Hoàng hôn ẩn mình đi, trong căn phòng ấm áp, cơm trên bàn ngọc đá quý, mùi hương toả ra bốn phía.
“Hôm nay hiếm khi có dịp đông đủ như vậy, cả nhà chúng ta đã lâu không ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thẩm thị mặt mày hớn hở, nhìn trượng phu cùng nữ nhi bên cạnh, trong lòng như được an ủi.
“Mấy ngày nay đại quân Tây Nam hồi triều, bệ hạ rất cao hứng. Ngô đại nhân nói những vụ án ở Đại Lý tự dù sao cũng tồn đọng hồi lâu, không vội hai ngày này nên cũng để cho chúng ta sớm trở về bồi người nhà.”
Phó Dật Lãng đem con cá vừa chọn xong xương bỏ vào bát của Lý Dung.
Lý Dung thấy ánh mắt cả nhà đều đặt lên người nàng ấy thì không khỏi đỏ mặt, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng véo thắt lưng người bên cạnh.
Phó Dật Lãng nghiêng đầu nhíu mày nhìn nàng, khẽ cười ra tiếng.
Thẩm thị từ ái nhìn hai phu thê bọn họ ngọt ngào ân ái, bà cùng Nguyệt Linh liếc nhau, đều lặng lẽ nở nụ cười.
“Bệ hạ vội vàng đến cung hoàng hậu nương nương bồi Ngũ hoàng tử cùng Lục công chúa, vừa lên triều đã khẩn cấp đuổi ta trở về, ta thật sự ước gì mỗi ngày đều có chuyện tốt như vậy.”
Phó Sùng vuốt râu, mấy chén rượu xuống bụng, khuôn mặt cũng thư giãn hơn rất nhiều.
Thân là Tả tướng, chuyện phải quan tâm thật sự là quá nhiều, hơn nữa gần đây bệ hạ đối với Hữu tướng mơ hồ có ý xa cách cho nên ông lại càng bận đến mức toàn thân mệt mỏi.
Thần sắc Bạch Tuyết Như nhàn nhạt, nàng ta lạnh lùng bàng quan trước người một nhà vui vẻ hòa thuận, mỹ vị mỹ vị trên bàn đặt ở trong miệng cùng nhai thành sáp, ăn không biết vị.
“Hôm nay con đã đi thăm Thái Tử phi, nàng có khỏe không?”
Nguyệt Linh gật đầu, “Nhìn khí sắc của nàng ấy không tệ, đại cung nữ nói lúc ban đầu nôn nghén rất lợi hại, sau đó Thái Tử lệnh ngự y kê một ít phương thuốc rồi để cho phòng bếp nhỏ tỉ mỉ nấu dâng lên điều trị, mấy ngày nay đã có thể ăn được rồi.”
Thẩm thị nghe vậy mới yên lòng, Ngu phu nhân cùng nàng có giao tình từ nhỏ, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, lưu lại Nhạc Dao nho nhỏ đã buông tay, thật sự là đáng thương, bà có chút cảm khái: “May mắn Thái Tử là một hài tử tốt…”
Phó Dật Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Linh, “Ta thấy hôm nay từ trong cung trở về thì tâm thần muội không yên, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyệt Linh dừng tay gắp thức ăn, nàng không dấu vết nhìn Bạch Tuyết Như, vân đạm phong khinh nói: “Muội không sao, gặp Diêu công tử, có nói chuyện mấy câu.”
Bạch Tuyết Như nghe vậy cả người cứng đờ, động tác ăn cơm trở nên chậm rãi.
Phó Dật Lãng kinh ngạc nói: “Vậy thật đúng là trùng hợp.”
Nguyệt Linh không thèm để ý gật đầu, nàng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thẩm thị cùng Phó Sùng nhìn ra nữ nhi lãnh đạm, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nên không để trong lòng.
Phó Dật Lãng như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm đỉnh đầu của muội muội, làm như muốn nhìn ra cái gì. Từ lần trước muội muội nói với hắn những lời kia, hắn liền mơ hồ cảm thấy muội muội thay đổi, có chút thần bí làm cho người ta nhìn không thấu.
