Độc Sủng Sửu Phu

Chương 26-30

Chương 26. Gϊếŧ heo lấy tiền

Hôm nay buổi tối, ước chừng là vì đã rất đói nên Dương Giang vẫn ngủ không được, lăn qua lộn lại không ngừng.

Tưởng Chấn phiền, tiến lên vài bước trực tiếp đem gã đánh ngất, sau đó lại đem gã trói lại.

Trước đó Dương Giang có thể tránh thoát dây thừng của hắn, đó là bởi vì khi đó hắn không quá để bụng, sau lại cố ý để gã có cơ hội chạy trốn tính toán đe dọa một phen, hiện tại hả...

Tưởng Chấn đem Dương Giang trói thật chắt, nút thắt ngay cả người dạy Dương Giang mở dây thừng tự mình đến, sợ cũng không mở được.

Làm xong này hết thảy, Tưởng Chấn liền từ trong cửa sổ chui ra ngoài, tính toán đi ra ngoài chờ Triệu Kim Ca.

Hắn chừa cho Triệu Kim Ca trứng gà xào thịt, còn chờ uy Triệu Kim Ca đấy.

Vừa chui ra, Tưởng Chấn liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa vẫn không nhúc nhích, không phải Triệu Kim Ca thì ai? Cũng không biết y đã ở bên ngoài đứng bao lâu.

Đây là thẹn thùng không dám tới tìm mình hả? Tưởng Chấn buồn cười trong lòng, sau đó lại lần nữa đem người kéo đến bên hồ nước, lại nâng mặt Triệu Kim Ca hôn lên miệng y một cái: "Ta liền biết ngươi lại sẽ đến tìm ta."

Triệu Kim Ca đơ mặt không nói lời nào, đồng thời lại cảm thấy được rõ ràng có một loại tê dại từ chỗ Tưởng Chấn hôn mình tràn ra, cuối cùng bao phủ toàn thân y, khiến y không muốn động.

Không, vẫn có một chỗ của y muốn động... Cảm thấy được đồ vật dưới khố của mình lại có chút rục rịch, Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy xấu hổ vạn phần, hận không thể chui đầu vào hồ nước làm dìm chết mình"

Y... sao lại cứ như vậy được chứ?

Nếu cha mẹ y biết y nửa đêm cùng người hẹn hò, còn như vậy...

Triệu Kim Ca ngồi ở bên người Tưởng Chấn vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ lại nhẹ nhàng trôi xa, cho đến khi ngửi được mùi thịt, mới lấy lại tinh thần.

"Đến, ăn chút trứng gà xào thịt." Tưởng Chấn gắp một đũa trứng gà nhét vào trong miệng Triệu Kim Ca, lại đút y một ngụm cơm.

Triệu Kim Ca chậm rãi ăn hết, lại thả trái tim xuống.

Tưởng Chấn chắc cũng chân tâm thực lòng muốn cùng y bên nhau, nếu như vậy, hai người thân cận cũng không có chuyện gì, tóm lại tương lai sẽ thành thân.

Ngày hôm sau, dưới sự chỉ huy của Tưởng Chấn, gia cụ trong phòng Tưởng Thành Tường tất cả đều bị chuyển đến trong nhà mới của hắn, cùng đưa qua còn có một cái nồi thiếc lớn và nồi nia xoong chảo của Tưởng gia.

Chỉ cần thoáng thu thập một chút, nhà mới này liền có thể ở rồi...

Tưởng Chấn dùng eo đao kề Dương Giang nhìn phòng ở của mình một vòng, sau đó lại mang theo thôn dân hỗ trợ làm việc trở lại Tưởng gia ăn cơm trưa.

Chờ ăn cơm xong, Tưởng Chấn liền vươn tay tới Tưởng Thành Tường: "Bạc văn thư gì đó, chuẩn bị xong rồi đi?"

"Đây là văn thư hộ tịch, bạc..." Tưởng Thành Tường nhìn về phía Tưởng lão thái, chuyện tiền bạc là do Tưởng lão thái thu.

"Cho ngươi." Tưởng lão thái cầm ra một túi bạc.

Tưởng Chấn suy nghĩ nhìn túi tiền trong tay, nói với Tưởng Thành Tài: "Lấy đòn cân lại đây cho ta."

Tưởng Thành Tài vẫn đứng xa xa, không nghĩ tới vẫn sẽ bị Tưởng Chấn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy xui xẻo, lại không dám không nghe lời, lập tức bay nhanh lấy đến một đòn cân.

Ở nông thôn trong nhà rất nhiều người đều có cân, mà những cái cân đó cân đồ vật cũng không hao hục lắm, quả cân vẫn là dùng đá để làm.

Đòn cân của Tưởng gia, khi cân đồ vật liền sẽ đem trọng lượng đồ vật cân nặng hớn chút so với thực tế, kết quả khi cân túi bạc xưng, thế nhưng còn chưa đến bốn mươi lượng, chỉ có ba mươi chín lượng.

Tưởng Chấn bình tĩnh nhìn về phía Tưởng lão thái.

"Trong nhà tổng cộng chỉ ba mươi tám lượng bạc, nhiều thêm một phần đều không có." Tưởng lão thái run run nói, sau khi đã thấy qua hành vi Tưởng Chấn đột nhiên bạo phát đả thương người, biểu tình hắn càng bình tĩnh, Tưởng lão thái càng sợ hãi, cũng có chút hối hận hành vi thiếu cân thiếu lượng của mình —— bà không muốn đưa tròn bốn mươi lượng bạc, cũng chỉ đưa hơn ba mươi bảy lượng một chút, đó nhìn cũng nhìn không ra, ai lại ngờ Tưởng Chấn thế nhưng còn muốn lấy cân đến cân lại.

"Trong nhà không còn bạc?" Tưởng Chấn vẫn là vẻ mặt ôn hòa.

"Đúng vậy, trong nhà một chút bạc đều không còn." Tưởng lão thái chỉ có thể cứng gắn trả lời.

"Được, ta đây cũng không ép các ngươi lấy bạc." Tưởng Chấn cười nói.

Tưởng lão thái nghe được lời Tưởng Chấn nói, nhất thời sắc mặt lộ vẻ vui mừng, sát tinh này, chẳng lẽ thật không tính toán truy cứu? Có thể tiết kiệm ba lượng bạc, này đối với bà mà nói là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Tưởng Chấn đem bao bạc bỏ vào rương đã sớm chuẩn bị xong, đột nhiên đi vào trong phòng.

"Ngươi làm gì?" Tưởng lão cả kinh, vội vàng hỏi.

Tưởng Chấn lại dùng hành động để trả lời cho Tưởng lão thái, sau khi hắn vọt vào liền bắt một con heo, sau đó kéo lỗ tai heo lôi ra bên ngoài.

Heo ta phát ra từng trận tiếng kêu, bốn móng heo dậm trên mặt đất không chịu hoạt động, nhưng đến cùng khí lực không bằng Tưởng Chấn, bị Tưởng Chấn kéo ra bên ngoài.

Tưởng gia nuôi ba con heo, Tưởng Chấn đã sớm đối với ba con heo này thèm nhỏ dãi ba thước.

Hắn trước đó không đánh chủ ý lên ba con heo này là vì cảm thấy mình đến cùng không phải Tưởng lão đại đã chịu tra tấn từ Tưởng gia, không nên lấy này lấy cái kia của Tưởng gia, hiện tại thì sao...

Hắn cuối cùng có thể gϊếŧ heo ăn thịt rồi!

"Ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay!" Tưởng lão thái nhìn thấy kéo heo Tưởng Chấn, kinh hoảng quát to lên.

"Tiểu muội, đi lấy cái thùng gỗ đến hứng huyết heo." Tưởng Chấn không để ý tới Tưởng lão thái, mà nới với Tưởng tiểu muội, nguyên bản hắn khẳng định không để ý một chút huyết heo, nhưng gần đây cứ không được ăn thịt nên khiến hắn luyến tiếc lãng phí huyết heo.

Tưởng tiểu muội thất thần không dám động, cuối cùng vẫn là Tưởng đồ tể đá nàng một cước: "Còn không mau đi lấy thùng gỗ!"

"Thuận tiện đun chút nước." Tưởng Chấn lại dặn một câu, sau đó tiếp tục đem con heo kia ấn trên mặt đất, dùng chân đạp lại nói với thôn dân bên cạnh: "Ta muốn gϊếŧ heo bán thịt, các vị tốt nhất đừng nên tránh đi... Đương nhiên, các ngươi muốn về nhà lấy tiền cũng được thôi."

Thanh âm Tưởng Chấn nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng khí thế trên người hắn cùng con heo giãy dụa dưới chân hắn, lại làm hắn phá lệ hung ác.

Nguyên bản có người muốn rời đi, hiện tại đều không dám đi, đương nhiên, cũng có người ngoan ngoãn trở về lấy tiền.

Tưởng Chấn cười cười, lại nói với Tưởng Thành Tường: "Đi dọn mấy cái ghế dài đến."

Heo thời cổ đại không cho ăn thức ăn chăn nuôi, bình thường chỉ uy chút cỏ, có thể cho chút cơm thừa ăn đã không tồi với nó rồi, bởi vậy trọng lượng rất nhẹ, heo Tưởng gia đã xem như dưỡng phì, cũng không hơn một trăm cân, thu thập một chút phỏng chừng cũng chỉ có thể đưa ra bảy tám mươi cân thịt heo.

Một con heo như vậy cũng không lớn, Tưởng Chấn tự nhiên có thể đem nó ấn gắt gao, chỉ là hắn làm được nhưng người khác trong thôn kỳ thật làm không được, nhìn thấy heo dưới chân hắn càng không ngừng giãy dụa còn phát ra từng trận kêu thảm thiết chính là trốn không thoát, tất cả bọn họ đều theo bản năng lui về phía sau một bước.

Tưởng Thành Tường sau khi chuyển đến mấy tấm ghế dài hợp lại với nhau, Tưởng Chấn liền nhấc con heo kia đặt trên ghế, mà lúc này, Tưởng tiểu muội không ít lần xem Tưởng đồ tể gϊếŧ heo, cũng đã đem thùng gỗ đặt ở phía dưới cổ con heo kia chuẩn bị hứng huyết heo.

Thanh đao Tưởng Chấn đâm vào cổ heo, chuôi đao chuyển một cái cắt đứt yết hầu nó, heo ta nhất thời liền tắt thở run rẩy, máu tươi từ yết hầu nó phun ra.

Thời điểm làm việc này, hắn cố ý thả ra khí thế trên người, còn cố ý mỉm cười, nụ cười kia học được từ một biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người, bên trong tràn đầy thỏa mãn cùng hưởng thụ, chỉ nhìn thì không có gì nhưng kèm với đao gϊếŧ heo trong tay hắn liền làm người ta mao cốt tủng nhiên.

Người chung quanh xác thực rất sợ. Tưởng đồ tể trước kia cũng từng gϊếŧ heo như vậy, mọi người xem gã gϊếŧ heo chưa từng cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết vì sao Tưởng Chấn ở nơi đó gϊếŧ heo, lại khiến lông tơ trên người bọn họ dựng thẳng lên, sợ muốn chết.

Tưởng Chấn lúc này tâm tình ngược lại không tệ, chờ huyết heo chảy hết, hắn đem heo ném xuống đất, đột nhiên nghĩ đến mình tạm thời không có việc gì làm mà nói, kỳ thật có thể đi gϊếŧ heo...

Tưởng lão đại có một tay nghề gϊếŧ heo, mà hắn từ trong trí nhớ kế thừa tay nghề này... Nghĩ cũng phải, gϊếŧ heo rất đơn giản, hắn ngay cả người cũng đã từng gϊếŧ qua, tổng không đến mức gϊếŧ không được heo.

Mà tiếp theo... Chính là đem heo nhún nước sôi một hồi rồi cạo lông heo, chờ lông heo cạo sạch sẽ, lại mổ bụng sau đó xử lý nội tạng heo.

