Diệp Thiên Di chậm rãi đứng lên, hắn như không cảm giác được đau đớn kịch liệt trên người cùng miệng vết thương đầy máu đen, thất tha thất thểu đi lên phía trước vài bước.
Hắn có chút mờ mịt quét một vòng quanh bốn phía, ánh mắt rơi xuống trên thân tang thi xấu xí kia, một đạo lôi quang từ trong lòng bàn tay hắn thoát ra, rơi vào mấy con tang thi, hơn mười con tang thi nhanh chóng bị điện giật thành than cốc.
Hắn vừa tỉnh dậy liền có dị năng cấp 3, tang thi phổ thông vừa mới biến dị căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Sau khi Diệp Thiên Di gϊếŧ sạch tang thi, kinh ngạc nhìn mình chằm chằm miệng vết thương chảy máu đen trên cánh tay, ánh mắt mờ mịt lại trống rỗng —— ta là ai?
À, ta tên Diệp Thiên Di…
Ta muốn làm cái gì?
Ta muốn đi tìm… tìm Tiểu Diệp Tử…
Miễn cưỡng từ trong đầu tìm được một chút ký ức mờ mịt, Diệp Thiên Di ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất thật lớn trên lầu hai, hắn cảm giác được bên trong có một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ, khí tức kia rất quen thuộc… Tiểu Diệp Tử…
Hắn muốn nhảy lên trên lầu, nhưng tứ chi cứng ngắc, hoàn toàn không làm được động tác yêu cầu cao độ như vậy.
Diệp Thiên Di thử mấy lần, liền buông tha, hắn đứng trên mặt đất bồi hồi , dùng tốc độ suy nghĩ đã trở nên chậm hơn rất nhiều kia của hắn tự hỏi làm sao có thể nhảy lên.
Nhưng hắn còn chưa suy nghĩ ra phương pháp, cửa sổ sát đất trên lầu gắt gao đóng chặt liền rầm rầm vang lên, những mảnh thuỷ tinh cũng theo đó bị nứt vỡ rơi xuống đất, một đoàn tiểu mao cầu màu trắng nhảy xuống cùng với bột phấn thuỷ tinh.
Cơ hồ là ngay lập tức, Diệp Thiên Di liền nhận ra đoàn bạch mao này chính là Tiểu Diệp Tử của hắn, theo bản năng vươn tay tiếp được Tiểu Diệp Tử.
Sau khi Tiểu Diệp Tử bổ nhào vào trong ngực chủ nhân, ghé sát vào dùng sức ngửi ngửi, sau đó trong ánh mắt màu xanh ngọc xinh đẹp hiện lên một đạo kinh hoảng, nó bắt lấy cánh tay bị thương của Diệp Thiên Di, nhìn miệng vết thương dữ tợn còn đọng lại máu đen trên làn da tái nhợt, vươn đầu lưỡi muốn liếʍ, lại bị Diệp Thiên Di kéo lại.
Do lúc Diệp Thiên Di thức tỉnh dị năng bị tang thi cắn trúng, nên tuy rằng hắn thức tỉnh dị năng, nhưng lại biến dị thành tang thi.
Nhưng vì tinh thần lực hắn cường đại, lại do lúc thức tỉnh dị năng vẫn có vài phần năng lực chống cự với bệnh độc tang thi, nên hắn vẫn còn bảo lưu lại được vài phần thần trí, vẫn còn nhớ rõ tên của hắn, nhớ rõ Tiểu Diệp Tử… Hơn nữa hắn cũng biết là máu đen trên người hắn có độc, vậy nên hắn theo bản năng ngăn lại Tiểu Diệp Tử muốn giúp hắn liếʍ miệng vết thương.
Tiểu Diệp Tử bị giữ chặt cái đuôi kỳ quái ngẩng đầu nhìn chủ nhân không còn ấm áp nữa của mình, nhẹ nhàng meo một tiếng.
Diệp Thiên Di há miệng thở dốc, lại chỉ từ trong cổ họng phát ra thanh âm gầm nhẹ hiển hách, một âm đầy đủ cũng không nói được.
Ánh mắt hắn tuy rằng màu đỏ giống những tang thi khác nhưng màu sắc thuần túy, trong ánh mắt hiện lên một tia uể oải, hắn biết rõ mình nên nói như thế nào, lại như thế nào cũng nói không được, loại cảm giác này có chút sốt ruột.
Tiểu Diệp Tử tựa hồ cảm giác được tâm tình uể oải của hắn, “Meo meo meo” vài tiếng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay cái của hắn.
Động tác này trước kia Tiểu Diệp Tử thường xuyên làm, Diệp Thiên Di mất đi hơn phân nửa ký ức mờ mịt trừng mắt nhìn, sau đó trong đầu chợt lóe qua vài đoạn ngắn, theo bản năng giống như trước vươn tay cong cong cằm Tiểu Diệp Tử.
Con mèo nhỏ bị cong cằm, thoải mái đến ánh mắt màu xanh ngọc đều mị lên.
Cong trong chốc lát Diệp Thiên Di đột nhiên nhớ tới, móng vuốt hắn hình như trở nên sắc bén hơn, có thể làm bị thương Tiểu Diệp Tử hay không?
