyện nhiều!
Người bấy giờ ít học toán học, tính sổ đều phải bẻ đầu ngón tay, Triệu Kim Ca học này đó cũng rất vất vả, nhưng y vẫn luôn không hề từ bỏ, học hết sức chăm chú, thậm chí đã có thể trên nhiều khía cạnh đến giúp Tưởng Chấn, qua ít ngày nữa, nói không chừng còn có thể một mình chống đỡ một phương.
Tưởng Chấn lúc ra sức dạy y, đồng thời bản thân cũng nỗ lực học tập mỗi ngày, tranh thủ lúc viết chữ không viết ra chữ cụt tay cụt chân...
Lần này xuất môn, bọn họ ở bên ngoài ngốc gần hai mươi ngày.
Tưởng Chấn vốn tưởng rằng chuyến này ít nhất có thể kiếm lời mấy chục lượng, nhưng mà sự thực lại không phải như vậy, hắn chuyến này, không chỉ không có kiếm tiền, trái lại cho không một chuyến...
Bất quá, đó cũng không phải bởi vì sinh ý không kiếm được tiền, vừa vặn ngược lại, sinh ý này kiếm lời rất nhiều, trừ đi phí tổn, Tưởng Chấn có thể thu nhập được gần tới một trăm lượng bạc, chỉ là lúc đầu hắn quên tính phí dụng cần thiết ở mỗi điểm dừng.
Ở trong đó có mấy huyện thành, thuyền hắn vừa mới dừng lại, thì đã có nha dịch đến hỏi thăm, bên này đưa một chút bên kia đưa một chút... Tuy nói mỗi lần bất quá chỉ mấy lượng bạc, nhưng cuối cùng tính gộp lại thì cũng đã dùng lợi nhuận không còn lại mống nào.
Mà vậy cũng xem như là một cái mở đầu tốt đẹp, hơn nữa hắn đưa qua một lần, sau đó cũng liền không cần thiết đưa nữa nhiều bạc như vậy nữa, thời điểm thấy có người đến thì đưa một lượng bạc để người đó uống rượu cũng đã đủ.
Thời điểm trở lại huyện Hà Thành, Tưởng Chấn không chỉ mang tất cả thương nhân đã mang đi ra ngoài trở về, còn thuận tiện mang về một ít thương nhân ở những nơi khác cùng hàng hóa.
Hai chiếc thuyền lớn dừng lại ở bến tàu, lập tức liền có người bắt đầu dỡ hàng xuống, nhìn cực kỳ náo nhiệt, cũng chính lúc này, Dương Giang đến: "Lão đại!"
"Có việc?" Tưởng Chấn nhìn về phía Dương Giang.
"Lão đại, Trịnh đại thiếu bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, hắn muốn gặp ngươi một lần." Dương Giang nói, gã đã ở phụ cận bến tàu đợi chừng mấy ngày, ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như gặp được Tưởng Chấn.
Trịnh đại thiếu muốn gặp người, tự nhiên là thất lễ không được, Tưởng Chấn cùng thủ hạ nói một tiếng, liền lập tức đi tìm người.
Đến Trịnh gia cùng người gác cửa hỏi thăm một chút, Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lại một lần nữa tiến vào Trịnh gia, sau đó gặp được Trịnh đại thiếu.
Trịnh Dật cho Tưởng Chấn ấn tượng đầu tiên, chính là một công tử phóng đãng ca nhi, nhưng lần trở lại này hắn quần áo chỉnh tề, cả người thu thập phi thường tinh thần, cùng lúc trước rất khác nhau, giữa mặt mày càng là tràn ngập tự tin.
Rất hiển nhiên, Trịnh Dật đây là gặp được chuyện tốt.
Trịnh Dật xác thực gặp được chuyện tốt, hắn đã đem chuyện bài lá trù bị không sai biệt lắm, giấu giấu diếm diếm thứ tốt đã hai tháng, rốt cục có cũng thể thấy ánh mặt trời.
Trừ này ra... Hắn đột nhiên phát hiện, Tưởng Chấn so với hắn tưởng tượng còn muốn có ý tưởng hơn.
Tuy rằng không hiểu một người không rời khỏi huyện Hà Thành, vì sao lại có nhiều ý tưởng như vậy, nhưng chỉ cần Tưởng Chấn có thể mang đến cho hắn chỗ tốt, hắn cũng không để ý những chuyện đó.
"Tưởng Chấn, ngươi rất không tồi, cư nhiên có thể nghĩ được một cái biện pháp kiếm được tiền như vậy." Trịnh Dật nói.
"Trịnh thiếu quá khen, ta bất quá chỉ là vất vả kiếm chút tiền mà thôi." Tưởng Chấn nói.
"Hiện tại e rằng là vất vả kiếm chút tiền, sau này chưa chắc đã như vậy." Trịnh Dật nói: "Ngươi là mở một cái tiêu cục cho bản thân đi? Ta chỗ này có một cửa sinh ý, ngươi có muốn nhận hay không?"
"Sinh ý gì?" Tưởng Chấn hỏi, cũng đã quyết định chủ ý muốn nhận.
Hắn mở cái tiêu cục này, thậm chí đem đả thủ sòng bạc cũng kéo qua, chính là hy vọng có thể gây chú ý với vị đại thiếu gia Trịnh gia này.
"Ta muốn đi kinh thành, hi vọng có người có thể che chở ta đi." Trịnh Dật nói.
"Trịnh thiếu, ngài bên người cũng không thiếu người bảo vệ?" Tưởng Chấn hơi nghi hoặc một chút, Trịnh gia hạ nhân người hầu nhiều vô cùng, Trịnh Dật muốn đi kinh thành, theo lý không cần hắn đến bảo vệ.
Phải biết... Hắn nguyên bản bất quá cũng chỉ muốn tiếp chút sinh ý giúp Trịnh gia vận hàng mà thôi.
"Ngươi không biết, phương Bắc cũng không có thái bình như chúng ta bên này, người bảo vệ ta, tự nhiên càng nhiều càng tốt." Trịnh Dật nói.
Giang Nam giàu có, dù có số người không có đất, cũng có thể dựa vào làm công cho người khác sống qua ngày, nhưng phương Bắc lại bất đồng.
Nơi đó có nhiều chỗ hoang vắng thiên tai lại nhiều, hơi bất cẩn một chút sẽ xuất hiện lưu dân, những lưu dân không sống nổi sẽ vào rừng làm cướp làm giặc.
Ở Giang Nam hải tặc rất ít, nhưng ở phương bắc... Thổ phỉ chính là từng ổ từng ổ nhiều vô cùng, hải tặc ít hơn, nhưng vẫn có.
Trịnh gia bọn họ ở huyện Hà Thành rất có mặt mũi, đi ra ngoài liền chẳng là cái thá gì, những thổ phỉ hải tặc gặp được hắn, nhất định sẽ cướp của hắn!
Trịnh Dật là người tiếc mệnh, hắn muốn đi kinh thành, đương nhiên phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, huống chi... Hắn còn muốn cùng Tưởng Chấn tâm sự nhiều hơn.
Trước đó cùng Tưởng Chấn nói chuyện, hắn đã có loại cảm giác được ích lợi không nhỏ, hiện tại tự nhiên cũng hy vọng có thể từ trên người Tưởng Chấn đào thêm ít thứ nữa.
"Trịnh thiếu có thể cho ta cái cơ hội này, ta cầu còn không được!" Tưởng Chấn ngay lập tức liền nói.
"Vậy ngươi đi chuẩn bị một chút, mười ngày sau chúng ta xuất phát." Trịnh Dật cười nói.
Chương 72: Về nhà bán gà vịt
Tưởng Chấn sau khi từ Trịnh gia đi ra, liền đi đến bến tàu.
Trên hai chiếc thuyền này hàng hóa đã chuyển đi không sai biệt lắm, sau đó một số khoản tiền còn lại hắn phải đi thu, kế tiếp có một số chuyện cũng cần hắn đi xử lý.
Bận rộn lần này trời cũng đã tối rồi, Tưởng Chấn cũng không vội vã về nhà, mà ở trên thuyền ngủ một buổi tối, mà người lựa chọn như vậy, cũng không chỉ có mình hắn, trên thực tế, ngoại trừ số ít có nhà ở huyện thành, những người khác cơ bản đều lưu lại.
Thời đại này mọi người đều không thích đi đêm.
Xuất môn đi một chuyến, làm một đơn sinh ý, Tưởng Chấn tâm tình không tệ, đi mua ngay mấy con gà trở về, ở bên bờ bất cái nồi sắt lớn luộc gà ăn.
Hắn kỳ thực càng muốn mua thịt heo hơn, bất quá trời đã quá muộn, căn bản không còn ai bán thịt heo.
Thịt gà được cắt thành khối nhỏ bỏ vào nồi sắt luộc, luộc được nồi nước canh lớn, trong một cái nồi khác thì lại nấu nước nấu mì sợi, một bát mì sợi luộc chín sau đó chan hai vá canh gà lên mặt trên, thì có mì gà nóng hầm hập ăn.
Tưởng Chấn ăn hai bát, để đũa xuống, liền phát hiện những người trước mặt mình cũng đã hàn huyên với nhau rồi.
Những người này đều là nam nhân, trước đây chưa từng đi ra ngoài thì cũng chẳng có ý nghĩ gì, mà lần này cùng Tưởng Chấn đi ra ngoài đi một chuyến, bọn họ cũng ngóng trông đối với thế giới bên ngoài hơn, thậm chí cảm thấy cả người mình đều bất đồng hơn.
Những người bên cạnh bọn họ, cơ bản đều chưa từng rời khỏi huyện Hà Thành, bọn họ thì sao? Bọn họ từng đến phủ thành!
Những người này trò chuyện hưng khởi, tất cả đều mặt mày hớn hở, cao hứng vô cùng, đối với đội ngũ này, cũng càng thêm trung tâm.
Người thời đại này, kỳ thực so với hiện đại dễ gạt gẫm hơn nhiều, Tưởng Chấn cảm thấy, hắn cần phải trước khi xuất phát đi kinh thành, liền khiến những người này đối với mình khăng khăng một mực.
Ân... Cái từ hình dung này không đúng, phải nói trung thành tuyệt đối.
"Lại qua mười ngày nữa, ta mang bọn ngươi đi kinh thành." Tưởng Chấn đột nhiên nói.
"Kinh thành?" Vương Hải Sinh sửng sốt, kém chút cả người nhảy dựng lên. Tưởng Chấn nói cái gì? Hắn muốn dẫn bọn họ đi kinh thành?
Đây chính là kinh thành a... Bọn họ có thể đi kinh thành?
"Lão đại?" Những người khác cũng sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm.
Kinh thành chính là nơi hoàng đế ở, nghe nói hoàng cung còn được làm bằng vàng đó! Bọn họ cư nhiên có thể đi kinh thành? !
"Đúng là kinh thành. Trịnh đại thiếu nhờ ta đưa hắn đi kinh thành, các ngươi nếu biểu hiện tốt sẽ được đi, nếu như biểu hiện không tốt thì quên đi." Tưởng Chấn nói.
"Lão đại, chúng ta nhất định biểu hiện tốt hơn!"
"Ta... Lão đại ngươi nói cái gì ta đều nghe!"
"Lão đại ta vẫn luôn rất nghe lời!"
...
Những người kia vây quanh ở bên người Tưởng Chấn, tất cả đều kích động không thôi, liền ngay cả Lưu Hắc Đầu, cũng bắt đầu len lén đánh giá Tưởng Chấn —— gã hiện tại bắt đầu nghe lời, vẫn còn kịp sao?
Lưu Hắc Đầu trước đây ở trong thôn làm ác bá, liền cảm thấy mình đã phi thường lợi hại, nhưng bây giờ... Hắn đột nhiên phát hiện mình trước đây kỳ thực chẳng là cái thá gì...
"Đều yên tĩnh chút, lại ầm ĩ nữa, các ngươi sẽ không được đi." Tưởng Chấn cười nói, liền dặn dò vài câu: "Còn có, việc này các ngươi chớ nói lung tung, bằng không... Cẩn thận ta lột da các ngươi."
Những người này nhất thời im bật, từng đôi mắt ở dưới ánh lửa chiếu rọi lại đặc biệt sáng bừng.