Mấy chuyện đó đều không cần kĩ thuật gì, Tưởng Chấn quen thuộc dùng một mảnh xác trai cạo lông heo, lại đem ruột trong bụng moi ra.

Hắn lười đi rửa ruột heo, cũng chỉ cắt đi tim phổi gan bao tử, sau đó lại cầm ra đại khảm đao gϊếŧ heo, đem con heo phân thành hai nửa.

Thời điểm Gϊếŧ heo, kỳ thật Tưởng Chấn vẫn đề phòng, e sợ có người nhân cơ hội này đến công kích mình, bất quá rất hiển nhiên, hắn nghĩ nhiều...

Những người đó hoàn toàn không dám động thủ với hắn, vẫn để hắn an an ổn ổn làm thịt con heo đó.

Heo đã chia ra thành hai nửa, Tưởng Chấn lại đem mỗi một nửa chia thành ba khối chân trước, xương sườn, chân sau.

Hắn làm là việc Tưởng đồ tể đã làm rất nhiều năm, nhưng từng đao của hắn chém rất cố định, trên mặt còn mang cười, nhưng lại khiến người khác nhìn thấy hai chân run run.

Dương Giang tuy rằng đã được Tưởng Chấn thả, nhưng không dám chạy vẫn đứng tại chỗ, mỗi lần Tưởng Chấn một đao đi xuống, đầu gã liền nhịn không được co lại, trong lúc nhất thời vô cùng may mắn, may mắn mình không có đi trêu chọc Tưởng Chấn, tốt xấu gì cũng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh rời khỏi Tưởng gia.

"Thịt heo hai mươi đồng một cân, muốn hay không?" Tưởng Chấn nhìn về phía mấy thôn dân bị hắn lưu lại kia.

Bộ dáng Tưởng Chấn giống như bọn họ không tiến lên mua liền sẽ chém bọn họ, nhưng bọn họ lại không dám tiến lên mua đầu tiên.

Cuối cùng, vẫn là thôn trưởng Tưởng Bình cắn chặt răng, lấy khí thế xả thân này đi ra trước: "Ta mua năm cân."

"Được." Tưởng Chấn đem chân trước heo chặt ra lại đem xương cốt trong lốc ra, sau đó một đao đi xuống, dự tính cắt năm cân thịt lại dùng cân cân một chút: "Bốn cân rưỡi, chín mươi văn!"

Thị trấn cũng có một đồ tể mỗi ngày bán thịt heo, ngày lễ ngày tết gã sẽ bán tương đối đắc, bình thường lại bán tương đối tiện nghi.

Bây giờ còn là ngày bình thường, đi mua thịt heo thường mười bảy mười tám văn đã có thể mua một cân, cho nên ban đầu khi Tưởng Chấn bán hai mươi văn một cân, người trong thôn đều cảm thấy đắc, hơn nữa là bị buộc mua lại càng không tình nguyện.

Kết quả... thời điểm Tưởng Chấn bán thịt heo, thế nhưng đem xương lốc ra, nói cách khác hắn bán đơn thuần chỉ là thịt heo!

Kế tiếp Tưởng Bình, người khác sôi nổi tiến lên mua thịt, chút không tình nguyện trong lòng trước đó, cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Tưởng đồ tể đen mặt nhìn này một màn, heo này dưỡng lớn như vậy, ông còn muốn bán để mua chút tằm, kết quả...

Tưởng Chấn chỉ chút lát đã bán hơn phân nửa thịt heo, bởi vì hắn không mở miệng cho phép người chung quanh rời đi, mấy người đã mua thịt heo rồi cũng không dám đi.

"Ta không bán nữa." Tưởng Chấn đột nhiên nói, còn lại cũng chỉ hơn mười cân thịt kể cả đầu cùng nội tạng, hắn không muốn bán nữa, mà đem tất cả chúng nó đều đặt ở trong một cái thùng gỗ lớn, chờ mang về nhà của mình ăn.

Đương nhiên, hắn không muốn ruột.

Hà Tây thôn bên này vẫn đều ăn ruột heo, ở cổ đại thiếu ăn thiếu mặc này, không có ai bỏ được đem ruột heo bóng nhẫy ném đi, nhưng thứ này làm sạch rất phiền toái, Tưởng Chấn cũng liền không cần.

Thu thập đồ vật mình muốn xong, Tưởng Chấn lại nhìn về phía Tưởng đồ tể: "Heo này không bán đến hai lượng bạc, con gà mái trong nhà kia ta sẽ lấy, còn có lương thực ta muốn, cũng phải mau chóng đưa tới cho ta."

Trừ bốn mươi lượng bạc, Tưởng Chấn còn muốn năm thạch lương thực.

Ngũ thạch bằng sáu trăm cân. Đầu năm nay mọi người hiếm có cơ hội ăn mỡ anbumin, lại phải làm việc thể lực lượng cơm ăn rất lớn, một người trưởng thành một ngày ăn hai ba cân lương thực tuyệt đối không thành vấn đề, mà có sáu trăm cân lương thực, Tưởng Chấn trong một đoạn thời gian rất dài tiếp theo cũng liền không cần lo lắng sẽ bị đói.

"Hiện tại là mùa xuân, trong nhà lấy đâu ra năm thạch lương thực cho ngươi?" Tưởng đồ tể trước đó vội vàng mượn bạc, đều quên chuyện này.

Nông dân nếu không phải tình huống đặc thù, au khi giao đủ thuế đều sẽ không muốn bán lương thực mới thu hoạch, ngược lại sẽ ở dưới tình huống trong nhà lương thực đầy đủ, bán đi trần lương trong nhà.

Tưởng gia ít nhiều hàng năm sau khi thu hoạch lương thực, liền sẽ bán đi lương thực năm trước, cho nên Tưởng Chấn rất rõ ràng, Tưởng gia khẳng định lấy không ra năm thạch lương thực.

Bất quá hắn lúc này, lại rất lười lải nhải thêm với Tưởng đồ tể...

Cầm đại khảm đao trực tiếp đi đến trước kho lúa dựng sau nhà Tưởng gia, chém mấy đao, Tưởng Chấn trực tiếp liền đem kho lúa bổ ra: "Ngươi xác định bên trong không có lương thực ta muốn?"

Làm xong chuyện này, Tưởng Chấn cũng không nói nhiều, mang theo thùng gỗ thịt heo liền đi về nhà mới của mình. Thuận tiện đem mấy dụng cụ Tưởng đồ tể dùng đến gϊếŧ heo chặt thịt kia đưa đi.

Khảm cốt đao dày nặng giá không rẻ, Tưởng đồ tể Tưởng lão thái tránh không được lại phải đau lòng một phen.

Nhưng có đau lòng thêm, bọn họ cũng không dám đi đòi bả đao về, thậm chí còn phải đem năm thạch lương thực cùng gà mái đến nay cơ hồ mỗi ngày đều có thể đẻ trứng đưa đến cho Tưởng Chấn.

Có vết xe đổ, lần này bọn họ cũng không dám thiếu cân thiếu lượng, sợ Tưởng Chấn lại trở về gϊếŧ hai con heo còn lại của bọn họ.

Tưởng Chấn rất vừa lòng, nhận đồ vật rồi cũng không tìm tra nữa—— lăn lộn mấy ngày, hắn hiện tại cũng không muốn tiếp tục lăn lộn nữa.

Rốt cuộc cũng đã phân gia, tiếp theo hắn liền có thể hảo hảo sinh hoạt...

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Tưởng Chấn, ngươi muốn hảo hảo sinh hoạt như thế nào?

Tưởng Chấn: trước nhận mấy tên thủ hạ, bảo đảm ở đây không ai dám chọc ta, sau đó mang thủ hạ nghĩ biện pháp đi kiếm chút tiền, về sau chén lớn uống rượu miệng lớn ăn thịt...

Nghi hoặc: ngươi này... Đi hình như là lộ tuyến của xã hội đen?

Tưởng Chấn: tuy rằng có chút giống, nhưng kỳ thật vẫn không giống, chung quy ta vẫn đều là người nói lý, cũng sẽ khuyên người khác về phía thiện, nhìn thấy không, Dương Giang kia đã bị ta đánh cho hối cải.

Dương Giang: lão đại, hoan nghênh đến thị trấn phát triển!

Chương 27. Nửa đêm đi leo tường

Cầm văn thư hộ tịch của mình từ Tưởng gia rời đi, đi đến căn nhà mới xây xông kia, cảm xúc Tưởng lão đại lưu lại vẫn quanh quẩn ở ngực Tưởng Chấn không đi liền biến mất.

Ở trước đó, cổ cảm xúc này cho dù không đi ra ảnh hưởng Tưởng Chấn, cũng nặng trịch đặt ở trong lòng hắn, nhưng hiện tại Tưởng Chấn đã không cảm thấy sự tồn tại của nó.

Tưởng lão đại sợ đã triệt để tiêu thất.

Nghĩ đến điểm này, Tưởng Chấn nhiều ít có chút buồn bã. Hắn chiếm được thân thể Tưởng lão đại, chiếm được ký ức của Tưởng lão đại, có thể sống tiếp tại cổ đại này, nhưng Tưởng lão đại... người chưa từng hưởng qua ngày lành đã chết.

Tưởng Chấn có chút đồng tình với Tưởng lão đại, nhưng cũng chỉ đồng tình một lát thôi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Ở nông thôn xây nhà không cần gạch ngói, đều là làm tường đất, phía trên lại dùng trúc cùng cỏ tranh làm nóc nhà là được, tốc độ xây rất nhanh, nhà của Tưởng Chấn có người cả thôn hỗ trợ xây lại càng nhanh, chỉ là nhà tuy rằng đã xây xong, nhưng kỳ thật vẫn không thích hợp cư trụ.

Không có gạch xanh đá phiến gì trải trên mặt đất chỉ có bùn, phòng ở vốn đã rất ẩm ướt, tường đất mới làm càng khiến độ ẩm ướt gia tăng một bậc, trong phòng còn thiếu rất nhiều đồ vật...

Tưởng Chấn trước thu thập ra một phòng dùng để cất lương thực, lại đem con gà lấy từ Tưởng gia nhốt trong nhà tranh nát còn chưa bị phá kia, thuận tay vẫy cho nó một chút thóc, sau đó liền bắt đầu dọn dẹp phòng của mình.

Ước chừng là vì có thể mau chóng xây xong nhà cho hắn, người trong thôn chưa kịp chuẩn bị cho hắn giường sưởi cần kỹ thuật nhất định mới có thể làm tốt, xây dựng cho hắn bếp lò để nấu cơm rất đơn sơ thoạt nhìn chỉ là một cái vòng tròn có thể bấc nồi, bất quá tốt xấu gì cũng có thể dùng, bởi vì thấp bé nên không cần lo lắng sẽ đốt cháy cỏ tranh bên trên.

Từ nhà tranh chuyển về một ít rơm cành dâu bỏ vào bếp lò đốt cháy, một bên xua tan hơi ẩm trong phòng một bên đem bếp lò sấy khô, Tưởng Chấn nghĩ nghĩ, lại phân biệt ở các phòng đốt lửa.

Tất cả cửa sổ đều mở ra, sau khi một đám đống lửa không lớn được đốt cháy, hơi ẩm mặt ngoài phòng liền tiêu tán ít nhiều, về phần hơi ẩm bên trong tường, kia bản thân cũng không cần để ý.

Gia cụ từ trong phòng Tưởng Thành Tường chuyển đến kỳ thật cũng không nhiều, Tưởng Chấn sửa sang lại một chút rồi đặt vào trong phòng, sau đó liền phát hiện mình còn thiếu rất nhiều thứ.

Từng nhà đều có bàn ghế hắn hiện tại lại không có, còn thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt... Xem ra ngày mai hắn phải đến thị trấn một chuyến mới được.

Đem phòng dọn dẹp một chút, Tưởng Chấn lại đi cải biến nhà xí sau nhà.

Hắn đặc biệt làm một cái nhà xí, nhưng hầm cầu... Người trong thôn thế nhưng chỉ tùy tiện đào cái hố!

