Bùi Ngôn chỉ là xuống lầu ném túi rác liền nhận được điện thoại của Chu Y Y nói là giáo viên tiếng anh bảo cô ấy đưa tài liệu tới đây.
Chu Y Y là đại diện môn tiếng Anh, lại bởi vì đời trước cô đối với cô ấy đồng cảm kia, Bùi Ngôn không nghi ngờ liền đi gặp.
Ai mà nghĩ tới xã hội pháp trị còn có thể làm ra chuyện bắt cóc bên đường như trong phim, trong nháy mắt bị nhét vào rương, Bùi Ngôn rốt cuộc đã đoán được ai là người đứng đầu mọi chuyện —— Tưởng Nghị An.
Quả nhiên, khi cái rương lại lần nữa mở ra, Bùi Ngôn trong tầm mắt xuất hiện trương mặt mỉm cười mang theo ác ý kia của Tưởng Nghị An: “Cậu xem, liền tính cậu trốn tránh tôi, tôi cũng có rất nhiều biện pháp khiến chúng ta gặp mặt.”
Sau khi tháo xuống băt dán đen bịt miệng, cũng không có kinh hoảng thất thố khóc rống xin tha trong tưởng tượng, Bùi Ngôn rất bình tĩnh mà nhìn hắn: “Cậu muốn làm gì?”
“Cậu nói đi.” Tưởng Nghị An đem trong tay ly rượu đế dài mạnh mẽ rót vào miệng cô, sau khi xác nhận đã uống sạch sẽ, bắt đầu thong thả ung dung giúp cô tháo dây thừng phía sau: “Rượu ngon chứ, rất đắt đấy, mày chính là người đầu tiên trong nước nếm loại rượu này. Cương cường xuân dược, uống vào lại thanh thuần ngọc nữ cũng có thể biến thành cɧó ©áϊ phát tao ba ngày ba đêm, huống chi, mày vốn dĩ cũng không phải cái thứ sạch sẽ gì.”
Dây thừng rốt cuộc bị cởi bỏ, nhưng Bùi Ngôn đã không còn sức lực giãy giụa chạy trốn.
Dược tính so với tưởng tượng còn tới nhanh hơn, cảm giác rậm ngứa ngáy rạp xuyên tim phảng phất ở mỗi dây thần kinh thoán động, Bùi Ngôn muốn đứng dậy lại phát hiện thân thể đã xụi lơ vô lực, cô chỉ có thể cắn môi dưới, nỗ lực để chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Tưởng Nghị An thưởng thức một phen tư thái cô quật cường, cảm thấy rất thú vị: “mày việc gì phải giả bộ trinh tiết liệt nữ đến thế, chính mày không phải cũng trộm giấu bạn trai cùng nam nhân khác làm loạn sao? Thêm một lần nữa thì cũng thế, nếu mày ngoan ngoãn nghe tao, nói không chừng tao đối với mày phiền chán liền buông tha. Nhưng mà mày ấy, thật là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, không có cách nào, chỉ có thể đợi lát nữa tao chơi chán rồi, đem mày ném cho bọn dưới lầu hưởng thụ thôi. Ấy, thiếu chút nữa đã quên……”
Tưởng Nghị An bắt đầu đứng dậy cởi dây lưng: “Đứa bạn trai bị đội nón xanh của mày còn ở dưới lầu đây. Mày nói xem, đợi lát nữa khi tao đem mày ném xuống, hắn thấy được sẽ là cái cảm thụ gì nha, là khϊếp sợ, là thống khổ, hay là vui vì tao thay hắn giải quyết một con da^ʍ phụ a.”
Tuyệt vọng lại đồng dạng một lần nữa dâng lên, giống như lại về tới cái ngõ nhỏ đêm khuya đen nhánh lạnh băng kia, trương mặt dữ tợn kia, dù giãy giụa, nỗ lực như thế nào, đều không thể tránh đi, cũng không kịp phát ra lời cầu cứu.
Tưởng Nghị An đem cô ném lên trên giường, trên mặt treo tươi cười ôn hòa giả nhân giả nghĩa, trấn an nói: “Sợ cái gì, tao sẽ làm mày sảng……”
Giây tiếp theo, cửa phòng bị người đá văng, cánh cửa bằng gỗ tuyết tùng màu đỏ trong nháy mắt đổ sầm xuống mang theo một chút tro bụi trong không khí, sau khi tro bụi tan hết, Giang Việt âm trầm lạnh băng mặt xuất hiện ở trước mắt.
“Con mẹ nó như thế nào không ai cản.” Tưởng Nghị An thấp giọng mắng, trên mặt giả dối cười triều hắn đi đến: “Mày tới vừa lúc, bạn gái mày ở bên ngoài lả lơi ong bướm, tao thay mày giáo huấn, muốn hay không cùng nhau……”
Không đợi hắn nói xong, Giang Việt liền một quyền đánh lại đây. Chiều cao Tưởng Nghị An tính ra so với nam sinh bình thường như mọc ra một đoạn người, nhưng Giang Việt rất cao, vóc dáng gần 1 mét 86, một quyền này xuống làm Tưởng Nghị An cả người quay quay.
Hắn phun ra máu lẫn nước miếng ở hàm răng, ánh mắt âm u mà nhìn về phía Giang Việt: “Giang Việt, đừng cho là tao không biết, lão tử kia căn bản là không thích mày, ngay cả gia môn cũng không dễ cho mày vào. Ông ta nếu như biết mày vì một nữ nhân đắc tội Tưởng gia chúng tao, mày nói xem mày sẽ có cái kết cục gì?”
___________________________
Thân ái, vote 10* hoặc đề cử ánh kim cho truyện nhaaaa