Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 2

Kiếm tiền quan trọng.

Lương Tiêu ấn đao trong tay quản lý xuống: “Anh Đoàn, bình tĩnh.”

“Phi!” Hai tay Đoàn Minh dùng sức lắc vai cậu, “Phú quý không dâʍ ɖu͙©! Bán nghệ không bán thân! Đã đến bước nào rồi!”

“… …” Lương Tiêu bị anh ta lắc đến hoa mắt chóng mặt, lấy khẩu trang ra đeo vào, vỗ vào vai anh ta tỏ ý nhìn đằng sau.

Đoàn Minh sững một cái, thả tay ra, nhìn theo cậu.

Lương Tiêu cất điện thoại lại, quay đầu đi đến cuối hành lang.

Tổng giám đốc Hoắc lên sàn rất có đặc sắc riêng của tiêu chuẩn bá tổng alpha quốc dân.

Tin nhắn vừa gửi đến điện thoại trong tay đã có hai vệ sĩ mặc tây trang chỉnh tề đeo kính đen không biết xuất hiện từ bao giờ, không động đậy chút nào đợi sẵn ở cửa thang máy đối diện.

Lương Tiêu kéo Đoàn Minh, thấp giọng xây dựng tâm lý cho anh ta: “Nghĩ đến tài nguyên, nghĩ đến tiền vốn hoạt động, nghĩ phí bịt miệng.”

Đoàn Minh vẫn không cam lòng: “Nhưng mà------ ”

Lương Tiêu mưa sầu gió tủi: “Đóng gói một chút bánh nướng mang về, làm bữa sáng.”

Quản lý Đoàn nhanh chóng lùi ra sau nửa milimet bằng chân tóc người.

Lương Tiêu kịp thời thả tay ra, để vị quản lý tính tiền, ghi nợ đã chuẩn xác đến con số thập phân thứ hai này lại, bước nhanh lên đón hai vệ sĩ tận chức làm nền không khí, vô cùng lịch thiệp : “Tổng giám đốc Hoắc ở tầng trên?”

Vệ sĩ phiên bản chuẩn trong hoàn cảnh này đều không có lời kịch gì, giơ tay ra, nghiêng người nhường ra một con đường.

Lương Tiêu vẫy tay với Đoàn Minh, đi vào thang máy.

Hai vệ sĩ theo sau đi vào, cửa thang máy đằng sau đóng chặt lại, đinh một tiếng đi lên phía trên.

Vừa quay người lại cậu đã bị một hơi thuốc che giấu phun từ đầu đến chân không sót một chỗ.

Cho dù đã có chuẩn bị từ sớm, dưới tình trạng bị phun khắp người không chút lưu tình như vậy,, Lương Tiêu vẫn bị hắt xì mấy cái mới đứng vững.

Loại thuốc che giấu này cậu rất quen thuộc, là chuyên dùng để loại trừ pheromone áp chế omega.

Bây giờ thế giới phát triển hoàn thiện, có các loại thuốc chức năng toàn diện, cho dù là alpha, omega hay beta đều sẽ không xuất hiện sự khác biệt quá rõ ràng trong cuộc sống xã hội. Nhưng so với hai loại khác, những thứ mà omega cần đặc biệt khống chế thì nhiều hơn.

Đặc biệt là pheromone thời kỳ sinh sản của omega.

Mặc dù mỗi người có mùi vị đặc điểm riêng như hoa quả ngọt thêm chút hoa hoa cỏ cỏ khác nhau, nhưng không có ngoại lệ, pheromone chỉ cần phóng ra ngoài với quy mô lớn, đều có thể tạo thành ảnh hưởng đối với alpha.

Loại hình như Lương Tiêu có đặc trưng omega rất rõ ràng cùng ưu việt, cho dù vẫn luôn dùng thuốc ức chế, pheromone cụ thể vẫn chưa từng lộ ra bên ngoài, nhưng quần chúng ăn dưa chỉ cần nhìn qua một cái là đoán được, cho dù cậu chỉ hơi thả một chút pheromone ra ngoài, nhất định sẽ sinh ra sức hấp dẫn vô cùng mạnh không thể xem nhẹ đối với alpha.