Tưởng Chấn đối với nhà xí đơn sơ như vậy có chút không thể chấp nhận, cũng liền tính toán cải tạo lại, chí ít phải ở bên dưới đào cái mương thông ra bên ngoài lại ở bên ngoài đào một hố phân, miễn cho trong nhà xí nhà mình có mùi.

Trước đó vài ngày mỗi ngày đều ngủ trưa nhưng Tưởng Chấn hôm nay phá lệ không có ngủ trưa, hắn một bên đào hầm cầu một bên ngâm ca, tâm tình rất không tồi.

Bất quá, hắn tâm tình không tồi, người Tưởng gia tâm tình lại không được tốt lắm.

Trực tiếp bị lấy đi nhiều bạc lương thực như vậy, dù cho Tưởng gia coi như giàu có, cũng chỉ sợ phải qua hai năm mới có khả năng khá lại.

"Thứ sát ngàn đao đó như thế nào lại không chết đi chứ!" Tưởng lão thái một bên mắng Tưởng Chấn, một bên dùng muối rửa lòng heo.

Tưởng Chấn đem con heo kia gϊếŧ rồi nhưng một miếng thịt cũng không cho bọn họ, lưu lại cũng chỉ có đầy đất bê bối cùng một đống ruột heo nửa thùng huyết heo, này đó coi như là thứ tốt, Tưởng lão thái tự nhiên luyến tiếc bỏ, cũng liền một bên xử lý một bên mắng chửi người.

Tưởng tiểu muội im lặng không lên tiếng ở bên cạnh nghe Tưởng lão thái chửi bậy.

Trước đó nàng rất sợ Tưởng Chấn, nhưng hiện tại Tưởng Chấn đi, quay đầu ngẫm lại, lại phát hiện Tưởng Chấn trừ đoạt trứng gà của nàng, kỳ thật không làm cái gì với nàng, cảm xúc sợ hãi kia ngược lại tiêu tán không ít, lúc này nghe thấy Tưởng lão thái mắng chửi người, nàng còn nhịn không được có chút đồng tình với đại ca kia của mình.

Nhị ca tam ca nàng thành thân cưới vợ, đều tốn mấy chục lượng bạc làm lễ hỏi mua gia cụ, làm hỉ yến càng phải dùng mấy thạch lương thực đến đãi khách làm bánh cưới, thứ đại ca nàng lấy đi, kỳ thật cũng không nhiều.

Bất quá, hiện tại nghĩ đến chuyện đó cũng không được gì, nàng còn không bằng ngẫm lại phải như thế nào tìm một nhà chồng tốt có tiền... Mấy ngày trước nàng ngược lại nghe mẹ nói muốn tìm cho nàng một nhà chồng nguyện ý đưa nhiều nhiều sính lễ, dùng lễ hỏi tốt trả nợ.

Tưởng tiểu muội đối với chuyện dùng lễ hỏi của mình để trả nợ trong nhà không có suy nghĩ gì, trong thôn nữ nhi thành thân, lễ hỏi cơ bản tất cả đều cho cha mẹ, cha mẹ có thể cho mấy lượng bạc áp đáy hòm chuẩn bị chút chăn gia cụ đã là yêu thương nữ nhi, nàng hiện tại chỉ muốn ở bên trong người nguyện ý chi nhiều sính lễ chọn một người tốt, miễn cho tương lai phải sống khổ.

Thời điểm Tưởng tiểu muội lo lắng hôn sự của mình, Tưởng Thành Tường đem Dương Giang gã mấy ngày trước thỉnh về nhà đưa về thị trấn.

Dọc theo đường đi Tưởng Thành Tường càng không ngừng xin lỗi Dương Giang, Dương Giang lại càng không để ý đến gã, đợi đến thị trấn rồi, Dương Giang lại lấy eo đao trên tay đâm lên người Tưởng Thành Tường: "Ngươi cút cho lão tử!"

Tưởng Thành Tường bất quá hỉ là một thư sinh gầy yếu, bị đâm như vậy nhất thời lảo đảo một cái, cũng lại không dám đi theo Dương Giang.

Về phần Dương Giang...

Gã nhìn nhìn tay của mình, đột nhiên phát hiện động tác của mình như thế nào lại... giống với động tác sát tinh Tưởng gia đánh mình như vậy?

Nghĩ đến sát tinh Tưởng gia kia, Dương Giang nhất thời cảm thấy toàn thân của mình chỗ nào cũng đau.

Mấy ngày nay sát tinh kia tuy rằng cũng không đem gã đánh cho rất nghiêm trọng nữa, nhưng bình thường đâm một cái đá một cước lại vẫn khiến gã thương tích đầy mình, trên người đều không có một khối da thịt nguyên vẹn.

Gã còn vừa mệt vừa đói... giữa trưa hôm nay sát tinh kia tuy rằng cho gã ăn cơm, nhưng chỉ cho gã ăn một ngụm nhỏ!

Dương Giang bay nhanh vào trong nhà, tính toán trước ăn chút gì rồi ngủ một giấc lại nghĩ sau.

Dương gia ở thị trấn có một sân nhỏ, mà Dương Giang vừa mới vào sân liền nhìn thấy vợ mình đang ở trong sân cho gà ăn.

Trong sân gã quen thuộc phơi rất nhiều quần áo, chung quanh các loại đồ vật chỉnh lý ngay ngắn chỉnh tề, đại nhi tử của gã không có đây, tiểu nhi tử một tiểu song nhi mới bốn tuổi đang ở trong góc chơi với mấy khối gỗ.

"Dương Giang, ngươi ở nơi nào? Như thế nào hai ngày không về nhà cũng không đi nha môn bên kia?" Thê tử Dương Giang vừa nhìn thấy Dương Giang, buông rỗ thóc trên tay liền đi tới, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi có phải lại đi bài bạc hay không? Thua bao nhiêu?"

Dương Giang bình thường không kiên nhẫn nhất là nữ nhân này ở bên cạnh mình lải nhải, nhưng mấy ngày nay gặp tội, lại nghe được quan tâm như vậy, lại khiến trong lòng gã ấm dào dạt.

"Ta không sao." Dương Giang nói: "Ngươi đi làm chút đồ ăn cho ta, nhanh lên."

"Được." thê tử Dương Giang lập tức vào phòng bếp bận rộn.

"Chờ chút" Dương Giang gọi nàng lại "Dùng thịt muối xào bát trứng gà cho ta!" Trời biết mấy ngày nay thời điểm sát tinh kia ăn món này gã thèm ăn cỡ nào...

Thịt tươi thì phải đi mua, chứ thịt muối ngược lại nhà ai coi như giàu có đều sẽ chuẩn bị một chút, thê tử Dương Giang không bao lâu liền cắt xuống một khối thịt muối nhỏ, lại cắt thành sợi dùng để xào với hai quả trứng gà, cũng đem cơm giữa trưa bọn họ ăn còn dư bưng lên cho Dương Giang.

Dương Giang bưng bát, liền há to mòm mà ăn, mấy ngụm cơm vào bụng, chỉ cảm thấy cả người mình đều sống lại.

"Ngươi ăn từ từ, đừng ăn quá nhanh, cẩn thận nghẹn, nếu không ta lại đi làm chén canh cho ngươi?" thê tử Dương Giang hỏi.

"Không cần." Dương Giang nói, chờ canh làm xong, gã khẳng định đã ăn xong.

Đang nghĩ như vậy, Dương Giang đột nhiên thấy tiểu nhi tử của mình đang đứng ở cách đó không xa nhìn trứng xào trên bàn mình chảy nước miếng.

Gã là nha dịch, một tháng có thể từ nha môn lĩnh hai lượng bạc, còn thường có thể thu được hiếu kính phía dưới đưa tới, cùng các đồng nghiệp chia chút khoản thu nhập thêm, nhiều thời điểm một tháng có thể thu nhập mười mấy hai mươi lượng, theo lý này, nhi tử gã cho dù mỗi ngày ăn thịt cũng không có vấn đề gì, nhưng thực tế...

Gã cầm bạc đi bài bạc, mua đồ cho thân mật, tự mình ăn ngon uống bổ, nhưng vẫn không đưa tiền về nhà.

Hài tử của đồng nghiệp gã có thể đi đọc sách, đại nhi tử của gã đã bảy tuổi, còn ở trong ngõ nhỏ cùng người ta nghịch bùn.

"Nhìn gì đó, đi ra ngoài chơi đi." thê tử Dương Giang nhìn thấy tiểu nhi tử của mình nhìn chằm chằm trứng xào của Dương Giang không ngừng, sợ Dương Giang sinh khí, liền vỗ hài tử một cái.

"Ngươi đánh hài tử làm gì?" Dương Giang nhìn thấy vợ mình hô quát nhị nhi tử mình, trong lòng lại run lên. Chuyện xấu của Tưởng gia kia gã đã lý giải rõ ràng, hoàn toàn chính là do Tưởng lão thái khắt khe nhi tử gây ra, chính gã ngược lại không muốn rơi vào hoàn cảnh kia!

"Đến, Nhị Mao, đến chỗ cha này, cha cho ngươi ăn trứng gà." Dương Giang cười với tiểu nhi tử.

Còn không có danh tự đứng đắn Dương Nhị Mao rụt rụt cổ, có chút sợ hãi nhìn Dương Giang, làm trong lòng Dương Giang có chút không chút hụt hẵn.

Bát thịt muối xào trứng kia Dương Giang chỉ ăn một nửa, để vợ mình đem còn lại phân cho hai hài tử ăn, xong, gã còn từ trên người lấy ra hai lượng bạc cho vợ mình.

Hai lượng bạc kia là trước khi gã đi Tưởng gia mang ở trên người, Tưởng Chấn dù có đánh gã nhưng ngược lại cũng không cướp đi bạc của gã.

Dương Giang đưa bạc xong, liền trở về phòng ngủ, cuối cùng vẫn do trong phòng bếp truyền đến hương vị khiến gã tỉnh đây.

Đó là hương vị thịt kho tàu! Dương Giang bất chấp đau mỏi trên người, bay nhanh từ trên giường đứng lên, liền chảy nước miếng đi phòng bếp.

Vợ gã mua một cọng sườn heo, làm một chén thịt kho tàu, thịt bóng loáng như bôi mỡ, nhìn liền đặc biệt ăn ngon.

Dương Giang là con trai độc nhất, cha mẹ từ nhỏ đã yêu chiều gã, khiến gã dưỡng thành tính tình không để ý ai, bình thường một chén thịt như vậy để trên bàn, một mình gã có thể ăn hết nửa bát, nhưng hiện tại...

Sau khi gắp cho hai hài tử cùng cha mẹ và vợ mỗi người một miếng thịt, Dương Giang đột nhiên phát hiện trong bát thế nhưng chỉ còn lại một khối... Nghĩ đến gã bình thường nhiều ăn mấy khối, liền phải có người không có ăn.

"Ta không thích ăn thịt..." thê tử Dương Giang đem thịt trong bát của mình gắp cho Dương Giang.

"Không cần không cần, chính ngươi ăn." Dương Giang cự tuyệt vợ mình, đem nước thịt kho tàu trộn vào trong bát của mình, chỉ một miếng thịt kia ăn hai chén cơm lớn, ăn xong rồi, nhìn thấy hai hài tử nhìn mình trong mắt hơn mấy phần thân cận, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dương Giang ởnnhà có người hầu hạ, Tưởng Chấn lúc này lại chỉ có một mình cô gia quả nhân.

Buổi chiều thời điểm hắn đốt bếp thuận tay hầm những xương heo kia luôn, hầm ra một nồi canh xương lớn. Kết quả, khi hắn muốn bỏ chút rau xanh vào canh xương nấu, sau đó nấu một nồi cơm ăn, đột nhiên phát hiện... Hắn không có gạo để nấu cơm.

Tưởng gia cho năm thạch lương thực, nhưng đó đều là lúa còn vỏ không phải là gạo lức đã giã!