Hôm sau, Tưởng Chấn trước đi trả hai chiếc thuyền, sau đó mới cùng Triệu Kim Ca và đám người Vương Hải Sinh đồng thời đi về hướng thôn Hà Tây.
Tưởng Chấn đã đem tiền công nên trả phát xuống, đám người Vương Hải Sinh cầm bạc cũng rất cao hứng, mà bản thân Tưởng Chấn lại thiệt thòi hơn mười lượng bạc, hắn không để trong lòng nhưng Triệu Kim Ca lại có chút lo lắng đau lòng.
"Kim Ca, đừng quá để ý, bất quá chỉ là hơn mười lượng bạc mà thôi." Tưởng Chấn nói.
Triệu Kim Ca há miệng không lên tiếng, đây chính là hơn mười lượng bạc a! Nhà bọn họ trước đây toàn bộ gia sản cũng chỉ hơn mười lượng mà thôi.
"Làm ăn, tổng sẽ có lời có lỗ, ai cũng không thể bảo đảm nhất định sẽ kiếm lời." Tưởng Chấn nói: "Huống chi, lần sau ta nhất định có thể kiếm lời."
Triệu Kim Ca rốt cục được trấn an: "Ân, ta tin tưởng ngươi."
Tưởng Chấn lợi hại như vậy, sau đó nhất định có thể kiếm bộn tiền!
Tưởng Chấn sau khi nói mấy câu như thế Triệu Kim Ca liền được trấn an, nhưng một người khác nói ra mấy câu như thế gia đình hắn lại một người cũng không tin.
"Làm ăn tóm lại sẽ có lời có lỗ, hơn nữa ta còn chưa có lỗ đâu! Các ngươi gấp làm gì? Ta nhất định có thể kiếm lời!" Tưởng Thành Tài nói với người trong nhà.
"Ngươi dựa vào cái gì kiếm tiền? Liền dựa vào một phòng hàng hải sản kia? Có bản lĩnh ngươi nhanh chóng bán chúng a!" Tưởng Thành Tường đầy mặt trào phúng mà nhìn ca ca mình.
Tưởng Thành Tài lúc trước thời điểm nhập vào một thuyền hàng hải sản, đắc ý vô cùng, khắp nơi nhìn không lọt mắt Tưởng Thành Tường, ở nhà không ít lần chèn ép Tưởng Thành Tường, nhưng mà, hắn cũng chỉ đắc ý được chừng mười ngày mà thôi.
Mấy ngày đầu, dưới sự của tuyên truyền Tưởng lão thái, người thôn Hà Tây, còn có người mấy thôn phụ cận, đều đến Tưởng gia mua hàng hải sản, hàng hải sản của Tưởng gia bán được rất đắc, không bao lâu liền bán được hơn ba lượng bạc.
Sau đó... Rồi cũng không có ai đến mua nữa.
Rong biển cá mặn thứ này, đều có thể giữ rất lâu, mọi người cũng không thường ăn, người cùng Tưởng gia quen biết nhìn thấy Tưởng gia làm sinh ý này, sau khi mua vào một ít, mấy tháng cũng không cần mua nữa cũng sẽ không mua nữa, hàng hóa của Tưởng Thành Tài tự nhiên cũng không bán ra được.
Mà những thứ đó để như thế cũng không phải chuyện hay, cũng không thể vẫn luôn giữ lại không bán đi?
Người nhà họ Tưởng mắt thấy chừng mấy ngày đều bán không được một cộng rong biển, liền cuống lên, nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ học theo cách làm của những thương gia ở huyện thành, đem rong biển ngâm nở, một đồng tiền một đồng tiền mà bán.
Nhưng mà sau khi bọn họ làm thế, bán được cũng không nhiều... Thôn bọn họ tổng cộng được bao nhiêu người? Chớ nói chi trong số đó đã có rất nhiều người đã mua rong biển khô.
Tưởng Thành Tài hết cách rồi, chỉ có thể mang đến huyện thành bán, mà này qua lại rất vất vả không nói, bán được cũng không nhiều...
Huyện thành lại có người khác đang bán rồi!
Tưởng Thành Tài người này vốn rất lười, ban đầu hắn vì kiếm tiền còn có thể chịu khó mấy ngày, sau khi mệt mỏi vài ngày liền không vui.
Hàng này ngược lại đặt ở nhà, trong thời gian ngắn cũng sẽ không hỏng, không bán được liền không bán được, bất quá chậm rãi bán... Nghĩ như vậy, Tưởng Thành Tài liền lười đi huyện thành bán nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hàng giữ lại không phải chuyện lớn lao, những người khác của Tưởng gia lại không thấy như vậy —— cá mặn cùng rong biển có thể để lâu hơn nữa, cũng không thể vẫn luôn để đó không bán a!
Ngày hôm nay, Tưởng Thành Tường về đến nhà không chịu được mùi cá trong nhà, nói Tưởng Thành Tài một trận, kết quả hai người liền rùm beng.
"Được rồi, chớ ồn ào!" Tưởng đồ tể hô.
"Cha, các ngươi dự định cứ dung túng Nhị ca như vậy? Không sợ hắn đem tiền trong nhà tiêu xài hết sao?" Tưởng Thành Tường nói.
"Ta nơi nào tiêu xài tiền? Ta lấy hai mươi lượng bạc, ít nhất hàng hóa còn ở nơi này ? Ngươi thì sao? Ngươi lấy hai mươi lượng bạc, nhưng cái rắm đều không thấy một cái." Tưởng Thành Tài cười lạnh nói.
Tưởng Thành Tường trên mặt có chút không nhịn được, nhìn về hướng cha nương của mình: "Cha nương, các ngươi yên tâm, chờ ta được phát tiền công, nhất định lấy một nửa giao cho gia đình."
"Ngươi giao trước rồi nói a!" Tưởng Thành Tài lại cùng Tưởng Thành Tường tranh đấu với nhau.
"Được rồi!" Tưởng đồ tể nói: "Các ngươi chớ ồn ào, Thành Tài, ngày mai chúng ta chọn gánh, cùng đi thôn khác bán."
"Đi nữa?" Tưởng Thành Tài nhíu mày.
"Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tưởng đồ tể đều muốn đánh con thứ hai này của mình một trận rồi.
Trước bọn họ bắt bí Tưởng Bình biết rõ người mua đất của bọn họ là Tưởng Chấn, lại không nói cho bọn họ biết việc này rồi mượn thuyền của Tưởng Bình, để Tưởng Thành Tài nhập vào một đống hàng hải sản trở về, nhưng cũng không thể mỗi ngày đi mượn thuyền của Tưởng Bình đi?
Tưởng Thành Tài vừa nghĩ tới phải gồng gánh đi xa như vậy, liền không vui, nhưng Tưởng đồ tể đã tức giận... Hắn đến cùng không dám chống đối.
Tưởng đồ tể trong lòng nhưng cũng phát sầu, ông đi ra ngoài bán hàng, việc đồng áng phải làm sao bây giờ? Trong nhà còn phải nuôi tằm...
Vốn hai đứa con dâu mặc dù là nữ nhân nhưng cũng có thể làm việc, việc hái dâu nuôi tằm lại cũng toàn do nữ nhân tới làm, kết quả... Chu Thục Phân mới hái không được vài lá dâu, liền nói mình bị sâu cắn cả người ngứa không chịu được, Hoàng Mẫn cũng liền không chịu làm nữa, càng nguy hiểm hơn chính là, hai người này cư nhiên còn đều mang thai.
Trong nhà có thể sinh con trai vốn là chuyện tốt, nhưng lúc này hai người đồng thời mang thai, lại thành phiền phức.
Tưởng đồ tể đột nhiên cảm thấy, người trong thôn nói Tưởng Chấn kỳ thực từ nhỏ mang phúc có lẽ là thật, nếu như Tưởng Chấn không đi, ngày tháng trong nhà nào đến nỗi quá phận như vậy?
Kỳ thực, cuộc sống của Tưởng gia hiện tại, đã tốt hơn so với tuyệt đại đa số người trong thôn rồi, chỉ là từ giàu về nghèo rất khó, bọn họ sống thoải mái quá lâu, liền không chịu được làm việc vất vả.
Tưởng gia bên này tình cảnh bi thảm, Triệu gia lại vui sướиɠ.
Sau khi mấy người Tưởng Chấn đi xa, vợ chồng Triệu Phú Quý cùng Tôn Tiểu Sơn và hai đứa con y, năm người liền bắt đầu chuyên tâm quản lý đất đai, nuôi gà nuôi vịt của mình.
Mấy mẫu ruộng nước lúc trước Tưởng Chấn đã bảo Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh giúp đỡ trồng xong, Triệu Phú Quý chỉ cần mỗi ngày đi xem xem, nhổ cỏ dại là được, không cần phải quá nhọc lòng, bọn họ liền toàn tâm toàn ý hầu hạ bầy gà vịt.
Gà được nuôi thả ở trong rừng sẽ tự biết kiếm ăn, mỗi ngày buổi tối uy chút vỏ trấu là được, còn vịt...
Triệu gia nuôi vịt, so với nuôi gà nhiều hơn rất nhiều, bầy vịt, bọn họ đều cho ăn cá ăn ốc nước ngọt.
Bên này có cách nói như vầy đông trai hạ ốc, mùa đông ăn trai sông thời tiết tốt, mà mùa hè ốc nước ngọt màu mỡ nhất.
Lúc này cũng đã đi vào hạ.
Ốc nước ngọt thứ này không có thịt gì, muốn nấu ăn ngon thì không thể thiếu phải tốn dầu, kỳ thực bách tính bình thường cũng không ăn nó, chỉ có lúc tụi nhỏ thèm ăn, nhỏ vài giọt dầu chưng một bát cho bọn nó.
Vì những nguyên nhân này, ốc nước ngọt rất dễ bắt, bên bờ sông trên tảng đá, thường xuyên nhặt được lượng lớn ốc nước ngọt, kể cả thuyền ở trong sông dừng lâu, dưới đáy thuyền cũng có thể bị ốc nước ngọt bao trùm cả.
Tôn Tiểu Sơn theo Vương Hải Sinh nhiều năm như vậy, bơi thuyền đi xa e rằng không có khí lực, nhưng bắt cá mò ốc lại rất điêu luyện, mà Triệu Phú Quý lúc còn trẻ cũng từng khắp nơi tìm kiếm thức ăn, làm những việc này cũng đồng dạng không thể xem thường.
Bọn họ mỗi ngày đi mò ốc nước ngọt bắt cá nhỏ trở về, ban đầu Triệu Lưu thị phải đem cá nhỏ băm, ốc nước ngọt đập vỡ, mới có thể đem ra uy vịt, đến sau đó, bầy vịt đã có thể nuốt cả con ốc nước ngọt.
Cũng không biết có phải vì bọn họ cho ăn đầy đủ hay không, bầy vịt lớn đặc biệt nhanh, không bao lâu liền lớn rồi, đến hiện tại, đã có con vịt bắt đầu đẻ trứng, đẻ còn rất nhiều.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhịn ăn trứng vịt, lại ở trong thôn chào hỏi một tiếng, báo người trong thôn muốn trứng vịt trứng gà thì qua mua... Kết quả, còn bán được khá được.
Mà cái này cũng không kỳ quái.
Rong biển cá mặn thứ này, đối với rất nhiều người mà nói chỉ tồn tại để thay đổi khẩu vị, so sánh với nó, bọn họ càng yêu thích trứng gà trứng vịt, hơn nữa...
Thời đại này nữ nhân mang thai phải ăn trứng gà trứng vịt bồi bổ, sinh con phải ăn trứng gà trứng vịt bồi bổ, trăng tròn phải chia trứng đỏ, sinh nhật dù thế nào cũng phải cho một quả trứng, kể cả có khách tới cửa, hai quả trứng đun nước đường đó chính là biểu hiện nhiệt tình nhất.
Rong biển không ăn thì không ăn, nhưng trứng gà trứng vịt lại nhất định phải có!
Thời điểm Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca trở lại, đã có người tới Triệu gia mua một rổ trứng vịt, dự định mua về làm trứng vịt muối —— đi ra ngoài thăm người thân gì đó, trứng vịt muối cũng là quà tặng không sai.
"Trong nhà vịt bắt đầu đẻ trứng ?" Triệu Kim Ca có chút kinh hỉ.