Trước đây trên yến hội, có không ít người vừa nhìn thấy cậu đã không hề nghi ngờ gì với hot search đó, thậm chí to gan thảo luận đam mê sở thích của Tổng giám đốc Hoắc, ít nhiều cũng là vì điều này.

Mấy tiếng trong yến hội đó, cậu đã nghe được nhóm người này thảo luận về pheromone của cậu ra điều xạ hương phương đông, hương cam điều hương quất, hương cam thái điều hổ phách, mỹ thực điều caramen bốn loại vô cùng phổ biến và toàn diện đế đoán.

“Được rồi, tôi không phải lúc nào cũng có pheromone .”

Lương Tiêu thật sự rất không thích thuốc che dấu này, ho khan bĩu miệng nói: “Tôi đã đeo vòng tay, cũng đã có thuốc ức chế, sẽ không đoạt đi sự trong sạch của Tổng giám đốc Hoắc nhà các người…”

Vệ sĩ đột nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, im lặng quay đầu đi.

Lương Tiêu không phải là lần đầu bị đưa qua đây, gần như cũng đã quen với việc bị đối xử như vậy, lấy tay cởi mấy cái bỏ áo khoác xuống vắt trên vai.

Loại thuốc che giấu này chỉ có tác dụng với pheromone , đối với người không có ảnh hưởng gì, chính là mùi thuốc khử trùng lãnh lẽo không tính người làm người ta nhớ đến bệnh viện đó, cách lớp khẩu trang cũng có thể thông qua cuống họng đi vào.

Tổng giám đốc Hoắc không có thói quen sử dụng thuốc ngăn chặn, cho nên chỉ có thể giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn.

Quá trình gần đây đã đơn giản hóa không ít, khi lần đầu tiên đến, vì kiếm tiền cái gì cũng dám làm là Lương nghệ nhân đây xuýt chút nữa đã triệt để mất niềm tin vì bị yêu cầu ngâm người ba lần trong phương thuốc thảo dược cổ truyền không biết từ đâu đến mà bỏ đi công việc riêng này chạy đi đóng vai phụ.

Thang máy ở tầng tám đinh một tiếng vang lên, cảnh cửa nhanh chóng mở ra hai bên.

“Lương tiên sinh.” Quản ra ra đón, cười xã giao với cậu, “Đi theo tôi.”

Quản gia là người Hoắc gia, Lương Tiêu biết ông, cười gật đầu với ông.

Khách khứa đến đông, tầng này đã được bao lại toàn bộ, dưới tầng đang rất náo nhiệt, không có ai quay về nghỉ ngơi nên hành lang rất trống trải.

Lương Tiêu cùng ông đi đến căn phòng đã hẹn trước.

Lúc tiếp nhận công việc riêng này Đoàn Minh cũng đã biết, quản lý vốn uy nghiêm khí phách, nói gì cũng không chịu để phẩm đức nghề nghiệp rơi xuống bước đường làm tú bà, trước giờ vẫn luôn không quá tình nguyện.

Nhưng không chống lại được việc bọn họ thực sự rất thiếu tiền.

Chi tiêu mỗi tháng của cậu không để dành lại được chút nào, công ty không cho rút tiền vốn, cho dù có cần cù cho đi nữa, tiền kiếm được chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho việc chi trả cho đoàn đội ba người.

Một người là cậu, một người là quản lý, thêm một trợ lý, ngay cả tài xế cũng là lúc nào cần dùng thì thuê tạm lúc đó.

Có người đi qua, Lương Tiêu không tính toán lần thuê xe này hết bao nhiêu, nhấc tay đưa lên cổ áo than nhẹ một tiếng.

Đạo đức nghề nghiệp của nghệ nhân, cho dù là nhận công việc riêng cũng phải đảm bảo thiết lập trong toàn bộ quá trình.

Thiết lập định cho cậu khi xuất đạo là thiếu niên ngoan ngoãn gia cảnh giàu có giáo dưỡng tốt đẹp, sau đó cứ để như vậy đến bây giờ cũng chưa thay đổi.

