Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường

Chương 26: Quá Ꭶuиɠ Ꭶướиɠ (H)

"Đứng lại, kỷ luật trong giờ họp đâu rồi? Đi về chỗ ngồi cho tôi!"

Đại Boss mặt lạnh vô tình quát lên một tiếng khiến cho mọi người đều ngây ngốc đứng đơ tại chỗ, hiện giờ khuôn mặt hắn đã tái mét, gân xanh nổi lên trên cánh tay, trong giọng nói còn ẩn chứa một tia thống khổ, giống như đang cật lực kiềm chế điều gì đó.

Mặc dù vô cùng lo lắng về tình trạng sức khỏe của giám đốc nhưng trợ lý Vương vẫn bị ánh mắt sắc bén kia làm cho giật mình. Vào khoảnh khắc này, cậu ta chợt cảm thấy cuộc họp hôm nay hình như không giống với những cuộc họp bình thường vẫn được tổ chức một tháng hai lần khác, mà đây chính là cuộc họp quyết định sinh tử của Trần thị, một cuộc họp bí mật tuyệt đối không thể có sai lầm nào, là cuộc họp một phút quyết định một dự án vài trăm vạn.

Mọi người ngây ra như phỗng, ai nấy đều rục rịch trở lại chỗ ngồi, người trợ lý đang chuẩn bị tắt đèn cũng không biết phải làm thế nào.

Chỉ có Tô Niệm đang nằm dưới gầm bàn là nở nụ cười đắc ý, ánh mắt của cô mê hoặc như muốn nói: "Anh rể thật khí phách, kỷ luật trong giờ họp của anh bao gồm cả việc để em vợ “ăn” dươиɠ ѵậŧ sao? Vậy em làm nhanh hơn một chút nhé? Để cho mọi người nghe tiếng em mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của anh được không?"

Mồ hôi lạnh trên trán Trần Mặc Hàn cũng sắp nhỏ xuống, người phụ nữ này rõ ràng là cố ý, âm thanh cô ta tạo ra quá lớn, mà hiện tại cả phòng hợp đều bị tiếng quát của hắn làm cho yên tĩnh, nếu cứ tiếp tục giằng co như thế này thì chắc chắn tiếng mυ'ŧ “chụt chụt” của cô ta sẽ bị người khác nghe được.

Hắn dùng một tay giữ chặt đầu người phụ nữ.

Ngay sau đó, Trần Mặc Hàn nhận ra kỹ thuật của Tô Niệm không thể chỉ dùng một chữ tốt để hình dung, e rằng ngay cả cái đêm giả làm Tô Nguyệt Ánh, cô cũng chỉ dùng chưa đến 1 phần 10 kỹ năng.

Hiện giờ cô bị hắn giữ chặt đầu, côn ŧᏂịŧ lớn tràn đầy khoang miệng, muốn cử động cũng không được, nhưng không biết tại sao Tô Niệm có thể uốn đầu lưỡi thành hình chữ O, hình chữ U, thậm chí cả hình chữ S. Mặc dù cô không cử động những nơi khác, chỉ dùng duy nhất đầu lưỡi để liếʍ láp khắp nơi, vậy mà cũng đủ khiến eo hắn run rẩy dữ dội như muốn phát điên.

Thiếu chút nữa đã rêи ɾỉ trước mặt mọi người: "Quá sung sướиɠ!"

"Bệnh cũ của tôi tái phát... Dạ dày hơi đau. Đứng ngây ra đó làm gì? Tắt đèn, mở video báo cáo!"

Đến nước này, mọi chuyện đã không thể dừng lại, nếu như đột ngột kết thúc cuộc họp rồi bảo mọi người rời đi thì càng khả nghi hơn, mà quan trọng hơn là, hiện tại Trần Mặc Hàn không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ có việc tắt đèn mới có thể che giấu được những kɧoáı ©ảʍ khó lòng khắc chế trong hắn.

Lần đầu tiên Trần Mặc Hàn cảm thấy hối hận, nếu như lúc nãy nghe theo lời cô, đồng ý dừng cuộc họp lại thì sẽ không đến mức chật vật trước mặt mọi người như bây giờ.

Trần Mặc Hàn cho rằng sau khi tắt điện, mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.