Mọi người đều biết diễn viên không có ngày nghỉ, cho nên dù là Trung thu thì vẫn phải đi đóng phim. Lúc nhận cơm hộp, mỗi người đều được tặng thêm một cái bánh trung thu. Đúng lúc mọi người đang lấy cơm, một chiếc xe viện trợ màu bạc chạy đến.
Trên xe có treo một tấm biểu ngữ: “Chúc đoàn phim ⟪Quyền Mưu⟫ Trung thu vui vẻ!”. Bên hông xe còn dán poster siêu lớn của Tô Tinh Dã. Nhìn thấy hình này, các nhân viên liền đoán được đây là xe của ai rồi.
Bên này Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân cuối cùng cũng quay xong, chuẩn bị đi ăn cơm. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên Trì Hủ từ phía sau chạy tới: “Tinh Dã, Tinh Dã!”
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân ăn ý mà xoay người nhìn Trì Hủ đang chạy tới.
Trì Hủ dùng hết tốc lực chạy đến, hỏi: “Tinh Dã, cậu gọi xe đến tặng bánh cho đoàn phim à?”
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã ngơ ngác, lắc đầu: “Không phải tôi. Tôi không có.”
Trì Hủ nhíu mày: “Không phải ư? Nhưng tôi thấy trong group chat mọi người đều nói vậy mà. Trên xe còn dán poster của cậu kìa.” Cậu mở di động ra cho họ xem, rồi click mở hình ảnh poster được dán trên xe.
Tô Tinh Dã thấy vậy thì kinh ngạc, poster kia đúng là cô nhưng cái xe này không phải do cô đặt mà.
Trì Hủ thấy bộ dạng ngây ngô của cô liền nói: “Chúng ta qua đó xem thử đi.”
Tô Tinh Dã gật đầu.
Ba người đi đến chỗ nhận cơm, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở đó. Các nhân viên ai đi qua Tô Tinh Dã cũng cúi đầu nói lời cảm ơn.
Nhất thời Tô Tinh Dã cũng không biết nên làm gì.
Đang lúc ngẩn ngơ, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên ở phía trước: “Tinh Tinh!”
Tô Tinh Dã quay sang, đây không phải là chị Dương Vân đã lâu không gặp sao?
Dương Vân đưa hộp bánh trong tay cho người bên cạnh, đi tới ôm lấy Tô Tinh Dã: “Nhìn thấy chị rất ngạc nhiên đúng không?”
Tô Tinh Dã cười ôm lại: “Chị Vân, sao chị lại đến đây?”
Dương Vân buông cô ra, nói: “Đến thăm em chứ sao. Trung thu mà em không về được nên chị đành đến thăm.”
Lúc này Dương Vân mới chú ý đến hai chàng trai đứng sau lưng Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã lập tức giới thiệu: “Chị Vân, đây là bạn em, Thẩm Vọng Tân, Trì Hủ. Còn đây là người đại diện của tôi, chị Vân.”
Thẩm Vọng Tân và Trì Hủ lập tức cúi đầu: “Chào chị Vân.”
Giới thiệu xong, Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua cái xe tiếp ứng, hỏi: “Vậy ··· cái xe kia cũng là chị đặt?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên thám ban, lại là Tết Trung Thu, cho nên muốn tặng mọi người một ít bánh.” Dương Vân đáp.
“Mà mọi người còn chưa ăn nhỉ? Chị sắp xếp một chút, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng ạ.”
Dương Vân dặn dò nhân viên xong rồi đi qua chào hỏi Khương Nghị, mời họ đến một nhà hàng nhỏ dùng bữa.
Sau khi Dương Vân rời đi, phó đạo diễn Ngô nhìn bàn cơm trưa xa hoa, lắc đầu cảm thán: “Đây mới đúng là một bữa cơm này.”
Khương Nghị trừng mắt nhìn ông: “Sao nào? Chẳng lẽ ngày thường tôi cho ông ăn cám?”
Phó đạo diễn Ngô: “…..”
Biên kịch Trần ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, cười cười, yên lặng ăn cơm.
