Thanh Vy cũng không khách khí, “Tôi nói gì anh không nghe thấy sao? Lỗ tai bị điếc à?”
Vẻ ngoài kiêu ngạo, phách lối này thực sự rất giống với Lâm Hoàng Phong.
Thiếu niên kia không ngờ mình lại bị một cô bé dạy dỗ như vậy, nhất thời không nói ra lời, nếu như bị người khác biết, sau này làm sao có chỗ đứng trong trường.
“Con nhóc này, thật sự là…”
Cậu thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, liền muốn lao tới đánh cho Thanh Vy một trận.
Nhìn thấy động tác của thiếu niên kia, Đỗ Minh Nguyệt đưa tay kéo cổ áo cậu ta lại. Dù gì đi nữa, cô vẫn có thể xử lý được một thằng nhóc mới học cấp một.
“Làm sao? Cháu vẫn còn muốn đánh nhau à?” Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Nam sinh kia bị cô tóm cổ, căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể không ngừng giãy giụa.
Nhưng giãy giụa cũng hoàn toàn vô ích, với sức lực của thằng nhóc, rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi.
Nhìn thấy đứa nhỏ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cười rộ lên, “Còn muốn đánh nhau sao? Cháu nhìn rõ một chút, hai đứa nhỏ đều bị đánh đến sẹo đầy mặt rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Cậu bé nghiến răng không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt nheo mắt, hiển nhiên cô không có kiên nhẫn.
Tay cô hơi siết chặt, “Tôi nói cháu không nghe rõ sao?”
Cậu bé đau đến mức mặt cũng muốn biến hình, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Tôi nghe thấy rồi, cô mau buông tôi ra.”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới hài lòng buông cổ cậu nhóc ra, cười híp mắt nói, “Như vậy mới đúng chứ!”
Cậu nhóc kia lập tức lùi về phía sau mấy bước, vặn vẹo cổ, trở lại bộ dáng hung tợn ban đầu.
Đỗ Minh Nguyệt tất nhiên không mong chúng đối với cô có bộ dạng sùng bái gì, chỉ muốn chúng kiềm chế lại một chút.
Cô giáo dù thấy mấy đứa nhỏ kia trong lòng bất mãn, nhưng cũng là không dám làm sai nữa.
Không kiềm được hướng Đỗ Minh Nguyệt ánh mắt sùng bái, Đỗ Minh Nguyệt vui vẻ cười một cái, và sau đó giải quyết phần còn lại của vấn đề.
Nghĩ tới lúc đó, cô ngổ ngáo như vậy.
Đơn giản nhất là khắc nghiệt, nên mới phải dùng một chiêu vừa nãy.
“Nghe nói các giáo liếc sang.
Mấy đứa nhỏ không dám nói ngay mà cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cô giáo gõ máy tính để bàn, rất lớn, "Các em có nghe hay không?"
Các đứa nhỏ dù không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vết thương trên mặt của họ, cảm thấy đặc biệt đau lòng, “Con nói khuôn mặt xinh đẹp như vậy sau này sẽ để lại sẹo, thì biết phải làm sao đây?”
Thanh Vy sẹo trông con sẽ rất đẹp trai, mẹ không thấy như vậy là rất ngầu sao?”
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, mặt đầy hắc tuyến, không biết đứa nhỏ đang suy nghĩ cái gì nữa. Đứa bé này là một bé gái sao? Tại sao cô lại cảm thấy có gì đó sai ở đây vậy?
Từ Lâm cũng ở một bên phụ họa nói, “Chị Thanh Vy dù có biến thành bất kể dạng gì, đều người dễ cậu bé làm cho tức cười, sau đó sờ khuôn mặt của cậu bé một cái, cười nói, “Từ Lâm, không thể nói như vậy được, con gái sao có thể để lại sẹo trên mặt được. Cẩn thận sau này không có chàng trai nào thèm để ý đâu.”
“Cháu để ý, cháu để ý chị Thanh Vy!” Từ Lâm mặt đầu sốt ruột nói tiếp.
Vốn là cho rằng cậu bé đang đùa giỡn, nhưng bất ngờ lại thấy vậy, cũng biết rằng không nên trêu ghẹo nữa.
“Được rồi, cô biết rồi, chị Thanh Vy là của cháu, được chưa?” Đỗ Minh Nguyệt đáp với một nụ cười trên môi.
Có người có thể đối tốt với Thanh Vy như vậy, cô đương nhiên vui vẻ, chẳng qua là không nghĩ tới, nhiều năm sau, cậu bé thật sự đối xử với cô bé như vậy, không hề buông tha.
