Ngôn Hoan

Chương 72: 72: Chương 71

Sau lần đó, hết thảy giống như đều trở về nguyên trạng.

Thương Đằng không còn tới tìm Sầm Diên nữa.

Nhưng Giang Kỳ Cảnh mỗi ngày đều tới, mang thức ăn đa dạng cho cô.

Đều là chút canh bồi bổ, cậu nhờ dì nấu bếp ở nhà làm.

Có một lần cậu mang sủi cảo tới, Sầm Diên ăn mấy cái, có chín, có chưa chín kỹ, còn có một ít bao không kín, vỏ sủi cảo và nhân bị tách rời.

Giang Kỳ Cảnh đỏ mặt, nói đây là cậu mua ở quán sủi cảo dưới lầu.

"Lần sau không mua ở đấy nữa."

Cậu thu dọn đồ đạc, giọng điệu có chút cứng đờ.

Sầm Diên cười, không nói gì.

Tĩnh dưỡng lâu như vậy, cô đã có thể xuống giường tự do hoạt động.

Hai ngày trước, Triệu Yên Nhiên mới biết chuyện Sầm Diên nằm viện, còn là hỏi Giang Kỳ Cảnh mới biết.

Trong thời gian ở nước ngoài, cô ấy vẫn luôn liên hệ với Sầm Diên.

Gần đây nhắn tin cho cô cũng không có ai trả lời, lo cô xảy ra chuyện nên đã gọi cho Giang Kỳ Cảnh.

Lúc này mới biết được tin Sầm Diên bị tai nạn xe.

Cùng ngày, cô ấy liền mua vé máy bay, chiều nay đến nơi.

Sầm Diên bảo nếu lát nữa Giang Kỳ Cảnh không có việc gì thì tới sân bay đón Triệu Yên Nhiên giúp cô.

Giang Kỳ Cảnh gật đầu, nói: "Được."

Triệu Yên Nhiên đã chia tay cậu bạn trai sinh viên kia từ lâu.

Hai người ngọt ngào được một thời gian, sau đó cô nàng ngại tên chó con đó quá dính người, dùng lý do ra nước ngoài để đá người đi.

Nghĩ Triệu Yên Nhiên lát nữa liền tới đây, Giang Kỳ Cảnh thậm chí có chút lo lắng: "Giọng chị ta lớn như vậy, lát nữa tới đây, chị còn có thể nghỉ ngơi tốt được không?"

Sầm Diên cầm cốc giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm: "Cậu ấy biết chừng mực."

Giang Kỳ Cảnh lột một quả chuối đưa cho cô: "Vậy em đi trước, có chuyện gì nhớ gọi cho em, biết chưa?"

Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sầm Diên cười nói: "Đã biết."

-

Buổi chiều, trời bắt đầu mưa, rất nhỏ, hạt mưa rơi xuống cũng không nghe thấy tiếng động quá lớn.

Cửa sổ đóng kín, nhưng rèm không kéo, vài giọt nước mưa bị gió thổi dính lên mặt cửa kính.

Trên TV đang chiếu Gintama.

Vẫn luôn là kênh này, Sầm Diên cũng không đổi, chiếu cái gì thì cô xem cái đó.

Cũng không phải thật sự muốn xem, chỉ là khi ở một mình, cô luôn dễ suy nghĩ lung tung.

Cần phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý.

Triệu Yên Nhiên trực tiếp từ sân bay tới đây, còn kéo theo một chiếc vali ngoại cỡ.

Những giọt nước mắt bị kìm nén khi ở trên máy bay, tới bệnh viện mới hoàn toàn không nhịn được nữa.

Cô ấy xem như là người đầu tiên biết về bệnh tình của Sầm Diên.

Bởi vì công việc kinh doanh của gia đình, cô ấy bị cha cưỡng chế đưa ra nước ngoài.

Trong một năm qua, trừ một tuần trở về đón Tết, thời gian còn lại đều ở nước ngoài.

