Lâm Li quỳ trên đất, vì kẻ điên mà khẩu giao.
Cậu không phải không làm được cái này bởi vì cậu đã làm cho bạn trai cũ, chịu khổ ghét bỏ làm ẩu đoảng, đối với cậu rất tự ti, sau này cậu lại ‘ tức giận phấn đấu ’. Nói cũng nực cười.
Bây giờ không phải lúc nhớ lại chuyện cũ.
Cậu lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn kẻ điên.
Đối phương lấy ghế dựa ngồi xuống, nhìn cậu đầy mong đợi.
Tâm trạng của kẻ điên thay đổi rất nhanh, anh ta đã miễn cưỡng đồng ý chỉ một giây trước đó, buồn chán và trông giống như một kẻ ngụy tạo. Ngồi một hồi lâu cũng không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng đột nhiên hưng phấn trở lại, ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, như là vừa tìm được cái gì thú vị.
Thấy Lâm Li do dự, anh ta chậm rãi thúc giục, "Nhanh lên."
Lâm Li cắn môi, thấp giọng ừm một câu.
Cậu không dám đặt cược vào việc liệu đối phương có đột nhiên nổi giận trong một giây tiếp theo hay không.
Lâm Li miễn cưỡng quỳ xuống, hai tay khẽ run. Cậu có chút mất sức nhưng đã cải thiện được một chút, tim đập nhanh. Cậu không dám nhìn lên, do dự một chút để cố gắng cởϊ qυầи của tên điên, kết quả cậu đã bị chặn lại ngay khi cậu đưa tay ra.
“Cởi ra có ích lợi gì?” Tên điên lắc lắc ngón trỏ,
“No no no, cứ như vậy liếʍ đi.”
"..."
Lâm Li liếʍ qua quần của anh ta.
Chiếc quần được làm bằng chất liệu mềm, cậu dùng mũi đẩy lên nếp gấp rồi nhắm mắt hôn lên. Cảm giác rất lạ, cách vài lớp vải, nhưng hầu như không thể cảm nhận được hình dạng côn ŧᏂịŧ, một nhóm lớn đang ngủ yên ở đó.
Cậu liếʍ nó một cách khó khăn, cố gắng mở miệng để nhấm nháp nó, chiếc quần chỉ có thể phác thảo qua côn ŧᏂịŧ của gã điên, nhưng nó đều cách mấy lớp vải liền, cậu chỉ có thể dùng sức liếʍ, cuối cùng đem đầu vùi xuống.
Cậu vẫn rất khó khăn, liếʍ một lúc lâu, nước dãi gần như thấm ướt đũng quần khiến nó ướt nhẹp. Rốt cục khóe miệng đều đỏ lên, chua sót mi tâm vừa cứng, hiển nhiên còn xa xuất tinh.
Đang muốn tiếp tục, đột nhiên cái thằng điên kia búng trán nói: "Dừng nào."
Cậu lại bị ngón tay trên trán đẩy ra, nhất thời ngẩn ra, nhưng vẫn là không dám nhìn tên điên, cúi đầu, nghe được kẻ điên thở dài, làm tâm cậu cũng đi lên.
"Ngẩng đầu." Tên điên nói.
Cậu liền ngẩng đầu, rất nghe lời, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng tên điên, nhất thời ánh mắt rơi vào sống mũi thẳng tắp cùng khóe mắt của anh ta, không khỏi động đậy.
Tên điên nói: "Hửm? Chỉ có vậy thôi? Em có nhớ em đã nói gì không? "Em giỏi liếʍ"?"
"..."
Tên điên bóp khuôn mặt cậu không có hứng thú, dùng sức đến mức khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng biến dạng:
"Em thật là vô dụng, thỏ con. Tôi nghĩ tự làm còn tốt hơn em, liếʍ cũng không có chú tâm, nhầm chán chết khϊếp. Em nhìn đi, quần tôi đều bị em làm ướt, tất cả đều là nước miếng của em thôi.”
