Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 14

Lương Tiêu đi từ phim trường xuống, vừa vặn nhận được biên lai của Phi Dương dược nghiệp.

Nhóm phản ứng có hại.

Khảo sát phản ứng có hại của thuốc ức chế trong điều kiện sử dụng rộng rãi, trên cơ sở đảm bảo chặt chẽ hiệu quả trị liệu, so sánh và khảo sát tác dụng ức chế của việc thêm thuốc bổ trợ đối với tác dụng phụ.

Thuốc bổ trợ được cung cấp miễn phí.

Người đại diện véo đùi trợ lý, liên tục xác nhận tính chân thật, mừng rỡ như điên mà nhảy múa, chạy quanh phim trường ba vòng.

“Valu.”

Tô Mạn một tay vặn chai nước khoáng, nắm lấy vai cậu nhìn: “Cậu cũng dùng cái này?”

Lương Tiêu tò mò: “Mạn tỷ, chị cũng dùng sao?”

Tô Mạn chỉ Giang Bình Triều: “Cậu ta dùng.”

Ba người bọn họ vừa trải qua một cảnh đối đầu, Giang Bình Triều bị đạo cụ bôi máu lên mặt, lạnh lùng lấy khăn ướt lau đi, nghe thấy như vậy thì đầu gối liền vỡ vụn: “...”

Lương Tiêu rất trượng nghĩa mà liều mạng ho khan, trợ lý lui qua không thấy góc chết.

Giai đoạn nhạy cảm không thể giấu được, pheromone của Alpha khi bùng nổ lên sẽ khuếch tán đến mức mọi người đều biết, nhân viên công tác là Omega có sức chống cự yếu đều phải dùng thuốc trước.

Đoàn làm phim nắm tay xây dựng sự hòa thuận đoàn kết, đạo diễn luôn nghiêm khắc cưỡng chế không cho nói, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được ở trước mặt đối phương.

Rốt cuộc, anh ta cũng là lần đầu tiên thấy có người sở hữu pheromone là vị rau thơm.

“Chúng ta còn thiếu hai cảnh.” Giang Bình Triều và Tô Mạn đã sớm hợp tác với nhau, không chút dao động mà bình tĩnh thay đổi đề tài: “Ngày mai làm bù.”

Trợ lý đi theo bên người anh ta khách khí nói Tô lão sư và anh Lương, đưa cho họ lịch quay đã được điều chỉnh.

Lương Tiêu nhận lấy, cười cười với đối phương: “Làm phiền rồi.”

Giang Bình Triều không động đậy, xoay người trở về khu nghỉ ngơi trang điểm.

Tô Mạn thở dài: “Áp lực của thần tượng thật sự quá nặng nề.”

Lương Tiêu có thể hiểu được, đặt biên lai và lịch trình đã chỉnh sửa lại với nhau, dặn dò trợ lý thu xếp thật tốt.

Suy cho cùng, loại pheromone này tương đối hiếm thấy, có áp lực cũng là điều khó tránh khỏi.

Huống hồ gia cảnh của Giang Bình Triều ưu việt, lần đầu ra mắt đã là đỉnh cao, bản thân có một phòng làm việc độc lập, tự tin và tư bản không coi ai ra gì.

Mấy ngày nay cậu diễn vài cảnh cùng anh ấy, ngoại trừ người đại diện, Giang Bình Triều đều đối xử với mọi người như nhau, cả người cao ngạo, như thể là một người câm anh tuấn vậy.

So với anh ấy, Hoắc tổng thậm chí còn có chút lảm nhảm hơn.

Lương Tiêu còn chưa thoát khỏi giai đoạn nhạy cảm, nhìn thấy bóng dáng anh ấy, lại không nhịn được mà so với Hoắc tổng.



“Chính xác.”

Tô Mạn trong hai ngày này đã bay đến, trước mắt Giang Bình Triều trở lại, không diễn nhưng quay, ăn không ngồi rồi kéo lấy anh ấy bát quái: “Giai đoạn nhạy cảm của Alpha với cậu là dạng gì?”

Lương Tiêu vừa nghĩ tới việc Hoắc tổng khóc lóc vung roi, nghe vậy thì giật mình một cái, kịp thời dừng lại.

Tình huống đêm đó quá mức hỗn loạn, Hoắc tổng sống chết không rõ, quản gia thần chí hoảng hốt, đội trưởng vệ sĩ vội vàng chỉ huy NPC đi mở cửa, trong tay có một cái bao tải, bên người là phòng tắm.

Thế nhưng lại không phát hiện ra bất cứ biểu hiểm bất thường nào trong giai đoạn nhạy cảm của Hoắc tổng.

