Độc Sủng Sửu Phu

Chương 51-55

Chương 51. Cửu biệt trùng phùng

Người đầu năm nay đều thành thân sớm, trong trí nhớ Tưởng lão đại, còn có hai đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi thành thân. Ước chừng là niên kỷ quá nhỏ, ngày tân lang nọ thành thân lại vẫn như trước đi tìm nhóm bạn nhỏ chơi đùa, còn chơi quên thời gian, cuối cùng là bị nương hắn kêu về bái đường.

Nếu đây là cưới gả bình thường, Tưởng Chấn hoàn toàn sẽ không nhìn nhiều thêm một cái, nhưng... đây hiển nhiên là ác bá cường thưởng dân nam.

Tưởng Chấn còn không nghĩ nhiều, đúng lúc này, Hà Thu Sinh vóc dáng nhỏ xinh đột nhiên động.

Hà Thu Sinh tuy rằng vận khí không tốt gặp phải người cha ma bài bạc, nhưng nương cùng hai ca ca y đều không tệ, rất là yêu thương y, bộ dạng y đẹp, ở trong thôn cũng vẫn luôn được người nâng phủng, từ nhỏ đến lớn, có thể nói chưa bao giờ từng chịu ủy khuất.

Lần này đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, đối với y một song nhi bình thường chỉ nghĩ phải như thế nào từ chỗ người ái mộ lấy chút đồ ăn ngon mà nói, thật có chút không chịu nổi.

Nếu bức tới cửa không phải Lưu Hắc Đầu ác danh rõ ràng, hoặc Lưu Hắc Đầu hòa khí hơn một chút, Hà Thu Sinh không chừng đã nhận mệnh, nhưng mà...

Lưu Hắc Đầu lần đầu tiên tới cửa, liền hung hăng đánh hai ca ca Hà Thu Sinh một trận không nói, vừa rồi ở Hà gia, hắn còn động thủ động cước với Hà Thu Sinh, Hà Thu Sinh thoáng giãy dụa, cũng liền bị gã đánh.

Hà Thu Sinh vẫn là lần đầu tiên bị người khác đánh, lúc ấy đều bị dọa ngốc.

Sau đó, là hai ca ca y tức giận quá nhào lên đánh nhau với Lưu Hắc Đầu, y mới cơ hội trốn ra khỏi nhà, nhưng trốn ra lại thế nào? Hiện tại lại bị bắt được.

Hà Thu Sinh lăng lăng nhìn Lưu Hắc Đầu, một bộ nhận mệnh, nhưng ở thời điểm hai huynh đệ của Lưu Hắc Đầu đến buộc y, y lại đột nhiên nhảy dựng lên, vọt tới sông.

Tuy nói nơi này nước không sâu, không nhất định sẽ bị chết đuối, nhưng y lúc này, lại là thật sự muốn tìm cái chết.

Chết cũng tốt so với bị tra tấn!

"Tiện người!" Vốn tưởng rằng đã hù dọa được Hà Thu Sinh thuần phục Lưu Hắc Đầu mắng một tiếng, bảo huynh đệ của mình xuống nước vớt người.

Thời điểm gã ra ngoài đòi nợ, chuyện đòi chết đòi sống đã thấy rất nhiều, chút kỹ xảo này của Hà Thu Sinh căn bản không để ở trong lòng, vật nhỏ như vậy, đánh một trận, lại dùng người nhà y để uy hϊếp một chút, lập tức liền sẽ nghe lời.

Nhưng mà, còn không đợi Lưu Hắc Đầu lại động thủ, Tưởng Chấn liền mang theo đòn gánh đi lên.

Hắn cũng không rõ chuyện cụ thể, nhưng nghe Lưu Hắc Đầu nói, lại nhìn đến bộ dáng thôn dân chung quanh vừa sợ vừa giận lại cố tình không dám đi lên, cũng có thể đoán ra chín mười.

Khác không quản, hôm nay hắn tổng không thể để Lưu Hắc Đầu ở dưới mí mắt hắn mang Hà Thu Sinh đi.

Lưu Hắc Đầu vốn đã không phải người tốt, việc làm tai họa thôn làng có một đống, Tưởng Chấn cũng liền hoàn toàn không có tính toán thủ hạ lưu tình, vừa lên liền xuống nặng tay.

Chỉ là, thân thủ của Lưu Hắc Đầu...

Tưởng Chấn sau khi khi xuyên việt đến nơi này đã từng đánh nhau với người khác, mà trong những người đó thân thủ của Lưu Hắc Đầu là tốt nhất.

Dương Giang thân là nha dịch, ngày thường chỉ trông vào quần áo trên người hù dọa người khác, công phu trên tay căn bản chỉ có hình thức, trước đó đám hải tặc kia cũng chỉ là một người đám ham ăn lười làm mềm nắn rắn buông, nhưng Lưu Hắc Đầu bất đồng.

Thanh danh của Lưu Hắc Đầu, chính là do quyền cước của gã đánh ra được!

Chống lại Tưởng Chấn, Lưu Hắc Đầu vừa bắt đầu ăn một chút mệt, nhưng rất nhanh liền có thể đánh trả, từng chiêu đều về phía đến nới yếu hại của Tưởng Chấn, hiển nhiên kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú.

Tưởng Chấn nhất thời cũng có hứng thú.

Mỗi lần vừa lên liền có thể đánh gục người khác cũng rất không thú vị, đánh nhau với Lưu Hắc Đầu như vậy mới có hứng.

Tưởng Chấn trước kia khi làm nhiệm vụ, từng gặp qua một □□ quyền sinh ra người, người đó đấu pháp rất giống Lưu Hắc Đầu, không có chiêu số, chỉ cần "đơn giản hữu hiệu".

Khi đó mới bước ra đời Tưởng Chấn đã ăn mệt, mà hiện tại... Tưởng Chấn đến nay đã có rất nhiều kinh nghiệm, Lưu Hắc Đầu, đến cùng so ra kém hơn người đó.

Kỳ thật nếu bàn về thể lực khí lực, đến nay Tưởng Chấn, tuyệt đối kém hơn Lưu Hắc Đầu. Tưởng lão đại trước đó nhiều năm như vậy đều chưa từng ăn qua đồ tốt nào, Lưu Hắc Đầu mấy năm nay lại thịt cá dưỡng thân thể khỏe mạnh, tố chất thân thể hai người hoàn toàn không thể so sánh, may mà Tưởng Chấn có kinh nghiệm, cũng có kỹ xảo.

Trong lúc nhất thời, Tưởng Chấn ỷ vào mình thân thủ linh hoạt, lại đối với các bộ vị cơ thê người lý giải cực kỳ thấu triệt, nên chiếm thượng phong.

"Thao nương hắn!"

"Ngươi không muốn sống nữa!"

"Gϊếŧ chết hắn!"

Mấy người huynh đệ Lưu Hắc Đầu sau khi khi phát hiện đại ca nhà mình rơi xuống hạ phong, cũng không để ý đến Hà Thu Sinh nữa, mà muốn vây công Tưởng Chấn.

"A!" Nhưng đúng lúc này, Vương Hải Sinh hô to một tiếng, ôm một cây trúc cỡ ánh tay hắn liền vọt về phía mấy người huynh đệ Lưu Hắc Đầu.

Tưởng Chấn mấy ngày nay không để Vương Hải Sinh luyện gì khác, chie để hắn luyện tập dùng gậy trúc đâm người, còn giúp hắn tìm một cây gậy trúc rất thực dụng, mà lúc này Vương Hải Sinh ôm, chính là cây gậy trúc đó.

Gậy trúc này cũng không có vót nhọn lắm, nhưng cũng có cái đầu nhọn có thể đâm người, huynh đệ của Lưu Hắc Đầu bị đâm vòa bụng, nhất thời kêu lên thảm thiết.

Vương Hải Sinh buông gã ra, lại lập tức phóng tới một người khác.

Mà lúc này, Tưởng Chấn cũng đã lấy đòn gánh đập vào trán Lưu Hắc Đầu, khiến Lưu Hắc Đầu ngã về phía sau khi.

"Thu Sinh, Thu Sinh..." Đúng lúc này, hai thanh niên mặt mũi bầm dập khập khiễng từ nơi xa chạy tới, bọn họ vừa kêu Hà Thu Sinh, vừa lau nước mắt, chính là Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh hai ca ca của Hà Thu Sinh.

Kỳ thật trừ Hà Xuân Sinh là sinh vào mùa xuân, Hà Hạ Sinh và Hà Thu Sinh cũng không giống tên của bọn họ là sinh vào mùa thu hay mùa đông, mà hoàn toàn là vì dễ nghe dễ nhớ nên người Hà gia mới đặt tên như vậy cho bọn họ.

Hai người Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh là thật tâm yêu thương Hà Thu Sinh, dù cho hai người bọn họ trong nhà không có tiền cưới không được vợ, cũng chưa từng nghĩ tới muốn lấy Hà Thu Sinh đi đổi một khoản lớn lễ hỏi cho mình cưới vợ.

Lúc này Hà Thu Sinh có khả năng sẽ bị Lưu Hắc Đầu bắt đi, bọn họ tự nhiên cũng liền thống khổ vạn phần.

Bọn họ ngóng trông người trong thôn có thể cứu Hà Thu Sinh, nhưng cũng biết khả năng sẽ không lớn, lúc này phi thường tuyệt vọng, cảm thấy Hà Thu Sinh hơn phân nửa đã bị bắt đi, lại không nghĩ sau khi khi chạy tới, lại phát hiện tình huống cùng bọn họ tưởng hoàn toàn bất đồng.

Tưởng lão đại, thế nhưng dùng đòn gánh đánh ngã Lưu Hắc Đầu!

Tưởng Chấn đạp lên ngực Lưu Hắc Đầu, cầm đòn gánh nhìn huynh đệ Lưu Hắc Đầu ở chung quanh, cười lạnh nói: "Có biết làm việc không thể vượt giới hạn hay không? Thôn Hà Tây, là địa bàn của lão tử!"

"Các ngươi đến địa bàn của lão tử cướp người, cũng quá không coi lão tử ra gì rồi!"

Hà Xuân Sinh trước kia cũng đã từng vây xem Tưởng Chấn đánh người, khi đó cảm thấy Tưởng Chấn cực đáng sợ, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy Tưởng Chấn thật sự quá mức uy phong.

Bất quá, hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, sau đó tìm kiếm tiểu đệ của mình, lúc này mới nhìn thấy Hà Thu Sinh đang đứng ở trong sông, cả người ướt nhẹp, cũng đã ngây ngốc.

Nói đến chuyện Hà Thu Sinh nhảy sông, liền phải nói đến sông nhỏ bình thường như thế nào.

Khúc sông này ở gần bờ, chỉ cần không có người đặc biệt đi đến chỗ sâu giặt đồ hoặc neo thuyền, bình thường đềurất cạn, liền nói con sông của thôn Hà Tây này, giữa sông có thể sâu hơn hai mét, nhưng hai bên sông rất nông, nhảy xuống khả năng bị chết đuối thật sự rất nhỏ.

Lúc này Hà Thu Sinh đứng cách bờ sông hơn một mét, nước sông cũng chỉ đến phần eo y.

Hà Thu Sinh lúc này xác thực có chút ngơ ngác, y vừa rồi đã hạ quyết tâm muốn tìm cái chết không nghĩ tới nháy mắt, Lưu Hắc Đầu phi thường phi thường lợi hại trong mắt y, đã bị người khác đánh ngã...

"Huynh đệ, ngươi là ai?" Lưu Hắc Đầu cực hận Tưởng Chấn, nhưng đều đã bị đánh ngã, cũng chỉ có thể cắn răng hỏi.

"Tưởng Chấn thôn Hà Tây!" Tưởng Chấn nói, lại dùng chân dẫm lên ngực Lưu Hắc Đầu vài cái: "Ngươi không có ý xấu, lão tử cũng lười quản ngươi, ngươi nếu như dám động ý xấu, cũng có thể thử xem đến cùng ai lợi hại."

Nghe nói Tưởng Chấn, mặt Lưu Hắc Đầu cứng đờ. Thôn dân bình thường chung quanh nhìn không ra, nhưng gã vừa rồi cùng Tưởng Chấn đánh nhau, lại có thể cảm thấy được người này là một người vật so với gã còn ác hơn.

Nếu không phải như vậy, người này sao có thể quen thuộc đường quyền của gã như vậy?

Hơn nữa, Tưởng Chấn này tuyệt đối đã từng gϊếŧ người đã từng thấy máu... Lưu Hắc Đầu tuy rằng cực hận Tưởng Chấn, nhưng không có hoàn toàn nắm chắc, nên cũng không dám đắc tội một người như vậy.

Đừng thấy gã không coi mạng người khác ra gì, không coi tiểu thϊếp bắt trở về ra gì, nhưng gã đối với vợ con của mình vẫn rất để ý, tự nhiên cũng liền sợ ở bên ngoài đắc tội người, sẽ gây họa cho người nhà.

"Tưởng Chấn đi? Lần này ta nhận thua!" Lưu Hắc Đầu đen mặt nói: "Ngươi thả ta!" Gã chắc chắn Tưởng Chấn không dám ở trước mặt công chúng gϊếŧ chết mình, Tưởng Chấn cũng xác thực không dám làm như thế.

Tưởng Chấn thả Lưu Hắc Đầu ra, mấy huynh đệ Lưu Hắc Đầu thấy thế, lập tức nâng Lưu Hắc Đầu dậy.

