CHƯƠNG 7: BỨC RẤT CHẶT, CHEN VÀO KHÔNG ĐƯỢC +CHO CÔ KẸP NGỌC THẠCH ĐỂ MỞ RỘNG BỨC
Thời Trầm miệng liếʍ qυầи ɭóŧ Thủy Thanh, đầu lưỡi liếʍ địa phương nước đang chảy ra, anh liếʍ chậm rãi, đặc biệt ôn nhu, liếʍ cảm thấy đặc biệt tao, theo sau há mồm từng ngụm từng ngụm liếʍ qυầи ɭóŧ cho cô.
Thời Trầm thoạt nhìn có vẻ thích qυầи ɭóŧ cô, liếʍ qυầи ɭóŧ cô ăn vào trong miệng, ngậm lấy qυầи ɭóŧ rồi lại nhả ra.
Anh vẫn luôn ăn qυầи ɭóŧ cô, bởi vì qυầи ɭóŧ làm bằng tơ lụa, đặc biệt trơn, nước miếng anh chảy ra, Thủy Thanh thoải mái nắm lấy tóc anh, anh ăn ở bên trong, làm cô thoải mái kêu lên, “A a a ——”
Cô kêu rất dâʍ đãиɠ, tiếng kêu như đang ủng hộ Thời Trầm, Thời Trầm đem dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên qυầи ɭóŧ đều ăn vào miệng, buông qυầи ɭóŧ cô ra, nhìn bên trong tiểu huyệt, tiểu huyệt thật chặt.
Thời Trầm nhìn chằm chằm âʍ ɦộ cô, duỗi tay sờ soạng âʍ ɦộ, ướt đến lợi hại.
Anh nghĩ đến lần trước bộ dạng cô thoải mái khi được anh liếʍ cho nơi này, vì vậy anh duỗi tay bẻ cánh môi âʍ ɦộ của cô ra, bên trong lộ ra thịt non phấn nộn, đã ướt đẫm, tất cả đều là mùi tao huyệt.
Thời Trầm nhìn thấy, cách một khoảng đều ngửi thấy mùi hương dâʍ đãиɠ của vợ anh, anh dùng tay bẻ tiểu huyệt cô ra, trực tiếp há mồm ngậm lấy tiểu huyệt.
Đầu lưỡi ở mặt trên thịt non hồng nhạt mà liếʍ, phía dưới Thủy Thanh đặc biệt phấn nộn, đặc biệt đẹp.
Thủy Thanh bị anh liếʍ liền kẹp đầu anh, đầu lưỡi anh thật lợi hại, ở trên âʍ ɦộ của cô mà liếʍ, trên dưới quét lộng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế, đầu lưỡi đỉnh vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẽ ra hình dạng âm đế.
Thủy Thanh thoải mái kêu càng tao: “A a —— thật thoải mái —— đầu lưỡi thật là lợi hại —— thật là lợi hại, đầu lưỡi ở mặt trên liếʍ ——”
Thời Trầm bị âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liếʍ âʍ ɦộ cô càng lúc càng nhanh, anh mυ'ŧ tiểu huyệt cô, hút dâʍ ŧᏂủy̠, đem âʍ ɦộ ăn vào.
Thủy Thanh cả người cảm giác phiêu phiêu, thiếu chút nữa đã chết.
Cô kêu càng ngày càng tao, Thủy Thanh quá nhiều nước, anh nghiêng đầu, chóp mũi anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt cô, đem nước chảy ra hít vào .
Chu Quân Kinh vừa đi tới cửa, nghe được thanh âm này, có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là người từng trải, nghe được thanh âm này liền biết chuyện gì đang xảy ra. Không nghĩ tới vợ mới của Thời Trầm kêu dâʍ đãиɠ như vậy…
Lần trước hai người họ kết hôn hắn cũng uống rượu ở đây, chỉ nhìn qua, giống như thật sự nhìn không ra người lại dâʍ đãиɠ như vậy, kêu cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn vị kia nhà hắn… Đặc biệt bảo thủ, sẽ không kêu tao như vậy, cho nên vừa nghe, hắn thế nhưng lại mê mẩn, này cũng quá tao đi.
