“Chị, sao chị lại ở đây?”
Một nữ sinh đáng yêu chạy đến bên cạnh cô, một câu một câu kêu chị, kêu đến lòng Hứa Thanh Hoan nở đầy hoa..
Năm nay Hứa Thanh Hoan 29 tuổi, qua sinh nhật năm sau liền bước sang tuổi 30, liền tính như thế, năm tháng dường như không hề để lại chút dấu vết nào trên mặt cô.
Ngược lại thoạt nhìn trông cô càng trẻ đẹp hơn so với tuổi.
Đúng thật nên gọi là chị.
Hứa Thanh Hoan nở nụ cười, vẻ đẹp của cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong bức tranh cổ xưa.
“Ân, chị tới đây tìm Tư Hàn, em biết hắn ở nơi nào sao?”
“Cậu ấy ở trong kho thể dục .” Vừa nói nữ sinh vừa chỉ vào vị trí nhà kho. Hứa Thanh Hoan vỗ vỗ đầu cô gái, cười nói: “Được rồi, cảm ơn em gái.”
Mặt nữ sinh đỏ lên, thiếu chút nữa chìm đắm vào vẻ đẹp của Hứa Thanh Hoan.
Nhan sắc này của Hứa Thanh Hoan a, quả thực nam nữ đều ăn.
Hứa Thanh Hoan đi vào nhà kho, quả nhiên thấy được một thân hình cao lớn đứng ở bên trong, Phó Tư Hàn đưa lưng về phía cô, đang bận rộn thu dọn bóng rổ.
Dường như hắn vừa mới vận động xong, đồng phục học sinh ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ có chút trong suốt, làm lộ ra tấm lưng dày rộng lớn phía sau, mồ hôi từ trên cổ chảy xuống lăn vào trong cổ áo.
Hứa Thanh Hoan sững sờ một chút, thật kỳ quái, như thế nào, cô lại có cảm giác… Đứa con trai này của cô có chút nam tính.
Đúng lúc Phó Tư Hàn vừa vặn thu dọn xong, xoay lại người, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng của Hứa Thanh Hoan, hắn có chút giật mình sau phản ứng lại nhíu mày, “Thanh Hoan, cô sao lại ở đây."
Hứa Thanh Hoan nghe vậy, phục hồi lại tinh thần, hừ lạnh nói, “Còn không phải đứa con bất hiếu nào đó, khuyên như thế nào cũng đều không trở về nhà, không có biện pháp, người mẹ như ta đành phải tự thân tới đây.”
Vừa nói cô vừa đi lên trước, đang định nói tiếp cái gì đấy, bỗng nhiên cảm giác phía sau có một luồng gió lớn thổi tới.
“Phanh.”
Cửa kho hàng bị gió thổi đóng lại.
Hứa Thanh Hoan: “…”
Phó Tư Hàn: “…”
Hứa Thanh Hoan nhớ tới dự báo thời tiết nói mấy ngày hôm nay sẽ có bão, mưa mấy ngày không dứt, cố tình dự báo thời tiết liền đúng, đây là muốn chơi cô phải không.
Hứa Thanh Hoan duỗi tay đẩy cửa, phát hiện không đẩy được chút nào.
“Cửa này khóa đã hỏng từ trước, một khi đóng lại liền không thể mở ra. Đợi mười phút nữa, sẽ có thầy giáo đến mở cửa cho chúng ta.”
Phó Tư Hàn ngồi trên một tấm đệm ở bên cạnh, bực tức thở ra một hơi.
Kho hàng kín mít không kẽ hở, một ô cửa sổ cũng không có, một khi đóng cửa lại, hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối, ai cũng không thể thấy ai.
Hứa Thanh Hoan cảm giác chính mình biến thành người mù, năm ngón tay trong bóng đêm tối sờ soạng, “Tư Hàn, con ở đâu?… Đờ mờ!”
Không biết dưới chân bị vướng vào cái gì, Hứa Thanh Hoan thẳng tắp ngã xuống, đè lên người Phó Tư Hàn.
Một mùi hương bỗng nhiên xông vào mũi Phó Tư Hàn, hắn không khỏi có chút cứng đờ, thân thể Hứa Thanh Hoan càng mềm mại, thơm hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Bùm một tiếng.
Đại não Phó Tư Hàn nổ tung, trở nên trống rỗng.
Hứa Thanh Hoan ngã đến đầu óc choáng, đầu ngón tay đặt trên ngực Phó Tư Hàn, lúc sau cô mới ý thức được, luống cuống tay chân muốn đứng lên, bỗng nhiên một cỗ lực đạo bên hông nắm chặt, không cho cô đứng lên.
“Tư Hàn?”
Hứa Thanh Hoan cảm giác được một tia không thích hợp.
Như, như thế nào cô lại nghe thấy được tiếng hít thở gấp gáp của hắn.
Hứa Thanh Hoan chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó liền nhận ra mình đang nằm trên một tấm đệm, cô một mặt mộng bức, liền tính trong bóng tối, cô dường như vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng chói đáng sợ của Phó Tư Hàn ở phía trên đang chăm chú nhìn cô.
“Em luôn là không hiểu.”
Hai tay Phó Tư Hàn ôm lấy đầu cô, thấp giọng nỉ non, Hứa Thanh Hoan còn không kịp suy nghĩ gì khác, đột nhiên môi cô rơi vào một mảnh ấm áp, hơi thở của chàng trai xông vào mũi cô.
Hứa Thanh Hoan: “!!!!!!!!”
Hai chân cô bị đầu gối Phó Tư Hàn tách ra, qua lớp quần áo nơi riêng tư đã sớm ngạnh lên, cố ý như vô tình chống trước vùиɠ ҡíи của cô
Hứa Thanh Hoan: “?????”
Cứu mạng a a a a a a a!!!