Trong khoảng thời gian này hắn đặt lực chú ý trên người Diêu gia, thật đúng là hắn đã phát hiện ra chút dấu vết.
Nếu hắn không nhìn lầm, có một cố nhân thường xuyên ra vào Diêu phủ, chuyện trong đó quanh co vòng vo thật sự hấp dẫn người khác.
Hắn không biết Diêu gia đến cầu thân bị muội muội cự tuyệt, nhưng hắn thấy thái độ của muội muội là có thể cảm giác được nàng vô cùng bài xích Diêu gia, nhưng trước khi nàng rơi xuống nước, quan hệ với Diêu gia cũng không tệ. Sao đột nhiên lại khiến hắn đề phòng Diêu gia? Chỉ vì giấc mơ đó? Muội muội có biết chuyện gì sao… Chẳng lẽ là chuyện rơi xuống nước có liên quan đến Diêu gia… Lý Dung thấy hắn nhíu mày thì lo lắng nhìn trượng phu, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ đan vào lòng bàn tay hắn. Phó Dật Lãng nghiêng đầu nhìn lại, hắn trấn an cười cười với nàng, cúi người phủ lên bên tai nàng nói: “Lát nữa giúp ta gọi Nguyệt Linh vào phòng, ta có chuyện muốn hỏi muội ấy.”
Hơi nóng của nam nhân phun vào tai Lý Dung, lỗ tai chậm rãi trở nên đỏ bừng, nàng rũ mắt xuống, khẽ gật đầu.
“Đại ca! Ân ái xin mời về phòng, huynh hãy để tâm đến cảm nhận của nữ nhi khuê các chưa lập gia đình như muội đi.”
Phó Dật Lãng nghiêm túc nói: “Nếu muội muốn gả, có thể cầu mẫu thân làm chủ, để cho người sớm ngày thành toàn cho muội.”
“…” Nguyệt Linh mở to hai mắt nói không nên lời, tức giận nhìn hắn.
Thẩm thị cười mắng hắn: “Con đừng chọc muội muội nữa, mỗi ngày muội muội con đều ngóng trông mình gả được ra ngoài, con còn chọc Nguyệt Linh khiến muội muội con nóng nảy thì nương cũng không giúp được con đâu.”
“Đại tẩu…”
Nguyệt Linh đáng thương nhìn Lý Dung.
Lý Dung bày ra vẻ mặt bối rối, nàng ấy nhát gan, lòng cũng mềm, sợ nhất là muội muội này làm nũng với nàng, giờ phút này tay chân nàng luống cuống, đỏ mặt kéo cánh tay Phó Dật Lãng, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng khi dễ muội muội… Chàng bắt nạt nàng ấy, thϊếp… Thϊếp không để ý tới chàng…”
Phó Dật Lãng đen mặt, sắc mặt hắn không tốt nhìn về phía Nguyệt Linh, nhìn nha đầu này vô cùng đắc ý thì tức giận bật cười.
Nguyệt Linh lè lưỡi với hắn, vui vẻ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bạch Tuyết Như vùi đầu, oán độc trong mắt cơ hồ muốn phun ra, bàn tay cầm đũa dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch, răng cắn chặt, phảng phất một giây sau sẽ nuốt sống Nguyệt Linh rồi.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Phó Nguyệt Linh, ngươi dựa vào cái gì!
Nếu như ngươi không có gương mặt đẹp, xem ai còn có thể nhìn ngươi nhiều hơn một chút chứ, nếu Phó gia cũng xong đời, xem ngươi còn cao quý cái gì?
Trong mắt nàng ta hiện lên vẻ đăm chiêu, sự ác độc không kiêng nể gì mà dần sinh trưởng, lớn mạnh, tràn ngập toàn bộ nội tâm.
Sau khi ăn xong, Lý Dung gọi Nguyệt Linh vào trong phòng, hai người đang thân mật nói chuyện thì Thẩm thị vén rèm cửa tiến vào.
Bà khẽ trách: “Đã muộn như vậy, còn nháo đại tẩu của con, thân thể nàng không tốt lại còn mang thai, mau trở về!”