Sầm Diên bị cô ấy ôm, thở không nổi, nhưng vẫn cười nhẹ trấn an: "Mình không sao, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi."

Rõ ràng chính cô mới là người cần phải được an ủi.

Triệu Yên Nhiên rời khỏi người cô, lấy khăn giấy lau nước mắt: "Cậu chắc chắn sẽ không sao, cậu còn phải sống lâu trăm tuổi."

Nói xong, cô ấy lấy trong túi ra một chiếc vòng tay đeo cho cô: "Mình đặc biệt nhờ mẹ tới chùa xin cho cậu, đã khai quang, có thể phù hộ cho cậu."

Sầm Diên nói: "Cảm ơn dì giúp mình."

Triệu Yên Nhiên hừ một tiếng: "Là mình nhờ mẹ tới chùa xin, cậu không cảm ơn mình mà lại cảm ơn mẹ mình hả."

Sầm Diên bật cười vì sự trẻ con của cô ấy: "Ừ, cũng cảm ơn cậu nữa."

Phòng bệnh là phòng đơn, thời điểm này phòng bệnh thiếu, giường còn phải chờ, càng đừng nói tới loại phòng đơn như này.

Triệu Yên Nhiên rót một cốc nước, đánh giá xung quanh: "Còn may là tốt số, kiếm được phòng bệnh đơn.

Với chất lượng giấc ngủ của cậu, nếu còn ở chung với những người khác, chắc chắn sẽ mất ngủ cả đêm.

"

Sầm Diên không nói chuyện.

Phòng này là do Thương Đằng sắp xếp giúp cô.

Gần đây cô không thực sự muốn nhắc đến anh.

Cho nên khi Triệu Yên Nhiên nhắc đến tên anh, cô chọn cách im lặng.

Chiếc áo bệnh nhân của bệnh viện mặc ở trên thân hình gầy gò và mảnh mai của cô, trông càng thêm rộng thùng thình.

Cô cụp mi xuống, tay đặt ở trên chăn, cổ tay trắng nõn, mảnh mai.

Rất an tĩnh.

Tuy rằng Sầm Diên thường ngày cũng rất ít nói, nhưng sự an tĩnh hiện tại không giống như trước kia.

Giống như, có nhiều hơn một ít cảm xúc ở bên trong.

Sau khi nghe Triệu Yên Nhiên nhắc đến cái tên Thương Đằng.

Dây thần kinh của Triệu Yên Nhiên không chậm chạp, cho nên cô ấy nhận thấy điều gì đó khác với trước đây.

Có lẽ, Thương Đằng đối Sầm Diên, không còn là người có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Triệu Yên Nhiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sầm Diên, xảy ra chuyện gì rồi?"

Nghe được vẻ lo lắng trong lời nói của cô ấy, Sầm Diên tươi cười, thoải mái lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Cô nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt ngoài cửa sổ: "Mình chỉ là cảm thấy, có chút áy náy đối với Thương Đằng."

"Áy náy?" Triệu Yên Nhiên thắc mắc, "Tại sao lại áy náy?"

Đúng vậy, tại sao.

Ngay cả bản thân Sầm Diên cũng không thể nói rõ.

- -----------------

Ở bệnh viện mấy ngày, cô đang hồi phục rất tốt, vết thương cũng không bị nhiễm trùng.

Trong phòng bệnh thường xuyên có người tới thăm, bánh quy mà Đồ Huyên Huyên làm buổi sáng được đưa tới, buổi chiều đã bị Triệu Yên Nhiên ăn sạch.

Cô ấy đang nằm trên giường bệnh của Sầm Diên xem TV, ném từng quả nho một vào trong miệng, thỉnh thoảng chỉ vào Lý Đại Chủy trên TV: "Trong , mình ghét nhất chính là Lý Đại Chủy (Lý miệng rộng)."