“Có một câu nói.” Tô Mạn phổ cập khoa học cho cậu: “Đối với Alpha, giai đoạn nhạy cảm là thời kỳ tâm lý mẫn cảm, do bản năng chi phối, phản ứng được biểu hiện ra kỳ thật là hồi tưởng trước và sau khi phân hóa.”

Giai đoạn phân hóa của Alpha và Omega đại khái là ở mười ba đến mười lăm tuổi, mười bảy tuổi là ranh giới, và sự phân hóa phải được hoàn thành trước khi thành niên.

Vẫn là tuổi tác trẻ người non dạ, tâm tình dễ dao động, khó tránh khỏi sau đó có sự khác biệt trong tính cách.

Ví như Giang Bình Triều, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn là một người câm cao ngạo, nhưng khi trở lại tuổi mười bốn mười lăm, đã khóc sau khi phân hóa.

Lương Tiêu thậm chí còn không dám hỏi Tô Mạn sau khi phân hóa rốt cuộc đang làm gì: “...”

“Thuốc ức chế chỉ có tác dụng đối với pheromone .” Tô Mạn bổ sung: “Ngay cả valu cũng chỉ có thể làm pheromone ổn định xuống, khôi phục lý trí. Ở mặt tri giác sẽ không quá hai, ba ngày.”

Lương Tiêu nhịn không được mà ngẩng đầu, nhìn Giang Bình Triều đang đứng sừng sững trong bóng đêm có vị rau thơm kia: “Cái này ——”

“Tống đạo diễn biết.”

Tô Mạn không thích nhất loại diễn này, buồn bực thở dài: “Cậu không thấy hai ngày này chúng ta không phải sinh ly tử biệt, vừa bò trong máu vừa khóc sao.”



Tuyệt không lãng phí.

Tận dụng mọi điều kiện để điều động sự tác động chủ quan và khách quan của diễn viên.

Sử dụng pheromone tốt nhất, sử dụng Alpha tốt nhất.

Lương Tiêu rất kính nể tổng đạo diễn.

Nếu không phải trong kịch bản thật sự không có, cũng khó tránh khỏi đột ngột, Tống đạo diễn nói không chừng sẽ để Cảnh Triết làm món hành lá trộn rau thơm và tôm kho cho nữ chính.

“Cho nên.” Tô Mạn hỏi thăm cậu: “Tác dụng phụ của Valu thật sự nghiêm trọng như vậy?”

Lương Tiêu hoàn hồn: “Cái gì?”

“Dẫn tới suy yếu và mệt nhọc về thân thể.”

Tô Mạn: “Tống đạo diễn yêu cầu mắt trái rơi lệ, đánh vào ngón trỏ tay phải, khóc 29 lần, suýt nữa mệt chết Giang Bình Triều luôn.”

Lương Tiêu cảm thấy cho dù không có tác dụng phụ, loại yêu cầu này chỉ sợ cũng sẽ làm mệt chết Giang Bình Triều, cẩn thận nghĩ nghĩ: “... Quả thật không nhẹ.”

Suy cho cùng, không có nhiều người sử dụng thuốc ức chế liên tục như anh ấy, đại đa số mọi người đều sử dụng loại thuốc ức chế đặc biệt này cho những tình huống khẩn cấp.

Đặc biệt là Alpha.

Không giống với Omega đã thích ứng với việc giải phóng pheromone định kỳ, khi bước vào giai đoạn nhạy cảm, càng là Alpha cấp bậc cao càng khó khống chế tự chủ bởi vì pheromone quá cường hãn.

Gặp phải thời khắc mấu chốt sẽ dễ bị chậm trễ chính sự.

Những lúc này thường là thời điểm dùng thuốc ức chế, ưu tiên hàng đầu là áp chế pheromone , phần lớn tác dụng phụ là phản đòn do bản năng của chính cơ thể gây ra sau khi bị cưỡng bức áp chế và xoay chuyển.

Anh ấy dùng nhiều năm như vậy, đã sớm thích ứng với tác dụng phụ của thuốc ức chế, nhưng ngẫu nhiên gặp phải khó khăn hoặc thay đổi thời tiết, cũng sẽ cảm thấy gian nan.

Tô Mạn đã hiểu: “Thật không dễ dàng.”

Lương Tiêu cười cười, không để trong lòng: “Quen rồi.”

“Sao có thể quen chứ.” Tô Mạn nhịn không được mà kiến nghị: “Cậu cũng không tìm biện pháp khác chữa trị sao?”

Lương Tiêu không nói, chỉ cười.

Cậu ngày thường đều thong dong ổn thỏa, lúc này cúi đầu không cười, ngược lại lộ ra khí chất sạch sẽ thẹn thùng của thiếu niên.

