Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 29

Quản gia và quản lý chấn động cả thể xác lẫn tinh thần, không hẹn mà cùng đứng im tại chỗ.

Thần sắc ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp.

“Sao lại thế này?”

Đội trưởng đội bảo an không nghe hiểu, mờ mịt nhìn xung quanh: “Lương tiên sinh sao đột nhiên ——”

Quản gia nhanh chóng che lại miệng cậu ta: “…… Ngài Đoạn.”

Đoàn Minh: “A.”

Quản gia nhìn nhìn theo hướng Lương Tiêu rời đi, cẩn thận nói: “Chuyện này……”

Nhìn thấy cảnh tượng sáng nay, Đoàn Minh kỳ thật mới là tên chịu kích động nhất trong ba người.

Rốt cuộc cho tới bây giờ, trong lòng quản lý, vẫn còn một tia hy vọng, cảm thấy nghệ sĩ nhà mình cùng tổng giám đốc Hoắc kỳ thật chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.

Chưa tới nỗi sẽ tới bước đường này.

Làm diễn viên, phàm là dính lên cái này thì dù bản thân có chăm chỉ đến đâu, tài năng đến đâu, truyền ra ngoài khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích.

Bao nhiêu năm trôi qua, người khác không biết, nhưng Đoàn Minh chính mắt thấy Lương Tiêu có bao nhiêu vất vả.

Khó khăn sinh hi vọng.

Đoàn Minh không bỏ được.

Quản gia trong lòng cũng hiểu rõ, lúc đầu nghĩ từ từ cũng sẽ nước chảy thành sông, tóm lại tương lai tổng giám đốc Hoắc nhất định sẽ cho Lương tiên sinh danh phận, đường đường chính chính, không sợ giải thích không rõ.

Kết quả sáng nay đẩy cửa, liền thấy gối đầu đông một cái, tây một cái, chăn loạn thành một đống, tổng giám đốc Hoắc quần áo không chỉnh tề, ngồi ở đầu giường.

Lương tiên sinh đêm nay không biết trúng tà gì, gối lên đùi tổng giám đốc Hoắc ngủ đến trời đất tối tăm.

Khϊếp sợ quá nhiều, quản gia để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng hổ thẹn cực kì.

Cho nên thừa dịp tổng giám đốc Hoắc nghỉ trưa, ông ấy cố ý kéo đội trưởng đội bảo an ra, dẫn theo cả Đoàn Minh, thảo luận việc Lương tiên sinh cùng tổng giám đốc Hoắc tối hôm qua cuối cùng đã đến mức độ nào rồi.

……

Không nghĩ tới là….

Quản gia tâm tình có chút phức tạp: “Ngài xem ——”

“……Tôi biết rồi.”

Đoàn Minh thở sâu, tang thương nói: “Cậu ấy…… Thân thể không tốt, chịu không nổi lăn lộn.”

Quản gia liên tục gật đầu: “Tổng giám đốc Hoắc sẽ không làm bậy.”

Đoàn Minh thở dài: “lúc thời tiết không tốt còn đặc biệt nghiêm trọng……”

Quản gia nghe Hoắc Lan nhắc qua cái này: “Tổng giám đốc Hoắc đặc biệt nhớ kĩ.”

Đoàn Minh sầu kinh khủng: “Nửa đêm chơi game không ngủ được, đã bị bắt gặp rất nhiều lần……”

Quản gia lấy notebook từ trong người ra, nhanh chóng ghi lại, chuẩn bị quay về báo cáo lại cho tổng giám đốc Hoắc.

Ban đầu còn tính toán ít nhiều bảo vệ cải trắng mình trồng một phen, hiện giờ mới phát giác cải trắng đem chính mình từ trong đất rút ra, còn một đường chạy tới trên đùi người ta.

Đoàn Minh tâm tình so với quản gia còn phức tạp hơn, nhắm mắt lại: “Cậu ta lá gan không lớn, ngoài miệng tương đối làm càn, kỳ thật……”

Đoàn Minh nói không được nữa, thở sâu ấn ấn trán.

…… Kỳ thật so với cái miệng càng làm càn hơn.

Để lại tổng giám đốc Hoắc trong phòng ngủ, ăn điểm tâm của tổng giám đốc Hoắc, tắt đèn của tổng giám đốc Hoắc, làm rối loạn quần áo tổng giám đốc Hoắc.

Thậm chí còn gối lên cái đùi tôn quý của tổng giám đốc Hoắc mà ngủ cả đêm.

Mấy cuốn tiểu thuyết lấy từ chỗ của Lương Tiêu, Đoàn Minh đã xem ít nhiều, không thể nào không hiểu trình tự từng bước của cái quá trình này.