"Đúng vậy!" Triệu Lưu thị vui vẻ ra mặt: "Nuôi vịt thật rất tốt, nhanh như vậy đã có thể đổi tiền rồi! Coi như vịt bán không được, chỉ bán trứng gà trứng vịt, tiền vốn cũng có thể chậm rãi kiếm về." Bọn họ nuôi vịt, ngược lại bỏ ra rất nhiều công phu, nhưng bất kể là Triệu Lưu thị hay Triệu Phú Quý, đều cảm thấy tốn chút sức lực cũng không đáng kể.
"Vịt khẳng định bán được." Tưởng Chấn nói: "Ngày mai chúng ta liền đi huyện thành, đem hết gà trống vịt đực đều bán đi, lại mua thêm chút ít gà vịt con trở về."
"Không cần mua con gà vịt con nữa, tự chúng ta ấp là được." Triệu Lưu thị vội vàng nói, tuy rằng bọn họ trước đây không biết việc này, nhưng học một chút là được.
"Vậy quá phiền toái, còn không bằng trực tiếp mua." Tưởng Chấn lại bác bỏ đề nghị của Triệu Lưu thị, ấp ra một tổ gà con phải tốn rất nhiều thời gian, lăn lộn như vậy quá phiền phức, còn không bằng trực tiếp mua.
Kỳ thực gà con vịt con rất tiện nghi.
Về phần những gà trống vịt đực đã nuôi lớn, hắn hoàn toàn có thể mang đi bán cho Trịnh gia... Trịnh Dật muốn đi kinh thành, khẳng định không ngại mua chút gà vịt trở về hoặc ướp hoặc muối để ở trên thuyền cho thuyền viên ăn.
Trước hắn mang theo hai chiếc thuyền loanh quanh phụ cận ở huyện Hà Thành, bên này là vùng sông nước, mới có thể thỉnh thoảng mà cặp bờ mua thức ăn, nhưng đi lên phía bắc, thường là chừng mấy ngày đều không thể cặp bờ.
Vừa rạng sáng hôm sau, Tưởng Chấn liền cùng Triệu Phú Quý đem gà vịt muốn bán buộc lại, sau đó dùng gánh chuyển lên thuyền.
Gà vịt bọn họ muốn bán kỳ thực cũng không nhiều, cũng chỉ hai mươi, ba mươi con, nhưng bởi vì còn sống nên liền đặc biệt làm ầm ĩ, thật giống như khoang thuyền đã bị nhét đầy vậy.
"Tưởng Chấn a, này thật có thể bán hết một lần?" Triệu Phú Quý hỏi.
"Có thể, ta có phương pháp." Tưởng Chấn cười nói, kỳ thực ít như thế, hắn chia chia cho thủ hạ một cái liền lập tức hết sạch... Chỉ là đây là việc làm hắn bài cho Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị, cũng không thể bắt bọn họ nuôi gà vịt tặng không cho người khác đi.
Tưởng đồ tể cùng Tưởng Thành Tài gánh cá mặn cùng rong biển đang đi dọc theo đường sông, liền thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý, cũng nghe được đối thoại của hai người.
Tưởng đồ tể chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không thôi, rõ ràng là con của ông, kết quả lại gọi người khác là cha thân thiết như vậy!
Tưởng đồ tể dừng bước nhìn về phía Tưởng Chấn, Tưởng Chấn lại không để ý đến ông, đẩy thuyền liền hướng huyện thành mà đi.
Bán gà vịt bất quá là một chuyện nhỏ, Tưởng Chấn căn bản không có đi tìm Trịnh đại thiếu, mà tìm đến quản gia Trịnh phủ, sau đó hỏi ông ta có muốn mua gà vịt hay không.
Đương nhiên muốn a, Trịnh gia ở nông thôn cũng có thôn trang, cũng chuyên môn nuôi chút gà vịt, nhưng đối với gia đình giàu có như vậy mà nói, gà vịt cũng không ngại nhiều.
Đương nhiên, ở xã hội trước mắt, gà vịt cũng không được nhiều.
Đám gà vịt lập tức liền bán hết, vì đám gà vịt rất béo tốt, Trịnh quản gia rất hài lòng, còn trực tiếp nói với Triệu Phú Quý, nói là lần sau lại có thêm gà vịt, có thể trực tiếp đưa tới cho ông ta.
Mặt khác trứng vịt Trịnh phủ bọn họ cũng muốn. Trịnh phủ có đội thuyền riêng, mà trứng vịt muối, vẫn luôn là món ăn nhóm thuyền viên thích nhất.
Triệu Phú Quý vẫn là lần đầu giao thiệp với người thể diện như Trịnh quản gia, kích động cực kỳ, nói chuyện đều gập ghềnh trắc trở, sau đó phát hiện Trịnh quản gia rất dễ thân cận, mới bình tĩnh lại.
Trịnh quản gia xác thực biểu hiện rất dễ thân cận, ông ta cười ha hả cùng Triệu Phú Quý nói chuyện, khách khí tiễn Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý, quay người lại, lại đem việc này nói cho Trịnh Dật.
"Trên tay Tưởng Chấn hẳn không thiếu bạc, còn có một số tiền lớn, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại nguyện ý giúp đỡ bán gà vịt, làm cho bản thân dính một thân lông vịt phân gà." Triệu Phú Quý nói.
"Đúng vậy... Hắn ngược lại là người biết nhớ ơn." Trịnh Dật cười cười, đối với Tưởng Chấn càng thêm hài lòng hơn.
Người tri ân báo đáp, hắn dùng mới yên tâm.
Về phần Tưởng Chấn bất hiếu với cha nương... Nói cho cùng cũng là người nhà họ Tưởng làm quá mức.
Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý bán gà vịt xong, liền đi đến bến tàu mua một ít gà vịt con, còn cùng bán người gà con vịt con thương lượng xong, để bọn họ ấp nhiều hơn chút, qua mấy ngày tới cửa mua.
Tưởng Chấn suy nghĩ, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị còn có Tôn Tiểu Sơn ba người nuôi hơn một trăm con gà vịt, hẳn không thành vấn đề.
"Cha, sau đó nuôi gà vịt, các ngươi cũng đừng mọi chuyện tự thân làm, căn bản có thể dùng trứng gà trứng vịt cùng người trong thôn đổi ốc nước ngọt cùng cá nhỏ." Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý nói lối buôn bán.
Triệu Phú Quý gật đầu liên tục, Tưởng Chấn đầu óc, thật dùng quá tốt rồi!
Suy nghĩ kỹ một chút, vỏ trấu cũng có thể sử dùng trứng gà đổi...
"Còn có, các ngươi cũng đừng không nỡ ăn uống, mỗi người mỗi ngày chung quy phải ăn hai quả trứng." Tưởng Chấn lại nói.
"Một ngày hai quả trứng? Sao có thể ăn như thế?" Triệu Phú Quý lập tức cau mày, trong lòng lại rất cao hứng, cũng định trở về thì nói với Triệu Lưu thị.
Ông không nói với người trong thôn, ông liền nói với Triệu Lưu thị.
Chương 73: Lại thu chút nhân thủ
Tưởng Chấn nói hồi lâu, cuối cùng cũng coi như làm Triệu Phú Quý đồng ý mỗi ngày ít nhất ăn một quả trứng gà.
Hắn biết được không có hắn và Triệu Kim Ca, hai người Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhất định sẽ không nỡ mua thịt về ăn, liền nhắc Triệu Phú Quý mỗi ngày bắt cá trở về, nhất định phải đem giữ lại ăn, nếu như có lươn hay cá trạch, càng đừng uy vịt, tất cả đều để nhà mình ăn.
Đối với mấy câu này của Tưởng Chấn, Triệu Phú Quý sảng khoái đáp ứng, những thứ đó không thể bán, ông và Triệu Lưu thị vốn là mỗi ngày đều sẽ luộc chút để ăn.
Mỗi ngày có cá có trứng, đối với người lớn tuổi mà nói cũng đủ rồi... Tưởng Chấn yên lòng, liền suy nghĩ chờ khi hắn rời đi, tốt nhất vẫn nên ở trong nhà chuẩn bị thêm chút dầu muối đồ gia vị, miễn cho Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị cuối cùng làm thức ăn đều không nỡ để dầu.
Tưởng Chấn đã quyết định muốn trước khi lại xuất phát nấu riêng một bình mỡ heo lớn không thể để qua mùa hè bỏ ở nhà.
Lúc Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý đang bận bịu ở bên ngoài, ở Triệu gia, Triệu Lưu thị cũng đang cùng Triệu Kim Ca làm cơm.
Bọn họ gϊếŧ một con gà trống, sau đó liền đem con lươn sau khi bắt được thì nuôi ở trong vại nước ra gϊếŧ.
Triệu Lưu thị sớm liền phát hiện, Tưởng Chấn tựa hồ đặc biệt thích ăn lươn và cá trạch, con lươn này là bọn họ đặc biệt giữ lại cho hắn ăn.
"Kim Ca, ngươi và Tưởng Chấn thế nào? Hắn đối với ngươi vẫn tốt chứ?" Triệu Lưu thị dò hỏi con trai của mình.
"Nương, hắn đối với ta rất tốt." Triệu Kim Ca nói, Tưởng Chấn đối với y thật rất tốt, làm cho y luôn có loại cảm giác lo sợ, chỉ sợ ngày nào đó Tưởng Chấn không thích y nữa.
Mấy ngày trước nằm mơ, y mơ thấy Tưởng Chấn biến trở lại thành Tưởng lão đại không thích nói chuyện, cả ngày cúi đầu kia, y từng tiếng từng tiếng một mà gọi người, kết quả Tưởng Chấn đều không để ý tới y, làm hắn sợ muốn chết.
"Vậy các ngươi buổi tối thế nào?" Triệu Lưu thị lại hỏi.
"Nương!" Triệu Kim Ca cúi đầu, mặt đỏ lên.
"Hai người các ngươi thân mật thì tốt rồi, như vậy mới có thể sớm có hài tử." Triệu Lưu thị nói: "Lại nói, các ngươi kết hôn đã hai tháng, không chừng trong bụng ngươi đã có đứa nhỏ..."
Triệu Lưu thị ban đầu nói đến cao hứng, nhưng rất nhanh liền nhíu mày: "Nếu như vậy, ngươi cùng đi kinh thành, có phải không quá tốt hay không?" Tưởng Chấn đã đem chuyện bọn họ muốn đi kinh thành nói cho Triệu Lưu thị, Triệu Lưu thị cảm thấy Tưởng Chấn đi kinh thành, đó là chuyện tốt, nhưng Triệu Kim Ca...
"Nương, cũng không có gì mà? Nữ nhân song nhi trong thôn, người nào không phải làm việc làm đến sinh con ?" Triệu Kim Ca nói. Có mấy nhà đối tốt với tức phụ tuổi trẻ có thai, sẽ cho ăn ít trứng gà gì đó, nhưng coi như như vậy, những nữ nhân song nhi kia vẫn phải làm việc.
Có mấy nhà đất nhiều lao động ít, thậm chí còn phải xuống ruộng.
Trước kia thời điểm cấy mạ đặc biệt bận bịu, Triệu Kim Ca liền thấy có một nữ nhân bụng lớn kiên trì ưỡng bụng cấy mạ, vì hai chân đều hãm ở bên trong bùn nhão, eo không cần cong quá nhiều, nàng làm còn rất nhanh, sau đó làm đến đau bụng, rửa một chút liền về nhà, không bao lâu, liền truyền ra tin tức nói là sinh một bé gái.
Y trước đây vẫn cảm thấy, mình dù cho may mắn kết hôn, mang thai, khẳng định cũng phải làm việc đến sinh, hiện tại bất quá chỉ cùng đội thuyền đi ra ngoài một chút, thỉnh thoảng chuyển hàng, thật không có gì.
Triệu Lưu thị ngẫm lại, cũng cảm thấy không có chuyện gì, người trong thôn bọn họ cũng không quý giá như người huyện thành như vậy.
Hơn nữa... Bà tuy rằng muốn để con của mình sớm mang thai chút, nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng, kỳ thực vẫn không ôm hi vọng quá lớn.
Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý buổi sáng lúc xuất môn mang theo gà vịt đã lớn, buổi trưa lúc trở lại, lại đổi thành gà con vịt con lông xù.