"song nhi đó ngươi muốn, liền cho ngươi, Lưu Hắc Đầu ta cũng không kém một cái này, nhưng nợ phải trả, lão tử vẫn sẽ đòi!" Lưu Hắc Đầu ném một câu, xoay người liền đi.

Tưởng Chấn không ngăn cản, Hà gia thiếu nợ Lưu Hắc Đầu thật, đương nhiên phải trả nợ, chuyện này hắn quản không được. Đương nhiên, trọng yếu nhất là, hắn đã sắp thành thân, tạm thời không muốn đắc tội một đám người Lưu gia kia quá mức mà gặp phải chuyện gì đó.

Bất quá về sau khi... Hắn tốt nhất vẫn nên giải quyết Lưu Hắc Đầu này.

Tưởng Chấn thu hồi đòn gánh, đang muốn tiếp tục đi thu thập hàng hóa, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca đến, sắc mặt lúc này lộ vẻ vui mừng.

Hơn nửa tháng không gặp Triệu Kim Ca, hắn thật sự nhớ ghê gớm.

Tưởng Chấn cao hứng trong lòng, Triệu Kim Ca lúc này lại lòng tràn đầy thấp thỏm.

Y đến tương đối muộn, thời điểm đến nơi, Tưởng Chấn vừa vặn đã thả Lưu Hắc Đầu, cũng vừa vặn nghe được lời Lưu Hắc Đầu ném lại.

Nhìn bộ dáng bọn người Lưu Hắc Đầu, lại nhìn Hà Thu Sinh điềm đạm đáng yêu đứng ở trong sông, Triệu Kim Ca kéo kéo quần áo của mình, trong lòng cực bất an.

Y vừa nghe được tin tức của Tưởng Chấn liền chạy tới, nên quên xử lý bộ dáng của mình, lúc này không chỉ mặc quần áo cũ mặc khi làm việc trước đó, trên người còn có mùi mồ hôi, cùng Hà Thu Sinh so sánh, thật sự cái gì đều không bằng.

Không, không chỉ như vậy, tay y thế nhưng còn dính nhọ nồi...

Triệu Kim Ca cảm thấy lúng túng cực kỳ, cũng sợ cực, chuyện của Hà gia y cũng biết đôi chút, lúc này Tưởng Chấn cứu Hà Thu Sinh, vậy... vậy...

Triệu Kim Ca nhịn không được suy nghĩ như vậy, người thôn Hà Tây tự nhiên cũng nghĩ như vậy.

Tưởng Chấn lần trước từ bên ngoài trở về, có người đang khi dễ Triệu Kim Ca, hắn liền đi cứu Triệu Kim Ca, còn nói Triệu Kim Ca là người của hắn, lần này...

Lần này cùng lần trước cỡ nào tương tự? Chỉ là lần này hắn cứu, lại không phải song nhi xấu như Triệu Kim Ca, mà là Hà Thu Sinh một song nhi xinh đẹp như vậy.

Tưởng Chấn có thể đánh phục Lưu Hắc Đầu, Hà gia nếu không muốn đem Hà Thu Sinh gả cho Lưu Hắc Đầu làm nhỏ, phỏng chừng liền muốn gả cho Tưởng Chấn, mà cẩn thận ngẫm lại... Tưởng Chấn tuy rằng thanh danh cũng không tốt, nhưng tốt xấu tốt hơn Lưu Hắc Đầu, hơn nữa hắn còn chưa thành thân, Hà Thu Sinh làm thế nào đều không đến mức làm nhỏ...

Đương nhiên, này kỳ thật không đến phiên người Hà gia quyết định, Tưởng Chấn nếu như coi trọng Hà Thu Sinh, chẳng lẽ người Hà gia còn có thể như thế nào?

"Tưởng Chấn lần này mang về rất nhiều đồ vật a, nhìn đều rất đáng giá."

"Tưởng Chấn, bây giờ là coi trọng Hà Thu Sinh đi?"

"Đổi thành ta, khẳng định cũng thích Hà Thu Sinh, không thích Triệu Kim Ca."

"Triệu gia trước đó còn muốn làm hôn sự, lần này Tưởng Chấn phỏng chừng chướng mắt họ."

...

Gần Triệu Kim Ca có số người lải nhải, Triệu Kim Ca nhịn không được cúi đầu.

Kỳ thật, không chỉ người trong thôn nghĩ như vậy, ngay cả ba huynh đệ Hà gia, cũng nghĩ như vậy, Tưởng Chấn chống lại Lưu Hắc Đầu, hơn phân nửa là coi trọng Hà Thu Sinh.

Hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh nắm chặt quyền đầu, Hà Thu Sinh lúc này cũng từ trong sông bò đi lên.

Hà Thu Sinh cũng có chút sợ Tưởng Chấn, nhưng chút sợ này tuyệt đối so không được với Lưu Hắc Đầu, chung quy Lưu Hắc Đầu đã từng đánh y, mà Tưởng Chấn... y chỉ nhìn thấy Tưởng Chấn đánh người khác.

Trừ đó ra... Vừa rồi không có ai nguyện ý cứu y, nhưng Tưởng Chấn cứu y, đó cũng khiến y đối với Tưởng Chấn có chút cảm tình.

Nếu như Tưởng Chấn thích y... Kỳ thật Tưởng Chấn tốt hơn so với Lưu Hắc Đầu a...

"Uy, Tưởng lão đại..." Hà Thu Sinh gọi.

"Kim Ca!" Tưởng Chấn lại đã đi về phía Triệu Kim Ca.

Cửu biệt gặp lại, hắn cũng có lòng muốn hôn nồng nhiệt, nhưng người bây giờ quá nhiều... Tưởng Chấn thở dài, đến cùng chỉ cầm tay Triệu Kim Ca, sau đó bóp mấy cái, lại hỏi: "Nhớ ta không?"

Triệu Kim Ca ngẩng đầu mạnh lên, liền nhìn thấy Tưởng Chấn cười tủm tỉm nhìn mình, căn bản không quan tâm đến Hà Thu Sinh đã trèo lên bờ.

Nếu như trước kia, y nói không chừng sẽ không trả lời, nhưng hiện tại... Triệu Kim Ca thấp giọng nói: "Nhớ."

Tưởng Chấn lần này đều muốn nhấc tay Triệu Kim Ca lên hôn mấy ngụm, hắn nỗ lực khắc chế một chút, mới nói: "Kim Ca, ta từ phủ thành mua về rất nhiều đồ vật, chúng ta chọn về nhà đi."

Hắn vừa nói, vừa lôi kéo đi về phía Triệu Kim Ca bờ sông.

Lúc này, người chung quanh đều sửng sốt ——tình huống này, không giống với tưởng tượng của bọn họ a!

Tưởng Chấn, hắn thế nhưng không để ý tới Hà Thu Sinh, ngược lại lôi kéo tay Triệu Kim Ca?!

Chương 52. Ta cũng thích ngươi

Triệu Lưu thị luôn rất nghiêm túc nói với người khác, nói Tưởng Chấn đến nhà bà muốn cưới Triệu Kim Ca, nói Tưởng Chấn đối với Triệu Kim Ca cỡ nào tốt, nhưng vẫn luôn chưa từng có người nào tin tưởng.

Thật sự là... Triệu Kim Ca lớn lên bộ dáng như nam nhân, nói Tưởng Chấn coi trọng y chịu làm việc mọi người tin tưởng, nhưng nói Tưởng Chấn cỡ nào coi trọng y... Này như thế nào có khả năng!

Mọi người vẫn cảm thấy Triệu Lưu thị là đang nói hưu nói vượn, trước đó thời điểm nhìn thấy Tưởng Chấn giúp Hà Thu Sinh đánh Lưu Hắc Đầu, đối với chuyện đó càng thêm tin tưởng —— cơ hồ mọi người, đều cho rằng Tưởng Chấn coi trọng Hà Thu Sinh.

Trong lúc nhất thời, bọn họ đối với Triệu gia đồng tình có thể nói đạt tới đỉnh núi. Không, bọn họ đối với Triệu gia cũng không chỉ có đồng tình, kỳ thật cũng có người cao hứng giùm Triệu gia, cảm thấy Triệu gia cuối cùng có thể thoát khỏi Tưởng Chấn.

Nhưng mà... kết quả cuối cùng, lại ngoài dự kiến của mọi người.

Tưởng Chấn sau khi khi cứu Hà Thu Sinh, lại không thèm Hà Thu Sinh cái nào, tròng mắt chỉ kém dính ở trên người Triệu Kim Ca không rời... mắt hắn không thành vấn đề sao?

Hơn nữa, Tưởng Chấn hung hãn như vậy, thời điểm nhìn Triệu Kim Ca lại rất ôn nhu...

Đồ Tưởng Chấn mang về phi thường nhiều.

Trong hàng hóa hắn lấy được từ chỗ hải tặc có rất nhiều đồ sứ, đám đồ sứ đó phi thường tinh mỹ, cũng không phải thôn dân bình thường dùng được, hắn cũng liền không bán, tất cả đều lưu lại, hơn nữa hắn ở phủ thành mua các loại nhu yếu phẩm... hàng hóa hắn từ trên thuyền chuyển xuống, vừa thấy liền biết không phải mấy chục lượng bạc thì mua không được.

Triệu Kim Ca nhìn thấy mấy thứ này, không khỏi kinh ngạc không thôi, Tưởng Chấn đưa tiền cưới cho y, y biết tiền trên tay Tưởng Chấn cũng không nhiều, hiện tại Tưởng Chấn lại mua nhiều đồ như vậy, chắc sẽ không tiêu hết bạc rồi đi?

Bất quá tốt xấu cũng mua hàng hóa về, về sau khi bán, tóm lại sẽ không lỗ.

"Lần này kiếm được không ít, nhu yếu phẩm ta liền đều mua một ít." Tưởng Chấn giải thích.

"Ân." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, khóe miệng nhịn không được câu lên, bất an của y sau khi khi Tưởng Chấn cầm tay y liền tiêu tán, lúc này nhận ánh mắt không dám tin của người chung quanh, trong lòng vừa cao hứng vừa đắc ý.

Y cảm thấy cảm xúc của mình như vậy không quá đúng, nhưng lại hoàn toàn khắc chế không được.

"Tưởng lão đại!" Đã trèo lên bờ Hà Thu Sinh lại gọi một tiếng, đi tới trước mặt Tưởng Chấn.

"Có chuyện?" Tưởng Chấn hỏi.

"Có chuyện!" Hà Thu Sinh thu thập xong cảm xúc kinh hoảng của mình ngửa đầu nhìn về phía Tưởng Chấn, dừng một chút mới nói: "Cám ơn ngươi cứu ta."

Lại nói tiếp, tướng mạo của Hà Thu Sinh thật rất tốt, y trước đó bị đánh hai bạt tay, mặt đều có chút sưng, nhưng vẫn không thể tổn thương tướng mạo y, thậm chí khiến y thoạt nhìn càng thêm chọc người thương tiếc, quần áo ướt đẫm còn đem tư thái thon thả của y phác thảo ra, phối hợp với cái cổ trắng nõn, khiến người khác hận không thể bổ nhào lên y.

Đương nhiên, đây là đối với nam nhân khác của thôn Hà Tây đến nói, đối với Tưởng Chấn mà nói... đây chính là vị thành niên vừa gặp phải bạo lực tập kích, rất đáng thương, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

"Ta không cứu ngươi. Người nọ nói không chừng còn sẽ đến, ngươi tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết triệt để." Tưởng Chấn nói. Cha của Hà Thu Sinh là đồ hỗn trướng, đổi thành hắn, sau khi khi mình có năng lực phản kháng, tuyệt sẽ không tái dung túng người cha như vậy, nhưng Hà gia... Mấy năm nay nương cùng hai ca ca của Hà Thu Sinh nghĩ biện pháp kiếm tiền trở về, nhưng toàn để ông cha đó tiêu xài.

Sau khi khi nhắc nhở một câu, Tưởng Chấn liền không quản Hà Thu Sinh nữa, mà nhìn về phía Triệu Kim Ca: "Chúng ta trở về?"

Tưởng Chấn để Vương Hải Sinh lưu lại trông thuyền cùng hàng hóa, sau đó thu thập ra hai gánh hàng hóa, nhẹ hơn thì đưa cho Triệu Kim Ca, nặng hơn thì mình gánh trên lưng, sau đó liền cùng Triệu Kim Ca đi về nhà.

"Kim Ca, ngươi hôm nay làm về sớm ha."

"Kim Ca, hôn sự chúng ta chuẩn bị thế nào?"

"Kim Ca, giường mới có chưa?"

...

Tưởng Chấn vừa đi vừa hỏi, Triệu Kim Ca liền nghiêm túc trả lời hết.

Kỳ thật Tưởng Chấn hỏi không ngừng, chủ yếu là muốn cùng Triệu Kim Ca trò chuyện, nhưng Triệu Kim Ca trả lời rất nghiêm túc, ngược lại khiến hắn cũng nghiêm túc lên, đem tình huống hôn lễ cẩn thận hỏi rõ ràng.

Bọn họ đi đến nửa đường, Triệu Lưu thị liền cũng đến, nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Lưu thị lúc này cười híp mắt: "Tưởng Chấn ngươi đã về! Về rồi là tốt!"