Giang Kỳ Cảnh mang cơm trưa tới, vừa nhìn thấy Triệu Yên Nhiên, cậu cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Người nào không biết còn tưởng chị mới là bệnh nhân."

Triệu Yên Nhiên ngửi được mùi thơm của thức ăn, lật đật từ trên giường ngồi dậy: "Hôm nay mang cái gì?"

Giang Kỳ Cảnh không để ý đến cô ấy, dùng chân kéo góc bàn, kéo bàn tròn qua.

"Em đã nhờ dì nấu cháo lúa mạch cho chị, có cho một ít đường."

Triệu Yên Nhiên vừa nghe là cháo, tức khắc lại thống khổ nằm xuống: "Tôi ghét nhất là ăn cháo!!"

Gần đây nhiệt độ đã xuống rất nhiều, bên ngoài bắt đầu có tuyết, nhìn thấy tuyết trên đầu và vai của Giang Kỳ Cảnh, Sầm Diên đưa cho cậu cốc nước nóng mà cô vừa rót: "Bên ngoài có lạnh không?"

Giang Kỳ Cảnh cầm cốc, cũng không uống, chỉ là để sưởi ấm tay: "Vẫn ổn, không phải quá lạnh."

Sầm Diên ừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống, yên lặng ăn cháo.

Sau bữa trưa, bác sĩ lại tới kiểm tra, khám qua và kiểm tra sơ bộ tình trạng khôi phục vết thương của cô: "Tình trạng hồi phục rất tốt, ngày mai có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng nửa tháng sau vẫn phải đến bệnh viện tái khám."

Sầm Diên gật đầu cảm ơn.

- ---------------

Vào ngày xuất viện, Triệu Yên Nhiên và Giang Kỳ Cảnh đều tới.

Sầm Diên đã thu dọn đồ đạc vào buổi sáng, Giang Kỳ Cảnh cũng mang vali đến.

Trong những ngày cô nằm viện, vật dụng hàng ngày và quần áo tắm rửa vẫn hơi nhiều.

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Giang Kỳ Cảnh mặc áo khoác của cậu vào cho Sầm Diên, lại thêm cả khăn quàng và mũ, sợ cô bị gió lạnh.

Sầm Diên thậm chí còn cảm thấy mình hơi giống một thai phụ vừa sinh con xong.

Cô bỏ mũ ra: "Chị nhiều tóc, không lạnh."

Giang Kỳ Cảnh lại lần nữa đội lên cho cô: "Không lạnh cũng phải đội."

"......"

Triệu Yên Nhiên mấy ngày nay liền ăn vạ ở nhà Sầm Diên, với lý do là ở lại chăm sóc cô.

Sầm Diên nằm viện những ngày này, Bánh Quy đều là do Giang Kỳ Cảnh chăm sóc.

Vừa nhìn thấy Sầm Diên, nó đã vui mừng chạy đến, định lao vào lòng cô.

Bị Triệu Yên Nhiên chặn lại giữa chừng, cô ấy nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của nó một cách ghét bỏ: "Muốn ép chết mẹ của mi hả."

Triệu Yên Nhiên không ôm nó được bao lâu, liền cảm giác được cánh tay mình như sắp gãy, đặt nó trên mặt đất: "Nó cũng quá béo đi."

Sầm Diên cười thành tiếng, cởi mũ và khăn quàng cổ: "Giống mèo này rất dễ tăng cân."

Những ngày đó, có sự bầu bạn của Triệu Yên Nhiên, trong nhà cuối cùng dường như không còn quạnh quẽ như trước nữa.

Sầm Diên nhớ tới chuyện chính, gọi cho khách hàng trước đây của cô.

Lúc ấy chính là ở trên đường đi gặp anh ta thì xảy ra tai nạn, vốn là đơn hàng cuối cùng, bởi vì bên kia đã đặt trước nửa tháng.

Kết quả trên đường lại xảy ra chuyện.

Sầm Diên cảm thấy, cô vẫn phải tìm một chút thời gian để bày tỏ ý xin lỗi với anh ta.