Triệu Lưu thị bây giờ đối với gà con vịt con yêu thích vô cùng, đi lên sờ sờ con, chờ ăn cơm xong, lại bắt đầu cho những vật nhỏ này ăn.
Tưởng Chấn lại gọi Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ cùng thôn đến, sau đó giúp đỡ Triệu Phú Quý làm việc, nói thí dụ như dọn dẹp phân gà phân vịt.
Thời đại này không có phân hóa học, những phân gà phân vịt này đều là đồ tốt, Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý để lại hơn nửa cho mình dùng, liền đem gần một nửa còn lại tặng cho người khác, lúc tặng, tránh không được liền muốn nói vài câu.
"Tưởng Chấn cũng thật là, một hồi lại muốn làm việc, cũng không biết nghỉ ngơi một chút, Phú Quý muốn đi giúp một chút, lại bị hắn ngăn cản, nói là hắn làm là được." Triệu Lưu thị vẻ mặt đắc ý, người xem vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
"Tưởng Chấn hắn vẫn luôn là một người chịu khó a..." người nói chuyện cùng Triệu Lưu thị cảm khái: "Trước Tưởng gia ruộng nhiều, nhà mình phân bón không đủ dùng, hắn còn đến sông đào bờ đê dẫn bùn về ruộng, hiện tại không còn hắn... Chà chà, ruộng Tưởng gia, thu hoạch ít nhất giảm một thành."
Nước bùn trong sông cũng có thể làm phân, bất quá lúc này làm rất mệt, bình thường không ai đi làm.
"Đúng vậy, hắn đặc biệt chịu khó, trước đây ta còn cảm thấy Kim Ca nhà ta đã rất chịu khó, hiện tại... Nghe nói xuất môn ở bên ngoài, nó cư nhiên còn để Tưởng Chấn làm cơm cho nó!" Triệu Lưu thị liền đem Triệu Kim Ca quở trách một trận.
Bọn họ ở bên này nói chuyện, rất nhiều người đều nghe được, rất nhanh, liền có người hướng về phía Triệu Lưu thị cười nói: "Triệu gia, ngươi đừng nói nữa, không thấy Tưởng lão thái đều bị ngươi chọc giận bỏ đi sao? Chà chà, bà ta khẳng định khó chịu muốn chết."
Trước Tưởng lão thái cũng ở bên này làm việc.
Triệu Lưu thị bên này đem Tưởng lão thái chọc tức, bên kia, Tưởng Chấn cùng mấy người Triệu Phú Quý, lại đem địa phương nuôi gà vịt dọn dẹp một lần, còn xới đất rau, cùng sử dụng rào tre ngăn cách.
Lúc rau muốn nảy mầm, cũng không thể để gà vịt gieo vạ cho chúng nó, bất quá chờ sau này lớn rồi, cũng có thể đem gà vịt thả ra cho chúng nó tận tình ăn.
"Cha, ngươi lần sau đi Trịnh phủ đưa trứng gà trứng vịt, cũng có thể tiện đường đưa chút rau." Thời điểm hết bận đến sông tắm, Tưởng Chấn nhân tiện nói.
Đến mùa hè, bọn họ bên này tắm đều sẽ xuống sông rửa, kể cả nữ nhân song nhi cũng không ngoại lệ, bất quá nữ nhân song nhi trẻ tuổi coi như muốn tắm, cũng sẽ trốn đi thay phiên nhau tắm, hơn nửa vẫn mặc quần áo, còn lớn tuổi...
Tưởng Chấn cùng mấy người Triệu Phú Quý ở trong sông tắm, cách đó không xa cũng có một số phụ nhân trung niên nhìn bọn họ cười hi hi ha ha.
"Tưởng Chấn thân hình nhìn thật rắn chắc!"
"Triệu Phú Quý lớn tuổi, cũng rất đáng xem."
"Hai huynh đệ Hà gia cũng không tồi..."
...
Mấy người lúc tắm, đều không cỡi quần ra, lúc này liền luôn cảm thấy ánh mắt những người kia như là có thể đem quần của bọn họ lột ra...
"Cha, ngày mai ta cũng tìm người tới nhà đào cái giếng đi." Tưởng Chấn nói, hắn có chút không quen lúc tắm bị người vây xem.
Hơn nữa có giếng, trong nhà rửa rau làm cơm, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Tưởng Chấn đem chuyện này ghi vào trong lòng, mà hôm sau, cũng không có lập tức đi timmf người đào giếng.
Bởi vì những thủ hạ của hắn, toàn bộ đều tới rồi.
Tưởng Chấn cho những người này nghỉ hai ngày, mà hiện tại ngày nghỉ đã qua, những người này liền tới tìm hắn.
Đi ra ngoài một chuyến nhìn đời, đột nhiên phát hiện thế giới cũng sẽ lớn như vậy, liền có cơ hội đi kinh thành... Những người này tinh thần tuyệt nhiên bất đồng với trước kia.
Bọn họ còn tận lực mặc quần áo thống nhất, thời điểm đi đường cũng ngẩng đầu ưỡn ngực...
Người thôn Hà Tây nhìn những người này đều sửng sốt một chút, kể cả trưởng thôn Tưởng Bình, trong mắt cũng có thán phục.
"Cha, ta muốn đi theo Tưởng Chấn." Tưởng Minh nhìn về phía cha của mình.
"Cái gì?" Tưởng Bình bị hoảng sợ, liền vội vàng hỏi.
"Cha, ta ngày hôm qua đi tìm Hà Hạ Sinh, hắn nói bọn họ còn muốn đi kinh thành đó! Ta cũng muốn đi, ta muốn đi theo Tưởng Chấn!" Tưởng Minh nói.
"Ngươi đừng mù quáng lăn lộn, đó là ngươi muốn theo thì có thể theo sao? Còn có, bên ngoài rất nguy hiểm a!" Tưởng Bình răn dạy con mình.
Bị Tưởng Bình khiển trách, Tưởng Minh ngậm miệng không lên tiếng nữa, con ngươi lại vẫn chuyển không ngừng.
Tưởng Chấn ở phụ cận nhà mình, đem người trong tay hảo hảo huấn luyện một phen, sau đó, liền gặp được Tưởng Minh tới tự tiến cử.
Tưởng Chấn không chút do dự mà nhận người, Tưởng Minh này ngược lại biết được vài chữ, hơn nữa... con trai của thôn trưởng thôn Hà Tây theo hắn, đối với hắn chỗ tốt cũng rất lớn, ít nhất hắn không cần lo lắng vợ chồng Triệu Phú Quý ở trong thôn chịu ủy khuất.
Tưởng Minh cùng ngày liền lĩnh một bộ quần áo, sau đó gia nhập vào trong đội ngũ.
Hắn có chút không quen, rất khó đem động tác làm được chỉnh tề giống như những người khác, nhưng vì vẫn luôn làm việc nhà nông có đầy đủ thể lực, ngược lại cũng không bỏ xa huấn luyện.
Đương nhiên, ngày hôm sau eo mỏi lưng đau gì đó thì cũng tránh không được.
Tưởng Bình nhìn con mình cứ như vậy theo Tưởng Chấn, trong lòng có bao nhiêu xoắn xuýt chỉ có bản thân ông biết. Ông một bên không dám đắc tội Tưởng Chấn, một bên cũng rất hi vọng con thứ hai của mình có thể làm ra một phen sự nghiệp, cuối cùng liền dứt khoát buông xuôi bỏ mặc.
Con trai của thôn trưởng cư nhiên cũng đi theo Tưởng Chấn rồi!
Người thôn Hà Tây phát hiện chuyện này, đều ngo ngoe rục rịch lên.
Nam nhân trẻ tuổi nào không muốn làm ra một phen sự nghiệp? Sau khi biết được làm thủ hạ cho Tưởng Chấn không chỉ được ăn cho ngon, còn có thể nhận tiền công, thậm chí có cơ hội đi kinh thành, liền có rất nhiều nam nhân trẻ tuổi thôn Hà Tây đều muốn đi theo Tưởng Chấn.
Bọn họ lúc này đã sớm quên mất trước đó đã từng sợ sệt Tưởng Chấn, chỉ một lòng nghĩ muốn đi theo Tưởng Chấn được sống cuộc sống tốt.
Mao Toại đến chỗ Tưởng Chấn tự đề cử mình nhất thời bắt đầu tăng lên, nếu không phải rất nhiều người thôn Hà Tây trước đây từng bắt nạt Tưởng Chấn, lo lắng hiện tại theo Tưởng Chấn liền bị Tưởng Chấn tính sổ, sợ là người đến tiến cử sẽ càng nhiều. (Bao: câu truyện Mao Toại tự tiến cử bên Trung á ai muốn tìm hiểu thì hãy hỏi anh google nhá)
Đối với những người này, Tưởng Chấn cũng không có nhận hết cả, mà là ở sau khi hỏi qua từng cái tình huống mới nhận bảy người.
Kể từ đó, trên tay hắn liền có hơn bốn mươi người.
Không bao lâu nữa liền phải đi kinh thành, thời gian rất gấp, Tưởng Chấn an bài cho thủ hạ huấn luyện cũng phi thường nặng, mà người mới một lòng muốn đi kinh thành muốn vượt qua người cũ, những người cũ lại sợ bị người mới hạ thắng thế sẽ bị Tưởng Chấn đá đi, càng thêm phi thường nỗ lực, đem huấn luyện hoàn thành cực kỳ tốt.
Tưởng Chấn vốn chỉ dùng biện pháp quân huấn đến luyện khí thế của những người này một chút, liền dạy bọn họ dùng sào tre, cũng rất đơn giản, cho nên không tới bốn, năm ngày, những người mới tới liền ra dáng, mà những người cũ lại càng thêm hại hơn.
Lúc này, cùng thời gian ước định chỉ còn ba ngày, Tưởng Chấn liền dẫn người đi huyện thành, định cho Trịnh Dật nhìn những người này, lại phụ làm chút chuyện.
Trịnh gia lần này đi kinh thành tổng cộng điều động năm chiếc thuyền lớn, vì bên trong có chút cơ mật, năm chiếc thuyền lớn này vẫn không neo ở bến tàu người đến người đi ở huyện thành, mà neo ở một bến tàu độc thuộc về Trịnh gia.
Trịnh Dật chính là ở đó gặp Tưởng Chấn cùng thủ hạ của Tưởng Chấn.
Trịnh Dật tuy nói thuê Tưởng Chấn cùng thủ hạ của Tưởng Chấn đến bảo vệ mình, nhưng hắn cũng không phải chỉ tìm Tưởng Chấn, tính cả gia đinh Trịnh gia, cũng có bảy mươi, tám mươi người lên thuyền.
Gọi Tưởng Chấn đến, kỳ thực chủ yếu nhất vẫn là muốn cùng Tưởng Chấn tâm sự.
Kết quả... Nhìn thấy những người phía sau Tưởng Chấn, Trịnh Dật kinh ngạc nhíu mày.
Những đả thủ tản mạn không nghe lời đó, không nghĩ tới lại ở trong tay Tưởng Chấn thay đổi dáng dấp.
Một đám người như vậy, nói không chừng còn thật có thể bảo vệ tốt cho hắn.
Trịnh Dật càng mong đợi biểu hiện tiếp theo của Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn nói cho cùng, cũng chỉ là một cái bách tính bình thường mà thôi, dù cho có chút bản lãnh, ở mọi phương diện cũng là không thể so sánh được với Trịnh Dật, thậm chí về mặt thân phận của hắn lúc này mà nói, cũng chỉ là một thuộc hạ của Trịnh Dật mà thôi, cho nên Trịnh Dật trò chuyện với hắn một lát, đưa tiền đặt cọc, liền rời đi.
Chuyển hàng gì đó đã có người chuyên biệt đi làm, không cần tới Tưởng Chấn bọn họ đi làm, Tưởng Chấn liền tiếp tục huấn luyện những người kia, mà cũng giống như lúc trước, Triệu Kim Ca cũng tham gia huấn luyện.
Nguyên bản bị Triệu Lưu thị nói một trận, Triệu Kim Ca cũng có chút chờ đợi, ngóng trông mình đã có thai, vì thế, y còn đặc biệt đi huyện thành tìm đại phu chẩn mạch cho mình.
Nhưng mà y cũng không có mang thai.