Tô Mạn đắm chìm trong cái vòng này đã lâu, thấy nhiều người chỉ có vẻ bề ngoài, rõ ràng bản tính chỉ sợ còn kém Lương Tiêu rất xa, cũng không để trong lòng. Lúc này lơ đãng nhìn qua, nhưng lại dường như nhìn thấy một chút chân thành dưới nụ cười này.

Không hiếm thấy lúc cậu tận dụng mọi thứ ở phim trường để ngủ bù, vốn dĩ còn cảm thấy người đại diện của cậu và trợ lý khẩn trương quá mức, bây giờ cũng mơ hồ hiểu được nguyên do.

Tô Mạn không kéo cậu nói chuyện phiếm nữa, vỗ vỗ vai rồi đi diễn với Giang Bình Triều.

-

Lương Tiêu trở về phòng, tiến đến sô pha, Đoàn Minh cũng vừa vặn đem thuốc ức chế chuyên dụng tốt nhát và thuốc phụ trợ trở về.

pheromone gần đây của Lương Tiêu ổn định, lại không bị Hoắc tổng cắn, không muốn nhúc nhích: “Thư thả hai ngày…”

“Dùng đúng giờ.” Đoàn Minh đã sớm quen, đem cậu từ sô pha trở lại hình người: “Vì bảo đảm quyền lợi thiết thực của Omega, cống hiến một phần sức lực mỏng manh của cậu đi.”

Lương Tiêu bò dậy một cách yếu ớt, nhận lấy thuốc ức chế.

Đoàn Minh cho cậu sức mạnh, theo thứ tự báo giá từng loại thuốc giúp cơ thể giảm bớt tác dụng phụ: “Một vạn năm, bảy nghìn, hai vạn, chín nghìn bảy.”

Lương Tiêu: “...”

Lương Tiêu thân bất do kỷ, nhanh như chớp toàn bộ nhiệm vụ của tình nguyện viên ngày đầu tiên gia nhập nhóm.

Đoàn Minh xem đến vui mừng không thôi, đang muốn thúc giục cậu mau chóng rửa mặt, thu xếp nghỉ ngơi thì thấy cậu lấy điện thoại ra, lập tức nói: “Không được chơi game.”

Lương Tiêu vừa mới bật màn hình: “Tôi ——”

“Xóa nhiệm vụ hậu trường không dùng được đâu.” Đoàn Minh cảnh cáo: “Tôi đã khởi động chế độ thanh thiếu niên, có thể kiểm tra tất cả những thứ cậu đã xóa.”

“...” Lương Tiêu click mở trò chơi, phát hiện người đại diện thật sự đã đến thời kỳ mãn kinh, thở dài thỏa hiệp: “Tôi không chơi game nữa.”

“Vậy cậu cầm điện thoại làm gì?” Đoàn Minh mờ mịt.

Ngủ bù không được hiệu quả cho lắm, Lương Tiêu buồn ngủ, vốn dĩ cũng không muốn vui sướиɠ chơi game vui sướиɠ mà thua, chạm vào màn hình hai cái.

Đoàn Minh nhìn thoáng qua, không nhịn được mà nhíu mày: “Cậu tìm Hoắc tổng làm gì?”

“Hoắc tổng cũng đang dùng thuốc ức chế.” Lương Tiêu giải thích: “Nhắc nhở anh ấy chú ý bảo vệ quyền lợi thiết thực của Alpha.”

Tác dụng phụ của thuốc ức chế chuyên dụng vào mỗi người là khác nhau, phản ứng của Alpha nghiêm trọng hơn so với Omega, ngẫu nhiên dùng một lần cũng sinh ra phản ứng không quá kịch liệt.

Tuy rằng Hoắc tổng có tiền, nhưng Alpha ngày thường có thân thể cường tráng bách bệnh bất xâm, rất có thể sẽ không chú ý đến tác dụng phụ này.

Lương Tiêu mới nhớ nhãn hiệu của một số loại thuốc, gõ từng cái một vào khung thoại.

“Chuyển cho tôi, tôi sẽ gửi cho quản gia Hoắc?” Đoàn Minh không yên tâm, nhíu mày thương lượng với cậu: “Hoắc tổng có thể còn tức giận.”

Chuyện xảy ra đêm hôm đó được truyền tới người đại diện trong cuộc điện thoại thứ mười ba của quản gia, Đoàn Minh không quá hiểu suy nghĩ của mỗi người trong câu chuyện này, nhưng vẫn hiểu Hoắc tổng sợ là sẽ tức giận lôi đình khiến tuyết bay tán loạn như trước.