Cho nên cô hẹn anh ta ăn cơm.

Đối phương đồng ý rất sảng khoái.

Địa điểm là một khách sạn cao cấp.

Bên kia rất đúng giờ, sau khi gọi món xong, Sầm Diên nói xin lỗi, chỉ nói đi trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Cô biết nếu cô nói quá kỹ, đối phương nhất định sẽ dò hỏi với vẻ đồng tình.

Sầm Diên không quá thích như vậy.

Có thể cô kém may mắn hơn những người khác một chút, nhưng cô không muốn bị thương hại.

Không phải cô quá thanh cao hay có cốt khí.

Con người là những sinh vật kỳ lạ, một khi có sự thương hại, một số cảm xúc khác sẽ kéo theo.

Sầm Diên mệt mỏi khi phải giải quyết những chuyện đó.

Tô Lạc Ninh thấy khí sắc của cô không tốt lắm, quan tâm hỏi một câu: "Là về mặt sức khỏe xảy ra ngoài ý muốn sao?"

Sầm Diên lắc đầu, mỉm cười.

Tô Lạc Ninh cũng chỉ là xuất phát từ lễ phép dò hỏi một chút: "Không sao là được rồi, chuyện của tôi, cô cũng không cần quá mức tự trách.

Chuyện ngoài ý muốn là yếu tố không thể kiểm soát, hơn nữa tôi đã giải quyết rồi."

Sầm Diên nói: "Thật sự xin lỗi."

"Không sao."

Cả hai người đều có tính cách ôn hòa, văn nhã, ở cạnh nhau thật ra không thể dẫn đến bất kỳ phản ứng hóa học nào.

Vốn chính là một bữa ăn bình thường, cả hai đều không có bất luận tâm tư dư thừa nào.

Ngày kia Từ Huy phải trở về.

Sầm Diên nghĩ, sau bữa tối sẽ cùng cậu ấy đi dạo một vòng quanh khu phố.

Khó được một lần cậu ấy tới Tầm Thành, bởi vì chuyện của cô mà cũng không có người đi cùng cậu ấy.

Bữa ăn diễn ra yên lặng.

Cho đến khi Thương Đằng bước vào.

Anh không đến một mình, bên người còn có mấy người đàn ông cũng ăn mặc nghiêm chỉnh.

Bụng bia đầu hói dường như là tiêu chuẩn của một người đàn ông thành đạt, người kia ưỡn cái bụng to, cúc áo dường như bị banh khai ra.

Người đàn ông tươi cười, ân cần nói với Thương Đằng: "Đặc biệt đặt trước phòng riêng ở lầu ba rồi."

Thương Đằng không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào trên bàn ăn bên cạnh cột La Mã.

Phía sau là toàn bộ một bên cửa sổ sát đất, cảnh tuyết rơi rất đẹp, tiếng nhạc piano vang lên là The Blue Danube.

Sầm Diên đang tươi cười, nói chuyện với người đàn ông đối diện cô.

Thương Đằng thu hồi tầm mắt, tay bám vào nút thắt cà vạt, kéo xuống: "Ở lầu một đi."

Sau bữa tối, Tô Lạc Ninh nói đưa cô về, bị Sầm Diên uyển chuyển từ chối.

"Tôi còn có nơi muốn đi, bây giờ không về nhà."

Tô Lạc Ninh cũng không miễn cưỡng, tình cờ là nơi anh ta đỗ xe và hướng cô đi tiện đường, cho nên liền cùng nhau đi một đoạn đường.

Sầm Diên đến khách sạn nơi Từ Huy đang ở để tìm cậu ấy.

Khách sạn là của Thương Đằng, Từ Huy ở chỗ này ăn ở đều miễn phí, nhân viên ở đây cũng lịch sự với cậu ấy, nơi ở cũng là phòng xa hoa.

Từ Huy lớn như vậy còn chưa bao giờ ở khách sạn cao cấp như này.

