Hứa Thanh Hoan là thật lòng thích đứa nhỏ này, nhưng cô lại có bí mật không thể cho ai biết.
Cô có bệnh về tâm lý, hiện tại đã rất nghiêm trọng.
Mới đầu còn có thể khống chế bệnh tình, từ sau khi người chồng chết, phương thuốc duy nhất có thể cứu cô đã không còn, bệnh tình hoàn toàn mất khống chế. Khống chế không được thương tổn chính mình, cũng thương tổn Phó Tư Hàn.
Thời gian ba năm, dư dả để thay đổi tính cách một người.
Có thể nói, Phó Tư Hàn của hiện tại, là do Hứa Thanh Hoan một tay tạo thành .
Hứa Thanh Hoan: Ta thật sự quá khó khăn.
Ngày hôm sau.
Hứa Thanh Hoan dậy thật sớm, dựa vào ký ức thân thể làm một bữa sáng phong phú, cô cảm khái một tiếng, ở hiện thực cô cũng chỉ biết nấu mì gói, nếu là mẹ cô thấy, có thể hay không nói cô trúng tà đi?
Thời gian vừa đến, Phó Tư Hàn đeo cặp sách ra khỏi phòng, hắn cũng không thèm nhìn bữa cơm trên bàn một cái, bước qua cô đi thẳng đến kệ giày trước cửa.
“Chờ chút, Tư Hàn, con không ăn bữa sáng sao?”
Ở trên phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, Hứa Thanh Hoan chưa bao giờ bạc đãi Phó Tư Hàn, thậm chí làm được càng tốt, nhưng cô ấy cũng không biết Phó Tư Hàn bởi vì cha qua đời, nhiều năm chịu đựng áp lực tâm lý, đã sớm mắc bệnh kén ăn, đây cũng chính là lý do vì sao hắn suy dinh dưỡng, cùng với đêm qua lại không muốn ăn cơm tối.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Thanh Hoan lại tức lại bực, không khống chế được bệnh tình muốn cầm móc áo đánh hắn.
“Không đói bụng.”
Phó Tư Hàn trả lời lạnh đạm.
Hứa Thanh Hoan trong lòng co rút một trận, liền biết bệnh của chính mình lại phát tác, cô nhanh chóng áp xuống không thoải mái trong lòng, vội nhét mấy cái bánh bao vào hộp tiện lợi, đuổi theo Phó Tư Hàn đã ra cửa, nửa cường ngạnh nhét vào trong tay hắn, thấp giọng nói: “Tư Hàn, liền tính không đói bụng con cũng cố ăn mấy miếng, được không?”
Phó Tư Hàn không có đẩy ra, mà là trực tiếp nhận lấy, nếu là không nhận lấy, phỏng chừng người phụ nữ này lại giống như trước như vậy, nổi điên lên cho hắn một cái bạt tai.
“Ân.”
Trường học cũng không xa, đi đường năm phút liền đến. Ngay cả như vậy, Hứa Thanh Hoan vẫn là không yên tâm đi theo sau hắn, thẳng đến khi thấy hắn vào trường học, mới lặng lẽ rời đi.
Nguyên chủ trong cơ thể thay đổi cái linh hồn, nhưng không có nghĩa bệnh trong cơ thể cũng hết.
Nên bệnh thì vẫn còn bệnh.
Hứa Thanh Hoan đi một chuyến đến bệnh viện tâm lý, tìm bác sĩ kê ít thuốc khống chế bệnh tình. Có thể khống chế một ngày liền khống chế, tuyệt đối không thể nổi giận với hắn.
Hứa Thanh Hoan thật lo lắng có thể khống chế được hay không chính mình lại ngứa tay đánh hắn.
Về đến nhà, Hứa Thanh Hoan liền bắt đầu suy nghĩ cách làm nam chính mở ra nội tâm phong bế, phương pháp dụ dỗ đã vô dụng với Phó Tư Hàn, rốt cuộc trước kia ôn nhu không đến mấy ngày, hôm sau lại đánh mắng hắn một trận.
Nói tóm lại, muốn lấy được sự tin tưởng của nam chính, là quá trình gian nan dài lâu.
Thật là làm người sầu trọc đầu a.
Sự thật chứng minh, Phó Tư Hàn so với trong tưởng tượng của cô khó đối phó hơn nhiều, ở nhà, coi Hứa Thanh Hoan như không khí, gọi không trả lời, cùng lắm là nhấc lên đôi mắt nhìn cô, cũng không nói tiếng nào.
Ánh mắt của hắn miễn bàn có bao nhiêu dọa người.
Hứa Thanh Hoan nhắm mắt, miễn cưỡng áp xuống trong lòng không thoải mái, cười ôn nhu nói với hắn: “Tư Hàn, con không ăn cơm trưa, đối thân thể không tốt.”
“Không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng đến ăn một chút.”
“Tôi nói không đói bụng.”
Hứa Thanh Hoan buông chiếc đũa, đứng lên. Phó Tư Hàn thấy thế, cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, lại tưởng đánh tôi sao.”
Lời nói của người phụ nữ này một chút cũng không thể tin, mỗi ngày đều nói xin lỗi, về sau sẽ không như vậy, kết quả đâu? Kết quả vẫn là bộ dáng cũ.
Không thể tin.
Hứa Thanh Hoan nhàn nhạt nói, “Con nếu không thích ăn cơm, mẹ có thể nấu chút cháo gà cho con. Uống mấy ngụm cũng được, mẹ cũng là lo lắng cho thân thể của con.”
Dứt lời, xoay người đi vào phòng bếp.
Phó Tư Hàn rũ mắt, giấu đi quang mang, hắn thật muốn nhìn, chút ôn nhu giả dối này còn có thể kéo dài bao lâu.
Thật ra ngoài hắn dự kiến.
Loại ôn nhu dối trá này, lại có thể duy trì được hơn một tháng.
Hứa Thanh Hoan cũng cảm thấy giật mình, cảm thấy năng lực chịu đựng của mình thật tốt.
【 Chú ý, tận lực trị liệu bệnh kén ăn của nam chính, khôi phục việc ăn cơm bình thường. 】
Hứa Thanh Hoan vô lực nhấc lên mí mắt, “Hệ thống, ngươi có biện pháp gì không.”
Hệ thống: “Nếu là trực tiếp nói cho ngươi, như vậy đã không phải là nhiệm vụ rồi.”
Hứa Thanh Hoan: “Tốt, mời ngươi câm miệng.”
Hệ thống: “Trong lòng ngươi lại mắng ta.”
Hứa Thanh Hoan làm bộ không nghe thấy, nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, đều đã lâu như vậy, nam chính vẫn chưa có chút dấu hiệu nào mở ra nội tâm, ngược lại ánh mắt nhìn cô càng lúc càng kỳ quái.
Giống như mọi lúc đều đề phòng cô.
Hứa Thanh Hoan xoa mặt, bắt đầu cẩn thận nghĩ lại những chuyện trước kia, trước khi cha hắn qua đời, nam chính cùng mẹ kế ở chung, sự hiểu biết lẫn nhau cũng không tính là nhiều.
Đến tận bây giờ, nam chính cũng chỉ nhìn thấy mặt bên ngoài của Hứa Thanh Hoan, chưa từng chân chính hiểu biết cô ấy.
Hứa Thanh Hoan sờ cằm, cô thấy cô có thể lợi dụng điểm này.
Ôn nhu không được, vậy dùng cách đặc biệt đi.