Tuy nói hiện tại hai người đã không còn quan hệ rõ ràng, bên Tinh Quan cũng bảo đảm sẽ không vì giải trừ hợp đồng mà ảnh hưởng đến công tác quay chụp ở đoàn làm phim bên này của Lương Tiêu, nhưng Đoàn Minh nhìn Lương Tiêu, vẫn có chút lo lắng Hoắc tổng sẽ đóng băng cậu trên mạng.

Lương Tiêu cảm thấy không được: “Chị Mạn nói giai đoạn nhạy cảm sẽ trở về trước khi phân hóa.”

Đoàn Minh sửng sốt: “Cái gì?”

“Biểu hiện tính cách.” Lương Tiêu lúc ấy bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng đã tò mò đến điên rồi, cố gắng nhịn: “Anh không muốn biết Hoắc tổng khi còn nhỏ như thế nào sao?”

Đoàn Minh không muốn biết: “Tổ tông.”

Lương Tiêu kỳ thật không quá rõ bọn họ vì cái gì mà sợ Hoắc Lan như vậy, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, đưa cho người đại diện một ly nước uống pha thuốc cảm mạo.

Cậu vẫn luôn cảm thấy Hoắc Lan rất dễ ở chung, nếu không phải vì tiền, cậu có lẽ sẽ không im lặng khi Hoắc tổng có ý đồ đóng băng mình.

Rõ ràng Hoắc tổng tức giận đến chết đi sống lại, cũng chỉ làm tuyết rơi mà thôi.

Hoắc Lan không cần cậu, cậu liền phải sử dụng thuốc ức chế, không phải lúc nào cũng có thể mặc kệ bỏ qua không hỏi về tác dụng phụ.

Không tính đến hợp đồng cũng còn giao tình vì hai đô la. Lương Tiêu tự hỏi loại chuyện dùng thuốc này có kinh nghiệm phong phú, cảm thấy cần thiết tạo phúc cho người đời sau này, kiên trì đánh xong tên thuốc.

“Hoắc tổng thật sự có tuổi thơ sao?”

Đoàn Minh cố gắng tưởng tượng nửa ngày, thật sự không ra hình ảnh: “Là dạng gì? Một cái máy làm băng tuyết di động loại nhỏ…”

“Không hẳn.” Lương Tiêu vừa tận mắt gặp qua Alpha sau khi thành niên sẽ khác thời niên thiếu ít nhiều, kiến thức rộng rãi, trầm ổn mà đoán: “Nói không chừng là dễ bị bắt nạt, dễ nói chuyện, hiểu lễ phép, lại đơn thuần thiện lương.”

Đoàn Minh rút ra một cái nhiệt kế chọc vào miệng cậu.

“Thật là.” Lương Tiêu đánh xong một chữ cuối cùng, ngậm nhiệt kế trong miệng bấm gửi đi: “Nói không chừng còn rất thích nhắn tin…”

Lần trước cậu nói phải bồi thường tiền, tình thế buộc phải nói lời xin lỗi, cũng không biết Hoắc tổng đã nhìn thấy chưa.

Giọng nói vẫn ở đó, vòng tròn kết nối đang gửi vừa biến mất, bên kia leng keng một tiếng, thật sự đã gửi lại một tin nhắn.

Như thể đợi điện thoại ba ngày vậy.

Lương Tiêu đặc biệt yêu thích sự nghiệp bổ não, cảm thấy loại tưởng tượng này thật thái quá, nhanh chóng tản ra: “Xem này, đoán đúng rồi.”

Hoắc Lan thời thiếu niên có thể là một người thích nói chuyện phiếm trên mạng.

Ôm điện thoại mỗi ngày, lên mạng lướt sóng, nhìn thấy tin nhắn liền trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Lương Tiêu nghĩ đến phiên bản Hoắc Lan thời thiếu niên trước khi phân hóa pheromone rất nghiện mạng, thậm chí còn là một loại tình yêu hiếm có, mỗi lần nhớ lại sẽ gửi qua một phong bao lì xì có số tiền khổng lồ.

Mọi chuyện đã đến bước này, Đoàn Minh lo lắng, cũng tò mò đi theo đến phát điên rồi: “Hoắc tổng đã gửi cái gì?”

Lương Tiêu không vội, trầm ổn trượt xuống, nhìn lướt qua.

Lương Tiêu: “...”

Đoàn Minh truy hỏi: “Cái gì?”

Lương Tiêu buông điện thoại.

Đoàn Minh gấp gáp: “Rốt cuộc đã gửi cái gì thế?”

“...”

Lương Tiêu day day trán, bàng hoàng: “《Một phong thư tạ lỗi với Lương Tiêu tiên sinh, người đã bị ném ra ngoài cửa trong bao tải vì sự sơ sẩy của tôi》”