Nguyệt Linh bất đắc dĩ nhìn mẫu thân của mình, trong tay đùa bỡn thứ đại ca chuẩn bị cho tiểu hài tử chơi đùa, nhẹ giọng nói: “Tẩu tẩu nói đại ca có chuyện muốn nói với con, cho nên mới để con lại đây, thật là thần bí. Gọi con đến mà không biết huynh ấy đi đâu, chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho con.”
“Đại ca con đi tìm cha con rồi, hai người lẩm bẩm không biết lại đang nói cái gì.”
Thẩm thị oán giận nói rồi kéo Nguyệt Linh ra, ngồi đến bên cạnh Lý Dung hỏi han ân cần.
Lý Dung cảm động trong lòng, từ khi nàng gả đến Phó gia, trượng phu săn sóc, mẹ chồng yêu thương, muội muội cũng thích dính lấy nàng.
Tính cách nàng nội liễm, lúc ở trong nhà không được cha mẹ thích, trước khi xuất giá mấy tỷ muội cũng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nói nàng trèo cành cao, còn nói công tử nhà cao cửa quý phủ này đều rất đào hoa, xem nàng có thể đắc ý bao lâu.
Không biết sau khi đến Phó phủ, nàng lại cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Cha nàng là một quan viên không lớn không nhỏ, trong nhà di nương tỷ muội đông đủ, nàng thấy nam tử trong thiên hạ đều giống như cha nàng, vạn lần không nghĩ tới phu quân của nàng lại là nam tử rất si tình.
Nàng thật sự cực kỳ may mắn.
“Nương cũng ở đây.”
Phó Dật Lãng cũng đã trở lại.
Lý Dung muốn đứng dậy nghênh đón nhưng Thẩm thị đè vai nàng ấy lại, “Con cứ ngồi đợi, hắn cũng không phải không có tay chân, muốn lấy cái gì để hắn tự mình đi.”
Nguyệt Linh cười ra tiếng, dưới sự quản lý của Thẩm thị, Phó gia vẫn mãi là nữ chủ nhân nắm giữ quyền nói chuyện, “Nương, người quá hung dữ, đã dọa tẩu tẩu.”
Thẩm thị vừa nghĩ đến Lý gia liền giận sôi máu, lúc bà chưa xuất giá đã là nhân vật lợi hại nổi danh trong kinh thành, nhìn không quen dáng vẻ trọng nam khinh nữ, bắt nạt người yếu, sợ hãi kẻ mạnh của Lý gia, trưởng tức này tính cách mềm mại, vừa nhìn liền biết ở trong nhà chịu không ít ủy khuất. Đã vào cửa Phó phủ của bà thì đó chính là nữ nhi ruột thịt bà rồi, phải sống cứng rắn, không thể bị bất luận kẻ nào khi dễ, cho dù là nhi tử ruột của bà cũng không được.
Ánh mắt Phó Dật Lãng trấn an nhìn thê tử, lại nhìn về phía Thẩm thị, bất đắc dĩ nói: “Phụ thân chính là bị nương giáo điều mà thành như vậy đó.”
Thẩm thị nhướng mày nhìn hắn, “Nam tử hán đại trượng phu luôn phân phó nữ nhân chúng ta làm việc cho mình, Dung nhi còn nhỏ hơn con nhiều như vậy, gả cho con vốn đã ủy khuất người ta, con an phận cho ta! Mấy ngày gần đây con đi sớm về muộn, nương đều nhìn thấy. Nương chỉ cảnh cáo con một chút, Phó gia ta tuyệt đối không có cách nói nạp thϊếp, nếu con làm cho Dung nhi khổ sở, đừng trách mẫu thân không nói chuyện tình cảm.”
Lý Dung bối rối, hốc mắt đều đỏ bừng, nàng vội vàng thay phu quân cầu tình: “Mẫu thân, con không cảm thấy ủy khuất, phu quân cũng đối xử với con rất tốt…” Nàng ấy nghĩ đến trượng phu cho dù mỗi ngày về khuya nhưng ban đêm cũng phải lăn qua lăn lại giày vò nàng, không khỏi nóng mặt, nàng giương mắt nhìn nam tử tuấn lãng đứng trong phòng, đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, càng thêm thẹn thùng.
