Quản gia yếu ớt đứng một lúc rồi tắt máy ghi âm.
Ở nhà họ Hoắc ba mươi năm nay, tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy Hoắc Lan lớn lên, nhưng dựa theo sự hiểu biết của quản gia, thì lẽ ra Hoắc Lan không nên ở đây.
…… Nhưng bất luận là cách giải thích nào.
Lời nói như thế này nếu để Lương tiên sinh nghe được, thì rất có thể Lương tiên sinh sẽ bị làm cho cảm động đến rơi nước mà lao vào trong lòng ngực của Hoắc tổng.
Tâm tình Quản gia hơi phức tạp, bi thương thở dài, xóa bỏ đoạn ghi âm, vì nếu đoạn ghi âm này bị truyền ra ngoài thì Lương tiên rất có thể sẽ đứng đầu bảng tìm kiếm: “…… Được rồi.”
Hoắc Lan yên lặng nhíu mày.
Quản gia ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy sắc mặt Hoắc tổng hiện lên một tia không ngờ tới, cố hết sức cổ vũ: “Ngài…… Nhất định phải làm Lương tiên sinh khóc ra tới.”
Quản gia: “Lớn tiếng khóc.”
Hoắc Lan khẳng định, gật đầu không nói nữa, tập trung tinh thần tiếp tục xem văn kiện.
Quản gia ở trong lòng cùng Lương tiên sinh bồi tội một vạn lần, động tác nhẹ nhàng giúp anh dọn dẹp tốt bàn ăn, yên lặng giấu đi sự ức chế trong lòng, tay chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
-
Cảnh diễn lần này của Lương Tiêu kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, lúc diễn xong thì đã gần nửa đêm.
Cận Chấn Ba bị toàn bộ đoàn phim cẩn thận vây quanh một ngày, nhìn cảnh quay đã không thể tìm ra nửa điểm sai lầm, sắc mặt ông ấy cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Qua.”
Phó đạo diễn thở phào một hơi, sức cùng lực kiệt ngồi xuống.
“Vất vả vất vả.”
Nhân viên hiện trường đang giao cà phê nóng khắp nơi, nhìn thấy ánh mắt Lương Tiêu vẫn như cũ trong trẻo thần sắc bình tĩnh, nhịn không được cảm thán: “Sức khỏe của ngài thật tốt.”
Lương Tiêu cười: “Nghỉ ngơi rất tốt.”
Buổi sáng cậu ngủ đủ giấc, nên hiện tại còn chưa buồn ngủ, cậu nói cảm ơn rồi đem cà phê cho trợ lý vừa mới chạy từ bên ngoài về.
Nhân vật Cao Quang Kỳ còn chưa tới, mấy lần diễn này không liên quan đến hắn.
Hầu hết các diễn viên diễn vai hoàng tử đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, người có kinh nghiệm phong phú nhất cũng chỉ mới làm việc cùng đoàn phim được hai lần. Đạo diễn Cận không quan tâm vấn đề này, một lời thoại nếu không đạt yêu cầu liền lặp đi lặp lại, cảnh biếи ŧɦái nhất có thể quay đi quay lại cả chục lần.
Một số diễn viên trẻ đã bị mắng từ khi khởi động máy đến khi kết thúc, bị đả kích đến hoàn toàn không tin tưởng mình, khô héo ở ngoài sân, đang được giám đốc sản xuất an ủi tập thể.
Đạo diễn tổ A đưa Lương Tiêu vào khung hình của máy quay, ngẩng đầu nhìn xung quanh liếc mắt một cái, lắc đầu: “Vẫn là tuổi trẻ……”
Ba nhóm quay phim cùng lúc đuổi theo các cảnh quay cận cảnh trong trường quay, tổ A chủ yếu phụ trách vị trí của Lương Tiêu, không vất vả như vậy, nhưng một khung cảnh thất bại thì cả tập thể liền phải quay lại một lần, nên cũng bị kéo theo lăn lộn không nhẹ.
“Tất cả đều là như thế này.” Giám chế thở dài, “Nhiều người bị mắng như thế, thì phải làm sao đây.”
Đạo diễn tổ A có chút tò mò hỏi: “Lương Tiêu cũng bị người khác mắng sao?”
Lần đầu tiên hợp tác, Lương Tiêu còn chỉ là thế thân của một vai phụ, bọn họ cũng không chú ý nhiều. Khi gặp lại, đối phương đã có được vai diễn chưa câng tuyên truyền mà đã rất được chờ mong, trực tiếp chiếm lấy một vị trí trong bộ phim này.