Bình thường đi công tác cậu ấy đều ở khách sạn nhỏ 100 tệ/đêm.

"Chị Sầm Diên, trong phòng em có bể bơi, lát nữa chị có muốn đi bơi không?" (Đoạn này xưng "em" vì ba ẻm sắp cưới mẹ Sầm Diên)

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cậu ấy, Sầm Diên chỉ cười nhẹ: "Lát nữa muốn đưa cậu đi dạo quanh đây, nhìn xem có gì muốn mua không."

Từ Huy gật đầu, về phòng khoác thêm áo khoác.

Bọn họ cũng không đi quá lâu, sức khỏe Sầm Diên vừa mới khôi phục, không thể ở bên ngoài lâu.

Từ Huy hỏi Sầm Diên: "Chị Sầm Diên, lần này chị có muốn cùng về với em không?"

Cậu ấy nói: "Đúng lúc lần này trở về còn có thể bên thím một khoảng thời gian."

Dù sao thì nửa tháng sau, mẹ Châu liền sẽ gả đến nhà họ Từ.

Sầm Diên do dự thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, cô nói: "Được."

Lần này trở lại trấn Dung, cô định sẽ sống hẳn ở đó.

Cô đã ở trên mạng tìm nhà từ lâu, vị trí cũng tốt, môi trường xung quanh ổn, và điều quan trọng nhất là thanh tịnh.

Về sau cô sẽ một lần nữa bắt đầu cuộc sống một người.

Không có cảm giác gì quá đặc biệt, có thể là thói quen rồi.

- -----------------

Từ Huy đưa cô đến cổng tiểu khu, Sầm Diên bảo cậu ấy về.

Cô một mình bước vào, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường kéo bóng cô thành một vệt dài.

Lại qua một ngày nữa, cô sẽ phải nói "tạm biệt" với nơi này.

Không nỡ, đương nhiên cũng có.

Dù sao cũng là nơi đã sống 10 năm.

Sầm Diên nhìn thấy Thương Đằng ở dưới lầu, hẳn là anh đợi đã lâu, trên vai dính đầy tuyết, môi mỏng bị gió thổi trắng bệch không chút máu.

Anh rất trắng, hiện tại càng trắng, mang theo một chút bệnh trạng, giống như bị cảm lạnh.

Nhìn thấy Sầm Diên, ngay cả ngước mắt đều có vài phần gian nan.

Bông tuyết dính ở lông mi anh, tan thành nước, phủ lên mắt anh một lớp hơi sương.

"Anh ta có thể, còn anh không thể?"

Sầm Diên biết anh đang nói về điều gì.

Vừa rồi ở khách sạn, cô cũng nhìn thấy anh.

Nhưng cô không định giải thích với anh.

"Thương Đằng, xin lỗi."

"Anh không cần xin lỗi." Anh ôm lấy cô, ôm rất chặt.

Gần như là cầu xin, lại mang theo chút dỗ dành, "Em giữ lời xin lỗi này nói cho anh ta nghe đi."

Cô luôn như vậy, luôn nói lời xin lỗi với anh, sau khi xin lỗi thì lại làm anh buồn.

"Em thích Kỷ Thừa, anh thích em, hai chuyện này không có gì xung đột."

Tình yêu là con dao hai lưỡi, có thể làm cho người hèn nhát trở nên tự tin, cũng có thể khiến người kiêu ngạo trở nên hèn mọn, tự ti.

Mấy ngày nay, mỗi một ngày anh đều sống trong sự lo được lo mất.

Anh lùi hết lần này đến lần khác, thậm chí ngay cả chút điểm mấu chốt cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ.

Không cần một phần vạn tình yêu của cô, chỉ cần cô đồng ý cho anh ở bên cạnh làm bạn.

Cơn gió lạnh gào thét, chia cắt sự tĩnh lặng của đêm đông.

Sầm Diên lại một lần đẩy anh ra: "Xin lỗi anh.".