"Nương." Tưởng Chấn kêu một tiếng.

Triệu Lưu thị nhất thời cảm thấy cả người của mình đều muốn bay lên.

Mà bờ sông, Vương Hải Sinh lúc này lại bị người thôn Hà Tây vây quanh.

"Gì đó bắt cá, ngươi cùng Tưởng lão đại làm sinh ý chung hả?" Có người hiếu kỳ hỏi.

"Không phải, ta là đang cùng lão đại làm việc, trợ thủ." Vương Hải Sinh cười hi hi.

"Tưởng lão đại làm sinh ý gì a, kiếm được rất nhiều?" Lại có người hỏi.

"Là kiếm được chút đỉnh." Vương Hải Sinh lại cười ha hả nói, nhưng những người đó nếu hỏi nhiều hơn, hắn lại một chữ đều không nói.

Tưởng Chấn đã nói qua, có số chuyện là không thể nói.

Có người vây quanh Vương Hải Sinh, còn có người đi xem Hà Thu Sinh.

Đi xem Hà Thu Sinh, phần lớn là người ái mộ Hà Thu Sinh, bọn họ trước đó không dám xuất đầu, sợ Lưu Hắc Đầu nhìn chằm chằm bọn họ liên lụy người trong nhà, hiện tại ngược lại đã dám lên đi quan tâm.

Nhưng mà Hà Thu Sinh hoàn toàn lại không muốn để ý đến bọn họ, chỉ đi về phía Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh bên kia: "Ca..." Nhìn bộ dáng hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh, Hà Thu Sinh liền khóc lên.

Bọn họ hiện tại, phải làm sao bây giờ?

Người cha đó chỉ cần còn ở đây, bọn họ liền không có biện pháp sống yên ổn qua ngày...

"Thu Sinh, chúng ta đi về trước đi." hai người Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh nói với đệ đệ, tuy rằng Tưởng Chấn đem Lưu Hắc Đầu đuổi đi, nhưng Hà Thu Sinh cũng không phải đã an toàn.

Lại nói, Tưởng Chấn đó như thế nào lại đi như vậy? Bọn họ trước đó còn lo lắng Tưởng Chấn sẽ giống như Lưu Hắc Đầu muốn cướp Hà Thu Sinh đi, thậm chí đã chuẩn bị đi theo Tưởng Chấn đàm phán, kết quả... Tưởng Chấn thế nhưng hoàn toàn không thèm nhìn đệ đệ bọn họ thêm cái nào!

Tâm tình Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh đều rất phức tạp.

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca qua lại vài chuyến, mới đem tất cả đồ từ đã chọn bờ sông về Triệu gia, mà thời điểm bọn họ đến đến đi đi bận việc, chung quanh vẫn có thôn dân vẻ mặt quái dị nhìn bọn họ.

Những thôn dân đó vẻ mặt không có biện pháp không quái dị.

Bọn họ trước đó vẫn đồng tình Triệu gia, đồng tình Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn coi trọng, cảm thấy về sau khi cuốc sống của Triệu gia sợ sẽ không dễ chịu, nhưng hiện tại xem ra... cuộc sống Triệu gia làm sao không dễ chịu? Cuộc sống của Triệu gia, về sau khi sợ rằng sẽ tốt hơn.

Tưởng Chấn, thế nhưng trực tiếp đưa đến Triệu gia nhiều đồ như vậy!

Còn có, Tưởng Chấn cũng không biết ánh mắt thế nào, thế nhưng... thật sự coi trọng Triệu Kim Ca...

Hắn thế nhưng chướng mắt Hà Thu Sinh, coi trọng Triệu Kim Ca!

Người thôn Hà Tây như thế nào đều không có biện pháp lý giải suy nghĩ của Tưởng Chấn, cũng có chút nghi hoặc —— Triệu Kim Ca hiện tại đến cùng là xui xẻo, hay là may mắn đây.

Cũng chính lúc này, có người nghĩ đến một sự kiện: "Lại nói tiếp, mấy ngày trước khi Tưởng lão Tam thành thân, Tưởng lão đại từng rơi vào trong nước, lúc ấy là do Triệu Kim Ca xuống sông cứu người, coi như là có ân với Tưởng lão đại."

"Chẳng lẽ Tưởng Chấn cùng y bên nhau, cũng là vì chuyện đó? Nói như vậy, Tưởng Chấn ngược lại là người biết ân..." Lại có người nói.

Trước đó bọn họ đều không nhớ đến chuyện này, chung quy lúc ấy Tưởng lão đại cũng chưa chết, bọn họ cũng liền sẽ không nghĩ đến ân cứu mạng...

"Cái gì biết báo ơn? Tưởng Chấn chính là chọc vào đại họa! Hắn đắc tội Lưu Hắc Đầu, không chừng về sau khi người thôn Hà Tây chúng ta, đều sẽ bị Lưu Hắc Đầu nhằm vào!" nhị thúc công Tưởng gia dùng quải trượng đánh lên mặt đất, một bộ vô cùng đau đớn, lo lắng không thôi.

Có người nhát gan sau khi khi nghe được nhị thúc công Tưởng gia nói, liền lo lắng cũng oán hận Tưởng Chấn, lại cũng có nhiều người trẻ tuổi nhịn không được lầu bầu: "Ta cảm thấy Tưởng Chấn rất tốt..."

Chuyện Tưởng Chấn làm hôm nay, thật sự cảm thấy đặc biệt thống khoái!

Tưởng Chấn cũng không biết trong thôn đã có người đổi mới cách nhìn với mình, hắn lúc này đang lấy ra từng đồ vật mình mua từ phủ thành.

Nghe nói mấy thứ kia đều để trong nhà dùng, hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý đều bị kinh sợ, bọn họ như thế nào đều không nghĩ tới, Tưởng Chấn lần trước cho đồ vật cùng mười lượng bạc thì thôi, lần này thế nhưng lại mang về nhiều đồ như vậy.

"Tưởng Chấn, nhà chúng ta hiện tại ngay cả ruộng đều không có, tiền vẫn nên tích trữ thì hơn, mấy thứ này không cần dùng vội vã mua..." Triệu Phú Quý nói, ông có điểm lo lắng Tưởng Chấn đem bốn mươi lượng bạc Tưởng gia cho hắn tiêu hết, nói vậy, trong nhà về sau khi ngày tháng sẽ sống như thế nào?

Chỉ là Tưởng Chấn dù sao cũng không phải con ông, ông không tiện nhiều lời.

"Cha, ta không phung phí, cũng vì lần này phát tài ngoài ý muốn, mới mua chút đồ vật." Tưởng Chấn nói.

Triệu Phú Quý không có hỏi phát tài ngoài ý muốn đến cùng là sao, mà gật gật đầu: "Nguyên lai là như vậy, ngươi trong lòng nắm chắc là được... Đúng rồi, ngươi đưa mười lượng bạc, còn có tiền ta tích cóp được mấy năm nay, ta để cùng một chỗ, tính toán mua một mẫu ruộng nước, đã tìm người tìm kiếm giúp, ngươi muốn cùng đi xem thử hay không?"

Kia, Triệu Phú Quý tính toán mua để trên danh nghĩa Tưởng Chấn, ông ra tiền liền xem như lễ hỏi... Triệu gia bọn họ tổng không thể chiếm tiện nghi của Tưởng Chấn.

"Mua đất rất tốt, cha, ngươi mua nhiều hơn đi." Tưởng Chấn cười cười, cầm ra một trăm lượng bạc đặt lên bàn: "Trước mua năm mẫu ruộng nước, nếu có nhiều, lại mua chút ruộng cạn." vợ chồng Triệu Phú Quý hơn nữa còn có hắn cùng Triệu Kim Ca, sản xuất năm mẫu ruộng nước không sai biệt lắm đã đủ ăn.

Kỳ thật, trên người Tưởng Chấn còn có hai trăm lượng bạc, cho dù mua nhiều hơn nữa cũng đucợ, nhưng giai đoạn hiện tại, hắn càng hi vọng trên tay có thể lưu lại nhiều chút hiện ngân.

Tưởng Chấn nói vân đạm phong khinh, người Triệu gia lại bị kinh sợ, Triệu Lưu thị càng là lập tức nhảy dựng lên: "Tưởng Chấn, ngươi từ đâu được nhiều bạc như vậy?" Túi bạc này phỏng chừng có một trăm lượng đi? Tưởng Chấn từ chỗ nào làm ra?

"Đây chính là phát tài ngoài ý muốn mà ta nói, trước đó thời điểm ở bên ngoài làm sinh ý, ta từ trong tay hải tặc cứu được người, hắn vì cảm tạ ta, liền cho ta hai trăm lượng bạc." Tưởng Chấn nói.

"Này... Này..." Thế nhưng có hai trăm lượng? Cho dù trước kia lúc tình trạng Triệu gia còn tốt, toàn bộ gia sản cộng lại cũng không đến hai trăm lượng a!

Người Triệu gia đều có chút phản ứng kịp, thời điểm ăn cơm, mỗi người đều có điểm choàng váng ngơ ngác, Triệu Lưu thị thậm chí thiếu chút nữa đem cơm và vào trong lỗ mũi của mình.

Triệu Phú Quý cũng quên hỏi chuyện của Lưu Hắc Đầu và Hà Thu Sinh.

Bất quá, cho dù như vậy, bọn họ vẫn đem Tưởng Chấn đưa ra cửa, không để Tưởng Chấn ngủ lại.

Tưởng Chấn: "..." Hắn còn muốn cùng Triệu Kim Ca trò chuyện đâu...

May mà, lại qua thêm sáu ngày nữa hắn cùng Triệu Kim Ca sẽ thành thân.

Triệu Kim Ca kỳ thật cũng muốn cùng Tưởng Chấn trò chuyện.

Trước đó Tưởng Chấn không để ý tới Hà Thu Sinh, y còn nghĩ Tưởng Chấn có phải không có tiền giúp Hà Thu Sinh trả nợ hay không, nên mới không để ý tới cậu ta, kết quả... Tưởng Chấn kỳ thật là có tiền!

Y lại hiểu lầm Tưởng Chấn... Triệu Kim Ca có loại cảm giác đứng ngồi không yên, trong lòng lại rất ngọt ngào.

Buổi tối hôm nay, Triệu Lưu thị lại đến phòng Triệu Kim Ca ngủ trên giường trúc.

Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đã làm xong giường mới cho hai người Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn, nhưng đó là muốn lưu đến thời điểm thành thân mới có thể ngủ, Triệu Kim Ca vẫn còn nằm ở trên giường ván gỗ đơn sơ, sau đó nghe Triệu Lưu thị nói về chuyện sau khi khi thành thân phải làm.

Nên nói Triệu Lưu thị đều đã nói qua, lần này cũng liền không nhiều lời, qua một lúc, bà giống như là đã ngủ.

Triệu Kim Ca im lặng nằm ở trên giường, nằm thật lâu, sau khi khi xác định nương của mình hẳn là đã ngủ say, y rốt cuộc nhịn không được từ trên thuyền bò dậy, sau đó im ắng ra cửa.

Y rất muốn đi xem Tưởng Chấn, chẳng sợ Tưởng Chấn đã ngủ.

Triệu Kim Ca thanh âm rất nhẹ, nhưng Triệu Lưu thị kỳ thật căn bản chưa ngủ, nghe được động tĩnh, liền ở trong đêm tối mở mắt.

Nhìn bóng dáng con mình, bà có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nghĩ nghĩ, dứt khoát ôm lấy chăn về chỗ Triệu Phú Quý.

Hôm nay rung động Tưởng Chấn cho nhà bọn họ, so với lúc trước còn lớn hơn, không chỉ Triệu Kim Ca mà Triệu Lưu thị cũng ngủ không được, ngay cả Triệu Phú Quý, cũng không ngủ được.

Ông đang nghĩ đến nhà bọn họ sau khi này cuộc sống sẽ cỡ nào tốt đẹp, sau đó liền nghe được động tĩnh mở cửa, con ông, phỏng chừng lại lén chạy đi.

Triệu Phú Quý buồn bực không thôi, nhưng lần này là con mình chủ động chạy đi, ông cũng vô pháp trách Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn đêm nay kỳ thật ngủ không tệ, nhưng hắn rất cảnh giác, cho nên Triệu Kim Ca vừa mới gõ cửa sổ hắn vài cái, hắn liền lập tức từ trên giường bò dậy, sau đó mở cửa sổ.

"Kim Ca, ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi." Tưởng Chấn nói.

"Ta cũng vậy..." Triệu Kim Ca nói.

Đồ cho Triệu gia, Tưởng Chấn trước đó đều đã lấy ra, nhưng hắn tính cây trâm tặng Triệu Kim Ca, lại vẫn đặt ở trên người của mình.

Thắp ngọn nến lớn nhất, Tưởng Chấn liền lập tức lấy cây trâm ra: "Ta mua cho ngươi một cây trâm."

Triệu Kim Ca kinh hỉ nhìn qua, trước đó Tưởng Chấn đưa rất nhiều thức ăn, còn có một ít đồ vật thực dụng, nhưng chưa bao giờ đưa cho y trang sức.

Cây trâm này thật sự rất đẹp mắt, y thậm chí có điểm không dám nhận...

Triệu Kim Ca không động, Tưởng Chấn búi tóc cho y, sau đó cài trâm lên cho Triệu Kim Ca.