“ Kỹ thuật kém như vậy còn nói dối hử? Tí nữa tôi ra ngoài phải nói như nào, nói thỏ con liếʍ côn ŧᏂịŧ? Không được, thật mất mặt”
Lâm Li chịu đau, không nói lời nào.
Tên điên không buông tha cho cậu, vươn tay nắm lấy một sợi tóc của cậu kéo mạnh, bất mãn nói:
"Chậc, câm rồi? Cậu nghĩ nên nói cái gì bây giờ? Nói đi, nếu không tôi cắt lưỡi của cậu nấu cho cậu ăn.”
------------
Bà nó, đây là đại biếи ŧɦái được không!
Lâm Li nén giận, thực ra, cậu ước gì mình có thể ngất đi.
Cậu cảm thấy tất cả chỉ là một cơn ác mộng, trên thực tế không thể có chuyện khủng bố như vậy, nhưng không ai có thể coi lời uy hϊếp này như một trò đùa.
Thật muốn nằm xuống nhắm mắt, thoát khỏi tất cả những điều này, mở mắt ra thấy bản thân ở trong phòng, nhưng bây giờ cậu sắp chết đây này! Nếu như vậy thì die mẹ luôn! Cậu cắn mạnh vào lưỡi mình, cảm giác đầu lưỡi rỉ máu, buộc mình phải nói ra.
"……Tôi xin lỗi."
Vẫn còn hơi xấu hổ, cảm thấy bị tát vào mặt, vừa rồi cậu đã nói "Em liếʍ rất giỏi", nhưng làm sao có thể cách qua quần đươc? Nhưng lý do cho điều này là gì? Mơ hồ nhớ tới chính mình chán ghét bạn trai khi ở cùng hắn. Đây có phải là vấn đề của cậu không? Cậu không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cậu thật là hỗn loạn mà!
Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn kẻ tiên, sau đó rũ mắt xuống, thấp giọng nói:
"Xin anh..."
Lâm Li thậm chí còn không biết mình đang cầu xin cái gì.
Sợ hãi và xấu hổ trộn lẫn vào nhau, Lâm Li liếʍ bên môi đỏ mọng, chỉ có thể cố gắng nói tiếp, giọng khô khốc:
"Quần ... cởϊ qυầи là tốt ."
Cậu khẽ run lên trước sự chứng kiến
của tên điên.
Kẻ điên bị hành động của cậu thu hút, đưa tay chạm vào môi cậu, rồi lại bắt đầu chạm vào mặt và tóc cậu. Da mặt rất mịn, chỗ vừa véo hơi sưng, còn da trên người cũng không tồi.
Tay anh ta lần mò vào trong áo sơ mi, cởi hai nút cúc áo, cơ thể cậu càng run đến lợi hại, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi.
Tên điên đột nhiên cười, buông ra:
"Được rồi, được rồi, vì sự đáng yêu của cậu, cho cậu cơ hội , có thể cởϊ qυầи, có thể cởi hết ra cũng được."
Anh ta cười nói thêm, "Đừng dùng tay."
Thậm chí điều đó còn tốt hơn nhiều.
Lâm Li thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, cậu cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm không ổn.
Điên mẹ rồi, cậu đang quỳ trong nhà vệ sinh bẩn thỉu với một cái xác nằm bên cạnh, cậu có thể bị anh ta gϊếŧ chết cậu bất cứ khi nào có khi là đang khẩu giao, cái sự “khoan dung” nhẹ của tên điên , biệt danh kẻ điên này thực sự này rất hợp với cái tên sát thủ biếи ŧɦái, sát nhân, anh ta rất giống trong TV
Nhưng cậu không thể tiếp tiếp tục.
Cắn đứt chiếc cúc, răng cậu di chuyển lên xuống cắn chặt khóa kéo và kéo xuống, mùi vị của chiếc khóa kéo bằng kim loại trong miệng rất lạ. Khi cậu kéo nó xuống, có một tiếng kêu nhỏ nhưng ở trong không gian an tĩnh thì rất rõ ràng.