Chu Quân Kinh nghĩ có phải từ lúc sinh con xong, hắn cùng vị kia nhà hắn không có làm chuyện này, cho nên nghe thấy liền cảm giác có chút nóng, phía dưới căn đồ vật cứng đến lợi hại…
Chu Quân Kinh vốn dĩ có chuyện tìm Thời Trầm, nhưng ở cửa nghe thấy thanh âm cũng ngượng ngùng, hắn xoay người rời đi, dươиɠ ѵậŧ quá cứng, đi trên đường cũng khó chịu.
…
Thời Trầm bị Thủy Thanh phun nước lên mặt, chịu không nổi muốn động phòng, nghĩ hôm nay động phòng anh nhất định phải cắm vào. Thủy Thanh bị liếʍ đến thoải mái, thở hổn hển nhìn anh, chờ anh tiến vào.Thời Trầm đem quần cởi ra, lúc chuẩn bị cắm vào, tiểu huyệt Thủy Thanh bị anh bẻ ra hiện tại còn chưa có khép lại.
Thủy Thanh sợ anh giống như lần trước, không tìm được vị trí cắm vào, vì vậy cô đưa tay qua chỉ vào cửa động, hướng dẫn anh nói: “Nơi này, ở chỗ này, anh liền cắm vào đi.”
Thời Trầm nhìn dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ đã cứng, anh đỡ nó lên cắm vào, nhưng không nghĩ tới lại khó khăn như vậy, tiểu huyệt Thủy Thanh quá… quá chặt…
Này cũng quá chặt, đừng nói cắm vào, ngay cả hiện tại ở bên ngoài chen vào cũng không được, thật vất vả mới chen vào được , nhưng là Thủy Thanh quá đau, đau đến nỗi rơi nước mắt, Thời Trầm cũng đau, bị cắn đau đến chết, không thể lộng đi vào.
Thủy Thanh cũng không nghĩ tới phía dưới của mình sao lại có thể chặt thành cái dạng này?
Quá đau, Thời Trầm nghĩ tự cổ vũ chính mình, làm tinh thần hăng hái cắm vào, nhưng Thủy Thanh lại kêu đau, Thời Trầm cũng không có cách nào, anh cũng rất khó chịu.
Thời Trầm tò mò hỏi Thủy Thanh: “Lúc trước thời điểm hắn ta cắm vào, cũng đau như vậy sao? Cắm vào kiểu gì?”
Thủy Thanh nghe được lời này lắc đầu, cô muốn nói, không có cắm vào, nhưng là không nghĩ tới, Thời Trầm lại tự lý giải: “Có thể cái đó của hắn ta quá nhỏ, giống như chiếc đũa, cho nên mới cắm vào được, còn căn đồ vật của anh quá lớn, cho nên chen vào không lọt đi.”
Thủy Thanh: “…”
Lý giải như vậy giống như cũng không sai.
Thời Trầm đột nhiên không còn ghen tị với chồng cũ của cô, cho dù lúc trước cắm vào Thủy Thanh thì thế nào, nhỏ như vậy, sao có thể làm Thủy Thanh sảng, cho nên cô mới không có cảm giác.
Thời Trầm đứng dậy, mở ngăn tủ, cầm một khối ngọc thạch, đây là vật gia truyền nhà anh, là đồ vật quý giá nhất trong nhà, được truyền qua nhiều thế hệ, về sau để lại cho anh cùng vợ, anh đem ngọc thạch cầm trên tay, chậm rãi mà nhét vào bên trong tiểu huyệt Thủy Thanh.
Âʍ ɦộ Thủy Thanh quá nhỏ, nếu không dùng ngọc thạch mở rộng, anh sợ cả đời này đều không thể cắm vào, anh bẻ tiểu huyệt Thủy Thanh ra, trực tiếp cắm vào, dươиɠ ѵậŧ quá lớn không chen vào được, nhưng cái này ngọc thạch so với anh nhỏ hơn nhiều, nếu cắm vào chắc cũng không có việc gì.
Thời Trầm cắm vào, dặn dò Thủy Thanh: “Huyệt em rất chặt, anh chen vào không được, dùng cái này mở rộng, trừ bỏ lúc ngủ thì đều phải kẹp nó cả ngày, chờ anh có thể cắm vào liền bỏ nó ra.”
Ngọc thạch có chút lạnh, cắm vào trong khiến Thủy Thanh thoải mái kẹp chặt chân.