Hứa Thanh Hoan đã không nghĩ đi tiếp con đường ôn nhu nữa, đối với Phó Tư Hàn mà nói, cách này sẽ chỉ làm hắn tăng thêm cảnh giác. Đừng nhìn đứa nhỏ này ngày thường bủn xỉn không cho cô chút phản ứng nào, trên thực tế lòng tự trọng của hắn so với ai khác đều cao.
Hứa Thanh Hoan tính toán xuống tay từ điểm này.
Lại là một buổi tối Phó Tư Hàn không chịu ăn cơm.
Hứa Thanh Hoan thái độ khác thường, cô bình tĩnh nghiêm túc nói với Phó Tư Hàn đang chuẩn bị vào phòng: “Phó Tư Hàn, con hiện tại ngồi xuống cho mẹ.”
Đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này gọi cả họ lẫn tên của hắn.
Liên tục một tháng cũng chưa để ý đến người phụ nữ này, lần này hắn lại khó có thể được mà chú ý đến, nhấc mắt lên xem cô, nhưng không quá vài giây, hắn vẫn mặc kệ, tiếp tục đi vào phòng.
Hứa Thanh Hoan: Ngươi, cái nhãi ranh này!.
Hứa Thanh Hoan kiềm chế bản thân, kéo Phó Tư Hàn trở về, mạnh mẽ ấn hắn trên ghế, bắt đầu biểu diễn.
“Tư Hàn, mẹ đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của con, con hiện tại cao 150, mà nam sinh mười ba tuổi bình thường đều cao trên dưới 157~160, con biết việc này có ý nghĩa cái gì không?”
Hứa Thanh Hoan lòng đầy chờ mong, Phó Tư Hàn thành tích ưu tú, mỗi năm đều đứng nhất toàn khối, ngữ văn càng là nhiều lần đạt được thành tích tuyệt đối. Hắn khẳng định hiểu được ý tứ trong lời cô nói.
Chỉ thấy sắc mặt Phó Tư Hàn thay đổi, “Cô lại lẻn vào phòng tôi!” Tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ kia vẫn luôn đặt trong phòng hắn.
Hứa Thanh Hoan: “…” Từ từ, đây là trọng điểm sao?
Tuy rằng là cô trộm vào thật…
“Con cao có 150 a! Con trai! Con có biết hay không 150 nghĩa là sao không, nghĩa là con có khả năng vĩnh viễn đều không thể cao thêm, vĩnh viễn đều bộ dáng lùn tịt như thế này.”
Phó Tư Hàn thờ ơ, “Kia lại như thế nào.”
Hứa Thanh Hoan cảm giác một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, nói chuyện với hắn làm sao lại mệt tâm như thế này. Còn không có nhận thức đến tính nghiêm trọng của sự việc đúng không, tốt, thực tốt.
Hứa Thanh Hoan sau khi bình tĩnh một chút, liền phất tay, giống như từ bỏ, “Thôi. Đã như vậy mẹ cũng không còn gì để nói. Xếp hạng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong lớp con đều đã cao 162, còn con vẫn đang ở ngưỡng 150 mà dậm chân, liền tính như vậy, con cũng thờ ơ à.” Nói xong, cô nhìn Phó Tư Hàn cười cười, “Nói thật, mẹ có chút không coi trọng con."
Phó Tư Hàn chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, thái dương nổi gân xanh thình thịch.
Hứa Thanh Hoan biết Phó Tư Hàn từ trước đến nay đều coi thường cô, cho cô là người vô dụng. Nếu là một ngày nào đó, người mà hắn vẫn luôn coi thường lại đi coi thường hắn, vậy thì thế nào đây?
Đối với người có lòng tự trong cao mà nói, chuyện này là không thể nào chấp nhận được.
Hứa Thanh Hoan không ngừng cố gắng, cô đứng lên, cười không chút để ý vỗ đầu Phó Tư Hàn, “Không sao, con lùn trông còn rất đáng yêu, bộ dáng nhu nhược lại vô lực, thật sự rất đáng yêu.”
Phó Tư Hàn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh Hoan, lời này rõ ràng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hắn, “Đây là gương mặt thật của cô.”
Khắc nghiệt lại dã man, ôn nhu đều là mặt ngoài giả dối.
“Đúng vậy, là gương mặt thật của ta.”
Hứa Thanh Hoan nhún nhún vai.