Cảm xúc trước máy quay, kĩ năng quay chụp đều có thể dựa vào kinh nghiệm đóng thế thân tích lũy được, nhưng nhập tâm vào nhân vật thì không giống.
Mấy vị đạo diễn đều lén thảo luận vấn đề này, họ đều rất muốn biết đến tột cùng thì Lương Tiêu từ đâu rèn luyện ra này một thân kỹ thuật diễn như vậy.
Lương Tiêu đang cùng trợ lý lăng thảo luận, nắm lấy tờ giấy Hoắc tổng đưa tới phản ứng lại, nghe vậy ngẩng đầu: “Đúng vậy.”
Giám chế nhịn không được bát quái: “Mắng như thế nào?”
“Quá hư cấu, không đủ cảm giác nhập tâm vào nhân vật.”
Lương Tiêu suy nghĩ: “Tôi không tự tin, không chân thật, không thể làm cho người khác tin tưởng tôi chính là người này……”
Đạo diễn tổ A hoảng sợ: “Yêu cầu nghiêm khắc như vậy? Là đoàn phim nào vậy?”
Lương Tiêu cười cười: “Gánh hát rong.”
Giám chế nghe thấy cũng sửng sốt, nhịn không được cảm khái: “Quả nhiên thời thế tạo anh hùng…… Hơn phân nửa là không gặp phải sách tốt, có tinh thần chuyên nghiệp như vậy, nên sớm nổi tiếng.”
Đạo diễn tổ A cũng gật đầu: “Tạo hóa trêu người.”
Giám chế: “Biển to đãi cát.”
……
Lương Tiêu không nói chi tiết chuyện năm đó, làm một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp mà lừa gạt cho qua chuyện này, từ trong vòng vây của hai người đang còn cảm khái trời đất, nhìn về phía trợ lý vẫy tay, lặng lẽ đi đến một bên.
Lương Tiêu nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không ai chú ý đến, thấp giọng hỏi: “Hoắc tổng tức giận sao?”
Trợ lý cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: “Đội trưởng đội bảo tiêu nói không có.”
9 giờ rưỡi, Lương Tiêu còn đang xúc động lặp đi lặp lại lời thoại lần thứ mười một, không có thời gian gọi điện thoại.
Lúc này toàn bộ đoàn phim cũng chưa tan tầm, cậu làm việc riêng một mình cũng không quá thích hợp.
Lương Tiêu nhìn thời gian, ước chừng thời gian này Hoắc Lan đã nghỉ ngơi, có điểm tiếc hận nói: “Là ghi chú cho Hoắc tổng sao?”
Trợ lý gật đầu.
Lương Tiêu khụ một tiếng: “Hoắc tổng —— có vui vẻ không?”
Trợ lý đối với việc này hiểu rõ, vội vàng gật đầu: “Rất vui, Hoắc quản gia còn nói ——”
Hoắc quản gia còn bảo cậu ta ở lại hai phút, muốn đưa máy ghi âm đã ghi lại thứ gì đó mang về, thần thần bí bí, nói phải cho Lương tiên sinh một bất ngờ.
Hai phút sau, quản gia quay lại, không đưa thứ gì cả, còn muốn cậu ta nhất định không cần nói cho Lương tiên sinh biết.
Trợ lý nói nhanh, do dự đổi ý: “Hoắc quản gia không cho nói.”
Lương Tiêu: “……”
Đoạn Minh có quen biết với quản gia, nên cũng biết đại khái chuyện là như thế nào, vỗ bả vai Lương Tiêu: “Cậu tốt nhất không nên biết.”
Lương Tiêu ngạc nhiên: “Đoạn, anh biết chuyện gì sao?”
Đoạn Minh gật đầu, có chút đồng tình mà nhìn cậu một cái.
Lương Tiêu bị anh nhìn đến không được tự nhiên: “Làm sao vậy?”
Đoạn Minh: “Không cần nói lớn như vậy.”
“……” Lương Tiêu: “Cái gì?”
Đoạn Minh thay cậu lo lắng cho sự nghiệp diễn xuất sau này, rất nhọc lòng nói: “Bị thương đến giọng nói.”
Giọng nói của Lương Tiêu rất thích hợp để nói lời thoại, trong sáng sạch sẽ, lương thiện, có lực xuyên thấu mạnh, theo cách nói của Cận đạo, một câu nói trong TV cũng có thể câu dẫn người xem phải ngước nhìn.
Đoạn Minh suy nghĩ, chu đáo làm công tác dự phòng: “Quay về lại chuẩn bị hai hộp Kim Tảng Tử Hầu Bảo.”
