Kỳ thật Triệu Ngọc Đường cũng không quá nguyện ý ngày ngày đến thỉnh an Tần lão phu nhân, truy rằng gia thế của nàng ta không lớn, nhưng cũng được phụ mẫu sủng ái từ nhỏ mà lớn, nếu không ngày đó nàng ta cũng không thể nghe lén được việc giữa gia đình nàng ta cùng Tĩnh An hầu phủ còn có một mối hôn sự như vậy, càng không dám một thân một mình trộn hôn thư từ thư phòng của phụ thân tìm đến cửa Tĩnh An hầu phủ, cuối cùng tuy rằng bị phụ thân oán trách, nhưng vẫn giúp nàng ta chuẩn bị tốt của hồi môn.
Còn tự mình đưa nàng xuất giá.
Nếu không phải bởi vì Tiêu Ngọc đã lâu lắm rồi không đến hậu viện của nàng ta, nàng ta cũng không muốn phải mặt dày lại đây tìm Tần lão phu nhân vốn dĩ chẳng cho nàng ta một cái sắc mặt tốt này bao giờ, làm gì có ai nguyện ý đến xem sắc mặt khó chịu của lão thái bà này?
Chính mình cả đời phú quý làm hầu gia phu nhân, lại không muốn nàng ta đến làm, đã một đống tuổi, nhìn qua lại giống như các phu nhân còn trẻ tuổi vậy, cũng không biết phải thu liễm lại một chút.
Quá đáng hơn nữa, lão phu nhân còn luôn thích cùng nàng ta đối nghịch, biết rõ nàng ta chán ghét những cô nương xinh đẹp mĩ miều, nhưng bên người bà đều là các nha hoàn người này so với người kia còn đẹp hơn, dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp như hoa, cũng không biết lão phu nhân ngày ngày đều nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đó của nhóm nha hoàn trẻ có cảm thấy tự ti hay không.
Đặc biệt là cái nha hoàn tên Nguyễn Nguyễn kia, chỉ là một hạ nhân mà thôi, thế nào mà lão phu nhân đối xử với nàng lại giống như con gái ruột như vậy, một nha đầu không thân không thích mà còn được đối xử tốt hơn người làm con dâu như nàng ta. Lão phu nhân cứ vậy mà lưu lại bên người vài tiểu nha đầu vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, đây là muốn chọc cho nàng ta khó chịu đến chết mà.
Hừ, chẳng phải là bà muốn đưa người đến bên gối của hầu gia sao? Nàng ta còn có lời của lão hầu gia chống lưng đó.
Bất quá khi nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Đường cũng phải thu hồi lại suy nghĩ thực sự trong lòng nàng ta, bắt đầu bày ra bộ dáng uỷ khuất muốn khóc mà không dám khóc, nước mắt cũng chuẩn bị tốt đảo quanh khoé mắt.
“Nương có điều không biết, con dâu thật sự có uỷ khuất cần nương làm chủ cho con dâu a.”
Triệu Ngọc Đường vừa nói vừa vò vò khăn thêu hoa trắng trong tay, rồi đưa lên mặt làm bộ yếu đuối lau lau nước mắt.
Tần lão phu nhân không để ý đến Triệu Ngọc Đường, nàng ta cũng không thèm quan tâm tới, tiếp tục ở trước mặt bà bày trò, lại nói.
“Hầu gia ngày ngày đều bộn bề chính sự, lúc quay về phủ cũng nhốt mình trong thư phòng, đã hơn một tháng cũng chưa từng ghé đến hậu viện, cho dù con dâu có muốn giúp hầu phủ nối dõi tông đường đến mấy, bản thân con dâu cũng không thể tự mình làm chủ được a! Mà nương ngài cũng biết, ở tiền viện đều là gia đinh sai vặt của hầu gia…”
Nói đến đó, Triệu Ngọc Đường lại lấy khăn lên lau lau nước mắt chực rơi ra trên mặt nàng ta.
“Con dâu hôm nay đến quấy rầy nương, chính là hy vọng nương có thể giúp con dâu làm chủ, để… Hầu gia… Có thời gian có thể thường xuyên đến… Hậu viện của con dâu…”
Tần lão phu nhân nghe xong lời Triệu Ngọc Đường nói, hàng chân mày liền cau lại, bà tuy rằng không thích người con dâu không chút phóng khoáng, mắt nhìn lại thiển cận này, nhưng nhi tử sao lại làm như vậy, sao có thể hoàn toàn không đến hậu viện tìm thê thử, chẳng lẽ là do đại nghiệp của Tề Vương đã đến thời điểm mấu chốt rồi chăng?
Tần lão phu nhân gật gật đầu, trên khuôn mặt không lộ ra biểu tình nào, nói: “Triệu thị ngươi trước tiên quay về đi, ta sẽ cùng A Ngọc nói chuyện.”