Tóc Tưởng Chấn là dùng vải cố định, tương đối dễ xử lý, nhưng cây trâm này... Tưởng Chấn thử mấy lần, cũng chỉ miễn cưỡng đem cây trâm cố định ở đỉnh đầu Triệu Kim Ca.

Tóc bị kéo có chút đau, nhưng Triệu Kim Ca vẫn rất cao hứng, nhịn không được hỏi: "Ngươi... Ngươi như thế nào lại tốt với ta như vậy?"

"Bởi vì ta thích ngươi." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca dừng một chút, cuối cùng rất khẳng định nói: "Ta cũng thích ngươi."

Tưởng Chấn đột nhiên không muốn để Triệu Kim Ca trở về.

Chỉ là... hồi ức tốt đẹp vẫn nên đợi đến đêm động phòng hoa chúc đi... Tưởng Chấn hít sâu một hơi, lại nhịn.

Bất quá, tiện nghi vẫn phải chiếm: "Kim Ca, chúng ta lên giường nghỉ một chút đi?"

Chương 53. Cùng đi mua đất

Ban đầu khi đem Triệu Kim Ca đưa lên giường, Tưởng Chấn chỉ muốn hôn hôn sờ sờ mà thôi.

Nhưng mà... Trên đời này chuyện vừa bắt đầu chỉ muốn hôn hôn sờ sờ, cuối cùng lau súng cướp cò, thật sự nhiều lắm...

Bất quá, Tưởng Chấn tốt xấu gì sau khi khi nói "Ta chỉ cọ cọ", thật sự cũng chỉ cọ cọ mà chưa tiến vào.

Hai người tuy rằng không có làm đến bước cuối cùng, nhưng hai người vẫn lấy tay thư giải cho nhau một phen, Tưởng Chấn còn dùng đùi của Triệu Kim Ca.

Này đối với Tưởng Chấn mà nói thì không có gì, nhưng với Triệu Kim Ca mà nói, lực trùng kích lại rõ ràng có chút lớn, sau khi khi xong việc, cả người y đều cứng lại rồi, nằm ở trên giường Tưởng Chấn trong lúc nhất thời cái gì cũng làm không xong.

Y như thế nào cũng không nghĩ tới, mình thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện này, này...

Triệu Kim Ca từ nhỏ đã được Triệu Lưu thị ân cần dạy bảo, nói song nhi là không thể để cho người khác xem thân thể của mình, càng không thể để người chạm vào địa phương kia, chỉ có sau khi khi thành thân mới có thể để chồng mình chạm, kết quả còn chưa thành thân, y liền cùng Tưởng Chấn...

Trên người trên tay tràn ngập hương vị của Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca cả người đều có chút hoảng hốt.

Tưởng Chấn tâm tình lại phi thường tốt, tuy rằng không thể làm đến cuối cùng, nhưng cũng đã là một lần thống khoái nhất của hắn đời này, đến lúc này, hắn mới biết được nguyên lai mình trước kia cùng ngũ chỉ cô nương tương thân tương ái là một chuyện khó có thể chịu đựng như vậy.

Duy nhất tiếc nuối chính là, người không có bôi trơn, ma sát lâu hắn hơi có chút đau.

Nhưng đó cũng không phải chuyện xấu không phải sao? Hắn nếu như nhanh hơn, làm thế nào cũng không có khả năng làm mình đau, rõ ràng, sau khi khi thân thể hắn tốt lên, độ kéo dài cũng gia tăng.

Vừa ngâm nga, Tưởng Chấn vừa nhóm lửa nấu nước, chờ nước nóng không sai biệt lắm, hắn lại kêu Triệu Kim Ca đến tắm rửa.

Tưởng Chấn cũng rất muốn cùng Triệu Kim Ca tắm chung, nhưng mà Triệu Kim Ca như thế nào đều không đồng ý, hắn thở dài một hơi, cuối cùng chỉ có thể tách ra tắm.

Hai người bọn họ trước đó nháo có chút quá, bên trên quần áo đều bị dính ít nhiều, tắm rửa xong, Tưởng Chấn liền lấy quần áo sàng đan tính giặt, kết quả bị Triệu Kim Ca ngăn lại: "Để ta!"

Loại chuyện giặt quần áo, tròn mắt Triệu Kim Ca liền hẳn do y làm.

"Được." Tưởng Chấn cười cười cũng không chối từ, hắn thắp một ngọn nến cho Triệu Kim Ca, sau đó lại bàn ghế ngồi ở phía sau khi Triệu Kim Ca, giúp Triệu Kim Ca lau tóc.

Ở huyện thành mua không được trang phục may sẵn, nhưng ở phủ thành lại có, Tưởng Chấn trước đó thời điểm đến phủ thành lấy đồ cưới mình đặt thợ may làm, liền thuận tay mua hai bộ, lúc này, hắn cùng Triệu Kim Ca mỗi người mặc một bộ.

Y phục may sẵn vải dệt rất bình thường, nhưng so với vải thô hắn mặc trước kia đã tốt hơn rất nhiều, sau khi khi Triệu Kim Ca mặc vào, nhìn càng tinh thần.

Tưởng Chấn vừa lau tóc cho Triệu Kim Ca, vừa cùng Triệu Kim Ca nói chuyện, cuối cùng cùng ngọt ngọt ngào ngào giặt xong quần áo.

"Kim Ca, này cho ngươi làm tiền riêng." Tưởng Chấn cho Triệu Kim Ca hai mươi lượng bạc.

"Ta không cần dùng." Triệu Kim Ca vội vàng nói, một trăm lượng bạc trước đó, vì tính toán mua đất để trên danh nghĩa Tưởng Chấn nên bọn họ mới nhận, nhưng hiện tại... Tưởng Chấn như thế nào còn ngầm cho y tiền?

"Mỗi người trong tay đều nên có chút tiền, muốn mua gì thì mua, hơn nữa trước đó ngươi đem toàn bộ tài sản của mình cho ta ta đều nhận, hiện tại ta chỉ cho ngươi một phần, ngươi như thế nào có thể không nhận?" Tưởng Chấn lúc trước sau khi khi cầm bạc của Triệu Kim Ca, vì tiền trong tay không nhiều, nên cũng không còn.

Hiện tại hắn có tiền, nhất định phải để Triệu Kim Ca trên tay cũng có chút tiền.

"Hai mươi lượng cũng quá nhiều." Triệu Kim Ca nói.

"Kim Ca, ngươi nếu như không nhận, ta sẽ lại mang ngươi lên giường đó." Tưởng Chấn cười nói.

Khuôn mặt Triệu Kim Ca đỏ lên, đến cùng vẫn cầm bạc đi.

Y sẽ không dùng bậy, bạc này liền giữ lại, lúc nào Tưởng Chấn muốn dùng, lại lấy ra cho Tưởng Chấn.

Triệu Kim Ca vụиɠ ŧяộʍ về đến trong nhà, liền phát hiện nương đã không còn ở trong phòng của mình, lúc này mới nghĩ đến mình đã làm chuyện tốt gì, nhất thời xấu hổ không thôi.

"Đã về..." Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, nhìn con mà tâm tắc ghê gớm.

Trong thôn, cũng không phải không có người chưa thành thân, đã ngầm ở chung, nhưng bọn họ như thế nào đều không nghĩ tới, nhi tử nhu thuận nhà mình cũng sẽ như vậy.

Bọn họ trước kia còn lo lắng, Kim Ca của bọn họ chẳng sợ gả đi rồi, thời điểm động phòng cũng sẽ bị người ta ghét bỏ, hiện tại xem ra, quả là nghĩ nhiều.

"Tưởng Chấn làm xiêm y cho ngươi, còn có cây trâm?" Triệu Lưu thị nhìn Triệu Kim Ca một cái, chú ý tới trên người co mình có chỗ bất đồng.

"Dạ." Triệu Kim Ca gật gật đầu.

"Hắn tốt với ngươi, ngươi cũng phải tốt với hắn." Triệu Lưu thị nói, lại phát hiện trong tay con mình tựa hồ còn cầm thứ gì: "Ngươi cầm trong tay là cái gì?"

"Là bạc." Triệu Kim Ca nói.

Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý vẻ mặt càng phức tạp, nhưng cũng triệt để yên lòng.

Tưởng Chấn hào phóng với Kim Ca như vậy, có thể thấy được trong lòng có Kim Ca.

Sáng sớm ngày hôm sau khi, Triệu Lưu thị liền dậy bận việc.

Bà nấu một nồi cơm khô, chưng cá mặn ở trên giá chưng, còn khui dầu Tưởng Chấn mang đến hôm qua, sau đó dùng dầu xào một đĩa trứng gà lớn.

Trừ đó ra, bà còn mở một vò cải bẹ mình đã muối cắt sợi, lại dùng rau trộn một bát rong biển.

Lúc Tưởng Chấn đến Triệu gia, trên bàn Triệu gia đã tràn đầy một bàn đồ ăn.

Đi ra ngoài hơn hai mươi ngày, tuy rằng sau đó có mua thịt đến ăn, nhưng hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đều không biết nấu ăn, nên ăn rất đơn điệu, lúc này Triệu Lưu thị làm đồ ăn, quả thực thơm đến Tưởng Chấn hận không thể đem đầu lưỡi nuốt luôn.

Bất quá, Triệu Lưu thị nấu cơm, vẫn tồn tại thiếu sót nhất định... Bà luôn ở nông thôn, không tiếp xúc với gia vị bao nhiêu, cũng chưa ăn qua bao nhiêu thứ tốt, biết làm cũng chỉ có mấy món thường ăn, hương liệu cùng dấm chua linh tinh không thường dùng cũng không biết dùng, rau trộn rong biển liền không để chút dấm chua nào.

"Cha nương, còn có Kim Ca, hôm nay chúng ta trước đến nhà Triệu Đại Hộmột chuyến, từ công cho Kim Ca, sau đó lại đến huyện thành một chuyến đi." Tưởng Chấn nói.

Hắn để Triệu Phú Quý mua đất, nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là muốn cho Triệu Kim Ca đừng ở nhà Triệu Đại Hộ làm công nữa, ở nhà mình làm việc tuy nói cũng mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì muốn lúc nào nghỉ thì có thể nghỉ, giữa trưa mùa hè trời nóng có thể trốn trong nhà, nhưng ở làm công cho người khác lại không thể như vậy.

"Cũng tốt." Triệu Phú Quý trầm ngâm một lát, gật gật đầu, Kim Ca trước kia làm công dài hạn không có gì, hiện tại phải thành thân, lại đi làm đến cùng cũng không tốt...

Triệu Phú Quý gật đầu, người Triệu gia cùng Tưởng Chấn liền đi đến nhà Triệu Đại Hộ.

Lúc này người trong thôn đều đã rời giường, rất nhiều người đều nhìn thấy người Triệu gia, mới nhìn còn không thấy gì, lại nhìn lần nữa, liền có chút bị kinh sợ.

Triệu Kim Ca trước kia cả ngày làm việc nhà nông, trên người không thiếu được đều dính bùn thoạt nhìn xám xịt, nhưng hiện tại... y mặc quần áo mới, trên đầu mang ngân trâm, thoạt nhìn tinh thần cực, mọi người còn phát hiện, y tựa hồ cũng không xấu nhue mọi người tưởng.

Đương nhiên, y nhìn vẫn đặc biệt giống nam nhân, đó không hề nghi ngờ.

"Triệu Kim Ca mặc thật gọn gàng."

"Triệu Lưu thị có lẽ nói không sai, Tưởng Chấn... có khả năng thật sự rất tốt với cậu ta."

"Tưởng Chấn chẳng lẽ thật sự muốn đến Triệu gia ở rể sao? Hắn tuy rằng không có ruộng, nhưng so với Triệu gia có nhiều tiền hơn, như thế nào lại muốn ở rể?"

...

Mọi người đều khó hiểu nhìn người Triệu gia, suy đoán Tưởng Chấn đến cùng vì sao lại muốn làm như vậy, mà lúc này, Tưởng Chấn đã mang theo người đến Nhà Triệu Đại Hộ.

Tưởng Chấn muốn từ công cho Triệu Kim Ca, chuyện này phi thường thuận lợi, nhà Triệu Đại Hộ tuy rằng có chút tiền, nhưng tuyệt đối không được tính là có tiền có thế, xem bọn họ thậm chí đều chỉ mướn một mình Triệu Kim Ca làm công dài hạn liền biết, dưới loại tình huống này, bọn họ đương nhiên là không muốn đi đắc tội Tưởng Chấn, thậm chí còn đem ba bốn tháng tiền công Triệu Kim Ca làm năm nay trả cho Triệu Kim Ca.

Đương nhiên, chờ sau khi Tưởng Chấn cùng người Triệu gia đi, bọn họ ngầm sinh khí cỡ nào, điểm này người khác cũng không biết.

Người làm công dài hạn chịu mệt nhọc giống như Triệu Kim Ca không dễ tìm, Triệu Kim Ca đột nhiên không làm nữa... Vậy nhà Triệu Đại Hộ, phỏng chừng liền phải bận rộn.

Sau khi từ công, liền muốn đến huyện thành, trước không vội đi huyện thành, Triệu Phú Quý đề nghị, nói muốn đến chỗ thôn trưởng một chuyến trước.

Nhà bọn họ muốn mua đất, tốt nhất mua ở trong thôn, như vậy gần nhà hơn, mà muốn mua trong thôn, liền phải đến chỗ thôn trưởng hỏi một chút, xem nhà ai có ruộng muốn bán.