Tưởng cũng là, y một song nhi dựng chí không tươi đẹp hơn nữa tuổi còn lớn, muốn mang thai cái nào dễ dàng như vậy? Triệu Kim Ca có chút mất mát, sau đó liền nghiêm túc tham gia huấn luyện.
Bản thân Triệu Kim Ca đã nỗ lực, lại có Tưởng Chấn huấn luyện tiêu chuẩn cao nhất, không thể nghi ngờ thành người biểu hiện tốt nhất bên trong tất cả mọi người, thân thủ cũng tốt hơn rất nhiều.
Bất quá y vẫn không quên mình là một song nhi, cũng không nguyện ý cùng người khác đánh nhau, bởi vậy những người khác cũng không biết thân thủ của y đến cùng như thế nào.
Trước khi lên đường một ngày, Tưởng Chấn liền cho người nghỉ một ngày, để mỗi người bọn họ về thăm nhà một chút, bản thân cũng mang theo Triệu Kim Ca trở về.
Trong những ngày qua, trong nhà đã làm xong một cái giếng, mà miệng giếng này, không thể nghi ngờ lại để cho Triệu Lưu thị hảo hảo khoe một phen.
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca trở về, Triệu Lưu thị liền đi làm món ngon.
Ước chừng do Tưởng Chấn mang về rất nhiều mỡ, còn là mỡ không có cách nào cất lâu ở mùa hè, Triệu Lưu thị hạ quyết tâm, lại làm cho Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca chút đồ ăn phi thường phí dầu.
Bên này chủng loại cá nhiều vô cùng, mà bên trong chủng loại cá thường thấy nhất thì có bạch điều (Bao: cá dấm trắng), đương nhiên, người thôn Hà Tây không gọi tên khoa học của nó, mà gọi nó là cá xiên.
Loại cá này bình thường đều kết bè kết lũ ở trên mặt nước bơi qua bơi lại, đầu của chúng nó không lớn, cá lớn cũng chỉ cỡ ngón tay nhưng chất thịt rất non.
Vì đầu quá nhỏ, người ở đây bình thường cũng không ăn chúng nó, kỳ thật chúng nó mùi vị rất ngon, chiên, càng thêm mỹ vị.
Triệu Lưu thị làm bạch điều sạch sẽ, chiên từng con từng con trong mỡ đến giòn, ăn liền không cần nhả xương, có thể toàn bộ nhai nuốt luôn.
Nếu như sau khi chiên giòn lại dùng gia vị nấu một chút, mùi vị đó lại càng ngon.
Tưởng Chấn từ khi tới nơi này, liền càng yêu thích đồ ăn nhiều dầu, Triệu Lưu thị còn ở nhà bếp chiên cá, hắn cũng đã lén ăn vụn bảy, tám con, cũng đút Triệu Kim Ca năm, sáu con.
Triệu Kim Ca ăn một chút, liền không chịu lại ăn nữa, Tưởng Chấn liền cười trêu: "Kim Ca, ngươi nếu như không ăn, ta sẽ hôn ngươi." Triệu Lưu thị đang ở nhà bếp, Triệu Phú Quý ở bên ngoài, lúc này lén lút hôn Triệu Kim Ca một cái, ngẫm lại cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Nghĩ như thế, Tưởng Chấn liền đem cá nguyên bản đút tới bên mép Triệu Kim Ca dời đi... Đây là quyết định không cho Triệu Kim Ca ăn.
"Ngươi..." Vốn muốn há mồm ăn cá Triệu Kim Ca trợn tròn mắt, lại lo lắng mà nhìn phương hướng nhà bếp một cái, sợ Triệu Lưu thị đột nhiên đi ra.
Được rồi, thường xuyên bị hắn hôn, cũng đã làm tốt chuẩn bị bị hôn.
Không nghĩ tới ngay lúc này, bên ngoài có người chạy vào: "Lão đại, xin lỗi, chúng ta gây chuyện rồi!"
Các ngươi xác thực gây chuyện... Đang muốn hôn người Tưởng Chấn thật nhanh đứng thẳng người, liền đem cá đút cho Triệu Kim Ca, sau đó cau mày nhìn sang, tiếp liền thấy Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh đầy mặt ảo não mà đứng ở cửa.
"Các ngươi chọc chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.
"Cũng không phải chúng ta... Là cha chúng ta... Ông ấy ở sòng bạc huyện thành thiếu nợ một số tiền lớn." Hà Xuân Sinh đầy mặt xấu hổ mà cúi đầu.
Hà Hạ Sinh cũng đồng dạng xấu hổ, đồng thời lén lút nhìn Triệu Kim Ca một cái.
Vừa nãy... Tưởng lão đại đang đút y ăn cá?
Chương 74: Triệu Kim Ca đánh người
Hai vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại không tốt, đó chủ yếu bởi vì mê tín, thật muốn nói, bọn họ kỳ thực đối với con mình cũng không tệ, ít nhất đối với những đứa ngoài Tưởng lão đại không tệ.
Tưởng Thành Tài nhập vào một phòng hàng hải sản bán không được, nhưng Tưởng đồ tể không chỉ không trách cứ, còn nhận trọng trách gánh hàng, mỗi ngày đi ra ngoài giúp đỡ bán.
Mà Hà phụ, đúng thật đối với con không tốt, ông ta thậm chí căn bản chưa từng quan tâm con trai mình.
Hà Xuân Sinh nhớ tới chuyện mình mới vừa biết được, một đại nam nhân lại gấp đến đỏ cả vành mắt.
"Đến cùng thì làm sao?" Tưởng Chấn cau mày hỏi.
Hà Xuân Sinh lúc này nói.
Trước hắn và Hà Hạ Sinh sau khi thu thập Hà phụ, liền cả ngày nhìn chằm chằm Hà phụ, Hà phụ liền đàng hoàng một quãng thời gian, nhưng ở sau khi hắn cùng Tưởng Chấn ra cửa, tâm tư Hà phụ liền liền lung lay.
Khởi đầu, Hà phụ chỉ là lừa lương thực cùng hai con gà mà Hà Xuân Sinh để lại cho Hà mẫu, cầm bán lấy tiền đi cá cược, sau đó thua sạch, liền không lấy được tiền nữa, ông lại đem suy nghĩ động đến trên đầu Tưởng Chấn.
Dân cờ bạc như Hà phụ, chính là không cần mặt mũi cái gì cũng làm ra được, ông ta tìm tới Sòng bạc Hoành Hưng, sau đó nói cho bọn họ biết hai đứa con trai của mình đều đang làm việc dưới tay Tưởng Chấn, liền cùng Sòng bạc Hoành Hưng mượn tiền, ở trong sòng bạc đánh bạc.
Không hề bất ngờ, ông ta lại đem tiền thua sạch.
Sau đó, đám người Tưởng Chấn liền trở lại.
Hai đứa con trai của mình trở về, còn kiếm lời trở về, qua mấy ngày lại muốn đi kinh thành... Hà phụ lá gan nhất thời lớn lên.
Trước ông mượn bạc chỉ dám mượn một lượng hai lượng thôi, lần này lại trực tiếp mượn hai mươi lượng, cùng người chơi lớn hơn.
Bài bạc vốn là mười lần cược chín lần thua, người đầu óc thông minh, còn có thể ở trong sòng bạc thắng ít tiền, nhưng đầu óc không thông minh lại còn một chút kỹ xảo cũng không hiểu như Hà phụ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Không hề bất ngờ, hai mươi lượng bạc lại đổ xuống sông xuống biển.
Ông không đem việc này nói cho Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh, thậm chí còn muốn tiếp tục vay tiền, hai huynh đệ Hà gia sau đả thủ khi sòng bạc nói với bọn hắn thì mới biết được việc này.
"Chính các ngươi giải quyết." Tưởng Chấn nghe vậy, liền nói ngay.
"Chúng ta..." Hà Xuân Sinh sững sờ, hắn chính là không biết phải giải quyết thế nào, mới đến tìm Tưởng Chấn.
"Còn có thời gian một ngày, các ngươi nếu như giải quyết không xong, kinh thành cũng không cần đi." Tưởng Chấn nói, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh vẫn có thể dùng được, mà người như Hà phụ, hắn lại không muốn bị quấn lên.
Hai người này nếu như không giải quyết được cha của mình, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ họ.
Không thể đi kinh thành? Hà Xuân Sinh ngẩn người, lập tức kéo Hà Hạ Sinh qua, nói với Tưởng Chấn: "Lão đại ngươi yên tâm, ta nhất định đem sự tình giải quyết tốt."
Hắn không dám trì hoãn, lôi kéo đệ đệ liền nhanh chóng rời đi.
Từ lúc Tưởng Chấn tiếp nhận hắn và Hà Hạ Sinh, bọn họ cũng không cần đói bụng, lần này ra ngoài một chuyến trở về sau, càng thêm trở thành tồn tại mà người trong thôn hâm mộ.
Hà Xuân Sinh đã chừng hai mươi, cũng đã có người mình thích, trước hắn vẫn cảm thấy muốn thú người mình thích là không có hi vọng, nhưng bây giờ... Hắn cũng không phải một tia hi vọng đều không có.
Nhưng nếu như cha hắn vẫn luôn quấy rối, vậy chút hi vọng đó, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ hôi phi yên diệt.
Hắn và Hà Hạ Sinh cứ tiếp tục như thế sớm muộn sẽ bị hủy hoại.
Hà Xuân Sinh về đến nhà, liền nhìn thấy cha mình đang dùng cơm.
Hà Xuân Sinh sau khi cùng Tưởng Chấn ra ngoài một chuyến, cũng được tiền công, có tiền bọn họ liền mua thức ăn ngon về nhà, mà những thứ đó, Hà mẫu không nỡ ăn, ngược lại cho Hà phụ ăn.
"Các ngươi hỏi qua Tưởng Chấn? Hắn hẳn có thể món nợ nhỏ xóa bỏ đi? Hắn chính là quản sự của Sòng bạc Hoành Hưng!" Hà phụ nói: "Còn có các ngươi, các ngươi đều sắp đi theo Trịnh đại thiếu đi kinh thành, ta bất quá thiếu nợ hai mươi, ba mươi lượng bạc, các ngươi cùng ta nháo cái gì chứ..."
Hà phụ còn chưa nói hết lời, liền bị Hà Xuân Sinh từ bên cạnh bàn tha đi, Hà phụ dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời gàu lên một tiếng sợ hãi.
"Xuân Sinh, ngươi làm gì đó?" Hà mẫu vội vã muốn đi dìu Hà phụ.
"Nương, Tưởng Chấn muốn đuổi chúng ta đi rồi." Hà Xuân Sinh nói.
"Làm sao lại như vậy được?" Hà mẫu lo lắng: "Hắn không phải rất coi trọng các ngươi sao? Làm sao sẽ muốn đuổi các ngươi đi?"
"Cha gây chuyện khắp nơi, hắn có thể không đuổi chúng ta sao? Có người cha như vậy, ta và Hạ Sinh sau này đừng mong tìm được việc làm! Chúng ta cũng đừng nghĩ kết hôn sinh con nữa! Còn có Thu Sinh, Thu Sinh nó lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì? Sau khi gả cho người nhưng có người cha mỗi ngày tới cửa vay tiền như thế, người nhà kia phiền chán, chắc chắn sẽ tra tấn chết nó!" Hà Xuân Sinh cả giận nói với nương mình.
Cha của bọn họ sẽ như vậy, cùng nương của bọn họ không phải không có quan hệ, hắn cũng không rõ, nương của hắn tại sao lại không thể vì bọn họ ngẫm lại.
"Sẽ không..." Hà mẫu nói: "Nhất định có biện pháp..."
"Có thể có biện pháp gì? Hiện tại ông ta thiếu nợ Sòng bạc Hoành Hưng hơn ba mươi lượng bạc, ông ta có tiền trả sao? Ngươi có tiền trả sao?" Hà Xuân Sinh tới hiện tại, đối với nương mình cũng đều có oán khí.
Cha hắn tuy rằng mỗi ngày đi ra ngoài đánh bạc, nhưng vẫn về nhà ăn ngủ, nương hắn liền thật không thấy được cha hắn dị dạng sao? Tại sao không nói một tiếng cho hắn cùng Hạ Sinh, còn lại cung cấp cho cha hắn ăn ngon uống ngon?