“Không sao, nếu hắn lừa gạt con, chỉ cần nói cho nương biết, nương làm chủ cho con.”
Thẩm thị ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay Lý Dung, nụ cười ấm áp.
Lý Dung ngượng ngùng gật đầu.
“Đại ca tìm ta có chuyện gì?”
Nguyệt Linh ngồi ở trước bàn, nàng cầm lấy một cái bánh trong đĩa bỏ vào miệng. Điểm tâm này là nương cố ý làm cho tẩu tẩu, ngay cả nàng cũng không có phần, vẫn là nơi của tẩu tẩu mới tốt, có ăn có uống.
Phó Dật Lãng cởi ngoại bào treo lên, xắn tay áo rồi ngồi đối diện Nguyệt Linh, chậm rãi rót một tách trà mới nói: “Hôm nay muội cùng Diêu Chi Khiên nói cái gì?”
Ánh mắt Nguyệt Linh chậm lại, rũ mắt xuống, “Cái gì cũng không thể gạt được đại ca.”
Nàng nhận lấy trà đại ca rót cho, khóe miệng nhếch cười lạnh, “Hắn hỏi ta vì sao cự tuyệt cầu thân của Diêu gia.”
Phó Dật Lãng cảm thấy ngoài ý muốn, lúc này mới biết Diêu gia đã tới.
“Hắn làm khó muội à?”
Thẩm thị cau mày, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
“Không tính, lúc đó Thái Tử cũng ở đây, hắn chưa kịp làm gì muội cả.”
Giờ phút này bả vai nàng còn đang mơ hồ đau nhức, xem ra một hồi trở về phải để A Niệm bôi thuốc cho nàng.
Không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ, không ai mở miệng.
Phó Nguyệt Linh dùng ngón tay vuốt ve chén trà, do dự nói: “Kỳ thực…Hôm nay tình cảm của hắn rất kích động, hoàn toàn không giống bộ dáng thanh nhã ngày thường.”
“Điều này cũng bình thường, hắn vốn có chút kiêu ngạo, vừa nghe được tin tức bị muội cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực cho nên kích động một chút là đương nhiên.”
Thần sắc Phó Dật Lãng nhàn nhạt, Diêu gia như nồi nước đυ.c, những chuyện xấu xa kia, không biết Diêu công tử này biết được bao nhiêu nội tình. Nếu như hắn đã sớm cùng một giuộc với phụ thân hắn, mỗi ngày trăm phương ngàn kế tiếp cận muội muội của mình, vậy người này có thể nói là lòng muông dạ thú, ý đồ đáng chết.
“Hơn nữa … Hơn nữa…” Nguyệt Linh ấp úng ấp úng, ánh mắt lóe lên, “Hơn nữa hôm nay, Lục…Lục tướng quân cũng ở đây, là huynh ấy bảo vệ muội ở phía sau, mới không để Diêu Chi Khiên đến gần thân thể muội…”
Trong mắt Thẩm thị hiện lên ánh sáng, đi đến bên cạnh nữ nhi, “Là hài tử kia?”
Nguyệt Linh đỏ mặt, “Vâng.”
“Cái gì?”
Phó Dật Lãng lộ vẻ mê mang, “Lục tướng quân là…Trấn Quốc đại tướng quân?”
“Là huynh ấy.”
Nguyệt Linh uống một ngụm trà, nàng cố gắng che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Thẩm thị vui vẻ cười nói: “Con còn chưa biết, hài tử kia chính là người cứu muội muội con từ đám buôn người lúc còn nhỏ.”
“Vậy mà lại là hắn?”
Phó Dật Lãng có chút kinh ngạc, thiếu niên năm đó lại chính là đại tướng quân trong triều.
Thẩm thị vui mừng khôn xiết, trên mặt nở nụ cười, bà đưa tay vỗ vai Nguyệt Linh, trêu ghẹo nói: “Muội muội con thích người ta đến nhịn không được nên muốn gả cho người ta.”
“…” Biểu tình trên mặt Phó Dật Lãng ngưng trọng lại.