Quản lý dùng tính mạng uy hϊếp, Lương Tiêu chỉ có thể thoát ra khỏi trò chơi thay trang phục trên điện thoại trong tay, cắt danh sách bài hát phát lại cho Chopin Mendelssohn ono lisa, tiếc nuối từ bỏ ý định đem theo đồ dùng tắm rửa về bán lại.

Phục vụ bồi bàn tiến lên đón: “Lương tiên sinh.”

Lương Tiêu cởϊ áσ khoác ra đưa qua, khéo léo gật đầu mỉm cười: “Làm phiền.”

Cậu lớn lên quá đẹp, tùy ý cười như vậy đã thể hiện được sự ôn hòa trong trẻo.

Mặc dù đã cởϊ áσ khoác ra, bên trong cũng chỉ mặc áo sơ mi bình thường, nhưng lại thể hiện được sự lịch sự cởi mở, quanh người toàn là mùi khử trùng gửi muốn nôn, nhưng cũng không hiện vẻ nhếch nhác một chút nào.

Phục vụ bàn cũng là một omega trẻ tuổi, giữa đồng loại giống nhau phần lớn đều sẽ không có sức hấp dẫn gì, cậu ta nhìn một cái vậy mà không nhịn được mặt đỏ tim đập, lúng túng lắc đầu tiếp nhận áo khoác, đưa thẻ phòng cách vách cho cậu: “Tổng giám đốc Hoắc nói……muốn cậu tắm trước đã.”

Lăng Tiêu: “……”

Kiếm tiền quan trọng.

Tất cả vì kiếm tiền.

Lăng Tiêu duy thì thiết lập tính cách, hít sâu một hơi tiếp tục thong dong nở nụ cười, nhận lấy thẻ phòng, viết lên tấm gương trong phòng tắm chữ cô bé bán diêm Hoắc Lan, vẽ gần mười dấu gạch chéo lên đó sau đó cầm vòi nước lên phun sạch sẽ.

Khi được quản gia dẫn đến phòng 8103, chắc là do tổng tài bá tổng alpha có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng giai đoạn cuối đang làm việc.

Lương Tiêu rất tự giác không phát ra tiếng động, đi vào liền tìm một chỗ đứng chơi điện thoại.

Làm một tổng tài Tinh Quan, Hoắc Lan không nghi ngờ là một người rất có tiền.

Đối với Lương Tiêu, nếu như có ngày tài sản của cậu đạt đến cấp độ như Hoắc Lan, nhất định sẽ lui về sau màn ảnh rút khỏi giới giải trí, uống một ly rót một ly cà phê tắm nắng bên bãi biển.

Nhưng Tổng giám đốc Hoắc không như vậy.

Tổng giám đốc Hoắc không những làm việc, thậm chí còn ngày ngày bận rộn, ngay cả tìm cậu sang cũng chỉ có thể bớt ra chút thời gian.

Lương Tiêu không biết anh mỗi ngày bận cái gì, sau khi nghe được tin tức mà Đoàn Minh mang đến, ít nhất biết được một phần của công việc này là kiếm tiền từ tay đối thủ cạnh tranh công ty điện ảnh lớn.

“Tổng giám đốc Hoắc.” Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở, “Lương tiên sinh đến rồi.”

Hoắc Lan buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên.

Lương Tiêu nhanh chóng bỏ điện thoại xuống.

Cậu vừa xì tóc xong, vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, mang một thân thanh mát không tạp niệm cười cười: “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan hơi gật đầu một cái.

Lương Tiêu không vội, kiên nhẫn đợi anh chọn tư thế, ánh mắt rơi trên người cậu.

Ngoại hình của beta thường thì không xuất chúng như hai loại còn lại, tỉ lệ alpha và omega trong vòng giải trí không thấp, với kinh nghiệm nhiều năm duyệt vô số alpha của Lương Tiêu, thực ra cũng chưa gặp được mấy alpha ở trình độ cao như Hoắc Lan.

Ban đầu đã có không ít người nói, với điều kiện này của Hoắc Lan, cho dù tự mình xuất đạo cũng có thể gϊếŧ ra được một vùng trời.