"Các ngươi giúp Tưởng Chấn làm nhiều việc như vậy, Tưởng Chấn hắn làm sao có thể nói đuổi liền đuổi các ngươi? Này nhưng không được! Các ngươi cần phải đi tìm hắn đòi bồi thường!" Hà phụ nói, mà ông vừa dứt lời, Hà Xuân Sinh cũng liền kéo ông, sau đó không để ý sự phản kháng của ông đi ra ngoài.
Hà Xuân Sinh trực tiếp lôi kéo Hà phụ đến Sòng bạc Hoành Hưng, để Hà Hạ Sinh trông chừng Hà phụ, sau đó bản thân đi tìm Trương quản sự của sòng bạc.
Đổi thành hắn trước đây, thì ngay cả sòng bạc cũng không dám tiến vào, nhưng lần này sau khi cùng Tưởng Chấn ra ngoài một chuyến, hắn lại lớn mật hơn rất nhiều, khi nhìn về phía Trương quản sự cũng không e ngại.
"Trương quản sự, xin lỗi. Ta người này không có bản lãnh gì, trong nhà tiền tài cũng đều bị cha ta thua sạch, nợ ông ấy đánh bạc, ta bây giờ trả không nổi." Hà Xuân Sinh đối Trương quản sự xin lỗi.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Trương quản sự cười cười. Ông biết Tưởng Chấn rất được Trịnh đại thiếu coi trọng, cho nên mới có thể sau khi biết hai đứa con trai Hà phụ đều đang làm việc dưới tay Tưởng Chấn nên khoan dung với Hà phụ hơn, kỳ thực, là muốn bán cho Tưởng Chấn một cái nhân tình.
Nếu như thế, ông tự nhiên cũng liền không quan tâm Hà phụ có thể trả tiền lại hay không.
"Trương quản sự, tiền này ngài trước tiên nhớ kỹ, ta sau này nhất định trả. Ngoài ra, ta còn có một việc muốn cầu Trương quản sự hỗ trợ." Hà Xuân Sinh lại nói, bái một cái.
"Cái gì?" Trương quản sự sinh hứng thú.
"Hi vọng Trương quản sự có thể lưu cha ta ở sòng bạc làm việc. Trương quản sự, ngài đối ngoại, đối với ta cha, thì nói ta không muốn trả tiền lại, muốn chính ông ta làm việc trả... Nhiều bạc như vậy, lãi cộng lãi, để cho ông ta làm hai mươi năm." Hà Xuân Sinh nói: "Cha ta năm nay cũng chỉ bốn mươi, thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, việc bẩn việc mệt gì, ông ta cũng có thể làm, lại không cần tiền công!"
"Ngươi ngược lại là một người thông minh." Trương quản sự đầu tiên là cả kinh, lập tức cười nói: "Có thể, sau đó liền để ông ta ở chỗ này của ta làm việc đi, ngươi yên tâm, ta sẽ để người nhìn ổng." Ở sòng bạc làm quản sự lâu, Trương quản sự gặp qua dân cờ bạc nhiều vô kể.
Phàm là người trong nhà nhẹ dạ với dân cờ bạc... thì dân cờ bạc câm đoan nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lần tới vẫn sẽ đánh bạc.
Ông vốn định miễn nợ, để lập quan hệ với Tưởng Chấn hay thủ hạ của Tưởng Chấn, bây giờ nhìn lại... Có lẽ có thể thay đổi biện pháp.
Trương quản sự đồng ý lưu lại Hà phụ.
Hà Xuân Sinh nói cám ơn mới rời khỏi, đi mấy bước, liền quay đầu lại nói: "Trương quản sự, ngươi cứ việc để ông ta làm việc, đối với ổng cũng không cần quá tốt, ông ta trước đây nói qua, chỉ cần có thể ở sòng bạc, húp cháo loãng dưa muối cũng vui vẻ."
"Được, không thành vấn đề." Trương quản sự nói, ông là muốn giao hảo với Hà Xuân Sinh, sau khi rõ ràng ý của Hà Xuân Sinh, đương nhiên không thể làm việc khiến Hà Xuân Sinh sinh khí.
Hà phụ, ông nhất định hảo hảo dạy dỗ.
Hà Xuân Sinh xoay người, liền nói chuyện mình đem Hà phụ bán cho sòng bạc hai mươi năm nói cho Hà phụ, nhượng Hà phụ tự mình làm việc trả tiền lại.
Hà phụ bị hoảng sợ, gào khóc nói Hà Xuân Sinh bất hiếu, Hà Xuân Sinh lại căn bản không để ý đến ông ta, liền đi tìm mấy đả thủ của sòng bạc, lấy ra tất cả tích trữ trên người mời bọn họ ăn một bữa cơm.
"Cha ta người kia, chính là một người ngoại trừ bài bạc trong mắt lại không cái khác, nhờ các ngươi có thể nhìn chút, nếu như ông muốn đi bài bạc, cứ việc đánh, nếu như ông theo người vay tiền, liền nói cho người kia, cho ông mượn tiền chính là sống mái với ta, ngược lại ta sẽ không trả." Hà Xuân Sinh nói xong, lại cùng những người này khóc một phen, đem bản thân đã từng tao ngộ từng cái nói ra, cuối cùng lại nói: "Xin nhờ các vị hỗ trợ, chờ ta đi kinh thành trở về, lại mời mọi người uống rượu."
Hà Xuân Sinh ở bên ngoài bận bịu hồi lâu mới về nhà, về nhà một lần, liền thấy nương của mình đang đầy mặt bất an mà nhìn mình: "Xuân Sinh, Tưởng Chấn có phải thật không cần các ngươi hay không? Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nương, ngươi biết không tốt, lần sau cũng đừng quản người kia! Ta đem ông ta giao cho sòng bạc, chính ông nợ thì để chính ông đi trả, ngươi nếu như còn băn khoăn ông ta, cũng đừng sống với ta và Hạ Sinh sinh, đi tìm ông ta đi!" Hà Xuân Sinh nói: "Nương, ngươi suy nghĩ thật kỹ."
Hà mẫu cả người cứng lại rồi.
"Thu Sinh ngươi tới, ca có chuyện nói cho ngươi." Hà Xuân Sinh nói với Hà Thu Sinh.
Hà Thu Sinh cũng rất hiểu chuyện, Hà Xuân Sinh liền đem tình huống cụ thể nói cho y, lại nói: "Thu Sinh, nương làm người hồ đồ, việc hôn nhân của ngươi, ngươi nhất định phải tự mình ước lượng một chút, những ngày ta và Hạ Sinh đi kinh thành, ngươi liền nhìn xem ai thích hợp đi."
"Đại ca..." Hà Thu Sinh vốn muốn nói mình không muốn gả, nhưng đến cùng cũng không nói ra, y cũng phải vì mình tính toán một chút.
Đại ca mang cha đi rồi, y cũng coi như có thể có lựa chọn tốt hơn.
Hôm sau, chính là ngày xuất phát đi kinh thành.
Anh em nhà họ Hà nếu đã đem chuyện của Hà phụ giải quyết, Tưởng Chấn đương nhiên sẽ không không dẫn bọn họ.
Trịnh gia lần này đi tới kinh thành, tổng cộng có mấy chiếc thuyền, theo lý người được thuê tới như Tưởng Chấn sẽ không thể ở trên chủ thuyền, nhưng Trịnh Dật kiên trì, ngược lại để Tưởng Chấn mang thủ hạ đều lên chủ thuyền —— Tưởng Chấn cùng thủ hạ của hắn đều là người địa phương huyện Hà Thành, tóm lại không phải kẻ xấu gì.
"Đúng rồi, chuẩn bị cái khoang đơn độc cho Tưởng Chấn." sau khi ên thuyền, Trịnh Dật liền phân phó một câu, sau đó cười liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca bên người Tưởng Chấn.
"Đa tạ Trịnh thiếu." Tưởng Chấn nói cám ơn.
Trịnh Dật ngồi thuyền so với thuyền Tưởng Chấn thuê trước đó lớn hơn, bất quá bởi vì Trịnh Dật mang quá nhiều người nên trên thuyền đến cùng lại có chút chen chúc.
Tưởng Chấn mới vừa đặt đồ của mình mang đến xuống, liền có người tới tìm hắn, nói là Trịnh thiếu muốn gặp hắn.
"Kim Ca, ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại." Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, sau đó liền đi theo người vừa đến.
Tưởng Chấn đi, Triệu Kim Ca liền một thân một mình thu thập khoang thuyền.
Khoang này như trước cũng không lớn, ước chừng là vẫn luôn có người ở nên tỏa ra một mùi vị khó ngửi.
Triệu Kim Ca dù sao cũng là song nhi, lúc xuống ruộng làm việc thì hết cách nhưng bình thường ở nhà, luôn rất thích phòng cùng nhà mình thu thập sạch sẽ, lúc này liền đi ra cửa, cầm thùng đựng nước dự định đi múc chút nước đem khoang lau một chút.
Thuyền bọn họ đi không phải đường biển, sẽ không bao giờ thiếu nước, nhưng Triệu Kim Ca đi đến chỗ mũi thuyền múc nước lại bị người ngăn cản.
"Thuyền mới vừa đi, bên này rất loạn, ở đâu ra nước? Ngươi tự nghĩ biện pháp đi múc đi." Nơi đó rõ ràng có nước, nhưng bọn họ chính là không cho Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca nhíu mày, nhưng cũng không tranh luận, tìm cái dây thừng thắt ở trên thùng gỗ, liền tự múc một thùng nước, xách vào khoang lau giường chiếu bên trong khoang, thậm chí dùng dao cạy hết những chỗ bẩn hoặc đã mốc meo ngoài tầng gỗ.
Như vậy tới tới lui lui bận bịu nhiều lần, Triệu Kim Ca cuối cùng cũng coi như đem gian phòng mình cùng Tưởng Chấn muốn ở quét dọn sạch sẽ, y một bên mở cửa phòng thông gió, một bên lại lấy ra chiếu đến trải.
Đang vội vàng, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào: "Này!"
"Có chuyện gì sao?" Triệu Kim Ca ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một cái nam nhân để trần đang cau mày nhìn mình.
"Có việc, khoang này ta muốn, ngươi đi sát vách ở." Nam nhân kia nói với Triệu Kim Ca.
"Căn phòng này ta đã thu thập xong." Triệu Kim Ca không nhìn tới thân thể của đối phương, liền nhìn về phía mặt của đối phương.
Y thu thập gian phòng này tới tới lui lui bỏ ra một canh giờ, tự nhiên là không muốn cùng người khác đổi.
"Tiểu tử thúi, cho ngươi thể diện mà không cần a!" Người kia liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca một cái, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi chân ra đá ngã lăn thùng gỗ Triệu Kim Ca đặt ở bên cạnh.
"Ngươi..." Triệu Kim Ca cau mày, khoang trên thuyền này cũng có mấy tầng, mà vật liệu gỗ cũng không thể cách nước, cho nên ngoại trừ đặc biệt tới chỗ cung cấp cho người tắm rửa, những nơi khác sẽ không thể dội xuống một thùng nước như vậy.
Bất quá, bọn họ cư trú khoang ở thứ hai đếm ngược tầng, phía dưới liền để chút không sợ nước tạp vật, tốt xấu quan hệ không lớn.
"Ngươi sao lại như thế? Bình thường ẻo lả múc nước đến tắm nửa ngày liền thôi, ngươi còn đem nước đạp đổ, ngươi có ý gì a! Có biết phía dưới để đồ hay không a!" Người kia kẻ ác cáo trạng trước, lúc này lại trách cứ Triệu Kim Ca.
Đồng thời, chỉ chốc lát, nơi này còn tụ tập rất nhiều người, tất cả đều sắc mặt bất thiện mà nhìn Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca mấy ngày nay đi theo Tưởng Chấn, cũng coi như là kiến thức không ít chuyện, tới lúc này rồi, nào còn không rõ những người này là cố ý đến gây sự ?
"Các ngươi muốn làm sao?" Triệu Kim Ca hỏi.
"Câu này nên do chúng ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đem đồ phía dưới đều tưới nước, ngươi muốn làm như thế nào!" người cầm đầu nói. Những người bọn họ, đúng là đến gây sự.
Bọn họ đều là người Trịnh gia, cho tới nay đều là bọn họ bảo vệ Trịnh Dật, kết quả lần này, Trịnh Dật cư nhiên đem rất nhiều người của bọn họ phân đến trên thuyền khác, ngược lại lại để đám người Tưởng Chấn lên chủ thuyền.
