Ngón tay thô ráp kia rất nhanh đã chạm đến đầu máʏ яυиɠ, hắn vừa mới rút ra được vài phân thì đã nghe thấy tiếng thở dốc hưng phấn của Tô Niệm:
"A...Chị gái giúp em mở máʏ яυиɠ, còn anh rể lại giúp em chọc vào… thật là da^ʍ quá mà… Ui, anh rể, anh có cảm nhận được không? Niệm Niệm sướиɠ quá, nước bên trong chảy ra rất nhiều, thật thoải mái, hứ a..."
"Ôi chao, âʍ đa͙σ của em đang mυ'ŧ ngón tay anh rể kìa... anh rể, anh thích không? Anh có nhớ cảm giác chơi em hôm đó không, Niệm Niệm rất nhớ gậy thịt của anh rể đó, nó siêu mạnh mẽ!"
"A, ngón tay của anh rể thật biết móc… ư a… có lẽ mặt bên… kia có công tắc đó… ưm a... ngứa quá..."
Trần Mặc Hàn cố bỏ qua những tiếng rêи ɾỉ bên tai, bỏ qua cả cảm giác mềm mại, ướŧ áŧ, trơn bóng trong tay mình, bỏ qua cả những kí ức ngất ngây không ngừng nhảy múa trong tâm trí. Hắn một mực nhắc nhở bản thân, chỉ cần tắt công tắc đi là được, mọi chuyện khác đều coi như hư không, vợ hắn còn đang ở bên ngoài, hắn không thể để vợ mình phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
Thế nhưng công tắc này dường như có chân chạy, từng phút từng giây trôi qua, hắn thấy Nguyệt Ánh đã nhấn sang nút thứ 2, âm nhạc bên ngoài cũng thay đổi, tiếng rung lắc trong tủ quần áo cũng càng lúc càng nhanh hơn, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán Trần Mặc Hàn.
"A, nhanh hơn rồi... anh rể... chọc nhanh hơn đi, sắp vào đến bên trong rồi... Niệm Niệm muốn hét lớn."
"Trời ạ, âm thanh to hơn rồi đấy, liệu chị có nghe thấy không... sợ quá, sợ chị phát hiện ra việc em dụ dỗ anh rể, anh rể, anh nhanh lên, nhanh chọc vào âʍ ɦộ của Niệm Niệm đi!!"
Hình như vừa nãy chị em liếc qua chỗ này rồi... hứ a... hay là chị em nghe thấy rồi... anh rể, người ta sợ quá, em sợ bị chị gái bắt tại trận."
Cô thúc giục khiến Trần Mặc Hàn tâm hoảng ý loạn: "Câm miệng! Rốt cuộc công tắc ở đâu?"
Thế nhưng Tô Niệm lại xem mọi chuyện như một trò đùa, một mặt cô tỏ vẻ sợ hãi, mặt khác lại cố tình đưa ra gợi ý sai cho Trần Mặc Hàn, mục đích chỉ là muốn ngón tay của người đàn ông cọ xát xung quanh hoa huyệt của mình.
Một bên là máʏ яυиɠ, một bên là những đốt tay cứng rắn mảnh khảnh của Trần Mặc Hàn, hai thứ thay nhau ép chặt huyệt đạo của cô, những lớp thịt non trên vách huyệt mềm mại của Tô Niệm đều bị đè ép, cô cực kì sảng khoái, khuôn mặt tràn đầy vẻ sung sướиɠ.