Lâm Bảo Phong ngay từ đầu vốn không thích họ, cho nên tự nhiên cũng không nói chuyện. Đỗ Minh Nguyệt muốn xem qua vết thương của cậu bé một chút, nhưng thấy cậu bé không muốn, nên cuối cùng vẫn là bỏ qua.
“Đến bệnh viện xem vết thương trước, đừng để lại sẹo.” Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất lo lắng về chuyện này.
Chỉ có điều lần này, Bảo Phong không từ chối.
Cậu bé cũng cảm thấy để lại sẹo là một vấn đề rất khó chịu, cậu vẫn nhớ khi nhìn thấy Lâm Hiên Hữu, cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được vết sẹo gớm ghiếc trên mặt đó.
Khi họ đến bệnh viện, bác sĩ cho họ thuốc, sau đó, dặn dò mấy đứa nhỏ vài chuyện.
"Không được ăn cay, xì dầu các kiểu cũng bớt ăn đi một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nghĩ rằng cô nên viết điều này ra giấy và nói lại với má Ngô.
Sau khi xuất viện, không lâu sau cô gặp một người mà cô không muốn gặp.
Đó chính là Đỗ Thùy Linh, Đỗ Thùy Linh cùng người bạn thân nhất của cô ta là Quân Lệ Chi cùng nhau đi dạo phố, Đỗ Minh Nguyệt cũng không chú ý đến họ.
Một lòng hướng về đứa trẻ, cho nên căn bản cô không có chú ý tới người đối diện đi tới.
Cho đến khi nghe được một trận âm thanh kỳ quái, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Ha, Thùy Linh, đây không phải là em gái cậu sao? Tại sao lại ở chỗ này vậy?”
Quân Lệ Chi là người bạn tốt nhất của Đỗ Thùy Linh. Khi đó Đỗ Minh Nguyệt ở cạnh bên hai người bọn họ, chịu không ít đau khổ.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ, cô định rời đi, nhưng bọn họ chính là không có ý định để cô đi.
Quân Lệ Chi cản cô lại nói, “Dù gì cũng là bạn tốt, cũng không chào hỏi nhau một tiếng, thật là quá thô lỗ đi.”
"Đối với cô, cần gì lễ phép?"
Ban đầu Đỗ Minh Nguyệt ở lại nhà họ Đỗ, Đỗ Thùy Linh đối xử với cô rất tốt, Quân Lệ Chi là bạn thân của cô ta, tự nhiên cũng sẽ trở nên thân mật.
Bây giờ suy nghĩ một chút, thời điểm đó cô thật đúng là ngu.
Nghĩ rằng họ cũng có ý tốt muốn giúp đỡ mình, vì vậy cô đã nói với họ tất cả mọi chuyện.
Ai biết được, tất cả những điều này hóa ra là âm mưu của họ.
Cho nên, Đỗ Minh Nguyệt bây giờ ghét nhất, trừ hai mẹ con Đỗ Thùy Linh chính là Quân Lệ Chi.
Tất cả mọi chuyện, đều là thủ đoạn của Quân Lệ Chi, cô cũng đã lĩnh giáo qua.
“Thật là thương tâm, tôi vẫn nhớ tới thời điểm đó, thật sự là chết rồi, tôi vẫn còn cho rằng các người muốn làm bạn với tôi, đừng đùa nữa.” Cô giễu cợt nói.
“Thật không? Thật là vất vả cho cô quá rồi, các người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ tôi và Hồ Đức Huy, cũng thấy các người quá là hạnh phúc rồi.” Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày.
Có lẽ lúc trước, Quân Lệ Chi nói với cô những lời này, cô còn cảm thấy xấu hổ. Bây giờ suy nghĩ một chút, người nên xấu hổ, phải là bọn họ mới đúng.
Vừa nhắc tới Hồ Đức Huy, sắc mặt Đỗ Thùy Linh liền trở nên khó coi.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô cảm thấy bây giờ cô đang rất đắc ý sao?” Đỗ Thùy Linh tiến lên, trông như rất muốn gϊếŧ người.
Đỗ Minh Nguyệt mắt lạnh nhìn cô ta, khẽ cười một tiếng, “Tôi chính là không giống cô, Đỗ Thùy Linh đây chính là báo ứng.”
Lần này cô sẽ không vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn nghe lời nữa, cô sẽ chủ động tấn công, bây giờ cô có thứ để bảo vệ, cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Quân Lệ Chi không nghĩ tới, Minh Nguyệt miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng có được đà lấn tới.”