Người đàn bà này xuống tay thật tàn nhẫn.
“Tôi là phụ huynh của học sinh Phó Tư Hàn.” Hứa Thanh Hoan xoa gương mặt đang đau nhói, “Cụ thể xảy ra chuyện gì, tôi đều đã biết.”
Chủ nhiệm lớp sững sờ, hắn cái gì cũng đều chưa nói.
“Cô tới làm gì.”
Phó Tư Hàn trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Hứa Thanh Hoan liếc hắn một cái, “Mẹ là mẹ của con.” Lại đây quản thằng nhóc con của mình.
“Mới không phải.”
Phó Tư Hàn nhỏ giọng nói một câu, khóe môi lại không ức chế được mỉm cười.
""Được thôi, vậy chúng ta nói chuyện. Cô định bồi thường tôi như thế nào” Bà Trương đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Phó Tư Hàn, trực tiếp muốn Hứa Thanh Hoan bồi tiền thuốc men.
“Đương nhiên tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường cho cậu bé. Nhưng trước khi bồi thường, tôi hy vọng bà cùng con trai bà nói xin lỗi với Tư Hàn nhà tôi, bởi vì cậu bé nhà bà nói xấu con trai tôi, đem chuyện thương tâm của người khác ra để nhục mạ là điều sai trái đúng không bà Trương?”
Bản thân Hứa Thanh Hoan lớn lên xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đuôi mắt như mang theo ý cười, chẳng qua bây giờ đôi mắt hạnh lại mang theo ánh sáng lạnh lẽo, rõ ràng cô đang rất tức giận.
“Uy, rõ ràng là con của cô ra tay trước. Con trai nhà tôi ngoan ngoãn như vậy sao có thể gây ra chuyện được?”
Bà Trương đem con của mình giấu ra đằng sau.
“Bà không xin lỗi, tôi cũng sẽ không bồi thường.” Hứa Thanh Hoan khoanh tay trước ngực.
Bà Trương tức đến hộc máu, duỗi tay muốn đẩy Hứa Thanh Hoan, tay lại bị Phó Tư Hàn nắm lấy.
“Không được động tay động chân.”
Đừng nhìn Phó Tư Hàn thân hình gầy gò ốm yếu, trên thực tế sức lực lớn hơn ai khác, nắm đến khi bà Trương đau đớn giãy giụa, kêu la muốn rút tay về.
Hứa Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh, đứa con trai này lại biết bảo vệ cô!
Ô ô ô, quả nhiên không uổng cô ngày đêm thương hắn!
Ánh mắt nóng rực của Hứa Thanh Hoan nhìn về phía Phó Tư Hàn, gò má hắn có chút phiếm hồng, mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Tôi, tôi chỉ là không quen nhìn bà ta như vậy mà thôi, cô đừng hiểu lầm.”
“Tốt, thật tốt, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Được, bà báo đi.”
Hứa Thanh Hoan không chút dao động, “Hoặc là cảnh sát sẽ vào lớp hỏi một chút để biết xem ai là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước”
“Nói hươu nói vượn, cô có chứng cứ gì?”
Đương nhiên là có a.
Hứa Thanh Hoan cười cười, cô đến muộn vậy sỡ dĩ chính là đi tìm nữ chính. Nếu bây giờ cô xuất hiện ở đây rất có thể phá đi cơ hội nam chính được gặp nữ chính.
Nhưng mà, cô có thể tự tìm nữ chính đến đây mà.
Người là phải biết tự tìm cơ hội nha.
“Tôi có thể làm chứng, Trương Hiểu Minh nói xấu mắng chửi Phó Tư Hàn, sau đó ra tay đánh cậu ấy. Phó Tư Hàn cậu ấy chỉ là ra tay để tự vệ thôi."
Diệp Tố Tố xuất hiện trước mắt mọi người, không chỉ có như thế, cô còn mang đến vài bạn trong lóp để cùng nhau làm chứng. Trương Hiểu Minh là người bị ghét nhất trường, chuyên bắt nạt các bạn học nữ, lại dã man tùy hứng hơn nữa trông lại rất xấu, vì thế không có bạn nào thích hắn cả.
Ngược lại, Phó Tư Hàn tuy rằng ở trong trường ít nói chuyện, nhưng không có gây chuyện, còn hay giúp đỡ các bạn học khác.
Quan trọng nhất vẫn là hắn trông rất đẹp trai.
Nói xong, Diệp Tố Tố quay sang liếc Phó Tư Hàn một cái, cô còn bé chưa biết yêu là gì, chỉ cảm thấy hắn rất đẹp trai.
“Một người đứng ra tố cáo hắn, chúng ta còn có thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại rất nhiều người ở đây đều nói con trai cô ra tay trước, cô còn gì để nói sao?” Hứa Thanh Hoan vui vẻ nói.
Đương nhiên là không còn lời nào để nói.
Bà Trương biết Diệp Tố Tố là con gái của hiệu trưởng, không thể đắc tội. Bà tốn rất nhiều công sức mới có thể cho con trai vào học tại ngôi trường trọng điểm này, không muốn nhanh như thế đã phá hủy đi tiền đồ của hắn.
Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết tốt.
Hứa Thanh Hoan xoa đầu Phó Tư Hàn, nói cảm ơn với Diệp Tố Tố, cùng hắn về nhà.
“Con trai à, về sau có chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh.”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy mình thật giống như người mẹ già, cùng Phó Tư Hàn nói đạo lý cuộc sống, “Người khác nếu là kɧıêυ ҡɧí©ɧ con, con phải bất động thanh sắc không để lộ sơ hở nào trả thù lại, như vậy người khác cũng không thể nắm được nhược điểm của con, sẽ không có biện pháp chống đỡ.”
Hệ thống: “Ngươi đây là đang giáo dục cái gì!.”
Hứa Thanh Hoan làm lơ hệ thống phun tào trong đầu, đeo lên tạp dề, “Tối nay mẹ sẽ làm chút canh cá cho con, bồi bổ tâm lý .”Cô nói lâu như vậy cũng không nhận được đáp lời của người phía sau, liền quay đầu lại, chỉ thấy Phó Tư Hàn cầm một lọ thuốc, ánh mắt quái dị.Phó Tư Hàn: “Đây là cái gì.”
Hứa Thanh Hoan: “À, đó là vi-ta-min c.”
Phó Tư Hàn nghi ngờ Hứa Thanh Hoan coi hắn là tên ngốc: ""Ở trên đây có ghi là thuốc có thành phần kháng vi-ta-min C”
Hứa Thanh Hoan thấy không thể giấu giếm nổi nữa, cô than nhẹ một tiếng, dù sao cũng muốn giải thích, bây giờ là thời điểm thích hợp. Hứa Thanh Hoan cởi xuống tạp dề, ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc: “Tư Hàn, có một số việc mẹ cần nói rõ ràng với con.”
“Ân.”
“Sự thật là mẹ vẫn luôn giấu con về chuyện mẹ mắc bệnh. Lần trước sở dĩ mẹ đánh con, là do mẹ không có biện pháp nào khống chế bệnh tình, sau đó mẹ tỉnh ngộ, không thể cứ để chuyện này tiếp tục đi xuống. Cho nên mẹ mới đi đến bệnh viện tâm lý khám bệnh, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh của chính mình, nuôi con lớn lên. Ngay từ đầu mẹ giấu giếm bệnh tình là mẹ không đúng, mang đến cho con nhiều tổn thương. Bây giờ mẹ muốn đền bù tất cả cho con, vô luận con có yêu cầu gì mẹ cũng đều đáp ứng.”
Phó Tư Hàn trầm mặc một lúc lâu, xoay người trở về phòng.
Hứa Thanh Hoan bất an đợi một lúc, rốt cuộc chờ được nhắc nhở của hệ thống.
【 Nam chính tiêu trừ hoài nghi với cô, nguy cơ được giải trừ. 】
Thật tốt quá!
Hứa Thanh Hoan gần như muốn gục xuống đất gào khóc.
Hệ thống: “Mạng nhỏ của cô đã được bảo vệ.”
Hứa Thanh Hoan: “Ta như thế nào cảm giác ngươi giống như đang tiếc hận.”
Hệ thống phủ nhận ngay lập tức: “Không có, không có khả năng, như thế nào đâu, cô đừng nói bừa.”
Nháy mắt, thời gian trôi qua thật nhanh.
Phó Tư Hàn đã là học sinh cấp ba, sắp lên đại học, thân thể đã cao đến 182, đúng là như lời Hứa Thanh Hoan đã nói, tốc độ trưởng thành của hắn không khác gì yêu quái, tuy rằng tính cách vẫn là ít nói, không thích nói chuyện, nhưng so trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại hắn đã có thể sống chung một cách hòa bình với Hứa Thanh Hoan.
Hứa Thanh Hoan đếm ngón tay, còn có nửa năm, nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc. Ngày đầu tiên Phó Tư Hàn trở thành sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà cứu ông nội nữ chính một mạng.
Ông ấy một phần vì muốn trả ơn, lại cũng rất thưởng thức Phó Tư Hàn nên đưa hắn về nhà làm quản gia, có thể vừa học vừa làm. Lúc ấy Hứa Thanh Hoan bệnh tình đã trở nên nguy kịch, một buổi tối trước khi Phó Tư Hàn chuyển đến ở nhà ông nội nữ chính, cô đem Phó Tư Hàn nhận lầm thành chồng của mình, cưỡng chế.... Thượng hắn!.
Hứa Thanh Hoan: “…”
Ai da đờ mờ, cô đều đã quên còn có tình tiết phát rồ này.
Bất quá còn tốt, trải qua mấy năm nay Hứa Thanh Hoan tích cực phối hợp trị liệu, hiện tại bệnh tình của cô cũng ổn định rất nhiều, không giống năm đó đem thuốc như đường liên tục uống.
Cho nên… Hẳn là… Sẽ không phát sinh loại sự tình này.