Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 15

Tôi mệt bở hơi tai dựa vào ghế sô pha, quỳ ngồi trên mặt đất, ngơ ngác cúi đầu nhìn hoa văn quen thuộc trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối Adam đều yên lặng nhưng giờ đã đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống nói chuyện với tôi, giọng điệu bình tĩnh kể lại.

“Sau khi em bị bắt có quá nhiều người muốn lấy nơi này, vậy nên cho đến gần đây nó mới bị đấu giá.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn rồi mờ mịt nhỏ giọng hỏi.

“Vậy chú Đinh, dì Lưu, còn có Bé Ngoan thì đi đâu rồi?”

Vốn dĩ Adam phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này, bởi vì đây là nhà của tôi, bọn họ là người quen của tôi, nhưng bây giờ tôi lại bất lực hỏi hắn, còn hắn cũng trả lời lại.

“Bọn họ phải về Trung Quốc, Bé Ngoan cũng vậy.”

Tôi khô khốc ồ lên một tiếng, rồi lập tức cúi đầu không biết nên nói cái gì, không nhịn được mà co ro ôm đầu gối, gối cằm lên đó.

Tay của Adam dán lên mặt tôi, thật là ấm áp. Trong biệt thự lớn như thế này, nó khiến người ta rất không nỡ.

Tôi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của hắn, đau lòng thì thầm nói.

“Vậy chỉ còn một mình tôi sao?”

Âm thanh này có lẽ là rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi cũng không nghe thấy mình nói gì, giống như tôi chỉ len lén suy nghĩ trong đầu.

Thế nhưng tay Adam chuyển đến gáy của tôi, kéo tôi hướng về phía hắn, tôi lập tức không tự chủ được ngã vào trong ngực của hắn, nắm lấy quần áo hắn rồi chôn ở cổ hắn để cảm nhận hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Chúng tôi kề sát vào nhau, hắn dùng một tư thế khiến tôi yên tâm để ôm lấy tôi, thấp giọng nói.

“Không phải một mình, tôi sẽ chăm sóc cho em.”

Trong chốc lát, cánh mũi của tôi chua xót. Từ tận đáy lòng tôi bắt đầu có một cơn thủy triều lớn trút ra, giống như là được một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại nhất, cũng giống như cơ thể đông cứng chìm trong băng tuyết bất ngờ được ngâm trong nước nóng, thỏa mãn đến run rẩy.

Tôi há to miệng, không biết nên nói cái gì.

Bởi vì tôi không dám tin tưởng hắn dễ dàng.

Vốn dĩ chúng tôi chỉ là làm theo nhu cầu khi ở trong tù. Tôi vì muốn nhận được sự bảo bọc của hắn nên tôi mới dâng hiến cơ thể và phục tùng, bây giờ rời khỏi hải đảo nhỏ hẹp kia, giữa chúng tôi giống như đã bị nước biển vô hạn tách ra.

Suy nghĩ lung tung ngổn ngang trong đầu tôi rối thành một nùi, nhưng tôi thật sự không còn hơi sức đâu để suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ gì đến những lo lắng kia hết. Giờ phút này, tôi đột nhiên ý thức được rõ ràng rằng cuộc sống của tôi đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng lại không thể trở về như cũ.

Adam ôm tôi rất lâu, mãi đến khi người tài xế lúc trước cầm theo thức ăn đầy hương thơm ngào ngạt đến, hắn mới đưa tôi ngồi lên bàn ăn.

Tôi mệt mỏi ngồi đó, không nuốt trôi một miếng cơm. Adam nắm mặt tôi lại, đưa thìa đến bên miệng tôi, trầm ấm nói.

“Ăn không được thì cũng uống chút cháo đi.”

Mùi cơm nếp xộc vào trong cánh mũi làm dạ dày tôi co rút một trận, cơn đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại.

Tôi cố gắng, chôn đầu vào trong cổ hắn, buồn buồn nói.

“Không muốn uống.”

Adam khuyên tôi mấy lần rồi không nói nữa, yên lặng ăn cơm. Tôi ghé vào trong ngực hắn, giống như tìm được bến cảng ấm áp, những cảm xúc thay đổi nhanh chóng đã từ từ bình tĩnh lại, tôi dần sinh ra cảm giác nặng nề bối rối rồi ngủ mất.

Chuyện bị đổ oan vào tù như là cơn ác mộng đáng sợ. Tôi bỗng nhiên tỉnh lại giữa đêm, trước mặt là màn đêm đen kịt, bên người lạnh lẽo. Cảnh tượng quen thuộc này khiến tôi cảm thấy vô cùng cô độc và sợ hãi.

