Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 19

"Yo, ánh mắt hôm nay cũng không tệ."

Vương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Cửu Thu, giống như bỗng nhiên phát hiện Diệp Cửu Thu có gương mặt tốt.

Hắn cười hắc hắc hai tiếng: "Lần trước cũng không nhìn kỹ ngươi, bằng không nhất định phải chiêu đãi ngươi một cái."

Ánh mắt hắn nhìn thẳng, giống như có thể liếʍ từng lớp quần áo Diệp Cửu Thu xuống.

Ghê tởm! Diệp Cửu Thu chán ghét không thôi, không đợi Vương Lâm động thủ, kim lôi trúc kiếm của y liền từ trong túi trữ vật bay ra, vèo một cái bắn tới mép cổ Vương Lâm, chỉ cần hơi nghiêng chút nữa đi về phía trước là có thể cắt cái đầu này.

Vương Lâm nhất thời sơ suất với Diệp Cửu Thu, lại không kịp phản ứng, thật sự bị y khống chế.

Mà lúc này, xung quanh bọn họ cũng bộc phát ra một vòng than thở nghị luận.

“Đó là Kim Lôi Trúc?”

“Pháp bảo hoàng giai trung cấp!”

"Quả nhiên là vậy! Nhất định là Phong trưởng lão luyện chế cho hắn!”

Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người đều vô cùng nóng bỏng tập trung vào nơi này.

Vương Lâm cũng nghiêng mắt xuống, khi nhìn thấy Kim Lôi Trúc Kiếm, càng đỏ mắt không thôi. Đây chính là pháp bảo! Pháp bảo hoàng giai trung cấp! Có trời mới biết, mệnh thi của hắn hiện giờ còn chưa thể thăng cấp lên Hoàng giai! Diệp Cửu Thu có đức hạnh gì, vào thánh địa không nói, còn được bảo bối này!

Nếu Diệp Cửu Thu giống như Hà Sơn Kiến sư huynh, Bạch Nhiên sư huynh, có mấy thứ này, hắn không còn lời nào để nói. Nhưng Diệp Cửu Thu là người như thế nào?

Ngây thơ! Ngu ngốc! Không có thực lực! Hắn không là gì ngoại trừ một lão tổ tốt!

Cho nên hắn ghen tị đến mức muốn phát điên!

Vương Lâm mặc kệ Kim Lôi Trúc Kiếm vẫn nằm ngang bên cổ mình, đầu óc hắn giống như bị sung huyết, đỏ mắt trừng mắt nhìn Diệp Cửu Thu.

"Ta không tin ngươi dám cắt xuống! Nếu ngươi tiếp tục, ta sẽ không bao giờ tìm ngươi gây rắc rối một lần nào nữa!”

Diệp Cửu Thu ngơ ngác nhìn hắn, nếu thật sự đi xuống rồi, Ngươi muốn tìm ta gây phiền toái cũng không tìm được chứ?

Vương Lâm nhếch miệng cười, nhìn, hắn liền biết, đại thiếu gia này không dám đến thật.

Nhưng trong mắt hắn lại càng thêm thâm trầm oán hận, xem, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, dựa vào cái gì có tư cách đạt được nhiều thứ như vậy bọn họ cần phải liều mạng mới có thể đạt được!

Vương Lâm hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm trúc trên cổ, trên mặt hắn cười, trong mắt hắn hận, từng bước từng bước đi về phía Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu từ khi nào đã thấy biểu tình điên cuồng của người khác như vậy, từ khi nào đã gặp qua người nào coi rẻ mạng mình? Dưới sự tiếp cận của Vương Lâm, y hoảng hốt lẩn trốn lui về phía sau, lại không thể so sánh với Vương Lâm sải bước về phía trước. Cái gì bộ bộ sinh liên một tầng cảnh giới, cái gì thi sát thuật âm phong thuật Lạc Anh Quyết, y bị khí thế Vương Lâm áp bức, trong đầu trống rỗng, một tháng tu luyện thu được quên không còn một mảnh.