Nghe xong lời nói của đại phu, Ngô Thị có chút điên rồi, bà yêu cầu trong phủ lan truyền tin tốt để kìm nén nỗi bi thương.
Kiều Dư, cô con dâu trưởng này thật vô phúc. Chính người phụ nữ này có thể khiến con trai bà tuyệt tự, thậm chí bà còn muốn trả thù Kiều Dư, nhưng bà vẫn còn lý trí, muốn biến thành tình cảm và lý trí, khuyên Kiều Nguyễn, em dâu của hắn vì gia đình bọn họ mà sinh con cho dòng họ.
Bọn họ vốn dĩ có truyền thống như vậy, không phải sao?
Bà nói không sai, bà thậm chí không hề ép buộc Kiều Nguyễn, chỉ là chỉ dẫn cho nàng mà thôi.
Kiều Nguyễn sắc mặt tái nhợt , thần sắc nàng cứng đờ, hiển nhiên là đang không đồng ý chuyện này.
Nàng vừa mới mất đi phu quân nên không muốn làm những chuyện này cũng là bình thường. Ngô thị không để tâm đến phản ứng của nàng ngược lại còn cảm thấy hài lòng, tình cảm của nàng đối với Tiểu Tụng là thật, hơn nữa bà cũng không thật sự khuyên bảo chỉ cần để Nguyễn Nguyễn mở rộng trái tim trước.
“Nguyễn Nguyễn, còn còn quá trẻ, giống với hoàn cảnh của mẫu thân, mẫu thân có thể hiểu được cảm xúc của con, chỉ là con không có con. Chẳng lẽ con thực sự muốn ở trong phủ cô đơn lẻ loi thủ tiết nửa đời còn lại sao?
Hoặc là tương lai mai danh ẩn tích gả cho một người đàn ông kém xa không bằng Tiểu Tụng sao? Một cô nương tốt như vậy, thật sự bằng lòng sao?
Tiểu Tụng là con trai của ta, ta cũng đau lòng không kém gì con, nó không thể dành thời gian cho con, không thể cùng con sống cả đời là nó không có phúc phận.”
Kiều Nguyễn có chút hoảng loạn xua tay từ chối, đôi mắt to trong veo tràn đầy kháng cự, nước mắt còn không ngừng ngưng tụ.
Nức nở nói: “ Con không cô đơn, con còn có mẫu thân!”
Ngô thị đứng dậy, ôm nàng từ phía sau, giống như mẹ ruột vỗ về nàng từng chút một, ôn nhu dịu dàng nhẫn nại.
“Nguyễn Nguyễn, mẫu thân cũng đã lớn tuổi rồi, ta kém ngoại tổ con vài tuổi, còn có thể ở cùng với con được bao lâu nữa?”
Ngô thị một bên không ngừng nhẹ nhàng an ủi Kiều Nguyễn, một bên miệng không ngừng nói ra những lời nói dụ hoặc mềm dẻo ngọt ngào.
“Nguyễn Nguyễn, nửa đời sau của con cần phải có người để dựa vào, có một đứa con của riêng của mình. Chẳng lẽ con sẽ tự chuẩn bị hậu sự cho chính mình khi về già, không để lại dấu vết gì trên đời này sao?
Tỷ tỷ con già đi, cũng sẽ có tỷ phu con để dựa dẫm, tiểu tử Tây Nhai kia tuy rằng cũng thương con, nhưng hắn còn có trách nhiệm của hắn, dù sao cũng là bên nhà ngoại, cho nên cũng không thể giúp được gì cho con.”
“Đến lúc đó con chỉ có thể nhìn người khác vui đùa bên con cháu, cười nói mỗi ngày. Còn con chỉ có thể ở trong căn nhà này, buồn bã mà già đi.”
“Thậm chí trăm năm sau , kiếm một người thắp hương cho con còn khó tìm.”
Kiều Nguyễn hiểu được kế hoạch mà Lâm Yên Yên đã tính toán cho nàng, thực lòng nàng cảm thấy khá ổn, nhưng mục đích của nàng là Tần Liệt, nàng liền khóc lớn, nhào vào lòng ngực ấm áp của Ngô thị, bả vai buông lỏng, tựa như thất thần
Ngô thị biết Kiều Nguyễn đã rung động, bà nở một nụ cười, đây mới là một đứa trẻ ngoan, đến lúc đó khi đứa trẻ được sinh ra, gia đình bọn họ sẽ gần gũi hơn, trên danh nghĩa mẫu thân của đứa trẻ sẽ là Kiều Dư còn Kiều Nguyễn cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Như vậy là tốt nhất.
————
Chương sau bắt đầu chuỗi ngày trèo giường quyến dũ rồi 🤣🤣