Hắn xách nách Tiểu Diệp Tử lên, trừng ánh mắt màu đỏ nhìn cằm Tiểu Diệp Tử.
Tuy rằng dùng tầm mắt tang thi nhìn sẽ bị bịt kín một tầng hồng vụ, hơn nữa đồ vật trong tầm mắt chỉ có hai màu đen trắng, thật giống như đứng trước một màn hình TV đen trắng bịt kín hồng sa, nhưng thị lực tang thi so với nhân loại tốt hơn nhiều.
Diệp Thiên Di ngay cả lông trên cằm Tiểu Diệp Tử cũng thấy rõ ràng, một chút thương thế cũng không có, bị hắn dùng móng vuốt sắc nhọn cong nửa ngày, ngay cả lông cũng đều không rụng.
Diệp Thiên Di sau khi biến thành tang thi tốc độ tự hỏi rõ ràng giảm xuống không ít, thấy Tiểu Diệp Tử không bị thương, cũng không nghĩ nhiều tại sao Tiểu Diệp Tử lại không bị thương, ôm đoàn tiểu bạch mao trong ngực liền đi ra bên ngoài.
Hắn ngửi thấy được hương vị dồ ăn thơm ngào ngạt, ngay tại bên ngoài, đồ ăn đi rất nhanh, nếu như hắn không nhanh đi ra ngoài, liền không đuổi kịp.
Tuy rằng hắn cảm giác được Tiểu Diệp Tử trong ngực càng thêm mỹ vị, nhưng hắn vẫn kiềm chế suy nghĩ đói khát không ăn luôn Tiểu Diệp Tử, về phần tại sao… Hắn cũng không biết, hắn chỉ nhớ rõ hắn tên Diệp Thiên Di, hắn còn nhớ rõ hắn có một Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử rất trọng yếu… Cho nên hắn không thể ăn Tiểu Diệp Tử.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Biệt thự Diệp gia nằm trong một cái tiểu khu, hộ gia đình nơi này đều là những nhân sĩ thượng lưu có tiền có địa vị, nơi ở của bọn họ đều là biệt thự như Diệp gia, khoảng cách hai bên không tính gần, cho nên người trong tiểu khu cũng không nhiều lắm.
Đại bộ phận nhân loại biến dị thành tang thi, trừ bỏ những tang thi bị nhốt ở bên trong phòng không ra được, tang thi có thể tự do hoạt động cơ bản đều bị động tĩnh Diệp Thiên Di thức tỉnh dị năng hấp dẫn đi qua.
Dị năng giả càng cường đại thức tỉnh lực hấp dẫn đối với tang thi càng lớn, tang thi bị hấp dẫn tự nhiên cũng càng nhiều.
Mà Diệp Thiên Di dùng dị năng hệ lôi gϊếŧ chết những tang thi đó, có thể nói là một nửa số lượng tang thi có thể tự do hoạt động tại nơi này, còn một nửa tang thi còn lại khoảng cách quá xa, không đợi chúng nó chạy tới, Diệp Thiên Di liền thức tỉnh dị năng hoàn tất biến dị thành tang thi.
Số lượng tang thi giảm xuống, những người lúc trước tránh ở trong nhà không dám ra cũng cố lấy dũng khí bước ra ngoài.
Bọn họ đều là những kẻ có tiền, kẻ có tiền đều rất chú ý dinh dưỡng, ăn cơm cũng tuyệt đối không ăn đồ không tươi mới, cho nên tủ lạnh trong nhà chỉ có nguyên liệu nấu ăn cho một ngày, căn bản không đủ để chống đỡ cho bọn họ trốn trong biệt thự nhiều ngày.
Đói khát làm cho bọn họ không thể không đi ra ngoài.
Diệp Thiên Di đi ra phía sau, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao xa hoa dừng lại trước biệt thự, bên cạnh xe thể thao còn có vài người dọn đồ lên xe.
Tuy rằng biến thành tang thi ký ức bị mất hơn phân nửa, nhưng tính thưởng thức đồ vật của Diệp Thiên Di vẫn còn nhớ rõ, cho nên hắn vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao kia liền nhận ra đó là đồ vật gì, hơn nữa còn biết rõ tốc độ vật kia so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn.
Ánh mắt Diệp Thiên Di rơi xuống trên người mấy món đồ ăn sắp chạy trốn kia, quyết định hiện tại nên động thủ săn bắn, nếu không chờ bọn họ lên xe, liền đuổi không kịp.
Hắn đem Tiểu Diệp Tử ở trong ngực nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, thấp giọng gào thét vài tiếng: ở chỗ này chờ ta trở về!
Nhìn đôi mắt to màu xanh ngọc của Tiểu Diệp Tử hiện lên nghi hoặc, Diệp Thiên Di cũng không biết nhóc có nghe hiểu hay không. Diệp Thiên Di đang vì khác biệt giống loài giao lưu không được mà hao tổn tâm trí, phiền toái không thôi đem một cái móng vuốt tang thi chụp lên Tiểu Diệp Tử, lúc này, một đạo ý niệm tinh thần lực đột nhiên phóng ra nối liền với tinh thần lực của hắn…