Người thôn Hà Tây rất ít khi muốn bán ruộng, Triệu Phú Quý tuy rằng nói muốn đến chỗ thôn trưởng hỏi một chút, nhưng kỳ thật cũng không có ôm hi vọng quá lớn, nhưng mà, sự thật lại ngoài dự kiến của ông.

Thôn Hà Tây, thế nhưng lại thật sự có người muốn bán ruộng!

"Trong nhà Tưởng đồ tể trồng trọt không nổi, liền muốn bán đi bốn mẫu ruộng nước, các ngươi đến cũng thật đúng lúc." Thôn trưởng Tưởng Bình nói, sau đó kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn một cái.

Bởi vì ông là thôn trưởng, trước đó Tưởng Chấn nháo ra chuyện, mọi người đều tìm ông đến phân xử, ông cũng liền gặp Tưởng Chấn vài lần.

Qua mấy lần đó khiến ông ít nhiều có chút sợ Tưởng Chấn, cũng cảm thấy Tưởng Chấn sợ rằng sẽ thành ác bá của thôn, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng lại ra mặt khi Lưu Hắc Đầu đến thôn cướp người, bây giờ còn mua đất cho Triệu gia...

Hắn... Là thật tính toán cùng Triệu Kim Ca hảo hảo sinh hoạt? Nếu như vậy, cũng rất tốt.

"Là mai mắn, bất quá bọn họ nói không chừng sẽ không bán cho chúng ta, thôn trưởng, phiền toái ngươi trước không cần nói cho bọn họ là chúng ta muốn mua." Tưởng Chấn nói.

Tưởng gia muốn bán đất có chút ngoài dự kiến của hắn, nhưng mà không quản Tưởng gia vì sao muốn bán đất, đất đó hắn đều muốn.

Chỉ không biết sau khi người Tưởng gia biết là hắn mua, sẽ có biểu tình gì.

Trong thôn mua ruộng nước, cũng chỉ có Tưởng gia, nhưng trừ đó ra, còn có người tính toán bán một khối ruộng cạn.

Gía của ruộng cạn cũng phân cho bậc, đất phì nhiêu hoặc trồng cây dâu, giá đều sẽ không tiện nghi, ít nhất cũng phải mười lượng bạc một mẫu, nhưng có số cũng rất tiện nghi, mà nhà nọ muốn bán, chính là tiện nghi.

Miếng đất kia rất lớn, có hai mươi mẫu, lại trồng không được bao nhiêu thứ, bởi vì bên trên có một mảnh rừng trúc, còn có một số cây cối.

Muốn lấy đất như vậy đến trồng đồ, trước phải đào trúc và cây cối, nhưng chuyện đó cũng quá phiền toái, không chỉ phiền toái, cuối cùng vắt vả làm ra một miếng đất trống nhưng cũng không khẳng định sẽ phì nhiêu.

Dù cho muốn khai hoang, cũng không có người đi khai đất hoang như vậy.

Nên vẫn luôn bán không được, nhưng Tưởng Chấn lại đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: "Bên trong miếng đất đó, hình như có cái ao nhỏ?"

"Đúng vậy, bên trong có một hồ nước, hình dáng ước chừng có hai ba mẫu, bên trong có thể trồng củ năng và giao bạch, kỳ thật rất tốt." Tưởng Bình khinh ho khan vài tiếng: "Liền là vì bên đó có nước nên giá không tiện nghi, hai mươi mẫu đất muốn bốn mươi lượng bạc." Kỳ thật nguyên bản chào giá còn cao hơn, nhưng vẫn không có ai mua, nên đã hạ thấp xuống.

Miếng đất kia tuy rằng cho ra măng gì đó, nhưng phụ cận thôn Hà Tây cũng có rừng trúc hoang, ai lại muốn đi mua rừng trúc nhà hắn.

"Đất này ta muốn." Tưởng Chấn đột nhiên nói, miếng đất kia ở trong mắt người thôn Hà Tây một chút tác dụng đều không có, nhưng hắn cảm thấy rất tốt... Đặc biệt thích hợp để nuôi gà vịt.

Hơn nữa, này cũng quá tiện nghi.

Chương 54. Tưởng Chấn phát tài

"Tưởng Chấn, muốn miếng đất đó làm gì?" Triệu Phú Quý có chút khó hiểu, đó tuy nói có thể đào chút măng trồng chút giao bạch bán lấy tiền, nhưng không chỉ tốn thời gian còn phí công sức, thậm chí có khả năng một năm bán không được một lượng bạc, như vậy, mua đến làm cái gì?

"Ta cảm thấy đất đó rất tốt, có thể dùng để nuôi vịt." Tưởng Chấn nói.

Hắn không muốn để Triệu Kim Ca đi làm công dài hạn cho người khác, cũng không muốn Triệu Phú Quý đi làm công ngắn hạn cho người ta, tìm chút chuyện cho bọn họ làm cũng tốt, mà nuôi gà nuôi vịt, việc làm này kỳ thật không tồi, lại qua thêm hai ba tháng, trong nhà cũng sẽ không thiếu trứng gà trứng vịt để ăn.

Triệu Phú Quý cảm thấy nuôi chút gà vịt cũng không cần một miếng đất lớn như vậy, nhưng nghĩ đến đó là bạc của Tưởng Chấn, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.

Sau khi thương lượng với Tưởng Bình muốn mua ruộng nước của Tưởng gia cùng miếng đất kia xong, bọn họ liền không cần đi huyện thành xem có đất khác nữa hay không, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhìn nhau, liền cự tuyệt đi huyện thành.

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đã sắp thành thân, đến huyện thành đi dạo cũng là có thể, nơi này của bọn họ người có gia cảnh tốt chút, là sẽ ở trước lúc thành thân mang theo vợ tương lai đi huyện thành một chuyến, mua chút đồ bọn họ thích.

Như vậy... hai người bọn họ đi cùng làm cái gì?

Vì thế, lần này đi huyện thành, liền chỉ có hai người Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn đi, mà trước khi đi, Tưởng Chấn mang theo một ít đồ sứ.

Ở huyện thành cũng có cửa hàng đồ sứ, bán chủ yếu là bát đĩa rất tiện nghi, nên khi mọi người đến mua bát, sẽ bảo người trong cửa hàng khắc ký hiệu ở trên bát.

Hiện tại người làm hỉ sự, bàn ghế bát đĩa đều phải mượn của người khác, mượn xong cần phải trả lại, cho nên nhất định phải có ký hiệu.

Tưởng Chấn vào cửa hàng đi vòng quanh, sau đó liền cầm ra đồ sứ mình mang đến cho đưa chưởng quầy, hỏi hắn ta nguyện ý ra giá bao nhiêu.

"Đồ sứ này không sai." chưởng quầy nọ nhìn thấy đồ sứ Tưởng Chấn lấy ra, liền nói ngay.

"Đúng vậy, nhập vào không rẻ." Tưởng Chấn nói.

"Ngươi có bao nhiêu? Giá thích hợp mà nói, ta liền thu." chưởng quầy nọ nói.

"Ta nơi đó có một thuyền, số lượng không ít, về phần giá... Chưởng quầy, như vầy thế nào? Ngươi giúp ta liên hệ người mua, nói giá xong, sau đó ta mang hàng đến bán, nếu nói được giá tốt, ngươi được một phần mười." Tưởng Chấn cũng không biết giá thị trường của đồ sứ, tùy tiện bán cho chưởng quầy thì hơn phân nửa sẽ thiệt, dứt khoát liền nghĩ ra biện pháp như vậy.

Chưởng quầy muốn kiếm nhiều tiền, nhiều thêm phần lời, khẳng định sẽ đem giá nói cao một chút.

"Này..." chưởng quầy cũng chưa từng bán qua đồ như vậy, có chút chần chờ.

"Chưởng quầy, ngươi đây chính là dưng không kiếm được lợi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt ta, ta làm như vậy chỉ muốn bán được giá tốt, nếu như giá không thích hợp, ta đây sẽ không bán." Tưởng Chấn lại nói.

Chưởng quầy nghĩ nghĩ, lập tức đồng ý yêu cầu của Tưởng Chấn.

Đồ sứ Tưởng Chấn lấy đến tuy nói không phải loại đặc biệt sang quý, nhưng xác thực không tệ, ông tìm người đi bàn bạc, nghĩ đến bán ra được giá tốt cũng không khó.

Chưởng quầy đồng ý, Tưởng Chấn liền lưu lại hàng mẫu, sau đó nói cho chưởng quầy mình có bao nhiêu bát đĩa mỗi loại, thuận tiện lưu lại địa chỉ của mình.

Làm xong chuyện này, nhìn nhìn sắc trời, Tưởng Chấn liền mang Triệu Kim Ca đến tửu lâu huyện thành ăn cơm.

Huyện thành cũng chỉ có một tửu lâu, chỗ đó thức ăn không tiện nghi, Tưởng Chấn vừa nói muốn đi, liền bị Triệu Kim Ca cự tuyệt: "Ta không muốn đến đó, chúng ta đi ăn hoành thánh đi."

"Hoành thánh?" Tưởng Chấn sửng sốt: "Kim Ca, ngươi không cần tiết kiệm tiền cho ta."

"Ta thật sự rất thích ăn hoành thánh, trước đây cha mang ta đến huyện thành, liền sẽ mua cho ta một bát hoành thánh." Triệu Kim Ca nói.

Tưởng Chấn biết Triệu Kim Ca chủ yếu vẫn là muốn tiết kiệm tiền, nhưng cũng không cự tuyệt, mang theo Triệu Kim Ca đến sạp bán hoành thánh.

Hoành thánh được chia thành hai loại, một loại là hoành thánh lớn, da dày thịt nhiều giá cũng đắt, tám văn tiền một bát, một bát cũng chỉ có cái hoành thánh mà thôi, một loại khác thì là hoành thánh nhỏ, hoành thánh nhỏ da rất mỏng, thịt bên trong có thể lớn cỡ đậu tương đã không sai rồi, một bát chỉ cần hai văn tiền, mà loại hoành thánh này, bình thường phải ăn chung với bánh bao lớn, mới ăn no.

Triệu Kim Ca gọi hai bát hoành thánh nhỏ, Tưởng Chấn liền gọi thêm mười cái bánh bao thịt —— dù sao ăn không hết cũng có thể mang về.

Hoành thánh nhỏ hai văn tiền một bát, bánh bao cỡ nắm tay thịt ba văn tiền một cái, Triệu Kim Ca ăn ba cái bánh bao thịt một bát hoành thánh liền no rồi, Tưởng Chấn cũng ăn cỡ như vậy, hai người liền dùng giấy dầu đem bốn cái bánh bao còn lại bao lại.

Mang Triệu Kim Ca đến huyện thành, Tưởng Chấn là muốn mua vài thứ cho Triệu Kim Ca, nhưng Triệu Kim Ca cái gì cũng không muốn, sau khi hắn ở phủ thành mua sắm qua, cũng không nhớ nổi có thể mua thêm gì, cuối cùng cũng chỉ đi cắt hai cân thịt, lại mua một lá gan heo.

"Triệu Kim Ca?" Một thanh âm đột nhiên vang lên, Triệu Kim Ca đang đứng ở bên người Tưởng Chấn nghe vậy quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ nhân tuổi tác cùng y không sai biệt lắm đang đứng ở cách đó không xa.

"Lưu Nghệ." Triệu Kim Ca kêu một tiếng, khẽ nhíu mày.

"Không nghĩ tới sẽ gặp ngươi ở đây... Ngươi muốn cắt thịt? Cần ta cho ngươi mượn chút tiền hay không?" Lưu Nghệ đánh giá Triệu Kim Ca một chút, mày hơi hơi nhăn lại.

Lưu Nghệ, kỳ thật là trưởng nữ của đại cữu Triệu Kim Ca. Nàng cùng tuổi với Triệu Kim Ca, mới trước đây, đã rất ghen tị Triệu Kim Ca được cha nương yêu thương, chờ sau khi trưởng thành, nàng gả đến huyện thành lại gả không tệ, Triệu Kim Ca lại vẫn gả không được, nàng ở trước mặt Triệu Kim Ca, cũng liền càng ngày càng có cảm thấy về sự ưu việt.

Khiến nàng tương đối tiếc nuối là, Triệu Lưu thị cùng nhà mẹ đẻ cơ bản ngưng lui tới, qua năm cũng chỉ phái Triệu Kim Ca tùy tiện đưa chút rau đến, làm nàng tìm không được cơ hội để Triệu Kim Ca xem thử nàng sống có bao nhiêu tốt.

Hôm nay gặp được Triệu Kim Ca, nàng có chút cao hứng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không thích hợp, Triệu Kim Ca hôm nay phối đồ... Nhìn rất tinh thần, trên đầu thậm chí còn có ngân trâm.

"Không cần." Triệu Kim Ca nói.

"Ta thấy cũng không cần... Ngươi thế nhưng còn mang ngân trâm, cô mẫu rốt cuộc cũng giúp ngươi tìm được nhà chồng?" Lưu Nghệ lại hỏi, cây trâm kia dù thế nào cũng không có khả năng do Triệu gia mua đến, Triệu Kim Ca, chẳng lẽ cũng có thể gả đi được? "Ngươi là làm vợ kế cho người ta hay gì khác? Người nhà đó thế nhưng chịu ra ngân trâm, cũng thật không tồi."