Đoàn Minh không dám tin tưởng, nhưng xem trạng thái Lương Tiêu, anh ta biết rõ tuyệt đối không phải nói dối.

Có lẽ đây là bí ẩn của Alpha cùng Omega có độ xứng đôi cao đến đáng sợ nên không thể kháng cự lực hấp dẫn trời sinh.

“Ngài yên tâm.” Quản gia nhìn ra tâm sự của anh ta, vội vàng giải thích: “Người làm nhà họ Hoắc trên dưới rất kín miệng, tuyệt không truyền ra ngoài.”

Đoàn Minh hơi chút nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn ông rất nhiều.”

Quản gia: “Lương tiên sinh bên này……”

Đoàn Minh thở dài một tiếng, hoàn toàn tước vũ khí, chính thức tiến vào trận doanh của quản gia và đội trưởng đội bảo an: “Tôi đi nói.”

“……” Lương Tiêu khó có thể tin: “Nói cái gì?”

Đoàn Minh đi cất hành lý xong xuôi, khoanh tay lại: “Tôi và tiểu Cung ở dưới lầu, có chuyện gì thì kêu chúng tôi.”

Lương Tiêu hoảng hốt tiếp nhận: “Các người sẽ đi lên sao?”

“Sẽ không.” Đoàn Minh: “Thang máy không thông, phải tự mình xuống lầu.”

Lương Tiêu: “……”

Vốn dĩ đã thống nhất rằng, chỉ là để tiện trong lúc đánh dấu tạm thời, đêm đó ở nhờ trong phòng nghỉ của phòng tổng thống.

Bất quá chỉ là một hồi hiểu lầm, cư nhiên liền biến thành mỗi ngày đều phải đi lên ngủ.

Lương Tiêu tâm tình phức tạp, bị anh ta mang cả người và hành lý ra: “Anh Đoạn, anh hiểu lầm……”

Đoàn Minh cho cậu một đạp: “Hiểu lầm cái gì?”

Lương Tiêu không thể tự mình thốt ra bốn chữ kia, bám chặt khung cửa không chịu đi, cố gắng tìm cách giải thích.

Tối hôm qua dưới tâm tình kích động ít nhiều có chút thất thố, phát triển kế tiếp một đường thoát cương. Cậu muốn nói rõ ràng cùng Đoàn Minh, phải tìm cái lý do đủ sức thuyết phục, giải thích vì sao bản thân lại giữ tổng giám đốc Hoắc ở lại phòng ngủ chính.

Tuy nhiên, chuyện lúc nhỏ của Hoắc Lan khi không lại có nhiều người biết.

Lương Tiêu đứng ở góc độ quản lý mà suy nghĩ, đang trầm ngâm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Đoàn Minh.

Lương Tiêu sửng sốt, bả vai bị quản lý nắm chặt: “Anh Đoạn?”

“Năm năm.” Đoàn Minh có chút thương cảm: “Không cần giấu tôi.”

“……” một tấm lòng son của Lương Tiêu quăng cho chó ăn: “Anh Đoạn, anh cũng không tin tôi?”

“Tôi tin cậu.” Đoàn Minh gật đầu: “Cậu không làm gì cả ngoại trừ ăn sáng cùng tổng giám đốc Hoắc, tắt đèn làm loạn quần áo tổng giám đốc Hoắc còn ngủ trên đùi anh ta, còn lại cái gì cũng chưa làm.”

Lương Tiêu động dung: “Đúng vậy.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh có mà đi tin cậu, xách theo hành lý ra cửa, đem người nhét vào thang máy.

Buổi chiều cảnh diễn không nhiều lắm, sau khi bổ sung xong cảnh diễn ngày hôm qua, còn dư lại chút thời gian nghỉ ngơi.

Đạo diễn Tống cầm kịch bản như tờ giấy nháp, xem đi xem lại ba lần, phát hiện tiến vẫn bị chậm trễ, tức giận đi tìm Giang Bình Triều cãi nhau.

Biên kịch vô đạo đức cả người thoải mái, ở phim trường đi dạo, trùng hợp thấy Lương Tiêu: “Tới rồi à.”

Lương Tiêu hoàn hồn đứng lại: “Thầy Bùi?”

Lúc cậu bị Đoàn Minh mang cả người cả hành lý đóng gói đưa lên đi, Hoắc Lan cũng đi liên hệ về phía nhà đầu tư của đoàn phim, nên không ở trong phòng.

Đoàn Minh còn chưa điên đến nỗi nhét cậu vào phòng ngủ chính, nhưng với sự hiểu biết của Lương Tiêu đối với tổng giám đốc Hoắc bọn họ, chờ đến đêm nay tổng giám đốc Hoắc trở về, phát hiện trong phòng khi không nhiều thêm một con người, chỉ sợ phải chịu kinh hách không nhỏ.