(盒金嗓子喉宝là Kim Tảng Tử Hầu Bảo có nghĩa là tên thuốc bảo vệ cổ họng)
Lương Tiêu nghe được, như lọt vào trong sương mù, đơn giản không hề hỏi nhiều, liền bảo trợ lý đi mua: “Hoắc tổng ——”
Lương Tiêu đoán được anh ta đã cùng nói chuyện với quản gia, ho nhẹ một tiếng, lỗ tai đỏ hồng: “Hoắc tổng ngủ rồi sao?”
Đoạn Minh gật đầu: “Hoắc tổng đã rửa mặt xong nằm ngủ.”
Lương Tiêu không ngoài ý muốn, có điểm yên tâm, có điểm tiếc nuối, gật đầu: “Ồ.”
Đoạn Minh ấn điện thoại hai lần nói: “Lúc trước cậu có đưa cho Hoắc tổng một tờ giấy không?”
Lương Tiêu ngẩn người: “Không có.”
Lần cuối cùng cậu truyền tờ giấy, là thời điểm còn ở Giang Nam.
Những năm gần đây cậu đã không còn tạo bầu không khí như vậy nữa, và cậu cũng không nghĩ tới điều này, có thể là một ý thích bất chợt khi cậu theo đuổi tiểu hầu gia, nhịn không được làm những chuyện ấu trĩ như vậy cùng với Hoắc tổng.
Đoạn Minh nhướng mày, không tiếp tục hỏi, gửi cho quản gia mấy cái tin nhắn: “Quản gia nói, Hoắc tổng đem tờ giấy kẹp ở trong sách, bảo quản rất tốt.”
Lương Tiêu theo bản năng gật đầu, mi tâm khẽ nhúc nhích, xoa nhẹ cần cổ hai lần.
Đoạn Minh cảm nhận được cảm xúc của cậu không đúng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Năm đó tôi……”
Lương Tiêu nói một cách mơ hồ: “Có để một tờ giấy trong một quyển sách.”
Đoạn Minh nhíu mày: “Là lúc cậu vẫn còn ở Giang Nam sao?”
Lương Tiêu gật đầu.
Đoạn Minh: “năm đó hai người các cậu truyền?”
Lương Tiêu có điểm ngượng ngùng, khụ một tiếng, gật đầu.
Đoạn Minh trơ mắt nhìn cậu lấy giống nhau như đúc một tư thế làm hai lần, không biết nên nói cái gì, nghẹn một lúc lâu: “…… Vậy còn sau này?”
Lương Tiêu trầm mặc một trận: “Đốt rồi.”
Đoạn Minh sửng sốt.
Lương Tiêu không thường nhớ lại những việc làm ấu trĩ lúc trước, bây giờ nhớ lại, khéo miệng hơi co giật, ngồi xuống: “Lúc ấy…… Có người dạy tôi, nói viết như vậy có thể nâng cao tình cảm.”
Đoạn Minh: “Ngươi kia là Giang Nam Dã A.”
“……” Lương Tiêu không biết anh ta từ chỗ nào học được từ này, khụ một tiếng: “Đúng vậy.”
Kỳ thật tiểu Lương Tiêu cũng không tin, nhưng lúc đó mỗi lần đọc lại giấy nhắn, nếu trong đó có từ nào đó có có thể hiện nửa điểm tình cảm, cũng làm cho cậu ấy bị cảm động, tự mình chạy loạn trong đầu.
Nhưng lúc ấy…… Cũng thật sự không có gì có thể tin.
“Hắn cùng tôi nói, chỉ cần viết xuống tới, liền sẽ nhớ rõ.”
Lương Tiêu khụ một tiếng, có chút đỏ mặt: “Tôi lúc ấy liền nghĩ, nếu như vậy, có thể hay không làm theo cách trái ngược……”
Đoạn Minh bị ý nghĩ năm đó của cậu làm cho kinh ngạc: “Cho nên cậu muốn thử xem, thiêu có phải hay không thật sự có thể quên đi?”
Thật ra năm đó Lương Tiêu vẫn còn là học sinh cấp hai, bây giờ nhớ lại, cũng k muốn đối diện với hiện thực nữa: “Anh Đoạn, đừng hỏi nữa.”
Đoạn Minh thật sự nhịn không được: “Có phải cậu nghĩ là đã quên được anh ta? Trước kia đứt đoạn, dục hỏa trùng sinh ——”
Lương Tiêu: “Không phải.”
Đoạn Minh hơi giật mình.
Lương Tiêu xoa xoa cổ, cười hạ: “Tôi muốn cho anh ấy quên tôi.”