Khương Nghị gắp một miếng thịt kho tàu, thở dài: “Tôi cũng muốn cho mọi người ăn cơm ngon lắm chứ. Nhưng mà chi phí hạn hẹp thì biết làm sao?”
Phó đạo diễn Ngô gật đầu: “Hiểu mà, hiểu mà.”
Biên kịch Trần như là nghĩ tới cái gì đó, nói: “Thật không ngờ người đại diện của Tinh Dã lại hào phóng như vậy. Tặng cả xe bánh lại còn mời cơm. Tôi thấy tốn không ít tiền đấy.”
Phó đạo diễn Ngô gật đầu, sau đó giơ lên một con số: “Ít nhất là từng này.”
Biên kịch Trần nháy mắt đã hiểu, “Chậc” một tiếng: “Tinh Dã được công ty quản lý ưu ái đến vậy à?”
Khương Nghị lắc đầu: “Hai người từng thấy công ty quản lý nào như vậy chưa?”
Phó đạo diễn Ngô và Biên kịch Trần dừng đũa, trầm mặc nhìn Khương Nghị. Thấy họ có vẻ đã hiểu sai ý mình, ông giải thích: “Không phải như các người nghĩ. Tinh Dã là một cô gái tốt. Ý tôi là lần tặng bánh này là do người đại diện tự mình bỏ tiền ra.”
“Hả? Người đại diện tự bỏ tiền? Trong cái giới này mà còn có người đại diện tốt vậy sao?”
Không phải Phó đạo diễn Ngô nói quá mà đúng thật là như thế. Trong cái vòng luẩn quẩn này, có hai loại người đại diện: một là ngươi giỏi thì được người ta nịnh bợ, còn nếu ngươi không nổi thì buộc phải nghe theo mọi sắp xếp của người đại diện. Người đại diện như Dương Vân quả thật rất hiếm thấy.
Khương Nghị nói tiếp: “Hai người cho rằng cô ta là người đại diện bình thường hả?”
Hai người vừa nghe liền biết bên trong có nội tình, nhìn chằm chằm Khương Nghị, giục: “Lão Khương, đừng có úp úp mở mở nữa. Biết gì thì mau nói đi.”
“Dương Vân không phải là người của công ty Hạo Nguyệt. Cô ta đi theo Tô Tinh Dã từ rất lâu rồi. Có vẻ vô cùng quan tâm đến con bé. Trước khi Tinh Dã tham gia ⟪Quyền Mưu⟫, Dương Vân đã gặp riêng tôi để xác nhận xem có cảnh hôn không, chắc chắn rồi mới ký hợp đồng. Lúc Tinh Dã nổi lên nhờ vai Tiên Nhạc, có không ít công ty lớn mời về, nhưng họ lại chọn Hạo Nguyệt. Sau khi ký hợp đồng, hai người có thấy Hạo Nguyệt sắp xếp quảng cáo, phát ngôn hay hoạt động gì cho con bé không?”
Phó đạo diễn Ngô và Biên kịch Trần lắc đầu, quả thật đúng là không có. Từ thời điểm Tô Tinh Dã ký hợp đồng với công ty quản lý đến lúc diễn 《Quyền Mưu》 là ba tháng, thật sự không hề tham gia bất cứ hoạt động nào. Không lẽ công ty không ưu ái Tinh Dã?
Đương nhiên là không phải, ngược lại là bởi vì quá ưu ái, cho nên tình nguyện xem nhẹ độ hot của Tiên Nhạc, tạo cơ hội để cho cô an tâm đi học, thi tốt nghiệp, còn đạt được giải thưởng quốc tế khiến người qua đường cũng thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Khương Nghị suy tư, nói thêm: “Cho nên sau lưng Tinh Dã khẳng định có người chống lưng. Có vẻ là người trong nhà.”
“Có khi nào Tinh Dã là một tiểu thư nhà quyền quý không?” Biên kịch Trần suy đoán.
Khương Nghị gật đầu: “Cũng có thể.” . TruyenHD
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào bữa tiệc hôm trước, ông cũng như những người khác đều rất ngạc nhiên. Mặc dù không biết bối cảnh gia đình Tô Tinh Dã như thế nào, nhưng cái gọi là “khí chất cao quý” không phải tự nhiên mà có được.