Lương Tiêu đè nén ý nghĩ muốn phun trào xuống, khôi phục trạng thái làm việc: “Muốn bổ sung thêm cảnh nào sao?”

“Thêm mấy cái.” Biên kịch lấy ra kịch bản cậu chưa thấy qua, lật vài tờ: “Đã từng cưỡi ngựa chưa? Chờ lát nữa ——”

Lương Tiêu gật đầu.

Biên kịch “Chờ lát nữa tìm người dạy cậu” lời vừa nói được một nửa, nghe vậy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn cậu.

Thể chất của Omega có hạn, có thể đóng phim kiếm hiệp đã không có bao nhiêu người, đa phần những cảnh cưỡi ngựa đều muốn tìm beta có dáng vóc tương tự để thế thân.

Thể chất của Lương Tiêu trong những Omega nhìn chung không được tốt lắm, mấy ngày hôm trước nghe nói còn bị bệnh, càng thích hợp diễn vào bệnh trạng.

“Nam chính là tôi sao.”

Lương Tiêu nhìn ra biên kịch suy nghĩ cái gì, cười cười: “Đoàn phim có người muốn thế thân sao?”

Biên kịch từ trong kinh ngạc hoàn hồn, càng thêm thưởng thức, vỗ vỗ vai cậu: “Không có, cậu sắp hoàn thành rồi, nên tặng cậu một món quà thôi.”

Lương Tiêu tò mò, bị ông ấy dắt đi cả đoạn đường.

Tô Mạn mới vừa quay xong, hào sảng mà xoay người, dẫm lên bàn đạp nhảy xuống, chào hỏi với cậu.

“Có Giang Bình Triều ở đây, đạo diễn Tống đại khái có thể bị vây khốn hai tiếng đó.”

Biên kịch đem kịch bản đưa cho cậu: “Hiện tại quen thuộc rồi, cậu không phải muốn mở Weibo sao? Vừa lúc làm điều thứ nhất.”

Lương Tiêu sửng sốt, tiếp nhận mở ra nhìn chăm chú.

Vân Liễm trong phim khắp nơi giả danh lừa bịp không rõ thân phận, lại mang một thân khí thế của thiếu gia thanh quý nhà quan lại lớn hàng thật giá thật, thong dong nhàn nhã không vội không hoảng hốt, hành động kịch liệt nhất toàn bộ phim chính là tản bộ.

Tuy nói có thượng đế quan tâm, nhưng chuyện cậu làm cũng không tránh khỏi phải bôn ba lao lực, thậm chí khó tránh khỏi mạo hiểm tự mình ra tay. Nhưng vì tính thống nhất của nhân vật, tình tiết này nọ đều bị ẩn sau cốt truyện.

Biên kịch đưa cho cậu kịch bản, chính là cái đoạn bị xóa Vân Liễm chịu sự tổn thương của Cảnh Minh, gấp rút đi tiếp viện vai chính.

Ở thành phiến, vai chính Cảnh Triết thân hãm trong quân địch, Cảnh Minh cùng đường, cầu đến ngoài cửa Vân Liễm.

Màn ảnh từ Cảnh Triết di chuyển, Vân Liễm đã tới nội bộ quân địch.

Toàn thành giới nghiêm, nếu di chuyển bằng xe nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi. Lộ trình gần trăm dặm, Vân Liễm như thế nào một mình trải qua, mà không một lời than vãn.

Lương Tiêu xem xong kịch bản, chần chờ khép lại: “Đạo diễn Tống sẽ đưa mấy đoạn cắt vào sao?”

“Sẽ không.” Biên kịch cùng Tống Kỳ cộng sự nhiều, trong lòng phi thường hiểu rõ: “Tôi chỉ là muốn đã ghiền.”

Lương Tiêu: “……”

Lương Tiêu không nhịn cười, gật gật đầu, đưa kịch bản qua: “Nhớ rồi.”

Biên tập tiếp nhận: “Dùng võ chỉ sao?”

Yêu cầu màn ảnh cũng không khó, Lương Tiêu lắc lắc đầu, cười cười: “Lúc đóng máy, tôi tặng ông một món quà.”

Hoắc Lan cùng phía nhà đầu tư đến bên phim trường, thỏa thuận riêng vừa được hoàn tất.

Giám đốc hiện trường nhanh chóng thay đổi bối cảnh, phó đạo diễn lén lút cảnh giác, tổ đạo diễn D lấy giấy ống cuốn thành loa, ra hiệu cho máy quay bắt đầu quay.

Sắc trời dần tối, mưa gió sắp đến.