Cậu lại ngậm kéo quần sang hai bên, rốt cuộc lộ chiếc qυầи ɭóŧ bao bọc côn ŧᏂịŧ bên trong. Côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, qυầи ɭóŧ hơi nhô lên, động tác vén áo lên một chút lộ ra đường cơ bắp tuyệt mỹ mê người của tên điên.
Có thể mơ hồ nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ bụng, dưới bụng xuất hiện một vòng nghiêm trọng nhất, nhưng nó không hề làm hỏng tổng thể một chút nào, trông rất đẹp và gợi cảm.
Tên điên ung dung cho cậu đùa nghịch, hai tay mở đùi anh ta , dáng vẻ tùy ý lựa chọn, để người ta làm bất cứ điều gì họ muốn, với đôi mắt xanh lục sáng rực.
"Nào, bảo bối tiếp tục đi."
Các bước tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Loại trường hợp này là một trong những tưởng tượng mà cậu đã có trước đây, cậu làm điều đó cho người mình thích, có một số chi tiết lãng mạn, nhưng không phải bây giờ, không phải cho một tên điên.
Cậu nhắm mắt lại nghiêng về phía trước, mùi thơm từ nơi đó ập vào mặt, Lâm Li dừng một chút, thu hết dũng khí trực tiếp liếʍ như trong tưởng tượng, liền đem qυầи ɭóŧ căng đến nỗi muốn bật ra. Lâm Li tìm thấy một vết sẹo khác trên đùi, cậu giả vờ như không nhìn thấy nó rồi cúi đầu tiếp tục.
Hơi thở của kẻ điên dần trở nên nặng nề. Lâm Li lùi về phía sau một chút lại nghiêng người tiến vào, bắt đầu từ bên cạnh, cắn mép qυầи ɭóŧ của anh ta kéo ra, côn ŧᏂịŧ từ bên trong bật lên. Cậu dùng đầu lưỡi liếʍ côn ŧᏂịŧ, dầu lưỡi xoay xoay, cẩn thận thu lại hàm răng, há mồm ngậm vào.
"Ưm ……"
Cột thịt kích thước không nhỏ, trong miệng rất vội, liền đυ.ng phải cổ họng, vội vàng ho khan vào cái, liền đút vào. Tiếp tục liếʍ, sử dụng những kỹ năng đã được đào tạo, từ gốc rễ đến hai trứng dái đều không buông tha, liếʍ côn ŧᏂịŧ vang lên tiếng dâʍ ŧᏂủy̠.
Cậu lại hôn lên gốc côn ŧᏂịŧ, dùng răng cẩn thận mài vài lần, tiếp theo là mấy bước máy móc, cậu nuốt xuống nuốt xuống, cho đến khi miệng đau nhức, tê dại, thậm chí không kìm được mà chảy nước miếng. nước bọt.
Lâm Li đột nhiên cảm giác được một bàn tay ấn ở đầu của tên điên, cậu có thể nghe được thở dốc, cả người kẻ điên bắt đầu hưng phấn.
Tên điên ấn đầu cậu nói:
"Tiếp tực, đừng dừng lại."
Cậu chỉ có thể tiếp tục. cậu tiếp tục mυ'ŧ lên xuống, bú một cách điêu luyện cho đến khi kẻ điên hoàn toàn hưng phấn ,bàn tay đặt sau ót ngày càng nặng hơn.
"Ưm!!"
Lâm Li bị đẩy mạnh rất khó chịu, liều mạng lùi về phía sau, nhưng bàn tay kia vẫn luôn đặt ở phía sau, khiến cậu không thể thoát ra, thậm chí còn bị đẩy ra nước mắt, chỉ có thể khẩn cầu bằng hai mắt.
Tên điên cũng không thèm nhìn cậu, chỉ ấn đầu cậu rồi bắt đầu đâm mạnh vào cậu, lúc đầu thì nhẹ nhàng, sau đó càng lúc càng nhanh và dồn dập, cuối cùng cắm thẳng vào cổ họng. Cậu gần như nghẹt thở, ôm lấy kẻ điên không dám buông ra, cuối cùng tên điên bắn vào miệng, ra lệnh cho cậu:
"Nuốt xuống đi."