Cho nên, hắn muốn ăn cơm thì muốn đi giã gạo trước mới được... Cố tình, hắn lại là không có công cụ giã gạo.

Thôi, cho dù không có công cụ, cũng có biện pháp khác có thể giã chút lúa đi...

Tưởng Chấn đem lúa bỏ vào trong ống trúc, dùng gậy không ngừng đảo, cuối cùng cũng làm ra cho mình một bát gạo bên trong ít nhiều còn mang chút vỏ lúa.

Dùng gáo đem cả xương heo và canh trong nồi vớt một nửa, Tưởng Chấn đem bát gạo mình thật vất vả làm ra được kia đổ vào trong nồi canh xương còn dư, sau đó lại cắt xuống một miếng gan heo thái nhỏ ném vào trong nồi.

Về phần thịt tim bao tử lợn còn lại kia, Tưởng Chấn cân nhắc vẫn nên lưu trữ từ từ ăn tương đối tốt, liền cầm một lọ muối từ Tưởng gia mang đến đem nó ướp.

Mà chờ hắn đem thịt ướp xong, bình muối kia xém đã bị hắn dùng hết.

Xem ra ngày mai tất yếu đến thị trấn một chuyến. Tưởng Chấn cân nhắc như vậy lại bắt đầu nhét củi vào bếp nấu cháo gan heo.

Hắn hiện tại cần hấp thu vào anbumin và mỡ, nhưng rau dưa cũng không thể thiếu... Mắt thấy cháo nấu đã sắp chín, Tưởng Chấn xuất môn, đến nhà Triệu Kim Ca trộm một chút măng tây...

Đây là thời điểm thật sự không có biện pháp, ai bảo người Tưởng gia không trồng rau dưa trông khối đất đã cho hắn chứ, nhà người khác lại đều cách có chút xa?

Bất quá, ở nông thôn chút rau dưa cũng không đáng giá tiền, hắn lấy của người ta một chút kỳ thật cũng không có cái gì, hơn nữa, cháo này hắn còn tính toán cho Triệu Kim Ca ăn một nửa đó.

Tưởng Chấn cầm măng tây cùng lá măng tây chờ cháo liền bỏ vào trong nồi, cuối cùng cũng làm xong cơm chiều của mình.

Ăn cháo gan heo xong, Tưởng Chấn liền đem xương có thể nhai được trong cháo đều nhai hết vào bụng.

Xem ký ức của Tưởng lão đại, bây giờ lúc người gϊếŧ heo hoặc mua thịt có lưu lại xương heo, không chỉ sẽ dùng xương heo hầm canh, còn sẽ đem xương heo chặt thành khối nhỏ, hầm thật lâu sau đó... Trừ đoạn giữa đống xương cắn không được không có cách nào khác để ăn còn lại xương có thể nấu mềm đều sẽ trực tiếp nhai nuốt luôn.

Người khác đều ăn như vậy, hắn cũng sẽ không lãng phí, chung quy thân thể này dự tính có chút thiếu canxi.

Đều nói canh xương thật không bổ canxi, hắn trực tiếp nhai luôn xương chắc sẽ bổ canxi rồi đi?

Tưởng Chấn ăn uống no đủ, trời cũng đã tối, hắn ở trong phòng nhà mình đốt một đống lửa, sau đó một bên sưởi ấm một bên liền nương theo ánh lửa mà giã gạo, thuận tiện chờ đợi đêm khuya tĩnh lặng.

Chờ đêm khuya tĩnh lặng, Triệu Kim Ca liền sẽ đến tìm hắn!

Tưởng Chấn tâm tình khoái trá giã gạo gần hai canh giờ, cho dù dùng là ống trúc, cũng giã ra đủ gạo cho mình ăn vài ngày, nhưng mà vẫn chưa chờ được Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca hôm nay không tính đến đây? Tưởng Chấn cau mày ném ống trúc trên tay, quyết định đi leo tường.

Bây giờ đã ước chừng hơn mười giờ tối. Trời đã triệt để tối đen, người trong thôn cũng đã ngủ hết, Tưởng Chấn đi đến gần phòng ở của Triệu gia, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa sổ Triệu Kim Ca.

Không lâu sau, cửa sổ liền bị mở ra, rất hiển nhiên Triệu Kim Ca cũng không ngủ.

Đây là thẹn thùng ngượng ngùng đến tìm hắn nên đang đợi hắn?

"Kim ca nhi, đi ra." Tưởng Chấn nói.

"Ta muốn ngủ..." Triệu Kim Ca nói.

"Ngươi không đi ra, ta sẽ đi vào đó." Tưởng Chấn làm bộ muốn bò vào trong phòng.

Chương 28. Thị trấn – thu tiểu đệ

Triệu Kim Ca đến cùng vẫn phải từ trong cửa sổ bò ra.

Ở nông thôn cửa sổ đều rất lớn, kỳ thật rất dễ trèo, nhưng mà Triệu Kim Ca phỏng chừng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, bò phi thường không quen.

Tưởng Chấn có chút muốn đi lên hỗ trợ, tỷ như giúp đỡ eo nhỏ bóp mông gì đó, nhưng sợ mình thật sự động thủ thì Triệu Kim Ca sẽ nhảy trở về không để ý tới mình nữa, nên cũng chỉ có thể nhịn.

Chờ Triệu Kim Ca từ trong cửa sổ bò ra, Tưởng Chấn liền đem y mang đến nhà mình.

Hắn trước đó đốt lửa còn chưa tắt hẳn, Tưởng Chấn bỏ thêm vào trong đó chút rơm để lửa cháy lên lại để thêm cành dâu, chờ lửa cháy lớn lại rút ra mấy cành dâu đã cháy bỏ vào biếp lò, tính hâm nóng lại cháo trong nồi.

Tưởng Chấn ở bên kia bận việc, Triệu Kim Ca vừa nhìn hắn vừa áy náy. Tưởng Chấn về sau phải sống một mình, y lại không thể giúp cái gì, còn phải khiến Tưởng Chấn một nam nhân nấu cơm cho song nhi như y...

Triệu Kim Ca muốn đi lên hỗ trợ, nhưng mà Tưởng Chấn đã tự mình đem sự tình làm xong.

"Đến, ăn bát cháo." Tưởng Chấn đem cháo dùng canh thịt xương nấu gan heo đưa cho Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca nhìn thoáng qua, liền phát hiện trong cháo có rất nhiều gan heo: "Ngươi không cần luôn cho ta ăn..."

"Ta lại thích cho ngươi ăn." Tưởng Chấn nói, cách hắn ăn cơm chiều đã hai canh giờ, hắn lại đói bụng, liền múc một chén nhỏ, cùng ăn chung với Triệu Kim Ca, ăn một ngụm nhìn Triệu Kim Ca một cái.

Trong nhà an an tĩnh tĩnh, cũng chỉ có hai thanh âm húp cháo của bọn họ, nhưng Tưởng Chấn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Hắn sau khi xuất ngũ vẫn luôn sống một mình, lúc này cuối cùng cũng có người ở cùng.

Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn nhìn có chút không được tự nhiên, đều ăn không ra cháo trong tay có mùi vị như thế nào rồi.

"Ta mang cho ngươi vài thứ." Triệu Kim Ca ở thời điểm Tưởng Chấn lại một lần nhìn qua nói, đánh vỡ không khí y thấy không quá thích hợp trong phòng.

"Thứ gì?" Tưởng Chấn hỏi.

Triệu Kim Ca từ trong ngực lấy ra mấy ống trúc nhỏ đưa Tưởng Chấn, lại chỉ vào một cái trong đó nói: "Này bên trong là hạt giống rau xanh, hiện tại không phải mùa rau, nhưng gieo hạt cũng có thể nẩy mầm, có thể ăn rau xanh."

Nói xong, y lại chỉ vào mấy ống trúc còn lại giải thích một lần, bên trong chứa tất cả đều là hạt giống rau dưa.

"Ngươi như thế nào nghĩ đến đưa cho ta cái này?" Tưởng Chấn hỏi.

"Này..." Triệu Kim Ca chần chờ không nói chuyện, kỳ thật là mẹ y nói Tưởng Chấn trộm măng tây nhà y, y mới nghĩ đến Tưởng Chấn hiện tại đều không có rau mà ăn.

Bọn họ nơi này đồ có thể ăn rất nhiều, một năm bốn mùa cũng không thiếu rau ăn, bất quá mọi người càng thích trồng lương thực, bình thường cũng liền ở trước nhà sau nhà gieo chút hạt giống trồng chút rau, đủ nhà mình ăn là được.

Bất quá nhà người khác cũng không thiếu rau ăn, Tưởng Chấn lại không giống vậy, hắn giống nào cũng không có, bây giờ lại còn không có rau để ăn.

"Ngươi trước đem hạt giống trồng, không bao lâu sẽ có rau để ăn, về phần mấy ngày nay... Ta về sau mỗi ngày đưa chút rau đến cho ngươi." Triệu Kim Ca lại nói.

"Mẹ ngươi có phải nhìn thấy ta trộm măng tây hay không?" Tưởng Chấn cười nhìn Triệu Kim Ca.

"Ngươi lấy măng tây ăn, cũng không tính trộm." Triệu Kim Ca nói, kỳ thật hàng xóm lấy chút rau ăn sẽ không có ai nói cái gì, chung quy đó trồng trong ruộng nhà mình không cần tốn tiền, bất quá Tưởng Chấn gần đây gánh chịu tai tiếng sát tinh, thời điểm đi hái măng tây liền làm mẹ y hoảng sợ.

Y cũng không để ý Tưởng Chấn đi nhà mình lấy rau ăn, nhưng Tưởng Chấn cứ đi lấy hoài, khiến mẹ y đối với Tưởng Chấn có thành kiến cũng không tốt.

"Được, ta về sau liền chờ ngươi đưa rau đến cho ta." Tưởng Chấn cười nói, ôm Triệu Kim Ca lại ở trên mặt y hôn một cái.

Trước đó đều bị hôn môi rồi, lần này chỉ hôn mặt, ngược lại cũng không có dọa đến Triệu Kim Ca, nhưng dù vậy, Triệu Kim Ca cũng phi thường không được tự nhiên, tay cầm bát không tự giác dùng lực.

Tưởng Chấn cũng đã buông y ra: "Nhanh ăn cháo, ăn chút gan heo đối với ngươi thân thể có lợi." Trên tay có thịt tâm không hoảng, Tưởng Chấn đã bắt đầu cân nhắc phải như thế nào đem thân thể của mình cùng Triệu Kim Ca điều trị tốt.

Tưởng Chấn đem tất cả cháo còn lại trong nồi đều lấy ra, cùng Triệu Kim Ca chia nhau ăn, sau đó liền đưa Triệu Kim Ca trở về Triệu gia, chờ thời điểm Triệu Kim Ca leo cửa sổ vào phòng cùng hắn cáo biệt, lại ôm đầu người ta nhắm ngay miệng mà hôn một cái.

Buổi tối hôm nay Tưởng Chấn ngủ có chút trễ, ngày hôm sau cũng liền dậy muộn.

Hắn dùng gạo mình hôm qua vất vả giã nấu một nồi cơm, lại ở trên sửng chưng một khối nhỏ thịt cùng lát gan heo ướp muối.

Heo ở đây không ăn thức ăn chăn nuôi, thuần thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng kỳ thật hương vị cũng không tốt hơn heo ở hiện đại bao nhiêu.

Nghĩ cũng phải, đầu năm nay heo bình thường cũng chỉ có thể ăn chút cỏ, không mập, muốn nuôi lớn ít nhất phải nuôi hơn mười tháng, nuôi như vậy... Thịt heo có điểm dai, thịt mỡ quá ít, da lại quá dày.

Thơm thì thơm, nhưng thịt như vậy đối với người trong bụng thiếu mỡ như hắn mà nói, đến cùng cũng không bằng khối mỡ.

Đương nhiên, này cũng khả năng vì giống heo không tốt, đầu năm nay ngươi muốn mua giống heo tốt cũng không có chỗ mà mua, hắn trước đó từng thấy thôn dân nuôi gà vịt, bình thường đều nhỏ hơn hắn đời trước nhìn thấy.