Tôi vén chăn bước xuống giường, lảo đảo chạy ra bên ngoài, tiếng nói bị kẹt giữa răng môi. Vậy mà tôi không biết nên gọi tên ai.

Phòng khách biệt thự có cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào. Chỉ có điều phần lớn nội thất và những nơi trong biệt thự đều bị bóng tối bao trùm, tối đen như mực, giống như đang cất giấy dã thú ăn thịt người.

Tôi vội vã dùng mắt tìm kiếm một vòng, liền bắt được cây cỏ cứu mạng duy nhất, tôi chạy về phía Adam đang đứng thẳng gọi điện thoại ở ngay cửa sổ sát đất.

Tiếng kêu cứu bị chặn đứng cuối cùng cũng thốt ra được.

“Adam!”

Từ lúc tôi chạy ra, Adam đã lập tức nhìn lại. Hắn vẫn mặc nguyên xi bộ quần áo buổi chiều, bộ quần áo màu đen giống như hòa tan vào trong bóng tối, nhưng khuôn mặt trắng nõn và mái tóc màu trắng kia giống như đang lóe sáng.

Không biết hắn đang gọi điện thoại cho ai, nhưng sau khi nhìn thấy tôi thì không trò chuyện nữa, biểu cảm hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Mà khi nhìn thấy tôi chạy xuống lầu như điên, vẻ mặt của hắn đã thay đổi, cúp điện thoại di động rồi ném sang một bên rồi nhanh chân đi về phía tôi.

“Gia!”

Mới từ trong cơn ác mộng tỉnh lại đã đối diện với căn phòng trống trải, tôi chưa từng cảm giác được căn nhà này lạ lẫm như hiện tại.

Người tôi yêu và người yêu tôi đều đã lần lượt rời khỏi nơi này, nên nơi này không còn là nhà của tôi.

Nhận thức này khiến cả người tôi lạnh lẽo. Tôi rất cần ấm áp, rất cần ấm áp để tôi sống lại trong đêm đen lạnh lẽo cô độc này.

Lúc chạy xuống cầu thang quá gấp gáp nên tôi bị ngã đau, nhưng tôi không để tâm đến nó mà đứng lên chạy lao về phía Adam. Cho đến khi bổ nhào vào trong ngực hắn, được cánh tay rắn chắc của hắn ôm thật chặt, cuối cùng tôi cũng không nhịn đau được mà khóc thành tiếng.

Sợ hãi, mờ mịt, luống cuống, đau lòng, những cảm xúc nặng nề lúc này giống như dao cắt từng tấc từng tấc vào trong lòng tôi. Tôi đau lòng khó nhịn, không nơi nương tựa.

Tôi run rẩy cầu xin Adam.

“Đừng bỏ tôi lại, đừng để tôi một mình, cầu xin anh…”

Tôi quên đi hắn là tù nhân tôi tránh như rắn độc, quên đi hắn là kẻ xâm chiếm khiến tôi thấy xấu hổ không yên, quên đi chuyện hắn đang nắm lấy mạng của tôi. Tôi chỉ muốn có người ở bên cạnh tôi, thật lòng ôm ấp tôi, cho tôi cảm giác an toàn, bất kể là ai cũng được.

Bàn tay của Adam vuốt ve vai tôi, ấn tôi vào trong ngực hắn, giọng nói trầm thấp giống như là ảo giác.

“Sẽ không bỏ lại em đâu. Gia, chúng ta về phòng ngủ trước đã, em không đi giày, sẽ bị lạnh.”

Tôi quấn trên người hắn không chịu buông tay, hắn nâng lấy eo tôi rồi trực tiếp bế tôi lên.

Tôi ôm cổ hắn, ghé vào vai hắn. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ tôi, khiến cho tôi cảm thấy ngứa ngáy, nhưng đó cũng giống như bàn tay vô hình, chậm rãi vuốt ve trái tim vì rét lạnh mà run sợ của tôi.

Quay lại phòng ngủ, hắn muốn buông tôi ra, thấp giọng nói.

“Vừa rồi bị đập trúng chỗ nào rồi? Để tôi xem thử.”

Tôi vẫn không muốn buông hắn ra, nói bừa.

“Không sao, không đau, tôi không đau, anh đừng buông tôi ra.”

Hắn đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng dùng lực thì phát hiện ra tôi ôm càng chặt hơn nên lại thả lỏng. Hắn dịch xuống chạm vào chân tôi, cẩn thận tỉ mỉ sờ hết một lần, lúc sờ đến đầu gối thì tôi rụt người lại, lúc này mới cảm giác đau đớn.

Adam ngồi trên giường trong phòng ngủ, còn tôi ngồi trong ngực hắn, đầu gối bị nhấc lên. Tôi cúi đầu cũng có thể nhìn thấy chỗ máu bầm trên đầu gối của mình, nhìn thôi đã giật mình.

