Nhạc Dao đành phải bụm miệng, giữa hai chân điên cuồng giật giật vài cái.
Sau đó kẹp chặt tay Tưởng Văn Hiên mà lêи đỉиɦ, tiểu huyệt phun ra từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠.
Sau khi ra xong, Nhạc Dao mềm nhũn nằm bò lên ngực Tưởng Văn Hiên, hưởng thụ tư vị đó.
Tưởng Văn Hiên thì không chờ nổi, lập tức tụt quần xuống, khiến côn ŧᏂịŧ cứng rắn bật ra, chọc thẳng vào mông Nhạc Dao.
"Mau, nhấc mông lên, ăn nguyên cây nào."
Cậu ta nắm mông Nhạc Dao rồi nâng lên, để côn ŧᏂịŧ nhám thẳng miệng vào hoa huyệt nho nhỏ kia: "Mau nuốt vào."
Nhạc Dao cầm lấy côn ŧᏂịŧ to, cương cứng và nóng kia nhắm thẳng cửa vào, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Ngay khi nuốt cả cây vào trong, cửa phòng ngủ bỗng bị gõ vang, một giọng nam trầm trầm vang lên: "Ra ăn cơm."
Tưởng Văn Hiên bị giọng nói của ba ruột làm giật mình, côn ŧᏂịŧ vừa cắm vào chưa lâu không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắn.
Cậu ta chán nản chửi thề một câu.
Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ cứng rắn trong cơ thể đang từ từ mềm xuống, Nhạc Dao cũng rất xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba của Tưởng Văn Hiên, vốn là một chuyện chính thức rất trang trọng, kết quả cô lại làʍ t̠ìиɦ với con trai của hắn chỉ cách một cánh cửa.
Tưởng Văn Hiên vỗ lên mông cô: "Em bê cơm vào giúp anh, lát nữa bón cho anh ăn."
"Anh bị thương ở chân chứ có phải tay không cử động được đâu."
"Anh mặc kệ, muốn em đút cơ." Tưởng Văn Hiên chơi xấu.
"Được rồi, người bị thương là to nhất."
Nhạc Dao xuống giường, cởϊ qυầи tất bị Tưởng Văn Hiên xé rách, để lộ cặp đùi vừa trắng nõn vừa mịn màng.
Sau đó cô rút tờ khăn ướt lau sạch sẽ hạ thân, chỉnh sửa lại quần áo rồi mở cửa.
Tưởng Chính Nam đứng ở ngoài cửa, không biết có phải làm chức vị cao lâu nên khí thế của người đàn ông này quá uy nghiêm, làm Nhạc Dao có chút sợ hắn, không dám nhìn hắn, vội cúi đầu đi lướt qua bên người hắn.
Ánh mắt Tưởng Chính Nam đảo qua người Nhạc Dao, dừng một giây ở đôi chân trắng nõn kia.
Ban nãy hắn ngồi trên sô pha ở phòng khách, dùng laptop kiểm tra email công việc, rõ ràng nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền tới tiếng giao hoan loáng thoáng.
Giọng cô bé rất quyến rũ, làm cho người ta cảm thấy tê dại.
Không chỉ như vậy, cô còn đi ra khỏi phòng, quần tất đã không còn nữa, trên người còn mang theo mùi da^ʍ mỹ, là mùi bị làm.
Tưởng Chính Nam nghĩ, con trai thật sự đang hẹn hò với một đứa con gái tùy tiện.
Nhạc Dạo nhận thấy ánh mắt nhìn kỹ từ phía sau.
Ánh mắt ấy sắc bén như mắt ưng, lại như gương chiếu yêu, lột sạch sẽ cô từ trong ra ngoài.
Cô không kìm được run rẩy.