Những người này trong lòng không cam lòng, không vậy sao có thể vô cớ đến gây sự chứ? Tưởng Chấn không ở đây, bọn họ còn tìm được Triệu Kim Ca tựa hồ là trợ thủ đắc lực của Tưởng Chấn.
"Tiểu tử, ngươi phải thường tiền!"
"Căn phòng này cũng phải nhường lại!"
"Nói lời xin lỗi với chúng ta, việc này liền bỏ qua."
...
Những người này nhìn Triệu Kim Ca, hoàn toàn không thèm che giấu ác ý của mình, thậm chí còn có người tiến lên đem chiếu Triệu Kim Ca trải sẵn kéo xuống, đạp hai cái.
Nếu như đặt ở trước đây, Triệu Kim Ca lúc này chắc chắn sẽ mềm xuống, nhường ra gian phòng, mà ngẫm lại Tưởng Chấn, y lại không có chút nào muốn nhường nhịn.
Nếu như Tưởng Chấn trở về, biết được y đem gian phòng nhường đi rồi, nhất định sẽ rất thất vọng.
Triệu Kim Ca nhìn những người này, hít sâu một hơi.
Y cảm thấy bản thân cần phải học tập Tưởng Chấn...
Đối với người tiến vào trước tiên, Triệu Kim Ca một quyền đánh vào mũi gã.
Những người kia tới, kỳ thực chính là muốn khiến Triệu Kim Ca động thủ với bọn họ, nhưng Triệu Kim Ca không nói một lời đột nhiên động thủ, đến cùng vẫn có chút ngoài dự liệu của bọn họ, hơn nữa động tác của Triệu Kim Ca quá nhanh, người kia cũng không thể né tránh.
"Khá lắm, lá gan rất lớn a!" Người kia bưng mũi bị Triệu Kim Ca đánh cười lạnh một tiếng, động thủ với Triệu Kim Ca.
Chương 75: Cư nhiên là song nhi
Triệu Kim Ca ngoại trừ Tưởng Chấn, cơ hồ chưa từng cùng người khác từng giao thủ, những người này bởi vì trong khoang thuyền phi thường nóng bức, rất nhiều đều phanh ngực hở bụng, càng làm cho y cực kỳ không dễ chịu, bó tay bó chân.
Vì chuyện này, sau một quyền đả thương người cầm đầu lúc đầu, Triệu Kim Ca liền bị bức lui vài bước, bị dồn đến bên trong góc khoang.
Cái khoang này vốn cũng không lớn, nếu như bị những người này vây lại, mình cũng chỉ có thể bị đánh!
Triệu Kim Ca trong lòng quýnh lên, đột nhiên liền nghĩ đến các loại giáo dục của Tưởng Chấn với y hai tháng này.
Người khác học chỉ là như thế nào cầm sào tre, quyết chí tiến lên mà đâm đâm, nhưng y lại học rất nhiều kỹ xảo, mà những kỹ xảo Tưởng Chấn dạy y, chính là hi vọng y có thể không bị người bắt nạt.
Cắn răng, Triệu Kim Ca ngẩng đầu lên, đột nhiên một cước đá về phía người trước mặt, đá vào chỗ yếu ở giữa bụng dưới của người kia.
Tưởng Chấn đúng là dạy Triệu Kim Ca rất nhiều kỹ xảo chiến đấu, nhưng bởi vì đánh nhau phải đánh cho lợi hại, chủ yếu vẫn là thực chiến, cho nên hắn trước hết dạy cho Triệu Kim Ca là.. Phòng lang thuật.
Phòng lang thuật cũng xem như là học kỹ xảo chiến đấu cấp tốc, bản thân Tưởng Chấn không thích dùng, nhưng đối với Triệu Kim Ca, hắn lại dốc túi dạy dỗ, thậm chí còn sẽ để Triệu Kim Ca ở trên người mình luyện một chút.
Nói thí dụ như hơn hai mươi ngày bọn họ ở trên thuyền trước đó, Tưởng Chấn cũng không ít lần nhượng Triệu Kim Ca dùng phòng lang thuật đối phó với mình, sau đó hắn toàn bộ ngăn lại, thuận tiện dùng động tác cực kỳ mềm nhẹ cùng Triệu Kim Ca vui đùa một chút hầu tử thâu đào gì đó...
Thời điểm Triệu Kim Ca đánh với Tưởng Chấn cơ bản sẽ không dùng toàn lực, Tưởng Chấn lại quá rõ chiêu số của y, cho nên chưa từng bao giờ thành công phòng lang, mà những người ở trước mắt lại không giống vậy.
Triệu Kim Ca lúc này dùng hết toàn lực, mà những người kia, bọn họ căn bản liền không nghĩ tới y cư nhiên sẽ dùng chiêu số nham hiểm như thế.
Trước đó đại hán bị Triệu Kim Ca đánh vỡ mũi, đã đầy mặt máu tươi lại gặp phải đòn nghiêm trọng, nhất thời bưng hạ bộ của mình ở chỗ cũ nhảy cẳng lên, những người khác ở đó cũng bị hoảng sợ.
Sau khi bị dọa, ánh mắt bọn họ nhìn Triệu Kim Ca thì càng thêm bất thiện.
Khoang tàu phi thường nhỏ hẹp, kỳ thực cũng không thích hợp kéo bè kéo lũ đánh nhau, người đầu tiên bị Triệu Kim Ca đạp cũng ít nhiều chặn lại đường những người khác nhằm về phía Triệu Kim Ca, điều này làm cho Triệu Kim Ca vốn dựa lưng vào góc không đến nỗi lập tức bị vây công.
Triệu Kim Ca rất rõ ràng, mình nếu như không tàn nhẫn hơn, nhất định sẽ bị đánh một trận, chịu đòn không có gì, nhưng y là một song nhi.
Y một song nhi bị một đám nam nhân đánh, danh tiếng tóm lại sẽ không êm tai!
Nghĩ như thế, Triệu Kim Ca cũng thêm nảy sinh ác độc, bắt đầu đem hết toàn lực mà công kích những người trước mặt mình, các loại phòng lang thuật luân phiên sử dụng.
Một số nam nhân có lẽ sẽ cảm thấy dùng những chiêu số này quá nham hiểm, nhưng thời điểm Triệu Kim Ca dùng, một chút chướng ngại trong lòng đều không có.
Y là song nhi nha.
"Tiểu tử này quá âm hiểm!"
"Nhất định phải dạy huấn hắn một trận!"
"Ngươi lại dám đá ta? Không muốn sống nữa?"
"Con mắt của ta! A!"
...
Triệu Kim Ca chiến công có thể nói huy hoàng, nhưng y đến cùng chỉ có một mình, đối phương lại có một đám.
Tuy rằng bị y đánh ngã mấy người, nhưng y cũng có trúng vài quyền... Triệu Kim Ca dùng tay vồ một cái cào nát mặt một người, ngay sau đó, trên mắt của mình cũng liền trúng một quyền.
Đau đớn khiến Triệu Kim Ca càng hung hăng, mà vào lúc này, thu thập xong nơi ở Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ cũng tới đây.
Tưởng Chấn bị Trịnh Dật gọi đi, nói chuyện bài lá xong, Trịnh Dật còn cùng hắn nói một chút chuyện về kinh thành.
Cũng ngay vào lúc này, Tưởng Chấn mới biết hoàng đế Đại Tề bây giờ, lại là một đứa bé bảy tuổi, mà sự vụ trong triều lại do thái hậu buông rèm chấp chính đến quyết sách.
Rất hiển nhiên, Trịnh gia cũng không phải sẽ ồn ào "Gà mái báo sáng, cửa nát nhà tan", sau đó đấu với vị thái hậu kia, bởi vì trong lời ngoài ý của Trịnh Dật, chính là bọn họ phải lấy lòng vị thái hậu kia.
Mà làm bài lá phi thường tinh xảo, đối với một nữ nhân ở trong cung không có gì tiêu khiển mà nói, sức hấp dẫn tuyệt đối rất lớn.
Không, vị kia cũng không phải nữ nhân, lại nghe thêm phút chốc, Tưởng Chấn mới phát hiện, vị thái hậu hiện tại nắm trong tay triều chính, nguyên lai là một song nhi.
Những tin tức này, đối với Tưởng Chấn mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng Tưởng Chấn vẫn nghe rất nghiêm túc, thậm chí chủ động hỏi một chút chuyện ở kinh thành, cùng với thể chế triều đình.
Trịnh Dật nhìn thấy dáng dấp Tưởng Chấn như vậy, càng hài lòng hơn, sau khi trò chuyện không sai biệt lắm liền mời Tưởng Chấn cùng hắn dùng cơm, cũng biểu thị ăn xong rồi có thể cùng đánh bài.
Hắn gần nhất yêu sâu sắc bài lá, nhưng đáng tiếc vì không để lộ bí mật, không thể tùy tiện tìm người cùng nhau chơi đùa...
Tưởng Chấn cự tuyệt: "Trịnh thiếu, thủ hạ của ta còn chưa có dàn xếp xong xuôi, ta nghĩ trước tiên đi xem xem."
"Cũng phải, còn có song nhi của ngươi, cũng nên đi xem xem." Trịnh Dật nói.
Tưởng Chấn rất muốn mau chân đến xem Triệu Kim Ca, hắn nói cám ơn đang muốn rời đi, không nghĩ tới có một gã sai vặt đột nhiên vội vã chạy tới.
"Thiếu gia, không xong, xảy ra chuyện rồi!"
"Làm sao vậy?" Trịnh Dật nhíu mày.
"Khoang bên kia đánh nhau! Đám người Lục Đại đi tìm người phía dưới của Tưởng quản sự phiền phức, cùng người suốt ngày lẽo đẽo theo Tưởng gia đánh nhau." gã sai vặt đi theo Trịnh Dật cũng biết được Trịnh Dật rất coi trọng Tưởng Chấn, cho nên có được tin tức, mới có thể vội vã lại đây báo cáo.
Chỉ là, hắn hiển nhiên cũng không biết Triệu Kim Ca kỳ thật là song nhi.
"Cái gì?" Trịnh Dật nhíu mày.
Tưởng Chấn càng là biến sắc, trực tiếp xông ra ngoài.
Tưởng Chấn tốc độ rất nhanh, không bao lâu, cũng đã đi tới ngoài khoang mình và Triệu Kim Ca ở, mà vào lúc này, nơi này quả thực đã rối loạn một đóng.
Hơn bốn mươi thủ hạ của Tưởng Chấn, thì không có khoang đơn độc mà ở, bọn họ ở chính là giường chung to, cách khoang bên này có chút xa, cho nên thời điểm Triệu Kim Ca cùng những người kia mới vừa đánh nhau, bọn họ cũng không biết, nhưng sau một lát, bọn họ lại phát hiện.
Thế nhưng có người đánh Triệu Kim Ca! Thế nhưng có người bắt nạt người của bọn họ!
Những người kia không chút nghĩ ngợi, liền tụ tập cùng nhau đến giúp Triệu Kim Ca.
Bọn họ đến, những người Trịnh gia nuôi chuyên môn bảo vệ Trịnh Dật bảo vệ đội thuyền, cũng tới...
Song phương cứ như vậy đánh nhau!
Đáng được ăn mừng chính là, mọi người nhiều ít vẫn biết đúng mực, bởi vậy không động đao kiếm, đồng thời, bởi vì khoang bên này quá mức nhỏ hẹp, nên ban đầu động thủ cũng không lợi hại lắm.
Bên trong hành lang đầy ắp người, khiến Tưởng Chấn không có cách nào nhìn thấy tình huống của Triệu Kim Ca, trong lòng hắn nổi nóng, đi lên liền tóm lấy một người đánh gục, sau đó một bên đánh người, một bên chen vào trong.
Những thủ hạ của Trịnh Dật bắt đầu dồn dập gàu đau, muốn vây công Tưởng Chấn, nhưng mà sau khi Tưởng Chấn cướp được một cây côn gỗ, không chỉ có không bị bọn họ vây đánh, trái lại đánh cho bọn họ trốn bán sống bán chết.
Đồng thời, Tưởng Chấn xuất hiện cũng làm cho thủ hạ của hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, đánh nhau lợi hại hơn.
