Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 393: Lột mặt nạ

Sau đó, cô ta đi lên trước, thân mật kéo cánh tay Thúy Hân, cười híp mắt nói, “Chị Thúy Hân, chị nói chủ tịch Phong là nghĩ như thế nào, rõ ràng ở công ty này chị mới là người mẫu thương hiệu, tại sao lại để cho người khác đoạt mất. Hơn nữa, tôi thấy thư ký Đỗ cũng không phải là người tốt đẹp gì.”

Coco giống như chỉ chờ tìm được người để nói ra hết lòng mình, cô ta không ngừng nói, khiến mặt Thúy Hân cũng dần đen lại.

Thúy Uyên cũng chính là không quan tâm đến những gì cô ta nói, chỉ là nói xấu Đỗ Minh Nguyệt, khiến trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu gì.

Dẫu sao Đỗ Minh Nguyệt cũng là bạn của cô ấy, nghe người khác nói xấu bạn mình thì làm sao mà vui cho được.

“Cô đã nói xong chưa?” Thúy Hân mặt đầy lạnh nhạt nhìn cô ta.

Coco cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, ngẩng đầu một cái, liền thấy Thúy Hân ánh mắt lạnh như băng, không kiềm được cả người co rúm lại.

“Chị Thúy Hân, thái độ của chị là sao vậy? Đây là tôi đang giúp chị mà.”

“Không cần!” Thúy Hân lạnh lùng cự tuyệt, “Cô làm chuyện riêng, lại để tôi nghe được cô nói xấu thư ký Đỗ, tôi sẽ khiến cô phải cút khỏi đây.”



Hoàng Uyên một mực yên lặng đi theo sau lưng Đỗ Minh Nguyệt, cho đến khi đến nơi.

“Nơi này chính là phòng huấn luyện, hãy cố gắng lên nhé.” Đỗ Minh Nguyệt cười khích lệ.

Hoàng Uyên trong lòng rất cảm kích, nhưng cô lại là người tương đối hướng nội, cũng không biết làm sao để biểu đạt được lòng mình.

Nghe được tiếng bước chân xa dần, lúc này Hoàng Uyên mới chợt ngẩng đầu lên.

Tuy nhiên, cũng chỉ là thấy được lưng của cô mà thôi, nhưng là Hoàng Uyên cũng đã đem cô ghi nhớ trong lòng.

Nếu như lần sau có cơ hội, nhất định phải cảm ơn Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt hồi tưởng hình dáng của Hoàng Uyên, chỉ cảm thấy cô bé này cũng quá gầy gò rồi.

Mặc dù dáng người rất cao, nhưng lại trông như một cây gậy vậy, chỉ cần hơi dùng sức là có thể đánh gẫy vậy.

Cũng không biết Lâm Hoàng Phong làm sao lại chiếu cố cô ấy, cô ấy quá suy dinh dưỡng.

Nghĩ đến Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong liền xuất hiện.

Khuôn mặt anh hết sức mệt mỏi, vẫn như cũ không ngăn được vẻ phong lưu.

Anh đưa tay ôm Đỗ Minh Nguyệt, đem cằm tựa vào vai cô, cạ cạ vào má mềm.

Không biết gần đây có phải do quá bận rộn mà cằm đã mọc ra những sợi râu nhỏ, chọc vào má khiến cô ngứa ngáy.

Cô vội vàng né tránh, gắt giọng, “Lâm Hoàng Phong, anh định làm gì?”

Tất nhiên Lâm Hoàng Phong không chịu để cô đi, và ôm chặt lấy eo cô.

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút!” Giọng của anh vô cùng quyến rũ, để người nghe không khỏi đỏ mặt tới mang tai.

Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sau đó nghe sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, xem ra thật sự là rất mệt mỏi. Vì vậy cô cũng không động đậy nữa, cứ đứng thế để mặc anh ôm mình.

Bẵng qua một hồi lâu, Lâm Hoàng Phong lúc này mới buông cô ra.

Đỗ Minh Nguyệt xoay người lại, nghi ngờ hỏi, “Anh có ổn không?”

Lâm Hoàng Phong khẽ vuốt tóc cô, cười ôn nhu.

“Chỉ cần thấy được em, có mệt mỏi đến đâu cũng đều tan biến!”

Đỗ Minh Nguyệt bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến tâm phiền ý loạn, không kiềm được hé môi cười lên.

Sau đó, cô đem một màn mình vừa mới nhìn được kể cho Lâm Hoàng Phong nghe.

Lâm Hoàng Phong ngược lại là không có biểu tình gì, tựa hồ như đối với việc cô nói một chút cũng không thèm để tâm.

“Nếu như ngay cả điểm này cũng không nhịn được, vậy làm sao có thể đứng trước ánh đèn flash của biết bao nhiêu phóng viên ngoài kia, vinh dự càng lớn, trách nhiệm càng nặng.”

Đỗ Minh Nguyệt biết anh là một thương nhân, mọi việc đều sẽ có đường lui, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh có quyết định liều lĩnh như vậy.