Bất quá, chẳng sợ thịt này hương vị không đủ hoàn mỹ nhưng cũng là thịt! Tưởng Chấn dùng thịt heo ăn một hơi hai chén cơm, sau đó lại chứa tràn đầy một ống trúc cơm cùng một khối thịt heo cỡ hai ngón tay, chờ một hồi trên đường lên thị trấn thuận tiện đưa cho Triệu Kim Ca.

Nghĩ phải đi thị trấn, Tưởng Chấn cố ý đổi một bộ quần áo mới, lấy ngón tay chỉnh sửa sơ tóc của mình một chút, lúc này mới mang theo bạc xuất môn, trước khi ra khỏi cửa, hắn còn đi nhìn con gà của mình. Ước chừng là vì đổi chỗ mới, gà ta có chút kinh hách không đẻ trứng, ngược lại khiến hắn cảm thấy rất đáng tiếc.

Tưởng Chấn đi tìm Triệu Kim Ca, lại không cùng Triệu Kim Ca nói chuyện, chỉ nhìn sơ qua rồi đem ống trúc trên tay đặt ở trong bụi cỏ cách đó không xa, để chờ Triệu Kim Ca đi xuống lấy mà ăn.

Sau này trong một đoạn thời gian rất dài, hắn cùng Triệu Kim Ca chỉ sợ đều chỉ có thể "Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ", ngẫm lại cũng rất có cảm thấy.

Tưởng lão đại rất ít đến thị trấn, nhưng vẫn nhận ra được đường đến đó, chung quy trong thôn đến thị trấn cũng chỉ có con đường như vậy.

Hà Tây thôn cách thị trấn không xa, Tưởng Chấn đi không đến nửa canh giờ thì đã đi tới thành, cũng thấy được thị trấn Tưởng lão đại cảm thấy rất phồn hoa.

Nói thật, thời điểm Tưởng Chấn nhìn thấy thị trấn rất thất vọng. Hắn trước kia từng đến vài du lịch, luôn cảm thấy huyện Hà Thành chắc sẽ phồn hoa xinh đẹp như mấy trấn nhỏ vùng sông nước, nhưng thực tế...

Người ta chính là điểm du lịch thường sẽ sơn lại một lần, đặc biệt cải biến qua nhưng hiện thực chính là khác xa.

Đường huyện Hà Thành rất hẹp, trừ trung gian có một đường chính tương đối rộng, còn đường khác đều phi thường hẹp, mà phòng ở bên đường, thoạt nhìn cũng rất cũ nát... Đương nhiên, trọng yếu nhất là nơi này hoàn toàn không có phố buôn bán hai phồn hoa bên đều có cửa hàng.

Tuy nói bên đường cũng có cửa hàng, nhưng vài cửa hàng kia ở trong mắt Tưởng Chấn thật có chút khó coi.

Đương nhiên, dùng ánh mắt đời sau đến xem thời đại này không tốt lắm, Tưởng Chấn rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, về phía bến tàu tới cách đó không xa mà đi.

Huyện Hà Thành này nghe nói đã là dồi dào nhất trong mấy thị trấn phụ cận, chỉ bởi vì nơi này có một bến tàu, mà phụ cận bến tàu cũng là địa phương phồn hoa nhất huyện Hà Thành.

Đến nơi này rồi, cuối cùng Tưởng Chấn mới thấy được bộ dáng thành thị cổ đại trong tưởng tượng của hắn, cùng lúc đó, hắn cũng thấy được hai người quen, Dương Giang cùng Tưởng Thành Tường.

Tưởng Chấn thấy hai người kia, hai người kia cũng thấy được Tưởng Chấn.

Dương Giang tối hôm qua nghỉ ngơi một đêm xong, hôm nay liền đến huyện nha báo danh, tiếp tục đi ra tuần tra.

Gã hiện tại rất sợ Tưởng Chấn, cũng hoàn toàn không dám đi tìm Tưởng Chấn phiền toái, mấy ngày trước chịu tội gã toàn bộ đều tính lên trên người Tưởng Thành Tường. Bằng không, sau khi đi ra tuần tra sao gã lại đến tìm Tưởng Thành Tường phiền toái đây.

Kết quả, không đợi gã giáo huấn Tưởng Thành Tường một phen, vừa nhấc đầu liền thấy được Tưởng Chấn đứng ở cách đó không xa.

Động tác Dương Giang theo bản năng khựng lại, có loại xúc động xoay người muốn chạy, nhưng Tưởng Chấn đã nhìn thấy gã, nếu gã chạy trốn... Dương Giang hít sâu một hơi, vênh váo tự đắc trên người nhất thời biến mất vô tung.

Đi về phía Tưởng Chấn, Dương Giang mặc phục sức nha dịch theo bản năng lộ ra biểu tình khi mình nhìn thấy người lãnh thì sẽ trực tiếp lộ ra, đầy mặt nịnh nọt: "Tưởng lão đại? Ngài đến thị trấn là có chuyện gì sao?"

Tưởng Chấn thượng hạ nhìn quét một chút Dương Giang: "Ta đến mua chút đồ vật. Còn có, đừng gọi ta Tưởng lão đại, không bằng... Liền gọi ta lão đại đi."

Trước đó ở Tưởng gia, Tưởng Thành Tường cùng Tưởng Thành Tài hai người này không gọi hắn đại ca, ngược lại cùng phụ thân Tưởng đồ tể gọi hắn lão đại, hắn nghe có chút mất hứng, bởi vì thời điểm hai người này gọi hắn hoàn toàn không tôn trọng gì, nhưng lúc này hắn bảo Dương Giang gọi "Lão đại" ý tứ không giống nhau, nghĩ đến Dương Giang cũng không dám ở thời điểm gọi hắn không tôn trọng hắn.

Ánh mắt Tưởng Chấn hơi híp lại.

Dương Giang ngược lại rất phối hợp, không chỉ sửa lại xưng hô, còn phi thường nhiệt tình: "Lão đại ngươi muốn mua cái gì? Ta cùng ngươi đi, giá có thể tiện nghi chút đó." Gã kỳ thật không biết ý tứ chân chính của lão đại, nhưng gã không dám đắc tội Tưởng Chấn, cũng chỉ biết Tưởng Chấn nói cái gì gã liền làm cái đó.

"Được." Tưởng Chấn gật gật đầu, đồng ý.

Phát hiện người này đối với mình cũng không có ác cảm, cũng không có ý tứ muốn đánh mình, Dương Giang thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức mang theo Tưởng Chấn rời khỏi bến tàu.

Đồ vật Tưởng Chấn muốn mua phi thường nhiều, mà cửa hàng đầu tiên hắn đến chính là nơi bán gia vị.

"Lấy cho ta năm cân muối... Muối bán như thế nào?" thời điểm Tưởng Chấn mua muối, đột nhiên nghĩ đến giá muối tựa hồ cũng không rẻ.

Tưởng lão thái đều không để Tưởng lão đại chạm vào tiền, trong trí nhớ Tưởng lão đại cũng liền không có giá hàng chi tiết, nhưng dù vậy, từ bên trong đôi câu vài lời của Tưởng lão thái, cũng có thể nhìn ra giá muối cũng không rẻ.

"Bốn mươi văn một cân." Chưởng quầy nói.

Bốn mươi văn? Giá muối cư nhiên gấp hai thịt heo? Tưởng Chấn có chút kinh ngạc, lúc này sửa lại miệng: "Cho ta hai cân muối là được."

Chưởng quầy đã bắt đầu lấy muối, nghe thấy Tưởng Chấn sửa lại chủ ý không khỏi nhăn mi, nhưng vừa nhấc đầu nhìn thấy Dương Giang đứng bên cạnh Tưởng Chấn, trên mặt lại lập tức mang theo tươi cười, đối với Tưởng Chấn cũng lập tức nhiệt tình.

Diêm vương tốt gặp tiểu quỷ khó chơi, thị trấn này người làm sinh ăn đều không muốn đi đắc tội nha dịch.

"Chưởng quầy Trương, đều là người quen, tiện nghi chút a!" Dương Giang tùy tiện nói, sau đó, hai cân muối của Tưởng Chấn cũng chỉ tính bảy mươi văn.

Mua muối xong, Tưởng Chấn lại muốn mua dấm chua cùng xì dầu, kết quả... Bên này dấm chua cùng xì dầu trong cửa hàng, đều để trong từng vại lớn, khách nhân đến mua liền lấy ra một ít, đựng trong lọ chứa khách nhân tự mang, Tưởng Chấn lại hoàn toàn không có mang đồ chứa đến.

May mà có Dương Giang ở đây, chưởng quầy cửa hàng này rất dễ nói chuyện, còn đặc biệt bảo nhi tử của mình đi mua hai bình gốm về đựng dấm chua xì dầu cho Tưởng Chấn trang, đương nhiên, tiền bình gốm Tưởng Chấn phải trả.

Từ cửa hàng nhà này đi ra, Tưởng Chấn liền đã xài hết hai trăm văn, này vẫn dưới tình huống hắn đối với ăn uống kỳ thật cũng không quá để ý, cho nên không có mua hương liệu cùng đường.

Người cổ đại muốn làm ra tiền không dễ dàng, cố tình người trong thành lực sản xuất thấp, giá thương phẩm cũng quý rất...

"Không nghĩ tới muối đắt như vậy." Cách mở cửa hàng, Tưởng Chấn khẽ cau mày, này vẫn còn ở khu duyên hải mà muối đã đắt như vậy, nội địa lại phải làm thế nào?

"Lão đại, kỳ thật nếu không mua ở chỗ này, cũng có nơi rẻ..." Dương Giang nói, lại nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tưởng Chấn hơi suy tư, liền đoán được Dương Giang có ý gì, Dương Giang này nói, là muối tư?

Tưởng Chấn cũng không hỏi lại, lại nói: "Ta muốn đi mua chút vải."

"Tiệm vải ở đằng kia!" Dương Giang vội vàng chỉ đường.

Tưởng Chấn được Dương Giang mang đến tiệm vải, mà phía sau hắn, Tưởng Thành Tường biểu tình phá lệ khó coi.

Sau khi Dương Giang nhìn thấy Tưởng Chấn rồi đi cùng với hắn, gã liền theo sau, ban đầu gã còn tưởng rằng Dương Giang sẽ tìm Tưởng Chấn phiền toái, nhưng kết quả thì sao? Dương Giang không chỉ không có tìm Tưởng Chấn phiền toái, thế nhưng còn cúi đầu khom lưng với Tưởng Chấn!

Đây đến cùng là chuyện như thế nào?

Tưởng Thành Tường như thế nào cũng không rõ tất cả đến cùng sao lại phát sinh như thế này. Rõ ràng gã vừa mới cưới một thê tử mình vừa lòng, sắp nghênh đón nhân sinh tốt đeph, như thế nào chỉ chớp mắt, tất cả hết thảy liền đều thay đổi?

Nghĩ đến mình đêm qua về đến huyện thành, kết quả bởi vì Chu Thục Phân còn chưa trở về, gã không biết nấu cơm thế cho nên chỉ có thể đói bụng một đêm, hôm nay kéo chân còn đang bị thương đến bắt đầu làm việc, còn bị Dương Giang tìm phiền toái, Tưởng Thành Tường liền cảm thấy thấy xẻo không chịu được.

Này thì thôi đi nhưng đại ca kia của gã thì tính là thứ gì? Như thế nào lại có thể khiến Dương Giang nịnh bợ như vậy?

Tưởng Thành Tường tức giận đến không chịu nổi, nhưng nghĩ đến sự tình phát sinh mấy ngày trước, lại không dám đi tìm Tưởng Chấn phiền toái, cuối cùng chỉ có thể xám xịt trở lại bến tàu.

Chương 29. Năm con vịt con

Tưởng Thành Tường đi theo mình, Tưởng Chấn cũng có phát hiện, mà nhìn thấy Tưởng Thành Tường sắc mặt khó coi tâm tình hắn rất không tệ.