Hắn kiểm tra cả những chỗ khác theo thói quen, sau khi xác nhận chỉ có bị thương một chỗ này thì hỏi tôi chỗ đựng hộp thuốc rồi đi lấy.

Tôi treo trên người hắn như trẻ sinh đôi dính liền, dần dần cũng bình tĩnh lại. Tôi thấy hắn không đẩy mình ra, không khỏi có chút xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng vẫn tham lam sự chiều chuộng này.

Từ sau khi bố mẹ qua đời, cho đến hiện tại thì chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy, cho dù ngay từ đầu là trộn lẫn cả những mục đích khác, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng Adam đã dần dần bước vào trong thói quen của tôi, vào cuộc sống của tôi.

Hiện tại tương lai của tôi là một màu đen kịt, không thể nhìn thấy gì, còn hắn chính là ánh sáng bất diệt trong lòng bàn tay tôi.

Adam bôi thuốc lên đầu gối của tôi rồi quấn băng vải, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự đau đớn khiến tôi không nhịn được mà rụt lại. Hắn lập tức nâng mặt tôi dậy, hôn lên môi tôi một cái giống như là đang dỗ tôi.

Sau khi rời khỏi ngục giam chúng tôi vẫn chưa làm, tôi vừa thấy may mắn cũng vừa thấy bất an. Bên người xảy ra nhiều thay đổi, bây giờ tôi nhạy cảm, mong cố nắm bắt được điều duy nhất tôi có thể nắm được trong tay.

Trong nháy mắt Adam buông môi tôi ra, tôi lại chủ động sáp tới, vụng về vội vã hôn hắn.

Bởi vì quá ngượng ngùng nên hai mắt nhắm nghiền, phát hiện ra hắn vẫn đang nhìn tôi, để mặc tôi hôn vài giây rồi đảo khách thành chủ rồi hôn sâu xuống một lần nữa. Hắn siết chặt tay ôm lấy tôi, dọc theo sống lưng của tôi di chuyển vào trong quần áo.

Nơi này không biết đã bao lâu rồi không có người ở, phòng ốc thì vẫn sạch sẽ y nguyên nhưng có lẽ không có thứ tôi cần.

Nhưng ngón tay của hắn chỉ cọ xát vào hậu huyệt của tôi trong chốc lát là tôi đã có thể cảm nhận được chất lỏng dinh dính chảy ra từ bên trong cơ thể mình, không khống chế được mà thấm ướt ngón tay của hắn.

Không ngờ rằng đến hôm nay cơ thể của tôi lại phóng đãng như thế này, tôi xấu hổ không yên, không dám nhìn vào mắt hắn.

Adam vuốt vuốt tóc tôi, động tác rất dịu dàng, nhưng khi lột quần tôi ra thì lại rất nhanh. Nửa người dưới của tôi trần trụi ngồi trên người hắn, cảm giác được đồ vật ở dưới mông mình vừa nóng vừa cứng. Thứ ẩm ướt không biết là đồ của hắn hay là do tôi chảy ra.

Eo tôi bị nhắc lên một cái, tôi biết hắn muốn mở quần ra nên im lặng quỳ gối trên giường, đỏ mặt ôm cổ hắn.

Adam cẩn thận đỡ đầu gối bị quấn băng vải của tôi lên rồi mới tiếp tục bôi trơn.

Hiện tại tư thế của tôi cao hơn hắn, núʍ ѵú bỗng nhiên bị một khoang miệng ướŧ áŧ ngậm lấy, tôi nhỏ giọng gọi một tiếng, cố gắng hết sức muốn trốn tránh cảm giác đau nhói xen lẫn kɦoáı ƈảʍ kỳ dị kia, nhưng ngón tay ở hậu huyệt trêu chọc khiến cho eo tôi mềm nhũn, chỉ có thể bám vào người hắn.

Không bao lâu sau hắn liền chen vào, tôi rõ ràng có thể cảm nhận được gân mạch nổi lên đang khai phá từng tấc thịt mềm. Thứ hình dạng kia giống như in dấu trong cơ thể tôi, ép mở ra địa phương chật hẹp nóng ướt đâm thẳng vào chỗ sâu.

Tôi chậm rãi ngồi lên ƈôи ŧɦịŧ của hắn, không chịu được liền ôm chặt cổ hắn, hai đùi run rẩy, nhỏ giọng nức nở nói.

“Đừng vào…”

Adam không hối tôi, bàn tay rộng lớn xoa nắn mông tôi. Hắn chôn trước ngực tôi tiếp tục chuyên tâm gặm cắn hạt sữa nhỏ kia, ƈôи ŧɦịŧ chôn sâu trong cơ thể từ từ cắm rút ở tư thế này.