***
Thẩm Vọng Tân không ăn cơm mà ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“Tân Tân quay xong rồi à?” Một giọng nữ ôn hòa cất lên.
Vẻ mặt của Thẩm Vọng Tân vô cùng dịu dàng, nhu hòa đáp: “Chưa ạ. Làm sao kết thúc sớm như vậy được? Con đang được nghỉ, lát nữa còn phải quay tiếp. Quay xong chắc cũng phải rạng sáng, cho nên con muốn gọi cho mẹ. Chúc mẹ Tết Trung Thu vui vẻ nha.”
“Con không về mẹ không vui nổi.”
Thẩm Vọng Tân cười: “Không phải còn có anh hai sao? Mẹ nói như vậy, anh ấy nghe được sẽ tổn thương đấy.”
“Không sao. Nó đang nấu cơm rồi, không nghe thấy đâu.”
“Thật ghen tị quá đi. Lâu rồi con chưa được ăn cơm anh ấy nấu.”
“Con về đi rồi mẹ sẽ bắt nó ngày nào cũng phải nấu cho con ăn.”
“Vậy anh ấy sẽ mệt chết mất.”
“Không đâu. Nấu ăn là niềm vui của nó mà.” Mẹ Thẩm nói thật.
Thẩm Vọng Tân bật cười: “Mẹ, ông ngoại đâu?”
“Đang ở thư phòng. Tân Tân à, tuy ông ngoại không nói gì nhưng thật ra ông nhớ con lắm đấy.”
Thẩm Vọng Tân đáp: “Vâng, con biết mà. Mẹ đưa máy cho ông đi, con muốn nói với ông mấy câu.”
“Đợi chút nhé.”
Qua một lúc, đầu bên kia đổi thành một giọng nói già nua: “Muốn nói gì với tôi?”
Thẩm Vọng Tân lập tức trả lời: “Ông ngoại, Trung thu vui vẻ.”
“Tôi đây vẫn luôn vui vẻ, cần cậu chúc sao?”
“Ông ngoại, chờ cháu quay xong bộ phim này sẽ về nhà thăm ông ngay nhé.”
“Ai cần cậu thăm? Cậu về hay không là chuyện của cậu. Nếu về thì đúng lúc tôi đây còn dư rất nhiều giấy tuyên chỉ [*], để tôi xem cậu còn nhớ gì không.”
[*] Giấy tuyên chỉ (giấy xuyến): dùng để viết thư pháp.
Thẩm Vọng Tân cười to: “Vâng ạ. Chờ cháu về sẽ cho ông kiểm tra.”
Ở đầu kia, ông cụ “Hừ” một tiếng, lại nói vài câu ghét bỏ rồi mới cúp điện thoại.
Đường truyền vừa ngắt, Thẩm Vọng Tân thở ra một hơi, khóe miệng hơi cong lên. Lúc trước khi anh thi đậu Đại học Sư Phạm Bắc Kinh, người vui mừng nhất chính là ông ngoại.
Ông ngoại vẫn luôn hy vọng sau khi anh tốt nghiệp thì xuất ngoại học chuyên sâu, rồi về nước làm một giáo sư, bình an trải qua một đời. Tuy nhiên anh lại không thích một cuộc sống nhàm chán như vậy. Vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nhờ duyên số mà anh được ký hợp đồng với công ty quản lý của mình.
Cha mẹ luôn ủng hộ con cái hết mình, khi biết được cũng không phản đối, chỉ lo anh không thể thích ứng. Nhưng khác với bố mẹ, ông ngoại đã vô cùng tức giận, trong suy nghĩ của ông, giới giải trí là một nơi rất phức tạp.
Mọi người đều nói tính tình anh ôn nhu, nhưng thực tế Thẩm Vọng Tân là một người rất cứng đầu. Đã quyết rồi thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Sau khi ký hợp đồng, mỗi lần về nhà, ông ngoại luôn thể hiện sự giận dỗi với anh. Sau hai năm, ông lại đổi cách dày vò khác, bắt anh ở trong phòng luyện chữ, luyện đến khi cánh tay tê rần mới thôi.