Thời điểm Trịnh Dật tới, liền thấy đám người mình nuôi bị đánh đến gàu cha gọi nương.
"Dừng tay!" Trịnh Dật lớn tiếng hô một tiếng.
Những thủ hạ của Trịnh Dật dám đi tìm người của Tưởng Chấn phiền phức, nhưng lại không dám không nghe Trịnh Dật nói, Trịnh Dật hô một tiếng, bọn họ liền lập tức ngừng tay.
"Dừng tay!" Tưởng Chấn cũng hô một tiếng, hắn vừa dứt lời, thủ hạ của hắn cũng dừng tay.
"Đều đến trên boong thuyền đi!" Trịnh Dật nhíu mày nói, Tưởng Chấn cũng cùng phân phó một tiếng, nhưng hắn cũng không có đến boong thuyền, mà tiến vào khoang của mình.
Triệu Kim Ca quả nhiên ở bên trong.
Triệu Kim Ca cùng người đánh nhau không bao lâu, Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ liền tìm tới, ba người này biết tầm quan trọng của y đối với Tưởng Chấn, tự nhiên không dám để cho y bị thương, lập tức vọt tới nỗ lực che chở y, bởi vậy Triệu Kim Ca tuy rằng bị đánh sưng lên một con mắt, trên người cũng trúng mấy quyền, nhưng cũng không lo ngại.
Nhìn, tuyệt đối là bọn người cùng y đánh nhau càng thêm thê thảm.
"Kim Ca, ngươi không sao chứ?" Tưởng Chấn trong lòng gấp gáp, vội vã vọt tới bên người Triệu Kim Ca.
"Ta không sao." Triệu Kim Ca nói, còn muốn nói gì thêm thì đã bị Tưởng Chấn ôm lấy.
Chuyện này... Nơi này nhiều người như vậy, Tưởng Chấn cư nhiên đến ôm y! ! Triệu Kim Ca cả kinh, lại có chút thẹn thùng, lại cố tình không nỡ đẩy Tưởng Chấn ra.
Một người mới vừa rồi bị Triệu Kim Ca cào mặt lại đá ba cái thấy thế, lại không nhịn được nói: "XXX nương hắn! Chuyện gì thế này?"
Người đem bọn họ đánh đến thảm thiết cư nhiên cùng Tưởng Chấn ôm nhau... Bọn họ đây là làm gì nha? !
Tưởng Chấn cũng không phải dính người, dưới sự kích động mới ôm Triệu Kim Ca, kết quả mới vừa buông người ra liền nghe thấy một câu như vậy, không chút nghĩ ngợi liền đánh một quyền về phía mặt của người kia.
Người kia gào thét một tiếng, liền muốn xông tới đánh Tưởng Chấn, Trịnh Dật lúc này cũng đã đến cửa khoang: "Đều đi ra cho ta!"
Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều tập hợp ở trên boong thuyền thuyền lớn.
Bên ngoài những người từ khoang giường chung bên kia chạy tới đánh cũng không nhiều lắm, thậm chí chủ yếu là xô đẩy, ngoại trừ số ít những người sau khi Tưởng Chấn bị Tưởng Chấn đánh thì phần lớn đều hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng đám người ban đầu đi tìm Triệu Kim Ca gây sự, còn có Triệu Kim Ca, Vương Hải Sinh cùng với huynh đệ Hà gia, nhìn lại đều có chút thảm.
So sánh với đó, vẫn là những chủ động tìm cớ người càng thảm hại hơn chút, mấy người bọn họ đều máu đầy mặt, còn có người bưng hạ bộ đau đến nhe răng trợn mắt.
"Chuyện gì thế này?" Trịnh Dật hỏi, không muốn đi nhìn những người kia —— nhìn nhiều hắn cũng phải cảm thấy đau...
Cái người đầu tiên bị Triệu Kim Ca đánh vào mũi lại đạp một cước kia, chính là Lục Đại.
Lục Đại là người hầu của Trịnh gia, hắn thân thủ rất tốt, cha Trịnh Dật liền nuôi dưỡng hắn, để cho hắn phụ trách bảo vệ an toàn cho hàng hóa lui tới của Trịnh gia, Trịnh Dật khi ra ngoài, cũng luôn do hắn dẫn người bảo vệ, hắn ở trước mặt Trịnh Dật, rất có mấy phần mặt mũi.
Lúc này, Lục Đại kỳ thực đã có chút hối hận rồi.
Hắn đi tìm Triệu Kim Ca gây sự, là muốn cho Trịnh Dật biết được hắn và thủ hạ của hắn so với đồ bỏ Tưởng Chấn lợi hại hơn, nhưng bây giờ...
Bọn họ bị đánh thành bộ dáng này, Trịnh Dật sợ là muốn đối với bọn họ thất vọng rồi.
Người ở bên cạnh Tưởng Chấn, quả thật có mấy phần bản lĩnh!
Bất quá, nếu đã mất thể diện, vậy thì hảo hảo cáo trạng người kia một cái! Lục Đại liền lập tức nói: "Trịnh thiếu, là người trên đầu có vết sẹo kia đánh ta trước! Hắn đổ thùng đựng nước, ta bất quá chỉ nói vài câu, hắn liền xông tới đánh ta rồi!"
"Thật là như thế sao?" Trịnh Dật hỏi, nhìn về phía Triệu Kim Ca.
"Không phải, là hắn vọt vào khoang của ta, đá ngã thùng nước!" Triệu Kim Ca giải thích, có chút bất an liếc mắt nhìn Trịnh Dật một cái, y sợ mình gây phiền toái cho Tưởng Chấn.
"Ngươi nói bậy." Lục Đại lập tức biểu thị.
Người ở bên cạnh Lục Đại cũng dồn dập nói: "Trịnh thiếu, hắn động thủ trước!"
"Hắn ra tay rất tàn nhẫn!"
"Chúng ta đều bị hắn đánh!"
Những người này càng nói càng cảm thấy oan ức, đều hi vọng Trịnh Dật có thể làm chủ cho bọn họ.
Tuy rằng không đánh lại người ta có chút mất mặt, nhưng bọn họ đều thảm như vậy, Trịnh thiếu tóm lại không thể không làm chủ cho bọn họ đi?
Trịnh Dật nhìn những người này, khóe miệng giật một cái.
Hắn từng gặp Triệu Kim Ca, người nọ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh cả buổi trưa một câu nói cũng không nói, cũng không phải người gây chuyện, huống chi hắn một cái song nhi, nghĩ cũng biết tuyệt đối không thể đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ một bọn đàn ông, cho nên, ngày hôm nay hơn nửa chính là đám người Lục Đại muốn cho người ta một bài học, kết quả...
"Đều im miệng cho ta!" Trịnh Dật nói: "Một đám đại nam nhân đi tìm một cái song nhi phiền phức bị đánh thành như vậy, các ngươi còn cảm thấy các ngươi có lý đúng không?"
Trịnh đại thiếu lúc này cảm thấy rất mất mặt, thủ hạ hắn, lại bị một song nhi đánh thành như vậy...
Lục Đại nhất thời cứng lại rồi, song nhi? Từ đâu ra song nhi?
Bọn họ vốn còn muốn khóc lóc kể lể Triệu Kim Ca hạ thủ tổn hại thái âm (Bao: chắc là cái mấy anh bị đá vào ấy), nhưng lúc này... Nhìn Triệu Kim Ca, bọn họ lại có loại cảm giác gặp quỷ.
Cho nên đây là một song nhi khoét dựng chí? Vốn đã lớn lên không giống song nhi, cư nhiên còn đem dựng chí khoét mất, người này cố ý đi?
Bất quá... liền hắn vừa nãy quét tước khoang tinh tế dụng tâm, cũng chỉ có song nhi có thể làm được.
Đám người Lục Đại bị hoảng sợ, những thủ hạ của Lục Đại cũng bối rối.
Liền ngay lúc này, Tưởng Chấn lại đứng dậy: "Trịnh thiếu, ta muốn cùng những người này luận bàn một chút."
Tưởng Chấn đây là muốn lấy danh luận bàn đi giáo huấn người đi? Trịnh Dật đáp ứng: "Có thể." Lục Đại những người này mấy năm qua thuận buồm xuôi gió, có chút tự đại, cũng nên bị dạy dỗ một trận!
Được Trịnh Dật cho phép, Tưởng Chấn lập tức đi về phía những người trước mặt mình: "Mấy người các ngươi, toàn bộ đi ra." Hắn chỉ chỉ Lục Đại cùng người ở bên cạnh Lục Đại, ước chừng có bảy, tám người.
Những người này, chính là đám người trước đó Tưởng Chấn nhìn thấy ở bên trong khoang.
"Ngươi muốn một mình đánh với một đám chúng ta?" Lục Đại hỏi.
"Đúng." Tưởng Chấn nói.
Đôi mắt Lục Đại nhất thời sáng ngời. Trước ở bên trong khoang địa phương quá nhỏ, Triệu Kim Ca liền trốn ở góc phòng, bọn họ không có cách nào vây đánh hắn, mới có thể bị thiệt thòi, nhưng bây giờ...
Đám người Lục Đại lúc này khẩn cấp muốn giành về một chút mặt mũi, bọn họ đứng lên, cũng không quan tâm trên người còn ở đau, liền xông về phía Tưởng Chấn...
Sau đó, bọn họ liền đều bị Tưởng Chấn đánh gục, thậm chí so với vừa nãy lúc đánh với Triệu Kim Ca thì bị đánh đến càng nặng hơn.
Lục Đại bị đánh đến nằm nhoài trên boong thuyền, chỉ cảm thấy mặt mũi của của mình đều bị mất hết.
Trịnh thiếu là ai a, hắn coi trọng Tưởng Chấn, nhất định là có nguyên nhân, Tưởng Chấn tuyệt đối có bản lãnh thật sự, trước đó mình làm sao lại không động não hơn, còn muốn đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tưởng Chấn?
"Trịnh thiếu, xin lỗi, song nhi nhà ta bị người vây đánh, ta có chút không khống chế được lực đạo trên tay..." Tưởng Chấn nói với Trịnh Dật.
Trịnh Dật trước đã nghe Dương Giang nói qua Tưởng Chấn cỡ nào lợi hại, nhưng vẫn cho là Tưởng Chấn bất quá chỉ lợi hại hơn người thường mà thôi, thật sự không nghĩ tới Tưởng Chấn lại lợi hại đến vậy.
Đương nhiên, Tưởng Chấn lợi hại đối với hắn mà nói là chuyện tốt.
Vỗ vỗ tay, Trịnh Dật cười nói: "Tưởng huynh đệ quả nhiên lợi hại!" Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Lục Đại: "Lục Đại, ngươi mang theo người của ngươi, đem toàn bộ thuyền quét tước một lần, còn có, khoang của ngươi nhường lại cho Tưởng Chấn. Mấy thủ hạ ngươi này cũng đi ngủ giường chung, khoang do Tưởng Chấn đến an bài."
Trịnh Dật trước đó mặc dù coi trọng Tưởng Chấn, nhưng cũng chỉ cho Tưởng Chấn một khoang phổ thông, mà Lục Đại ở, lại là một khoang tương đối lớn ở trên tầng cao có cửa sổ.
Lục Đại nhất thời có chút uất ức.
Trước hắn không cam lòng khoang nguyên bản của thủ hạ hắn thành khoang của Tưởng Chấn, hiện tại... khoang của hắn cư nhiên cũng thành của Tưởng Chấn!
"Tưởng Chấn, trên thuyền ta có dẫn theo đại phu, ngươi mang song nhi của ngươi đi xem thử đi." Trịnh Dật lại nói, sau đó liền rời đi.
"Tạ ơn Trịnh thiếu." Tưởng Chấn nói cám ơn, lôi kéo Triệu Kim Ca cũng đi.
Lục Đại nhìn bóng lưng Triệu Kim Ca, lại nhìn bộ vị nào đó của mình bị đá lúc này còn mơ hồ đau đớn, vừa mất mặt vừa vô ngữ: "Đó cư nhiên là song nhi!"
"Phải a... Cư nhiên là song nhi... Lão tử đời này phỏng chừng đều không cứng nổi với song nhi..." phụ tá đắc lực của Lục Đại nói.
Những người sưng mặt sưng mũi khác cũng dồn dập gật đầu.