-------Thực ra không xuất đạo cũng vẫn vậy. Là một công ty điện ảnh thực ra không hay xuất hiện trước màn, nhân khí của Tinh Quan vẫn luôn ở mức cao, nghệ nhân dưới trướng sống như nhóm nhạc nam đang hót cũng có quan hệ trực tiếp với vị tổng tài có lượng phan như minh tinh tuyến một này.

Hoắc Lan ra hiệu quản gia đi ra ngoài, tầm mắt rơi lên người cậu: “Ngồi.”

“Không cần đâu.” Lương Tiêu cười khách khí, “Tốc chiến tốc thắng, không làm lỡ thời gian của ngài.”

Trong phòng rất yên tĩnh, không có trang trí dư thừa gì cả, có hương vị của tuyết rơi phủ lên cành thông bị gió thổi vào.

Chắc là để phối hợp với pheromone băng tuyết lãng mạn của Tổng giám đốc Hoắc chúng ta, nhiệt độ điều hòa không cao, chút độ ấm từ trong phòng tắm ra đã nhanh chóng phân tán hết.

Lương Tiêu run một cái, đưa tay lên hít một hơi, lòng bàn tay khép lại.

Hoắc Lan là người làm ăn, không phải là loại alpha thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn như huấn luyện viên phòng thể hình, nhưng dưới tây trang cao cấp vẫn không che được trời sinh vai rộng chân dài, tỉ lệ vóc dáng tốt đến nỗi có thể đi chụp bìa tạp chí.

Cho dù không cố ý thả ra pheromone , tính xâm lược mãnh liệt và tính chất biệt lập riêng có của alpha cũng không áp chế được mà tràn ra.

Mặc dù theo Lương Tiêu thấy thì, toàn bộ trong mắt người này chỉ có ba chữ cuồng công việc, còn có đầy chữ bệnh sạch sẽ xen lẫn trong đó. Nhưng không thể không thừa nhận, khác một trời một vực với khí chất cả người là, Tổng giám đốc Hoắc có một gương mặt trời sinh dùng để thu hút người khác phái.

Mắt phượng mày sâu mũi cao môi mỏng, lông mi đen sâu, đôi mắt hẹp dài.

Đặt trong truyện tiểu hoàng văn bá tổng truyền thống thuộc về loại chỉ cần hất cằm một cái sẽ phong lưu đến nỗi có thể thu hút vô số người vào hậu cung.

……

Đáng tiếc là một người tính cách lạnh nhạt.

Lương Tiêu thương tiếc thở dài một hơi, kéo app đọc không chính đáng vào tài liệu ẩn dấu trong điện thoại, gật đầu với quản gia đứng ở hành lang, nhấc tay đóng cửa lại.

Ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Lan rơi xuống người cậu.

“Chuyện hot search.” Im lặng mấy giây, bút máy trong tay Tổng giám đốc Hoắc đóng vào một tiếng rơi trên bàn, “Tính là vi phạm hợp đồng.”

“……”Lương Tiêu gạch bỏ hai chữ “Đáng tiếc” trong đầu.

Hoắc Lan không hứng thú với phản ứng của cậu, lấy hợp đồng ra đọc cho cậu nghe: “Hai bên tự nguyện, đảm bảo hoàn toàn bảo mật không được để lộ, bên vị phạm đền bù 50 vạn trong một lần.”

“Tổng giám đốc Hoắc.” Lương Tiêu nắm thời cơ đi ra cửa, “Tôi vừa mới tỉnh lại, đối phới alpha mẫn cảm quá độ, không thích hợp ký hiệu tạm thời, nợ trước đây không cần thanh toán nữa---------”

“Là do Tinh Quan.”

Cậu vừa kéo cửa ra, Hoắc Lan ở phía sau lạnh nhạt tiếp lời: “Tiền đã chuyển đến thẻ của cậu.”

……

Tay Lương Tiêu ở trên cửa vòng một cái, thong dong quay nửa vòng trở về.

“Hết dị ứng rồi.”

Lương Tiêu cởi cổ áo ra, lông mày giãn ra, nở nụ cười nhiệt tình của hướng dẫn mua khu nếm thử sữa chua có lợi cho tiêu hóa trên thị trường: “Bây giờ cắn à?”