"Xem ra anh rất kỳ vọng vào cô ấy, chẳng lẽ không sợ cô ấy sẽ thất bại sao?”

Đỗ Minh Nguyệt trong lòng có chút bận tâm, dù sao người bên kia cũng là Serena, là siêu mẫu quốc tế.

Nếu như lần này thua, đoán rằng sẽ có rất nhiều thành viên ban giám đốc bất mãn.

Lâm Hoàng Phong thấy cô lo lắng như vậy, không kiềm được tiến lên nắm tay cô, “Em quan tâm anh như vậy, anh rất cảm động. Nhưng mà, chuyện do chồng em quyết định, không phải là em nên ủng hộ sao? Huống chi, còn ba tháng nữa, như vậy là quá đủ rồi.”

“Em dĩ nhiên ủng hộ quyết định của anh, chẳng qua là…” Đỗ Minh Nguyệt muốn giải thích, nhưng lại không nói ra lời.

Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dạng này, trong lòng không khỏi đau lòng, sau đó đem cô ôm vào ngực, “ Coi như cả thế giới đều cảm thấy quyết định của anh là sai lầm, cũng không quan trọng, anh chỉ cần em thừa nhận, thế là đủ rồi.”

Đỗ Minh Nguyệt ngửi thấy mùi cơ thể của anh, quyện vào cô, và nghĩ, “Quên đi! Vẫn nên tin tưởng anh ấy.”

Thúy Hân đi tới phòng huấn luyện, nhìn qua cửa sổ sát đất, đúng lúc thấy hình ảnh bên trong.

Hoàng Uyên đi chân trần, đi tới đi lui trên chiếu, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng có chút vất vả.

Nhìn thấy cảnh này, Thúy Hân dừng bước, hai tay khoanh trước ngực quan sát.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thúy Hân, Coco lại bước tới cạnh và nói, “Cô nhìn bộ dáng kia của cô ta đi, cũng không biết là làm cho ai nhìn, thật giống như cả công ty chỉ có mình cô ta là cố gắng vậy.”

Thúy Hân liếc cô ta một cái, “Tôi ngược lại là chưa từng thấy cô cố gắng như thế này bao giờ, chỉ thấy cô rất thích đi chọc ngoáy, cái này lại rất tích cực.”

Coco bị chặn lại bởi lời nói của cô ấy và không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cô ta chỉ có thể đưa mắt nhìn xung quanh.

Người này bị làm sao vậy, Hoàng Uyên cướp mất ánh đèn sân khấu của cô ấy, chẳng những không tức giận, lại thật giống như ở chỗ này chỉ có một mình cô ta là người xấu.

“Chị Thúy Hân, tôi đây là đang giúp chị, sao chị lại có thể nói tôi như vậy?” Coco có vẻ bực bội.

Nhìn cô ta như vậy, Thúy Hân không kiềm được trợn mắt, căn bản không muốn để ý đến cô ta, loại phụ nữ này, nói nhiều chỉ tổn tốn chỉ số IQ.

Cửa mở ra, Hoàng Uyên lập tức đứng thẳng người lên, bộ dáng có chút cẩn trọng.

Đây là lần đầu tiên Thúy Hân chín thức thấy cô ấy, trước có gặp qua một lần, nhưng là ở trong xe, cô ấy đội một chiếc mũ của họa sĩ, tóc dài màu đen, tinh xảo như một con búp bê.

Bây giờ nhìn kỹ, chỉ cảm thấy, cô gái này quá là gầy rồi.

Hoàng Uyên hình như có chút sợ hãi cô ấy, một mực cúi đầu. Cô ấy thật ra biết người phụ nữ này, nghe nói là chị đại trong tổ mẫu, tính tình không tốt lắm, cho nên ai cũng sợ cô ấy.

Hoàng Uyên có chút sợ hãi, sợ mình không làm tốt, sẽ khiến cô ấy ghét.

“Ngẩng đầu lên!”

Một giọng nói lãnh đạm vang lên.

Hoàng Uyên mím môi, có chút ngại ngùng!

Thúy Hân chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn, khi thấy Hoàng Uyên không chịu nhìn lên, giọng nói của cô ấy ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

“Nhìn lên!” Lần này, giọng cô ấy trở nên nặng nề hơn.

Hoàng Uyên thân thể run lên, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt phủ đầy sương mù.

Là một mỹ nhân nhưng lại quá gầy, khiến người khác cảm thấy xót xa.

"Tiết học đầu tiên hôm nay, tôi sẽ dạy cô, không bao giờ được cúi đầu."

Thúy Hân bước lên trước, đưa tay nhéo cằm Hoàng Uyên, ý bảo cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

“Nếu nhát gan như vậy, cần gì phải tới đây làm người mẫu, ngoan ngoãn ở nhà, không phải tốt hơn sao?”

Hoàng Uyên nhìn trần nhà, sau đó hất tay cô ấy ra, “Tôi không muốn!”