Hai đệ đệ của Tưởng lão đại, Tưởng Thành Tài là Tưởng lão thái sau khi Tưởng đồ tể tham quân trở về mới sinh, bà đối với Tưởng Thành Tài yêu thương vô cùng, từ nhỏ tự mình nuôi nắn, muốn cái gì cho cái đó.

Vì lẽ đó Tưởng Thành Tài rất lười, làm cái gì đều không thành, trước kia đối với Tưởng lão đại cũng hô hô quát quát không coi Tưởng lão đại ra gì, nhưng gã kỳ thật cũng không có làm Tưởng lão đại thương tâm nhiều, chung quy Tưởng lão đại đã quen bị đối đãi như vậy.

Tưởng Thành Tường lại không giống vậy.

Tưởng lão thái chăm sóc không hết hai hài tử, sau khi sinh Tưởng Thành Tường liền đem Tưởng Thành Tường giao cho Tưởng lão đại trông, Tưởng lão đại vẫn đều không có người thân cận, đối với đệ đệ này tự nhiên thích muốn chết, khi trông cũng tận tâm tận lực.

Tưởng lão đại lúc ấy tuy rằng đã tám tuổi, nhưng bởi vì dinh dưỡng không đủ nên bộ dạng cực kỳ nhỏ gầy, nhưng dù vậy, uy cơm giặc đồ gì đó cho Tưởng Thành Tường, hắn đều làm rất nghiêm túc, cũng làm rất tốt. Tưởng Thành Tường cùng hắn ngủ chung, buổi tối chỉ cần hừ hừ vài tiếng, hắn cho dù bị lạnh cũng sẽ đứng lên ôm Tưởng Thành Tường đi tiểu, chuyện này vẫn làm đến Tưởng Thành Tường bốn năm tuổi.

Hắn cùng Tưởng Thành Tường cơ hồ như hình với bóng, cho dù đi ra cắt cỏ cho heo, hắn cũng sẽ đem Tưởng Thành Tường cõng trên lưng, mang đi theo, chị sợ ngoài tầm mắt hắn Tưởng Thành Tường sẽ bị ngã bị đói.

Bởi thế, khi nhỏ Tưởng Thành Tường thân cận nhất chính là Tưởng lão đại, nhìn thấy Tưởng lão đại liền muốn Tưởng lão đại ôm, mà Tưởng lão đại, cũng bởi vì đệ đệ thân cận mà đối với đệ đệ này càng ngày càng thích, chỉ cần đệ đệ cao hứng, bảo hắn làm cái gì đều nguyện ý.

Tưởng Thành Tường thân cận Tưởng lão đại khiến Tưởng lão thái cùng Tưởng đồ tể xa cách không thích gã như Tưởng Thành Tài, khi Tưởng Thành Tường còn nhỏ không có phát hiện ra, lớn hơn một chút lại cảm thấy được.

Tưởng Thành Tài với Tưởng lão thái, việc gì cũng không cần làm, làm nũng Tưởng lão thái liền sẽ đem đồ ngon cho gã ta ăn, gã cùng Tưởng lão đại lại không có đãi ngộ như vậy, mà chờ Tưởng tiểu muội sinh ra, Tưởng lão thái liền càng cố không nhìn gã.

Thời điểm Tưởng Thành Tài ở trong nhà chơi, Tưởng lão đại mang theo gã đi cắt cỏ cho heo, thời điểm Tưởng Thành Tài cùng người khác đánh thủy trận, gã trông chậu cho Tưởng lão đại đang giặt quần áo, thời điểm Tưởng Thành Tài được Tưởng lão thái cho đồ ăn vặt... Tưởng lão đại cũng chỉ có thể hái mấy quả dâu cho gã ăn cho ngọt ngào.

Tưởng Thành Tường bắt đầu thân cận Tưởng lão thái, ý đồ muốn được Tưởng lão thái chú ý.

Gã làm như vậy không gì đáng trách, Tưởng lão đại tuy rằng thương tâm nhưng cũng sẽ không ngăn cản, chung quy trong lòng của Tưởng lão đại, cũng muốn thân cận mẹ mình, nhưng Tưởng Thành Tường, gã thế nhưng đạp lên Tưởng lão đại để lấy lòng Tưởng lão thái.

Cố ý đái dầm để chạy tới khóc lóc kể lể với Tưởng lão thái rằng Tưởng lão đại không chịu đem mình đi tiểu, lừa Tưởng lão thái nói Tưởng lão đại đánh gã, đem đồ ăn mình không cần cho Tưởng lão đại quay đầu lại nói với Tưởng lão thái rằng Tưởng lão đại cướp đồ gã... (Bao: ta muốn chửi bậy quá.....tức quá mà...!!!!!)

Tưởng lão thái vốn đã không thích Tưởng lão đại, tự nhiên cũng liền tin Tưởng Thành Tường, bởi vì cảm thấy Tưởng Thành Tường chịu khổ, bà sau đó cũng đối với Tưởng Thành Tường càng ngày càng tốt, chờ Tưởng Thành Tường sau này có tiền đồ, ở trong lòng bà càng vượt qua Tưởng Thành Tài.

Tưởng lão đại thì sao? Mỗi lần Tưởng Thành Tường chạy đi tìm Tưởng lão thái khóc kể, hắn đều bị đánh oan một trận, thật vất vả vì chăm hài tử chạy khắp thôn mà có một chút sinh khí lại bị đánh không còn một mảnh.

Ban đầu Tưởng lão đại bị tẩy não, tuy rằng thương tâm thống khổ, nhưng cũng cảm thấy là vì mình không tốt, mới không có người thích mình, thế cho nên đối với tất cả cực khổ đều chỉ yên lặng thừa nhận, thậm chí chưa từng trách Tưởng Thành Tường, sau này khi chăm Tưởng tiểu muội, trừ việc trầm mặc thì việc nên làm cũng làm rất tốt.

Nhưng Tưởng Chấn xem qua ký ức hắn, đối với Tưởng Thành Tường lại rất chán ghét.

Nhất là...

Trước đó Tưởng lão đại phát sốt bị ném tới nhà tranh hư đói chết tuy rằng do Tưởng lão thái làm chủ, Tưởng Thành Tài đi làm, nhưng đó chủ yếu là vì Tưởng Thành Tường nói một câu: "Ta muốn thành thân, trong nhà có người bệnh sẽ xui xẻo."

Tưởng Thành Tài không phải thứ tốt, còn Tưởng Thành Tường thì trong lòng đen thẩm.

Lại nói tiếp, nếu không phải người này vì tư lợi không từ thủ đoạn, gã một người không đến hai mươi không có bối cảnh gì, cũng không khả năng làm được việc tốt mỗi tháng hai lượng bạc ở bến tàu.

Tưởng Chấn trước đó có chút nhằm vào Tưởng Thành Tường, liền là vì chuyện này.

"Lão đại, Tưởng Thành Tường kia..." Dương Giang cũng chú ý tới Tưởng Thành Tường, nhỏ giọng hỏi một câu. Tuy rằng phân gia, nhưng nếu sát tinh này đối với huynh đệ mình còn có cảm tình... Gã cũng không dễ xuống tay với Tưởng Thành Tường.

"Gã không có quan hệ với ta." Tưởng Chấn nói, hắn không phải Tưởng lão đại, Tưởng Thành Tường cùng hắn không có quan hệ.

"Đã hiểu!" Dương Giang nói, nếu Tưởng Chấn không thích Tưởng Thành Tường, gã về sau đối với Tưởng Thành Tường cũng liền không cần nương tay.

Tưởng Chấn nhìn Dương Giang một cái, cảm thấy người này tư chất không tệ.

Tưởng Chấn ở tiệm vải chọn vải giá rẻ nhất mua một ít, kỳ thật hắn bổn ý là muốn mua y phục, nhưng mà tiệm vải không có bán y phục.

Bất quá, tiệm vải ngược lại có giới thiệu hai thợ may cho hắn, nói là có thể cho thợ may giúp quần áo, chính là phải thu thêm tiền.

Tưởng Chấn tuy rằng từ Tưởng gia lấy được một khoản tiền, nhưng hắn bây giờ còn chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, bốn mươi lượng bạc thật sự không thể xài bậy, hắn nghĩ nghĩ, liền quyết định mua vải cùng kim chỉ về nhà tự mình làm quần áo.

Thêu hoa gì đó hắn không kiên nhẫn cũng không biết làm, lấy mấy khối vải nhập lại may quần áo chắc không thành vấn đề... Lại nói tiếp, nam nhân không chịu làm việc nhà hoàn toàn không phải do bọn họ không học được hoặc làm không tốt, thuần túy là vì bọn họ nhàn hạ không muốn làm, liền nói việc may quần áo này, may không đẹp thì mặc xấu một chút, vì sao nhất định phải do nữ nhân làm chứ?

Tưởng Chấn vẫn luôn tự mình chăm lo cho sinh hoạt của mình, hắn làm cơm ăn không ngon, nhưng cũng có thể an được, hắn không thích làm việc nhà, nhưng cũng sẽ đem nhà mình dọn sạch sẽ chỉnh tề, ngẫu nhiên quần áo bị rách hắn cũng sẽ tự mình vá lại... Khi còn ở hiện đại, hắn một nam nhân làm còn muốn tốt hơn so với rất nhiều nữ hài tử.

Đương nhiên, nếu có người nguyện ý vì hắn nấu cơm xử lý việc nhà, kia hắn mong còn không kịp... Tưởng Chấn nhìn khúc vải trên tay đột nhiên lại nghĩ đến Triệu Kim Ca.

Nếu đã đến thị trấn, liền mua chút lễ vật tốt cho Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn ở trên ngã tư đường thị trấn lắc lư, vừa đi vừa nhìn, lại lục tục mua chút đồ tốt, tỷ như áo tơi đấu lạp che mưa, lại tỷ như rổ trúc gì đó, ngay cả bát cùng vò hắn cũng mua thêm một ít.

Vì có Dương Giang theo, thời điểm Tưởng Chấn mua đồ vật được bớt chút tiền, nhưng vẫn đã dùng mất ba lượng bạc, khiến hắn ít nhiều có chút đau lòng, cũng cảm thấy chuyện kiếm tiền như lửa sém lông mày.

Sau khi về thôn, Tưởng Chấn lại đi đường vòng đến nhà Triệu Đại Hộ một chuyến.

Triệu Kim Ca còn đang làm việc trong ruộng, nhìn thấy hắn đến động tác liền dừng lại, Tưởng Chấn cười cười với y, chui vào rừng cây bên cạnh.

Không bao lâu, Triệu Kim Ca cũng đã tiến vào.

"Có chuyện?" Triệu Kim Ca xiết chặt cuốc trên tay, có chút không dám nhìn tới Tưởng Chấn, mấy ngày nay buổi tối y cùng Tưởng Chấn phi thường thân mật, ngược lại khiến y thời điểm ban ngày chỉ cần nhìn thấy Tưởng Chấn, liền cảm thấy ngượng ngùng.

Huống chi... Bọn họ đứng trong rừng nhỏ này, nếu bị ai biết chắc chắn sẽ bị khinh thường, là chuyện không thể làm.

"Ta hôm nay lên thị trấn mua đồ, mang về lễ vật cho ngươi." Tưởng Chấn nói.

Lễ vật? Triệu Kim Ca ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Chấn, có chút kinh hỉ, lại có chút không biết làm sao.

Trong thôn sau khi nam nhân coi trọng nữ nhân hoặc song nhi nào, đều sẽ đến thị trấn mua chút lễ vật đưa cho người mình thích, nếu song nhi hoặc nữ nhân kia nhận, liền có thể bắt đầu tìm bà mối đi cầu hôn.

Đương nhiên, cũng có giống như Hà Thu Sinh, lễ vật cứ nhận nhưng cũng sẽ không cùng ai đàm hôn sự.

Tưởng Chấn trước đó hôn y, nghĩ đến cũng sẽ thích y, đây là... Đến thị trấn mua lễ vật?