Triệu Kim Ca cùng biểu tỷ này tiếp xúc không nhiều, kỳ thật ban đầu cũng chưa phát hiện biểu tỷ này có ác ý với mình, nhưng hiện tại, cũng ẩn ẩn cảm thấy được có điểm không thích hợp, không khỏi nhíu mày.

"Kim Ca, ta đã cắt thịt xong, ngươi còn cần gì không? Chúng ta đi mua." Tưởng Chấn cười nói, lại nhìn về phía Lưu Nghệ: "Lão bà này là ai? Ngươi quen hả?"

"Đây là biểu tỷ của ta." Triệu Kim Ca nói.

"Nga, thì ra là biểu tỷ, ta còn tưởng rằng là biểu thẩm." Tưởng Chấn nói.

Lưu Nghệ đều sắp bị tức điên, phu gia nàng điều kiện xác thực không tệ, có thể cho nàng lấy ra khoe khoang, nhưng nàng có một bà bà rất lợi hại, luôn không hài lòng nhà nàng ban đầu đòi rất nhiều lễ hỏi, liền rất khắt khe với nàng, thế cho nên nàng nhìn có chút già dặn.

Tưởng Chấn lại không lại để ý tới Lưu Nghệ, lôi kéo Triệu Kim Ca rời đi.

Lưu Nghệ nhìn bóng dáng Triệu Kim Ca, nhịn không được nhíu mày, Triệu Kim Ca thật sự có thể gả đi? Không thể nào?

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ở huyện thành cũng không lâu, đã sớm trở về, mà lúc này, thôn trưởng Tưởng Bình đến Tưởng gia, nói tới chuyện có người muốn mua đất.

Ông mới đầu cũng có chút lo lắng, sợ người Tưởng gia truy vấn là ai muốn mua, không nghĩ tới người Tưởng gia thế nhưng không có hỏi.

"Có người muốn mua? Giá thế nào?" Tưởng lão thái hỏi.

"Hai mươi lượng một mẫu đất, đất của các ngươi không phải tốt nhất, trong đất lại không có hoa màu, mắc hơn bán không được." Tưởng Bình nói.

Tưởng lão thái nhất thời cũng có chút chần chờ, Tưởng đồ tể lại đốt điếu thuốc.

"Các ngươi thật sự muốn bán? Này..." Tưởng Bình muốn khuyên vài câu, nông dân đất là căn cơ của bọn họ! Trừ phi là Triệu Lưu thị sinh bệnh chờ tiền cứu mạng, hoặc là Hà Thu Sinh thiếu nợ bạc không muốn bị chém tay, bằng không cơ bản không có ai sẽ bán đất.

Đất của Tưởng gia trước kia cũng không nhiều, cũng chỉ có bốn năm mẫu ruộng nước cộng thêm chút ruộng cạn hơi tốt, Tưởng đồ tể cũng là phí không ít công phu, mới tích lũy được gia nghiệp hôm nay.

Ai không hâm mộ mười lăm mẫu ruộng nước của Tưởng gia, không nghĩ tới bọn họ hiện tại thế nhưng muốn một hơi bán đi bốn mẫu.

"Bán, chúng ta muốn bán." Tưởng đồ tể khẳng định. Trong lòng ông rất khó chịu, thế cho nên cũng không hỏi đến cùng là ai muốn mua.

Tưởng gia muốn bán, có mấy nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất, liền là bọn họ trồng không hết.

Trồng lúa nước rất phiền toái, trước hết phải lặp lại lăn lộn vài lần, sau đó lại phải ươm mạ cấy mạ, về sau còn phải không ngừng làm cỏ... Trước kia hai người Tưởng lão đại với Tưởng đồ tể cùng nhau ra đồng, thời điểm ngày mùa Tưởng lão thái giúp một tay, ngược lại cũng có thể trồng được, nhưng hiện tại, bọn họ trồng không xong.

Đương nhiên, trồng không xong kỳ thật cũng có thể cho người khác thuê trồng, trong thôn có số người không có đất, ước gì có người có thể cho thuê đất cho bọn họ trồng, nhưng... Tưởng Thành Tường cùng Tưởng Thành Tài đều đòi tiền bọn họ.

Nguyên nhân mọi chuyện, là Tưởng Thành Tường ở huyện thành tìm được một công việc, nhưng cần hai mươi lượng bạc để khơi thông, liền về nhà cầm bạc đến.

Tưởng đồ tể cũng hi vọng gã có thể tìm được việc tốt, liền nói để ông nghĩ biện pháp, kết quả Tưởng Thành Tài trong lúc vô ý nghe được, lập tức liền bất mãn.

Tưởng Thành Tài năm đó đến tư thục đọc sách hai năm liền không đi nữa, Tưởng Thành Tường lại đọc sáu bảy năm, vợ chồng Tưởng đồ tể tiêu tiền ở trên người Tưởng Thành Tường so với ở trên người Tưởng Thành Tài nhiều hơn rất nhiều, sau khi Tưởng Thành Tường có tiền đồ, cũng không có cầm tiền về nhà.

Tưởng Thành Tài liền cảm thấy, dựa vào cái gì đều là con, vợ chồng Tưởng đồ tể cho Tưởng Thành Tường nhiều bạc như vậy, lại không cho gã? Gã lập tức liền đòi cha nương mình bốn mươi lượng bạc, nói là muốn dùng làm sinh ý.

Hai người Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường đều liều mạng đòi tiền, lúc này, còn có người tới cửa đòi nợ.

Đừng thấy vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại các loại bạc đãi, bọn họ đối với Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường, lại yêu thương đến tận xương tủy, cuối cùng người một nhà thương lượng một chút, liền quyết định bán đất.

Sau khi bán đất, cho Tưởng Thành Tường tiền, để gã đi khai thông quan hệ, cũng cho Tưởng Thành Tài tiền, để gã đi làm sinh ý.

Tưởng lão thái luôn tràn ngập tin tưởng với đứa con Tưởng Thành Tài này, chẳng sợ đứa con này kỳ thật lười biếng thành tính, bà cũng tin tưởng vững chắc gã nhất định có thể làm được sinh ý, kiếm được tiền lớn.

Tưởng lão thái cùng Tưởng đồ tể đóng dấu, Tưởng Bình liền lại đi một chuyến đến Triệu gia.

Tưởng Bình người này vẫn đáng giá tín nhiệm, có Tưởng Chấn, Triệu Phú Quý cũng không sợ ông lừa gạt mình, dứt khoát liền đem tám mươi lượng bạc đưa cho Tưởng Bình, để Tưởng Bình giúp mình mua đất.

Tưởng Bình là một người hiền lành, nên cũng không có cự tuyệt, thuận tiện cũng đem hai mươi mẫu rừng trúc giúp người Triệu gia mua luôn.

Ngày hôm sau, Tưởng Chấn liền lấy được địa khế.

Hắn đem địa khế giao cho Triệu Kim Ca, cùng lúc đó, chuyện Triệu gia thế nhưng mua đất, cũng truyền ra thôn Hà Tây.

Không, không nên nói là Triệu gia mua, mà là Tưởng Chấn mua.

Tưởng Chấn lúc trước khi từ Tưởng gia rời đi, trên tay chỉ có bốn mươi lượng bạc, hiện tại thế nhưng ngay cả ruộng nước cũng mua bốn mẫu!

Triệu Kim Ca cùng hắn thành thân, khác không nói, về sau tuyệt đối không lo đói bụng!

Trước đó người thôn Hà Tây, đối với Tưởng Chấn đều là vừa kinh vừa sợ, nhưng hiện tại lại đi xem Tưởng Chấn, lại phát hiện Tưởng Chấn kỳ thật cũng không có cái gì đáng sợ.

Thậm chí, hắn rất tốt với Triệu Kim Ca... Không gặp Triệu Kim Ca đến nay đều mặc đồ mới sao? Triệu gia còn ăn thịt mỗi ngày.

Triệu Lưu thị trước kia gầy không được mấy cân, bây giờ không chỉ sắc mặt hồng nhuận, còn thoa son đánh phấn!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều hâm mộ ngược lại với người Triệu gia, mà bọn họ hâm mộ Triệu gia đồng thời cũng không thiếu được liền sẽ nhắc tới Tưởng gia, sau đó cùng đồng tình một phen.

Tưởng Chấn ban đầu khi ở Tưởng gia làm việc cần lao, việc đồng áng đều bao hết, để Tưởng gia sống đắc vô cùng tốt, nhưng người Tưởng gia lại ghét bỏ hắn, đem hắn đuổi ra ngoài.

Ngược lại tốt, Tưởng Chấn đến Triệu gia.

Trước kia người trong thôn sợ hãi Tưởng Chấn, Tưởng Chấn thế nhưng đánh nha dịch, quan hệ với hắn có khả năng rất lớn sẽ liên lụy đến bọn họ, hiện tại bọn họ phát hiện Tưởng Chấn tựa hồ cũng không có mang đến phiền toái cho thôn, cũng liền không sợ như vậy nữa.

Đương nhiên, kính sợ lại vẫn phải có, cũng không ai dám đắc tội hắn.

Triệu gia bây giờ có rất nhiều người hỏi thăm tin tức, Triệu Lưu thị ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý khoe Tưởng Chấn: "Hôm nay mua đất về, Kim Ca nhà ta liền cân nhắc muốn đi trồng trọt, kết quả Tưởng Chấn không cho đi, nói là đã sắp thành thân, nào còn có thể đi làm việc nặng như vậy? Cho nên nhà chúng ta năm nay, phỏng chừng chỉ có thể trồng một quý lúa nước."

"Trước đó Phú Qúy nhà ta nói hương vị đầu heo rất ngon, hôm nay Tưởng Chấn đến huyện thành đưa đồ sứ, liền mang về một đầu heo... Thật là, một cái đầu heo lớn như vậy, trong nhà chúng ta chỉ mấy người như vậy nào ăn hết?"

"Phấn trang điểm của ta cũng là hắn đưa, lúc trước đưa một hộp, gần nhất lại cho một hộp phấn mày."

"Kim Ca nhà ta gần nhất cả ngày ở trong nhà không có việc gì, ta nhìn lại tiếp tục như vậy, đều sẽ bị hắn dưỡng lười."

Tưởng Chấn chưa từng để ý nghe thấy như vậy, nhất thời liền có chút cạn lời.

Triệu Lưu thị khen hắn, cũng khoe quá lợi hại...

Xác thực, Tưởng Chấn không để Triệu Kim Ca đi trồng trọt, nhưng Triệu Kim Ca kỳ thật căn bản cũng không có nhàn rỗi, không chỉ cơm trong nhà đều do y nấu, còn mỗi ngày ra bờ sông mò ốc, sau đó mang vào rừng hồ nước bên trúc, chờ về sau cho vịt ăn.

Nếu không phải Tưởng Chấn ngăn cản, y còn muốn đem nước bùn bên trong hồ nước múc ra, sau đó tưới lên đất trồng, làm ra một miếng đất có thể trồng chút hoa màu.

Bất quá, được người khen cảm giác cũng không tệ.

Triệu Lưu thị mỗi ngày rạng rỡ, cả người như trẻ ra mười tuổi, người Tưởng gia liền tương phản.

Đất của bọn họ cư nhiên là bị Tưởng Chấn mua, này... Này...

Tưởng lão thái tức đến tâm can đều đau, càng không ngừng mắng chửi người.

Tưởng đồ tể ban đầu còn bình thường, nghĩ đất nhà mình dù sao cũng vào tay người nhà mình, không tiện nghi người ngoài, nhưng rất nhanh liền nghe nói Tưởng Chấn thế nhưng muốn đến Triệu gia ở rể...

Sau khi nghe nói chuyện đó, ông bị tức đến trực tiếp run run.

Đất nhà ông, thế nhưng sắp thành đất của Triệu gia a!

"Cha nương, các ngươi yên tâm, Tưởng Chấn có thể kiếm tiền mua đất, định có ta cũng nhất thể." Tưởng Thành Tài nói với cha nương: "Lúc trước Tưởng Chấn cầm bốn mươi lượng bạc làm sinh ý, quay người lại kiếm được nhiều như vậy... Ta khẳng định cũng được!"

"Đúng, Thành Tài ngươi nhất định cũng được!" Tưởng lão thái nói với Tưởng Thành Tài, tâm tình cuối cùng cũng lại tốt lên.

Đã sắp thành thân, nhưng Tưởng Chấn cũng không ở không, hắn cùng Vương Hải Sinh đến rừng trúc mình vừa mua, sau đó chặt Trúc tử làm hàng rào, hơn nữa thử làm chuồng gà chuồng vịt.

Vịt sẽ không sợ mưa, chuồng vịt có thể đơn sơ chút, chuồng gà thì phải làm thật kỹ... công trình này cũng không nhỏ, Tưởng Chấn cân nhắc vẫn nên sau khi thành thân lại làm thì tốt hơn, hiện tại chuyện chủ yếu nên làm chính là san bằng đất.

Hiện tại bất quá mới bốn tháng nông lịch, thời tiết lại đã nóng lên, Tưởng Chấn chỉ mới một lúc đã liền nhịn không được cởϊ qυầи áo ở trần.

Nam nhân cởi trần rất bình thường, huống chi ở đây bình thường còn không có ai đến...

"Ai?" Tưởng Chấn đang nghĩ tới ở đây bình thường không có ai đến, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm sột soạt, lập tức quay đầu lại.