Đường phố quạnh quẽ trống vắng, cửa sổ từng nhà đóng kín, tịch thành một mảnh tử khí trầm trầm.

Một vài ngụy quân tuần tra mới vừa vớt đủ dầu nước, hùng hùng hổ hổ, xách theo đồ vật đập phá cửa hàng.

Một trận tiếng vó ngựa từ góc đường truyền đến.

“Người nào!” Cầm đầu ngụy quân lập tức giơ súng, lạnh giọng quát lớn, “Xuống xe! Kiểm tra ——”

Vân Liễm mặc một chiếc áo choàng màu xanh da trời, một tay cầm cương, không thèm nhìn đến roi ngựa bên phải, hất bỏ cây súng trường trên tay.

Ngụy quân vừa kinh vừa giận, vội vàng triệt tay.

Súng trường bị hất rớt trên mặt đất, ngụy quân không dám đi nhặt, rống giận nổ súng cản người,quát huynh đệ phía sau nổ súng chặn người, ngay lập tức lại thấy hai chân thúc vào bụng ngựa

Con ngựa trắng cất một tiếng hí dài, hai chân trước bay lên không.

Cảnh diễn dài không ngừng, nhanh chóng gọn nhẹ, camera bắt trọn khoảnh khắc một mạch, đi sát theo một người một ngựa đang chạy nhanh như bay.

Tiếng súng vang lên trong cơn hoảng loạn.

Thay vào đó, Vân Liễm cười một tiếng, bình tĩnh nhìn viên đạn đang lướt lệch về một hướng, không trốn cũng không né, tùy tiện tung ra một đồng bạc.

“Ông già vội vã quá.” Vân Liễm lên tiếng, tiếng roi lanh lảnh vó ngựa dồn dập không ngừng, nhưng ngữ ý vẫn mang âm vận Giang Nam thư lãng: “Thưởng các ngươi.”

Mấy tên ngụy quân bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, nhìn chằm chằm những đồng bạc đang lăn đầy đất, đang trong lúc khó lòng kìm nén, bóng cả người và ngựa đã biến mất ở cuối phố.

……

Lương Tiêu phóng ngựa một mạch, chạy ra khỏi tầm máy quay, hơi có thở hổn hển, giơ tay lau đi mồ hôi.

Con ngựa trắng chạy đùa vui vẻ, cậu vươn tay vỗ vỗ vào cổ ngựa, thả lỏng dây cương, để ngựa phi nước kiệu thêm hai vòng, thì thấy Hoắc Lan đang đứng bên sân.

“Đẹp!” Một nhà đầu tư ở bên sân nhịn không khỏi trầm trồ tán thưởng: “Đây là nghệ sĩ của Tinh Quan?”

Hoắc Lan ngước mắt, ánh mắt dừng trên người Lương Tiêu.

Lương Tiêu cũng đang nhìn qua, một cổ một cổ lặc dây cương làm mã giảm tốc độ, bắt gặp ánh mắt của anh.

Chạy như vậy tốn không ít thể lực, ngực của Lương Tiêu hơi phập phồng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đôi mắt ướŧ áŧ ánh sao.

“Rồi sẽ là như thế.” Hoắc Lan hơi trầm xuống mặc: “Sớm thôi.”

“Có thể mời cậu ấy đồng thời tham gia chương trình thực tế sao?” Nhà đầu tư không nghi ngờ anh, thần sắc hưng phấn: “Chúng tôi vừa vặn có một kịch bản phù hợp với cậu ấy, làm đại diện tuyên truyền.”

Hoắc Lan thu hồi ánh mắt.

Chờ《 Ngày 30 Tết 》được phát sóng, Lương Tiêu nhất định sẽ bộc lộ tài năng.

Tận dụng cơ hội này để tham gia mấy chương trình tạp kỹ thích hợp, không chỉ có lợi cho việc ổn định lưu lượng, cũng có lợi cho việc lập kế hoạch cho các tuyến nhân vật và tài nguyên của phim điện ảnh và truyền hình tiếp theo.

Hai bên không phải lần đầu tiên hợp tác, Hoắc Lan cũng biết ít nhiều về những chương trình thực tế này, biết rõ điều kiện bên kia đưa ra quả thực rất thích hợp, suy ngẫm một lúc: “Có ——”

Lương Tiêu vừa hay cưỡi ngựa đi ngang qua đám người, nghe được tổng giám đốc Hoắc không hỏi thù lao đã mở miệng đồng ý, gấp tới nỗi muốn phóng khỏi lưng ngựa.

“……” Hoắc Lan đau đầu một trận, thở sâu, nhẫn nhịn liếc mắt nhìn cậu một cái: “Có thể, nhưng phải trả thù lao trước.”