Y từng nhìn thấy song nhi hoặc nữ nhân trong thôn nhận được son phấn trâm cài hoặc khăn tay mà nam nhân ái mộ bọn họ đưa cho, Tưởng Chấn cũng muốn đưa những thứ đó cho y?

Y bộ dạng xấu, sửa xoạn giống nam tử thì còn tốt nhưng nếu như dùng son phấn, dùng trâm quấn tóc giống những song nhi khác, nhìn ngược lại chẳng ra cái gì cả, rất là xấu xí...

Nếu Tưởng Chấn đưa đồ cho y phát hiện điểm này, có phải rất thất vọng hay không?

Bản thân Triệu Kim Ca cũng không thích những thứ đó, nhưng lúc này, lại cân nhắc nếu Tưởng Chấn đưa thì phải dùng như thế nào.

Triệu Kim Ca cúi đầu không nói lời nào, mà Tưởng Chấn hoàn toàn liền không biết suy nghĩ của y, chỉ đem một cái giỏ trúc cho y: "Cho ngươi, ngươi tìm một lý do cầm về nhà đi."

Trong giỏ trúc phát ra một ít động tĩnh, rõ ràng bên trong đang chứa vật sống... Triệu Kim Ca nhận lấy giỏ trúc vừa nhìn vào trong liền thấy bên trong chứa năm con vịt con lông xù xù.

Trong lúc nhất thời, Triệu Kim Ca cũng không biết mình nên may mắn hay nên buồn bực.

Tưởng Chấn lúc này lại nói: "Vịt con ăn chút giun đất ốc nước ngọt gì đó liền có thể lớn lên, không cần uy lương thực, rất thích hợp cho ngươi dưỡng, nuôi lớn liền có thể ăn trứng ăn thịt."

Tưởng Chấn tặng lễ vật vẫn nên thực dụng chút đi, nghĩ tới nghĩ lui liền chọn năm con vịt con.

Ở thôn Hà Tây sông nước nhiều như vậy, nuôi vịt đỡ tiêu tiền nhiều hơn so với nuôi gà, bởi vì vịt có thể không ăn lương thực, còn sẽ biêt tự mình tìm ốc nước ngọt gì đó ở trong mương mà ăn.

Bất quá, so sánh ra mọi người vẫn thích nuôi gà hơn. Vịt nuôi thả sinh trứng mang theo mùi tanh thản nhiên không bằng trứng gà ăn ngon không nói, vịt đẻ trứng cũng không nhiều bằng gà, chúng nó thậm chí còn thường đẻ trứng bên ngoài.

Không nói những thứ đó, cho dù thịt vịt cũng sẽ không có nhiều bằng gà —— bên này con vịt thật có chút nhỏ.

Nhưng dù vậy, trong nhà có thể nuôi chút gà vịt, kia cũng là tượng trưng cho cuộc sống khá giả, liền nói Triệu gia, bọn họ trước kia ngay cả muốn nuôi gà vịt, cũng không có người không có lương thực mà nuôi.

"Mẹ ta thân thể không tốt..." Triệu Kim Ca nói.

"Ngươi làm cái hàng rào đem vịt nhốt lại không để chúng nó chạy bậy là được, nuôi cũng không phí lực, về phần ăn, về sau ta bắt được tôm nhỏ cá nhỏ liền lấy đến cho ngươi." Tưởng Chấn nói. Hắn đưa vịt con cho Triệu Kim Ca, kỳ thật còn có một nguyên nhân, chính là muốn tìm chút việc làm cho mẹ vợ của mình.

Nghe nói mẹ vợ của hắn thân thể không tốt, nhưng hắn nhìn kỳ thật cũng không quá kém, chỉ là Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý đều ở bên ngoài làm việc, bà một người ở trong nhà nghĩ đông nghĩ tây lại rất ít đi ra ngoài, còn ăn kém, thân mình liền kém.

Để bà nuôi vịt đi qua đi lại nhiều, tuyệt đối sẽ có lợi.

"Không cần, ta cũng có thể tự mình đi bắt." Triệu Kim Ca vội vàng nói, cân nhắc một hồi, liền cảm thấy nuôi vịt xác thực không tệ: "Đợi bọn nó trưởng thành, chúng ta liền chia ra ăn." Vịt con này là do Tưởng Chấn mua đến, nuôi lớn cũng nên có một phần của Tưởng Chấn.

"Được a." Tưởng Chấn đáp ứng, vịt lớn lên dự tính cũng phải ba tháng, đến thời điểm đó hắn cũng không đến mức còn phải cùng Triệu Kim Ca yêu đương vụиɠ ŧяộʍ giống như hiện tại đi.

Đem vịt cho Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền trở về, nhìn bóng dáng Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca có chút thất lạc.

Tưởng Chấn không đưa cho y son phấn trâm cài này đó, đến cùng vẫn là do y rất xấu đi?

Nhưng khi ánh mắt dừng ở trên mấy con vịt con kia, Triệu Kim Ca lại lộ ra nụ cười, y cùng Tưởng Chấn vốn là vì thích hợp mới tính toán cùng sống với bên nhau, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Son phấn cái gì, nào có thực dụng bằng vịt?

Sau khi nhận được năm con vịt con mao nhung nhung, Triệu Kim Ca càng sung túc làm việc, khi xới đất nhìn thấy giun đất thời gì đó, cũng sẽ thuận tay giữ lại.

Vịt thích những thứ đó.

Buổi tối xong việc, Triệu Kim Ca tâm tình rất tốt mang vịt con hư đivề nhà, sau đó liền nhìn thấy Tưởng Chấn đang ngồi ở ven đường, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia, phảng phất như muốn đem quần áo y cởi sạch.

Cúi đầu, cước bộ y theo bản năng nhanh hơn, mãi cho đến khi vào nhà mình, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, tim đập cũng chậm rãi vững vàng lại.

"Kim ca nhi, ngươi đã về." Triệu Lưu thị đón chào.

"Ân." Triệu Kim Ca gật gật đầu, đem trên tay giỏ trúc đưa cho Triệu Lưu thị, không đợi Triệu Lưu thị hỏi, liền nói: "Mẹ, có người chọn gà vịt con đến bán, ta liền mua năm con vịt con, ngươi nuôi đi."

Trên tay Triệu Kim Ca cũng có chút tiền, Triệu Lưu thị cũng không hoài nghi lời Triệu Kim Ca nói, bà đem vịt con nhận lấy, rất là cao hứng: "Ta đã sớm muốn nuôi chút thứ, chính là..." Nhà bà không có tiền nhiều, gà vịt con mười văn tiền một con, muốn lấy ra cũng không dễ dàng, vì trong nhà không có lương thực, cũng sợ đem mấy thứ này nuôi chết...

Hơn nữa, Triệu Phú Quý cứ cảm thấy thân thể bà không tốt, liền không bằng lòng để bà làm việc.

Triệu Lưu thị sờ sờ mấy con vịt con, đem giun đất Triệu Kim Ca ném ở trong giỏ lấy ra dùng kéo cắt thành đoạn nhỏ cho chúng nó ăn, trên mặt lộ ra tươi cười.

Chỉ là nụ cười của bà rất nhanh liền biến mất.

"Kim ca nhi, Tưởng Chấn kia cứ hung ác nhìn chằm chằm nhà chúng ta, trước đó còn gắt gao nhìn chằm chằm ngươi, này..." hôm nay khi Triệu Lưu thị đi ra ngoài hái rau phát hiện Tưởng Chấn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm mình liền bị dọa sợ, vừa rồi lại nhìn thấy Tưởng Chấn ở ven đường nhìn chằm chằm nhi tử của mình...

Nhà bọn họ đơn chiết cũng không ai giúp đỡ, Tưởng Chấn kia nếu có tâm tư xấu gì, bọn họ cũng không làm gì được?

Triệu Kim Ca: "..."

Chương 30. Người đánh cá khóc

"Mẹ, Tưởng lão đại không phải là người xấu." Triệu Kim Ca nhịn không được nói.

"Kim ca nhi, ngươi bởi không nhìn thấy, ngay cả quan gia hắn đều dám vừa đánh vừa mắng." Triệu Lưu thị nói, Tưởng lão đại kia, tuyệt đối là người cả gan làm loạn nhất bà đời này gặp được.

"Đó là bởi vì người ta muốn bắt hắn." Triệu Kim Ca nói: "Hắn trước đó nháo lợi hại như vậy, cuối cùng không phải cũng không làm gì người ta sao?" Trước đó xem Tưởng Chấn đánh người, hắn cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng sau đó ngẫm lại, Tưởng Chấn kỳ thật cũng không làm gì người Tưởng gia chỉ muốn lương thực muốn bạc...

Hắn trước kia sống ở Tưởng gia, nhưng sống còn khổ hơn so với y làm công dài hạn cho người ta, những người làm công dài hạn như bọn họ, chủ nhà cho dù keo kiệt chút nhưng nên trả cũng sẽ trả cho bọn họ, y nếu không phải phải nuôi cả nhà, khẳng định có thể mỗi ngày ăn no bụng, Tưởng Chấn thì sao? Hắn bao giờ được ăn no qua? Thời điểm này mùa những người làm công dài hạn như bọn họ cũng có thể ăn cơm thoải mái thậm chí ăn chút thịt cá, y lại cứ nhìn thấy Tưởng lão đại đói thảm cắn măng ây hoặc củ cải dưa chuột mọc trong đất mà ăn.

Triệu Lưu thị vừa nghĩ thấy cũng phải, Tưởng lão thái kia tuy rằng khóc thiên thưởng địa vài ngày mỗi ngày kêu khổ, nhưng kỳ thật cũng chỉ tốn một chút bạc mà thôi, trước đó xài bạc cho Tưởng Thành Tường thành thân còn nhiều hơn cũng không thấy bà đau lòng.

Bất quá Tưởng Chấn đến cùng vẫn khiến người ta thấy sợ hãi..."Không quản thế nào, chúng ta vẫn nên xa hắn một chút, Kim ca nhi ngươi đánh không lại hắn."

Triệu Kim Ca dở miệng, không quá biết ăn nói, đến lúc này chỉ có thể trầm mặc.

Y kỳ thật có lòng đem chuyện của mình cùng Tưởng Chấn nói cho mẹ, nhưng sợ mẹ sẽ sinh khí, cũng liền không dám nói —— y như vậy buổi tối đi gặp mặt Tưởng Chấn là không đúng, thậm chí có chút không biết xấu hổ.

Triệu Kim Ca cảm thấy buổi tối cùng người hẹn hò không đúng, nhưng buổi tối hôm nay, y cuối cùng cũng vẫn đi đến chỗ Tưởng Chấn, sau đó, hắn liền nhìn thấy Tưởng Chấn đốt chậu than cùng ngọn nến, đang cầm vải dệt cùng quần áo cũ nghiên cứu.

"Ngươi muốn làm quần áo?" Triệu Kim Ca hỏi.

"Là tính toán làm vài bộ quần áo, ngươi biết không? Dạy ta đi?" Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca, hắn xem qua quần áo Tưởng Thành Tường, đường kim chỉ cũng không quá tinh mịn, hắn hoàn toàn có thể làm, chính là khi cắt phải cẩn thận một chút.

"Ta làm cho ngươi." Triệu Kim Ca thốt ra. Y lớn như vậy chưa từng thấy qua nam nhân làm quần áo, cho dù quang côn trong nhà không có mẹ, cũng sẽ bắt mấy con cá nhờ lão thái thái trong thôn giúp làm quần áo.

Mà Tưởng Chấn... Trừ mình chỉ sợ sẽ không có ai nguyện ý giúp hắn.

"Ngươi dạy ta là được, dù sao mấy ngày nay ta cũng rất rảnh." Tưởng Chấn nói, đừng thấy hắn trước đó đánh người rất lợi hại, kỳ thật thân thể này hoàn toàn chưa dưỡng tốt.