"Là... Là ta." Hà Thu Sinh từ trong bụi cây chui ra.

Vài ngày không gặp, Hà Thu Sinh nhìn như tiều tụy rất nhiều, y có điểm không dám nhìn Tưởng Chấn, cúi thấp đầu của mình.

"Ngươi có chuyện gì?" Tưởng Chấn khẽ nhíu mày.

"Ta..." Hà Thu Sinh cắn răng, nói không ra lời.

Hà Thu Sinh sẽ đến nơi này, là do cha nương bức.

Y từ nhỏ chưa từng chịu ủy khuất, tuy rằng trước đó Tưởng Chấn cứu y làm y có hảo cảm với Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn hờ hững với y, y cũng liền không bằng lòng mặt nóng dán mông lạnh, nhưng cha nương y lại không nghĩ như vậy.

Tưởng Chấn tuy rằng đem Lưu Hắc Đầu đánh đi, nhưng sau đó khi Lưu Hắc Đầu nói muốn Hà gia trả nợ, hắn lại không giúp giải quyết chuyện này, cũng chính là nói... Lưu Hắc Đầu, còn sẽ đến đòi Hà phụ trả bạc!

Trước đó tuy rằng thiếu bạc, nhưng có Hà Thu Sinh, liền tính không có tiền, cũng có thể đem Hà Thu Sinh đưa đi gán nợ, nhưng hiện tại Tưởng Chấn ra mặt, Lưu Hắc Đầu không cần Hà Thu Sinh, ngược lại đòi ông trả nợ... ông nơi nào có tiền mà lấy ra?

Hà phụ sợ Lưu Hắc Đầu đến tìm mình phiền toái, liền bảo Hà Thu Sinh đi tìm Tưởng Chấn, để Tưởng Chấn hỗ trợ.

Tưởng Chấn đánh thắng được Lưu Hắc Đầu, bảo Lưu Hắc Đầu không đòi nợ ông chắc chắn sẽ được không phải sao?

Phải biết rằng, sau khi ông mượn tiền Lưu Hắc Đầu, liền thua sạch ở sòng bạc của Lưu Hắc Đầu ở Lưu gia thôn, mà cùng ông đánh bạc, hảo chút đều là người của Lưu Hắc Đầu, cũng chính là nói... ba mươi lượng bạc đó, kỳ thật đều vào trong tay Lưu Hắc Đầu.

Tưởng Chấn chỉ cần đi nói một tiếng, nhất định có thể trừ hết nợ nần của ông!

Hà phụ có ý niệm như vậy, nhưng bản thân không dám đi tìm Tưởng Chấn, lại để cho Hà Thu Sinh đi. Sau khi biết được Tưởng Chấn mua đất, trên tay có tiền, lại càng bảo Hà Thu Sinh phải nắm chắc Tưởng Chấn, tốt nhất đá Triệu Kim Ca đi, để y gả cho Tưởng Chấn, như vậy nhà bọn họ liền cái gì cũng không cần lo nữa.

Hà Thu Sinh cảm thấy lúng túng cực, cố tình Hà mẫu cũng tán đồng.

Nương Hà Thu Sinh, là một nữ nhân rất nhu nhược, cũng rất tốt, bà đối với ba đứa con phi thường tốt, đồng thời, đối với chồng mình cũng rất tốt, luôn lấy coi chồng như trời.

Hiện tại chồng chọc Lưu Hắc Đầu, người trong nhà bọn họ không giải quyết được chuyện này, bà cũng chỉ đem hi vọng ký thác ở trên người Hà Thu Sinh, để Hà Thu Sinh đi cầu Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nếu cứu Hà Thu Sinh, tóm lại cũng sẽ có hảo cảm với Hà Thu Sinh, hắn cùng Triệu Kim Ca thành thân, phỏng chừng chỉ là vì Triệu Kim Ca cứu hắn...

Hà mẫu ngược lại cũng không bảo Hà Thu Sinh đá Triệu Kim Ca đi, nhưng bà cảm thấy làm nhỏ cho Tưởng Chấn, khẳng định tốt hơn so với làm nhỏ cho Lưu Hắc Đầu, ít nhất Tưởng Chấn sẽ không đem tiểu thϊếp tra tấn đến chết.

Hà Thu Sinh có thể cự tuyệt cha, nhưng cự tuyệt không được nương khóc cầu, đến cùng vẫn tìm tới.

Chương 55. Có người cầu bái sư

"Ngươi đến cùng có chuyện gì?" Tưởng Chấn lại hỏi, hắn vẫn luôn không kiên nhẫn ứng phó người khác, trừ phi người đó là Triệu Kim Ca.

"Tưởng lão đại, ngươi có thể giúp ta hay không? Ta cha thiếu Lưu Hắc Đầu tiền, gã sẽ không bỏ qua nhà chúng ta." Hà Thu Sinh nói, đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, nghĩ đến cha nương mình yêu cầu, liền cảm thấy rất xấu hổ.

Y không muốn đi cướp nam nhân của người khác cũng không cảm thấy mình có thể cướp được, về phần làm nhỏ...

Y trước kia nghĩ rằng chỉ cần nam nhân cầu hôn có tiền, cho dù tuổi lớn một chút, hoặc muốn cưới y làm vợ kế cũng được, nhưng làm nhỏ thì không được.

Thôn Hà Tây ngay cả Triệu Đại Hộ, cũng chỉ có một vợ, nhưng ở huyện thành người nạp thϊếp lại không thiếu, y cũng đã nghe người ta nói qua, mấy tiểu thϊếp ở huyện thành, đều sống phi thường khó chịu.

Chỉ là... Muốn Tưởng Chấn hỗ trợ, tổng phải trả giá một chút đại giới đi? Nhà bọn họ trừ y, cũng không còn gì tốt để lấy ra.

Hà Thu Sinh trong lòng chuyển qua đủ loại ý niệm, đang nghĩ tới kế tiếp phải làm như thế nào, liền nghe thấy Tưởng Chấn trảm đinh tiệt thiết nói: "Không giúp."

Lúc trước khi Lưu Hắc Đầu muốn bắt Hà Thu Sinh đi, Tưởng Chấn ra tay, đó là bởi vì hắn cảm thấy Hà Thu Sinh một vị thành niên bị người mang đi chà đạp không tốt lắm.

Nhưng hắn không có giúp Hà Thu Sinh xuất đầu, để Lưu Hắc Đầu mạt bình trướng vụ (B: xóa hết nợ nần), lấy tình huống lúc ấy đến xem có khả năng chuyện chỉ cần một câu của hắn, đều không cần hắn cầm ra tiền.

Mà này, cũng là có nguyên nhân.

Không quản đến cùng có phải hay không Lưu Hắc Đầu cố ý thiết kế, Hà Thu Sinh cha mượn tiền là sự thật, không phải người khác bức, hắn không lập trường để người đem trướng cho lau.

Hơn nữa, hắn như vậy cho Lưu Hắc Đầu một cái mặt mũi, Lưu Hắc Đầu mặc dù bị đánh, ở phát hiện hắn khó đối phó dưới tình huống cũng không đến mức đến tìm hắn phiền toái, nhưng hắn nếu như được một tấc lại muốn tiến một thước nhất định muốn giúp Hà gia... Kia Lưu Hắc Đầu thủ hạ cũng là có một phiếu người, bọn họ tổng có biện pháp cho hắn tìm phiền toái.

Đương nhiên, hắn làm như vậy, còn có một nguyên nhân, liền là không nghĩ bị Hà Thu Sinh cha quấn lên.

Loại người biết rõ trong nhà không có tiền, còn nơi nơi mượn tiền đánh bạc này, vẫn luôn đều không có điểm mấu chốt, chuyện gì đều có thể làm ra được, hắn lần này hỗ trợ trả nợ, không chừng lần sau, Hà phụ liền dám lấy tên hắn nơi nơi vay tiền.

Đến lúc, Hà gia lại gặp phải chuyện xui xẻo, hắn chẳng lẽ lại phải đi hỗ trợ nữa?

Tưởng Chấn vẫn luôn cảm thấy, nhân sinh của mình phải tự mình phụ trách, cho nên lúc trước sau khi từ trên tay hải tặc cứu được hai nữ nhân kia, hắn cái gì cũng không nói để cho các nàng rời đi, trước đó sau khi cứu Hà Thu Sinh khiến Lưu Hắc Đầu không thể lại đến bắt Hà Thu Sinh, chuyện nợ nần cũng không quản, để chính bọn họ xử lý.

Người khác có thể cứu một lần, cũng tuyệt đối cứu không được một đời, muốn sống tốt, vẫn phải dựa vào chính mình.

"Lưu Hắc Đầu thủ đoạn ngoan độc, gã sẽ gϊếŧ cha ta, còn có ca ta bọn họ... Ngươi... Chỉ cần ngươi nguyện ý hỗ trợ, bảo ta làm cái gì đều được." Hà Thu Sinh nói, nổi lên dũng khí nhìn về phía Tưởng Chấn.

"Ta sẽ không hỗ trợ." Tưởng Chấn nhắc lại. Lúc này hắn cũng nhìn ra chút chuyện, chính vì nhìn ra, hắn cũng càng không có khả năng hỗ trợ.

Hắn cũng không muốn làm cho Triệu Kim Ca hiểu lầm thương tâm.

"Vì sao a! Ngươi lợi hại như vậy, vì sao không giúp ta?" Hà Thu Sinh nhịn không được hỏi.

"Ta cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có liên quan đến ngươi!" Tưởng Chấn nói, cũng không để ý tới người này nữa, trực tiếp đi sang một bên làm việc.

Loại thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi này, trong mắt hắn đều không dễ ở chung nhất, nếu không tất yếu, hắn một chút cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc.

Hà Thu Sinh nhìn Tưởng Chấn rời khỏi không nhìn mình, lại cảm thấy nghẹn khuất.

Y rõ ràng rất dễ nhìn a, này Tưởng Chấn như thế nào lại không xem y ra gì?

Y rất muốn rời đi, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay nương vẫn luôn không ngừng lau nước mắt cùng hai ca ca đã sứt đầu mẻ trán, cắn cắn răng liền đuổi theo: "Tưởng lão đại, ngươi giúp ta đi! Ta về sau trả ngươi tiền không được sao? Cha ta mượn ba mươi lượng bạc, chỉ cần ngươi bảo Lưu Hắc Đầu xóa nợ, ta về sau trả ngươi năm mươi lượng." y bộ dạng dễ nhìn, nếu như ngoan tâm, năm mươi lượng bạc lễ hỏi cũng sẽ được!

Tưởng Chấn lần này ngay cả nói cũng lười nói, này căn bản không phải vấn đề tiền bạc. Tưởng lão thái rất biết gây sức ép, nhưng người ta ít nhất không bài bạc, cha Hà Thu Sinh thì sao? Đó chính là cái động không đáy. Cả nhà bọn họ không nghĩ biện pháp đem cái động không đáy này loại bỏ, lại liên tiếp nhét bạc vào trong, chỉ biết làm cái động không đáy đó càng lúc càng lớn.

"Tưởng lão đại, ngươi có thể đánh thắng được Lưu Hắc Đầu, lợi hại như vậy, ngươi giúp ta đi!" Hà Thu Sinh lại nói.

"Ta cũng không phải vừa bắt đầu đã lợi hại." Tưởng Chấn có chút phiền: "Ngươi tốt nhất nhanh cút đi, bằng không ta ngay cả ngươi cũng đánh!"

Thời điểm Tưởng Chấn nói chuyện, dùng rìu trên tay chỉ vào Hà Thu Sinh.

Rìu sắc lóng lánh ứ như vậy thẳng tắp chỉ vào mình, Hà Thu Sinh bị hoảng sợ, mông ngã ngồi xuống đất.

Tưởng Chấn lại đi, mà lần này Hà Thu Sinh đã không dám theo sau nữa, chỉ có thể xám xịt đi về phía thôn.

Triệu Lưu thị đến đưa cơm cho Tưởng Chấn, lập tức nhìn thấy Hà Thu Sinh, trong lòng nhất thời "Lộp bộp".

Trước đó chuyện Tưởng Chấn từ trong tay Lưu Hắc Đầu cứu Hà Thu Sinh, bà cũng có biết đến, nguyên bản ngày đó còn muốn cùng Triệu Phú Quý hỏi Tưởng Chấn một chút, kết quả Tưởng Chấn cho bọn họ một trăm lượng bạc, bọn họ bị chấn choáng ván, liền quên mất.

Hiện tại... Hà Thu Sinh từ nơi đó đi ra, là đi tìm Tưởng Chấn đi?

Triệu Lưu thị đối với Tưởng Chấn chính là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui vẻ, hiện tại một lòng cảm thấy Tưởng Chấn chính là khối thịt mỡ ai thấy đều muốn cắn một ngụm, lúc này tim bị nhắc lên.

Sau khi gặp thoáng qua Hà Thu Sinh, Triệu Lưu thị rất nhanh liền tìm đến Tưởng Chấn.

Đất Tưởng Chấn mua, vừa là rừng cây vừa là rừng trúc, không có ai xử lý, hai rừng cây này đều có chút rất um tùm, Tưởng Chấn liền tính toán chặt bỏ một số cây cùng trúc, cũng để phía dưới đất có chút ánh sáng, như vậy sau này quét sạch lá cây cá trúc, gieo chút hạt giống, liền có thể mọc ra rau xanh.