Đoạn Minh nguyên bản là muốn nghe lời này, nghe xong vài câu, ngược lại cảm thấy không thoải mái, thấp giọng nói: “Không muốn nói thì đừng nói.”
Lương Tiêu khó có được một lần nói, nên muốn nói hết: “Tôi không muốn xóa bỏ đoạn kí ức trước kia, tôi rất hạnh phúc về những gì xảy ra năm đó, cũng không muốn cứ như vậy quên đi.”
Lương Tiêu: “Nhưng anh ấy và tôi không giống nhau.”
Tiểu Lương Tiêu lớn đến như vậy, đây là lần đầu có người làm bạn với cậu, nói chuyện cùng cậu ấy còn cùng cậu ấy học tập, có thể cùng cậu ấy hồ nháo lăn lộn.
Lần đầu tiên có một nơi đem đến cho cậu cảm giác như ở nhà.
Thiếu niên Alpha kia bị hắn xem như con dê béo mà làm thịt, vừa thấy liền biết gia đình giàu có, có gia giáo nghiêm khắc tốt đẹp.
Tuy rằng cũng không phải việc gì không thể để cho người khác biết, nhưng Lương Tiêu có thể chắc chắn, theo tính cách của đối phương, nhất định có thể an toàn thoát ra.
Đi trên con đường đáng lẽ phải đi, vừa bằng phẳng lại rộng lớn, đi đến một nơi rất cao.
Tiểu Lương Tiêu không muốn quên đi, nhưng nhớ tới những việc mình đã làm, lại cắn răng, mang theo ghi chép trong quyển sách đó, quyết tâm.
Đoạn Minh ở trong lòng khẩn trương: “Sau đó…… Cậu liền mua hộp que diêm sao?”
Lương Tiêu không biết chính mình hiện tại ở trong mắt anh ta là hình tượng gì, nhìn anh ta một hồi lâu mới nói: “Tôi mua một cái bật lửa.”
Đoạn Minh: “…… Ồ.”
Lương Tiêu tiếp tục nói: “Tôi lúc ấy thật sự không biết nên tin cái gì…… Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lại không thể tin điểm cái gì, tôi có khả năng ngay cả bản thân mình cũng không tin.”
Lương Tiêu: “Tôi liền muốn, đem những thứ đó thiêu, nói không chừng anh ấy liền sẽ quên.”
Đoạn Minh cũng không nói gì cậu, nhăn chặt mi: “Anh ta nhớ rõ cậu, lại không biết trước kia cậu đã làm những gì, một mực cho rằng cậu không cần anh ta…… Nếu ngày nào đó anh ta biết được những việc phát sinh sau đó, chắc chắn sẽ phát điên.”
Đoạn Minh: “Cậu cứu anh ta, nhưng cậu lại không muốn làm anh ta tiếp nhận phần tình cảm này của cậu.”
“Anh ấy cũng đã cứu tôi, hai chúng tôi là huề nhau.”
Lương Tiêu cười cười: “Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.”
Đoạn Minh thấp giọng: “Đừng nghĩ.”
Lương Tiêu gật đầu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiểu Lương Tiêu vừa mới xuống tàu…… Kỳ thật cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Thời điểm phát tin tức tố cánh tay cậu bị cắn đến rất đau, hơn nửa cánh tay của Tiểu Lương Tiêu đều bê bết máu, tuyến thể rất khó chịu, tố chất thân thể cũng vì đang ở trong thời kì tin tức tố bùng nổ mà suy giảm hơn phân nửa.
Tiểu Lương Tiêu mềm nhũn, trời lạnh làm đông cứng cả người, ngồi xổm trong gió lạnh đốt từng tờ giấy.
Trong khi đốt, còn nhỏ giọng cầu mong những vì sao cai quản chuyện tình cảm giữa người với người .
Thật sự nghiêm túc nghĩ, làm anh ấy cùng chính mình cùng quên đi.
Tóm lại chờ những thứ đó cháy xong, liền nhất định phải kêu người kia trở về sống thật tốt, muốn người kia có thể sống tốt nhất, ngàn vạn lần đừng bao giờ nhớ tới cậu nữa.
……
Phó đạo diễn đi tới nói đã kết thúc công việc, Đoạn Minh đứng dậy thu xếp công việc, Lương Tiêu mở to mắt, cũng đứng lên.
Lương Tiêu sờ cánh tay mơ hồ có thể sờ đến vết sẹo còn chưa mờ, buông ống tay áo xuống che lại.
Đừng nhớ rõ cậu.
Đừng nhớ rõ.