Tưởng lão đại trước kia vẫn đều ở làm lụng vất vả, hắn hiện tại nếu không chú ý một chút, chỉ sợ đời này chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi liền phải mất mạng.

Cho nên, tuy rằng muốn đi kiếm tiền, nhưng Tưởng Chấn vẫn quyết định hoãn lại nửa tháng, thuận tiện ngẫm lại mình có thể làm được cái gì.

Triệu Kim Ca biết làm quần áo, bất quá y đã thật lâu chưa chạm qua kim chỉ, cho nên nhiều ít có chút không thuần thục.

Bất quá, y tốt xấu gì cũng biết dạy cắt Tưởng Chấn như thế nào, lại giúp cắt ra mấy khúc vải, lúc sắp đi, còn nói: "Tưởng Chấn, ta giúp ngươi làm một bộ? Ta ở trong phòng của mình làm, người khác sẽ không biết."

Tưởng Chấn là sợ cha mẹ Triệu Kim Ca phát hiện, mới không dám để Triệu Kim Ca làm, nhưng nói thật, hắn thật sự có chút xuyên Triệu Kim Ca làm quần áo...

"Ngươi giúp ta làm quần đi." Tưởng Chấn nói, quần sau khi cắt xong rồi may so với áo ít hơn nhiều, cũng dễ may hơn, làm cũng nhanh hơn.

Triệu Kim Ca nghe vậy tay lại run lên, làm quần... Quần...

Cắn răng một cái, Triệu Kim Ca đến cùng vẫn lấy vải đi, mà chờ y đi rồi Tưởng Chấn liền nhịn không được bật cười.

Hắn rất thích nhìn bộ dáng Triệu Kim Ca thẹn thùng, thậm chí đều có phản ứng.

Sau khi giải quyết chuyện phiền lòng ở Tưởng gia, Tưởng lão đại lại từ trong thân này thể rời đi, hắn liền có chút nhịn không được, hận không thể lập tức đem Triệu Kim Ca kéo lên giường mới tốt...

Đêm nay, Tưởng Chấn tự mình động thủ giải quyết vấn đề sinh lý của mình một lần, lại thở dài ——năng lực phương diện nào đó của thân thể này cùng thân thể ban đầu của hắn quả thực không thể so sánh, tốc độ này cũng quá nhanh...

Bất quá hắn hảo hảo rèn luyện, nghĩ đến cũng có thể có chút đề cao.

Tối nay Tưởng Chấn ngủ vô cùng ngon, sáng sớm ngày hôm sau, hắn làm cho mình chút thức ăn trước rồi sau đó lại ra cửa.

Bây giờ người trong thôn nhìn thấy hắn đều sẽ đi đường vòng, nhưng người ngoài thôn hiển nhiên còn chưa biết uy danh hắn, nếu không, một người gánh hai gánh hàng đến thôn Hà Tây buôn bán sao có thể tiếp đón hắn chứ.

"Vị đại ca này, muốn mua chút nhang nến tiền giấy hay không?" Tưởng Chấn xuyên đến không tệ, khí chất nhìn cũng hoàn toàn bất đồng với nông dân bình thường, người kia tiếp đón cũng liền phi thường nhiệt tình.

"Hương nến tiền giấy?" Tưởng Chấn khó hiểu nhìn qua.

"Đúng a, này không phải sắp thanh minh sao? Khẳng định mỗi nhà đều phải chuẩn bị một chút!" Người kia nói.

Tưởng Chấn tính tính thời gian, mới phát hiện ngày mai thế nhưng chính là thanh minh.

Hắn ở thế giới này tạm thời một thân một mình, hoàn toàn không có cái gì cần tế bái, cũng không cần dùng những thứ đó... Tưởng Chấn đang muốn rời đi, đột nhiên lại nhớ đến cái gì, cuối cùng lấy hai mươi văn tiền mua một ít tiền giấy.

Về nhà một chuyến sau khi đem nhang nến tiền giấy để vào trong nhà, Tưởng Chấn mới mang theo cái giỏ trúc lại xuất môn lần nữa, sau đó nơi nơi tìm kiếm cá nhỏ tôm nhỏ, thời điểm đi ngang qua chiếc thuyền đánh cá neo ở bờ sông kia, hắn còn cùng nam nhân đang bận việc ở trên thuyền kia chào hỏi.

Ngày hôm sau chính là thanh minh.

Tưởng Chấn sáng hôm nay dậy sớm, liền phát hiện bên ngoài đổ mưa, hắn vội vàng mặc quần áo, liền đi ra trước nhìn con gà kia của mình.

Nhà tranh kia tuy rằng dột mưa, nhưng cũng không phải chỗ nào cũng bị, con gà kia trốn ở trong một góc không chỉ không bị ướt mưa mà còn đẻ trứng, nhìn tinh thần cũng không tệ, Tưởng Chấn cũng liền không muốn đem nó về nhà mình nữa.

Con gà này chính là sẽ tùy tiện đại tiểu tiện khắp nơi, có một số người vì không để gà lạnh nên đến buổi tối sẽ đem gà nhốt ở trong phòng, hắn lại không quá vui vẻ.

Bất quá mình đã không muốn vậy thì nhà tranh dột mưa này tốt nhất vẫn nên gia cố một chút.

Trời đỗ mưa nên Tưởng Chấn cũng liền không có đi ra bắt cá, buổi sáng hắn dùng để sửa nhà tranh, đến buổi chiều thì làm quần áo.

Hắn cũng không kiên nhẫn tỉ mỉ chậm rãi may vá, thời điểm làm quần áo một đôi tay bay nhanh, ngược lại một buổi chiều liền đem một bộ quần áo làm sắp xong, đương nhiên, quần áo này không chút bất ngờ mà rất xấu.

Bất quá tại nơi bên trên quần áo của rất nhiều người tất cả đều là miếng vá, hắn mặc bộ quần áo như vậy cũng không hơn kém gì.

Mà hôm nay Tưởng Chấn trừ làm việc, còn đi gia cố nhà tranh kia, đem nhang nến tiền giấy mình mua tất cả đều đốt.

Mấy thứ này, hắn là đốt cho Tưởng lão đại.

Tưởng Chấn nguyên bản còn muốn qua thanh minh liền một bên dưỡng thân thể một bên đi chung quanh nhìn xem, cũng tìm cái nghề nghiệp có thể làm, nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Sau thanh minh, thì đổ mưa liền bảy tám ngày thật vất vả ngưng một ngày, cách ngày lại đổ mưa nữa, toàn bộ thế thế giới đều phiếm hơi ẩm.

Tưởng Chấn ở trong nhà ngốc vài ngày, đem việc phải làm trong nhà tất cả đều làm không còn một móng, kết quả mưa vẫn chưa ngừng.

Hắn kỳ thật cũng từng mặc áo tơi ra ngoài, nhưng trời mưa rất khó bắt cá, ở bên ngoài dầm mưa còn hại thân, hắn cũng liền không xuống nước nữa, mà sẽ mỗi ngày dựa vào thịt heo đã muối mà đưa cơm.

Chỉ là Tưởng Chấn có thể ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi nhưng Triệu Kim Ca lại không được, cho dù đổ mưa nhưng việc nên làm y vẫn phải làm.

Trời mưa làm việc nhà nông rất cực nhọc, thường thì qua một ngày Triệu Kim Ca liền đã tinh bì lực tẫn, Tưởng Chấn đau lòng y, buổi tối cũng liền không đem y gọi ra ngoài mà sẽ như trước kia, giữa trưa vụиɠ ŧяộʍ đi đưa cơm cho y.

Ước chừng là vì ăn ngon, trước kia mùa mưa dầm Triệu Kim Ca tổng sẽ gầy đi rất nhiều, năm nay ngược lại sắc mặt hồng nhuận tinh thần vô cùng tốt.

Hôm nay, Tưởng Chấn mặc áo tơi, lại đi ra cửa.

Gần đây mỗi ngày đều đổ mưa, giun trong đất đều sẽ bò ra ngoài, trên đường đất thường sẽ có thể nhìn thấy rất nhiều giun đất đang bò, Tưởng Chấn đi một đường bắt cả một đường, khi đến chỗ Triệu Kim Ca, đã bắt hơn hai mươi con giun đất, cũng đủ cho Triệu Lưu thị chia nhỏ nuôi năm con vịt con ở trong nhà ăn một bữa.

Tưởng Chấn mỗi ngày đều đến đưa cơm, Triệu Kim Ca ban đầu còn rất không được tự nhiên muốn chối từ, đến nay cũng đã học được tiếp nhận, bất quá y mỗi ngày đều cũng sẽ mang cho Tưởng Chấn chút đồ vật, như hiện tại y liền cho Tưởng Chấn một rổ rau dưa các loại, còn có mấy con cá chạch.

"Có bắt được bốn năm con cá chạch, ngươi đặt ở trên giá chưng chưng một chút thì có thể ăn." Triệu Kim Ca nói, đối với chuyện mình ăn thịt heo của Tưởng Chấn nhưng chỉ có thể đưa cá chạch cho Tưởng Chấn này, hơi có chút ngượng ngùng.

"Ân." Tưởng Chấn đáp một tiếng, lại nói: "Ngươi lại đây chút."

"Làm sao?" Triệu Kim Ca đi về phía Tưởng Chấn, sau đó, liền cảm nhận được Tưởng Chấn chòm lại, tìm đúng miệng của mình hôn một cái.

Triệu Kim Ca ngẩn người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Mới đầu khi bị Tưởng Chấn hôn, y chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều không thích hợp, nhưng hiện tại bị Tưởng Chấn hôn nhiều rồi, y đối với chuyện này cũng đã quen luôn rồi.

Tưởng Chấn thích hôn, thì hôn đi... Y lớn lên xấu như vậy Tưởng Chấn còn có thể hôn được, coi như là lợi hại.

Đang nghĩ như vậy, Triệu Kim Ca đột nhiên cảm thấy trên môi của mình có vật trơn trơn lướt qua.

Tưởng Chấn thế nhưng dùng đầu lưỡi liếʍ môi y!

Này... Này...

Tưởng Chấn sẽ không ngại bẩn sao?!

Chưa bao giờ biết còn có phương thức hôn nồng nhiệt này Triệu Kim Ca chỉ bị liếʍ môi một chút thôi đã liền ngốc luôn rồi.

Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dạng này của y, nhịn không được bật cười, sau đó nhấc lên rau dưa Triệu Kim Ca chuẩn bị cho hắn, liền nhanh chóng rời khỏi.

Khi Tưởng Chấn trở về tâm tình vô cùng tốt, nhưng mà hắn mới đi được nửa đường, liền nghe được tiếng khóc cực lực áp chế của nam nhân.

Hôm nay trời mưa không lớn, bất quá là mưa phùn lăm răm mà thôi, nhưng chính tại trong tiếng mưa rơi như vậy, tiếng khóc nam nhân kia hiện ra phá lệ bi thương, thống khổ trong đó cũng bị phóng đại rất nhiều.

Tưởng Chấn căn bản không muốn quản nhàn sự, đột nhiên lại phát hiện tiếng khóc này có chút quen thuộc... Hắn về phía địa phương truyền đến tiếng khóc, liền nhìn thấy ngư dân lúc trước dùng cá đổi con nhím của mình đang ngồi xổm dưới cây nhãn l*иg mà khóc, tất cả quần áo tóc hắn ta đều ướt, lại không hề hay biết.

Ngư dân này Tưởng Chấn có tiếp xúc qua vài lần, là người trầm mặc ít lời, hiện tại nhìn thấy đối phương khóc thương tâm như vậy, hắn ngược lại có chút ngoài ý muốn.

"Ngươi làm sao vậy?" Tưởng Chấn cau mày hỏi.

Ngư dân ngẩng đầu nhìn Tưởng Chấn một cái, lau mặt đứng lên: "Không có cái gì."

"Đến cùng gặp phải chuyện gì?" Tưởng Chấn lại hỏi.

"Ta..." thanh âm nam nhân nghẹn ngào lên: "Vợ của ta, sợ là sắp không xong."