Mà vịt cùng gà, đó đều sẽ ăn rau xanh.

Nhìn thấy Triệu Lưu thị đến, Tưởng Chấn ngừng động tác trên tay kêu một tiếng nương, có chút thất lạc.

Đều sắp thành thân, như thế nào vẫn là Triệu Lưu thị đến đưa cơm? Nếu tới đưa cơm là Triệu Kim Ca thì tốt biết bao? Hắn trước đó nhặt được một ổ chim, bên trong có bảy tám trứng chim, còn tính toán cho Triệu Kim Ca chơi đó.

"Tưởng Chấn a, ăn cơm." Triệu Lưu thị nói, lại đi gọi Vương Hải Sinh đang làm việc bên kia.

Triệu Lưu thị trừ đưa cơm, còn đưa nước, hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh xác thực vừa đói lại vừa mệt, liền thống thống khoái khoái ăn cơm, uống nước.

Chờ bọn họ ăn uống no đủ, Triệu Lưu thị cuối cùng cũng nghĩ kỹ chuyện mình nói với Tưởng Chấn nhưng có Vương Hải Sinh bà không tiện mở miệng, liền nói: "Tưởng Chấn a, ngươi đi cùng ta xem thử cái này đi!"

Triệu Lưu thị cũng không phải người biết che dấu cảm xúc của mình, trong lòng nghĩ cái gì trên mặt đều có thể nhìn ra hết, Tưởng Chấn biết bà hơn phân nửa có lời muốn nói, liền mang theo bà đi tới địa phương mình tính toán che chuồng gà.

Quả nhiên, rất nhanh, Triệu Lưu thị liền lắp bắp nói: "Tưởng Chấn a... chuyện của Hà gia, ngươi có biết không? Cha Hà Thu Sinh, chính là bùn nhão không dính nổi tường a, cuộc sống tốt không chịu, lại muốn đem đồ trong nhà thua sạch, hai tiểu tử Hà gia tân tân khổ khổ làm việc cho người ta kiếm về chút tiền mua lương thực, vừa quay đầu, lương thực đã bị ổng trộm đi ra bán rồi thua sạch tiền."

Triệu Lưu thị vốn định nói chút chuyện xấu của Hà Thu Sinh, nhưng Hà Thu Sinh kỳ thật cũng chưa từng làm chuyện xấu nào, liền chuyên môn nói đến cha Hà Thu Sinh: "Ông ta luôn bám người không buông tay. Người nào mềm lòng cho ổng mượn tiền, ổng bảo đảm sẽ bám lên, mỗi ngày đều đến mượn, ổng với nhà chúng ta, còn mượn một trăm văn chưa trả đâu!"

"Người lục thân không nhận ngay cả của mình hài tử đều có thể bán như thế, chúng ta nên tránh xa chút." Triệu Lưu thị lại nói, vắt hết óc nói hết điều không tốt của Hà gia.

"Nương, ta biết." Tưởng Chấn nói, không biết vì sao, nhìn Triệu Lưu thị ở nơi đó nói Hà gia có cái gì có cái gì không tốt, hắn cứ cảm thấy có chút muốn cười.

Triệu Lưu thị rốt cuộc yên tâm xuống: "Ngươi biết là được, nhưng đừng bị bám lên."

Tưởng Chấn rất khẳng định: "Sẽ không." Hắn căn bản cũng không thích kiểu như Hà Thu Sinh...

Triệu Lưu thị đem lời muốn nói nói hết, lúc này, Tưởng Chấn lại hỏi: "Nương, ngươi có biết rõ một nhà Lưu Hắc Đầu không?"

Triệu Lưu thị là xuất thân từ thôn Kiều Đầu, cùng Lưu Hắc Đầu là đồng thôn cùng họ.

"Tuy rằng cùng họ, nhưng nhà mẹ đẻ ta cùng nhà gã không có quan hệ gì, thời điểm ta lấy chồng, Lưu Hắc Đầu còn mới biết chạy, nhà gã còn nghèo kêu leng keng, ta cùng gã không quen." Triệu Lưu thị nói. Lưu Hắc Đầu ba mươi xuất đầu, phất lên là chuyện mười năm gần đây, mà gần mười năm này, bà cùng người nhà mẹ đẻ đã không lui tới bao nhiêu.

Tưởng Chấn cũng không tính từ chỗ Triệu Lưu thị hỏi được gì, tùy ý cùng Triệu Lưu thị nói vài câu, liền đi làm việc tiếp.

Triệu Lưu thị xách rổ về nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, cuối cùng vỗ đùi đem Triệu Kim Ca đang chét bùn cho bếp kêu đến.

"Nương, có chuyện gì ạ?" Triệu Kim Ca hỏi. Bếp lò của nhà bọn họ nguyên bản chỉ có một lòng bếp, chỉ có thể đặt một nồi sắt, hiện tại Tưởng Chấn lại mua thêm một cái về, y liền cùng Triệu Phú Quý động thủ, tính toán cải biến bếp lò kia một chút.

Việc này phải tiếp xúc với bùn, Triệu Kim Ca lúc này liền dính một thân bùn, Triệu Lưu thị xem xem con mình, lại nhớ lại bộ dáng Hà Thu Sinh trước đó gặp qua, nhịn không được lại sốt ruột.

"Kim Ca, ngươi đừng làm mấy chuyện đó nữa, nhanh đi tắm cho mình sạch sẽ, thay quần áo mới Tưởng Chấn mua cho ngươi, sau đó đi đưa nước cho Tưởng Chấn." Triệu Lưu thị nói.

Triệu Kim Ca đầy đầu mờ mịt, y vừa rồi muốn đi đưa cơm cho Tưởng Chấn, vẫn là Triệu Lưu thị ngăn cẳn y, không để y đi, như thế nào hiện tại lại bảo y đi đưa nước?

Triệu Phú Quý cũng nói: "Không phải vừa đưa nước qua sao? Ta nơi này còn cần Kim Ca hỗ trợ."

"Vừa đưa qua cũng phải đưa! Ta hỗ trợ cho ngươi." Triệu Lưu thị vén tay áo của mình lên.

Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý không rõ ràng cho lắm, nhưng dưới sự kiên trì của Triệu Lưu thị, Triệu Kim Ca vẫn là tắm rửa một cái, sau đó mang nước đi tìm Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Lưu thị vừa mới đi Triệu Kim Ca liền tới, càng có loại cảm giác muốn cười.

Có Vương Hải Sinh, Tưởng Chấn không tiện cùng Triệu Kim Ca khanh khanh ta ta, cũng chỉ đem trứng chim mình tìm được cùng một con rắn mình bắt được đưa cho Triệu Kim Ca, bảo Triệu Kim Ca mang về thêm đồ ăn, còn đem hoa dại mình trước đó thuận tay hái được tặng Triệu Kim Ca, bảo y cầm về cấm vào ống trúc.

Triệu Kim Ca đặc biệt tới một chuyến, nhưng rất nhanh lại trở về.

Triệu Lưu thị căn bản không thể giúp Triệu Phú Quý làm việc, bà cũng không có tâm tư hỗ trợ, vẫn luôn chờ Triệu Kim Ca.

Nhìn thấy Triệu Kim Ca ôm bó hoa mang theo trứng chim cùng rắn trở về, bà rốt cuộc mới yên lòng.

Trước đó khi Hà Thu Sinh đi về chínhh là hai tay trống rỗng, Tưởng Chấn quả nhiên vẫn là đối với Kim Ca nhà bà tốt nhất.

Khoan đã, trứng chim cùng con rắn này, tổng không đến mức đều do Tưởng Chấn bắt được trong thời gian ngắn ngủn như vậy đi? Nếu như vậy, vừa rồi mình qua, Tưởng Chấn như thế nào không đưa cho bà?

Bà cũng là hai tay trống rỗng đi về...

Triệu gia bên này, Triệu Lưu thị bất quá chỉ buồn bực chút xíu, nhưng Hà gia bên kia, Hà phụ lại đang mắng Hà Thu Sinh, cảm thấy Hà Thu Sinh không có tiền đồ, thế nhưng ngay cả Tưởng lão đại chưa thấy quen mặt đều lo không xong.

Hà mẫu bình thường cũng rất cưng chìu Hà Thu Sinh, nhưng lúc này Hà phụ nổi giận, bà lại lngay cả iên lên tiếng đều không dám, chỉ vừa khóc, vừa đi khuyên Hà Thu Sinh: "Nếu không, ngươi lại đi tìm Tưởng lão đại xem?"

"Thu Sinh, nương thật sự không có biện pháp..."

Hà Thu Sinh vẫn luôn trọng mặt mũi, đã bị Tưởng Chấn lấy búa hù dọa, làm sao nào chịu đi nữa chứ? Không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt

Hà phụ thấy thế, nhào lên đến liền muốn tát Hà Thu Sinh, lại bị Hà Xuân Sinh ngăn cản.

Mấy ngày nay, hai huynh đệ Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh cũng sống không tốt lắm, bọn họ đối với Hà phụ oán khí càng ngày càng lớn.

Sau khi đẩy ngã Hà phụ, Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh liền lôi kéo đệ đệ ra cửa.

"Thu Sinh, trước đó khi chúng ta đến huyện thành, con của lão bản tiệm bánh ngọt không phải rất thích ngươi sao? Hắn sau đó còn đến tìm ngươi... Ngươi gả cho hắn đi, ngươi đến huyện thành, Lưu Hắc Đầu cũng không dám làm gì ngươi." Hà Xuân Sinh nói. Lưu Hắc Đầu ở nông thôn dù có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không dám đến huyện thành làm loạn, Hà Thu Sinh đến huyện thành, nhất định sẽ có thể tránh được gã.

Về phần trong nhà... chuyện trong nhà, một song nhi như Hà Thu Sinh, vẫn là không cần quản.

Con của lão bản tiệm bánh ngọt, là người có điều kiện tốt nhất trong số người thích Hà Thu Sinh, chỉ là nhà bọn họ không chỉ một đứa con, lão bản nương tiệm bánh ngọt kia còn đặc biệt lợi hại, cho nên trước đó Hà Thu Sinh cũng không muốn gả cho hắn.

Mà hiện tại...

"Kia các ngươi thì sao a!" Hà Thu Sinh lại khóc.

"Tóm lại sẽ có biện pháp." Hà Xuân Sinh nói, lau ánh mắt một phen.

Hà Xuân Sinh kỳ thật cũng là một trong số quang côn không cưới được vợ của thôn Hà Tây, hắn đã hai mươi ba, nhưng vẫn luôn không có ai làm mai cho hắn.

Không, kỳ thật cũng có, đã từng có người coi trọng Hà Thu Sinh, muốn cùng nhà bọn họ hoán thân, nhưng hắn vừa nghe nói người ta muốn lấy nữ nhân đổi Hà Thu Sinh, liền đem người đuổi đi.

"Chúng ta đây lại cân nhắc biện pháp khác đi! Ta lại đi tìm Tưởng lão đại thử xem." Hà Thu Sinh nói, cha y bị Lưu Hắc Đầu ép buộc, y kỳ thật cũng không để ý, nhưng y còn có nương còn có ca ca...

"Tưởng lão đại... Thu Sinh, trước ngươi đi tìm Tưởng lão đại, hắn đã nói như thế nào?" Hà Xuân Sinh hỏi.

Trước đó ở trong nhà, Hà Thu Sinh không muốn bị Hà phụ chế giễu, cũng chỉ nói Tưởng Chấn không muốn, nhưng hiện tại đối với hai ca ca, y lại đem cả chuyện nói ra hết, thuật lại từng câu Tưởng Chấn đã nói.

Hà Xuân Sinh nghe, đầu tiên là ủy khuất thay đệ đệ, cuối cùng lại nhịn không được trầm mặc xuống, lẩm bẩm: "Ta cũng không phải vừa bắt đầu liền lợi hại?"

Hắn đột nhiên nghĩ đến, trước kia Tưởng lão đại, chính là một người sống còn thảm hơn hắn cùng Hà Hạ Sinh, cả ngày bị người khác khi dễ, ngay cả hắn cùng Hà Hạ Sinh, cũng nhìn không nổi.

Nhưng hiện tại thì sao? Tưởng lão đại ngay cả Lưu Hắc Đầu còn không sợ.

Hắn cũng không phải vừa bắt đầu đã lợi hại như vậy... vậy... Bọn họ cũng có thể lợi hại giống như Tưởng lão đại hay không?

"Thu Sinh, ngươi trốn đến nhà đại bá đi, ta cùng Hạ Sinh sẽ nghĩ ra được biện pháp." Hà Xuân Sinh nói.

Hà Thu Sinh bị hai ca ca khuyên đến nhà đại bá, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh lại cùng đi tìm Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn đang chuẩn bị ngưng việc về nhà, liền thấy được Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh, liền nhíu mày: "Các ngươi đã xong hay chưa?"

"Tưởng lão đại, ngươi có thể dạy chúng ta phỉa làm như thế nào lợi hại hơn không?" Hà Xuân Sinh hỏi.

Tưởng Chấn có chút kinh ngạc nhướng mi, Hà Xuân Sinh lại lôi kéo Hà Hạ Sinh quỳ xuống: "Tưởng lão đại, ngươi dạy chúng ta đánh nhau đi! Chúng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa!"

Nói xong, Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh, liền cùng nhau dập đầu với Tưởng Chấn.