Hứa Thanh Hoan chuyển biến tốt liền thu, cô nhìn một chút thời gian, lúc này bệnh viện tâm lý còn chưa đóng cửa, thuốc phân trong một tháng cô cũng ăn xong rồi, vừa lúc đến lấy một chút.
“Mẹ đi ra ngoài một chút, con không muốn ăn cơm liền trở về phòng làm bài tập đi, sau khi mẹ về sẽ thu dọn.”
Hứa Thanh Hoan bước chân nhẹ nhàng, bị Phó Tư Hàn chọc tức lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc thắng được một lần, cả người cô đều thần thanh khí sảng lên.
Chờ cô cầm thuốc trở về, liền thấy chén cơm của Phó Tư Hàn vơi đi một ít
Ăn cơm!
Nhãi ranh này rốt cuộc ăn cơm!
Hứa Thanh Hoan thiếu chút nữa không kìm được cười lớn, liều mạng nhẫn nại, cả khuôn mặt đều trở nên dữ tợn.
Không chỉ có như thế, Hứa Thanh Hoan còn thấy sữa bò trong tủ lạnh cũng ít đi một chút, rốt cuộc vẫn là một đứa bé a, liền phép khích tướng một chút đều chịu không nổi.
Nếu bước đầu tiên đã thành công, vậy bắt đầu bước thứ hai.
Hứa Thanh Hoan cả đêm không ngủ, chuyên môn nghiên cứu chế độ dinh dưỡng cho trẻ nhỏ, Phó Tư Hàn thật vất vả chịu ăn cơm, không thể ăn ngay được thịt cá, phải từ từ bồi dưỡng, tăng lượng dinh dưỡng trong mỗi bữa ăn.
Bệnh kén ăn cũng không phải trong một đêm tốt lên được.
Phó Tư Hàn có thói quen nhìn thấy đồ ăn liền không muốn ăn uống, nhưng mỗi lần nhớ tới buổi tối ngày hôm đó Hứa Thanh Hoan cười nhạo chính mình, hắn đều cố nhịn xuống khó chịu trong lòng, ép mình ăn.
Ngay từ đầu còn cảm thấy khó có thể nuốt xuống, nhưng từ từ hắn cũng bắt đầu tiếp thu những đồ ăn này.
Hơn nữa Hứa Thanh Hoan mỗi ngày biến hóa làm nhiều món mới, cơ hồ không có ngày nào là lặp lại, món ăn khác nhau làm Phó Tư Hàn càng dễ ăn hơn, sữa bò mỗi ngày cũng dần dần tăng lượng.
Từng ngày trôi qua, mối quan hệ của hai người vẫn là không nóng không lạnh.
Nhưng ít nhất không đối chọi gay gắt giống như trước kia, ngẫu nhiên hắn còn nguyện ý nói chuyện với cô, biến hóa trước mắt này, làm Hứa Thanh Hoan xúc động đến phát khóc.
Bỗng nhiên có một ngày, Phó Tư Hàn chủ động phản ứng lại Hứa Thanh Hoan, đưa cho cô một tờ giấy, nhưng khuôn mặt thối hoắc, không muốn nói chuyện cùng cô, chỉ làm Hứa Thanh Hoan tự động nhìn xem.
Hứa Thanh Hoan sớm đã quen với thái độ này của Phó Tư Hàn, nhận lấy tờ giấy, là một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe. Lần kiểm tra sức khoẻ trước cách đây một năm, Hứa Thanh Hoan cảm khái, nhanh như vậy đã một năm, nam chính đều chuẩn bị vào cấp 3.
Cô tập trung nhìn vào tờ giấy tìm đến cột điền chiều cao: 160.
Thời gian một năm, đứa bé này ước chừng cao thêm 10cm.
Liền tính Phó Tư Hàn không nói, Hứa Thanh Hoan cũng nhận thấy được vóc dáng hắn bắt đầu chậm rãi phát triển, nhưng không nghĩ tới nhanh như thế, thật không hổ là nam chính, quá yêu nghiệt rồi.
Hứa Thanh Hoan vóc dáng không tồi, liền cao 165, nhưng mà hắn chỉ cần thêm 5cm nữa là có thể bằng cô rồi.
Cho dù phát hiện được điều như vậy, nhưng Hứa Thanh Hoan vẫn là khó có thể ức chế được vui vẻ, môi đỏ cong lên, đuôi mắt nheo lại, hàm chứa cười, tựa như một con mèo lười được thỏa thích phơi nắng.