Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 133: Đuổi việc

Ai ngờ đâu sau khi nghe xong câu ấy, khuôn mặt Lâm Hoàng Phong đang dịu dàng bỗng trở nên trầm xuống.

"Em là vợ của anh, anh đối xử với em như vậy có gì là không bình thường sao?"

Thì đúng là như thế thật, nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, suy cho cùng thì miệng đời đáng sợ, đôi khi một câu nói cũng có thể phá hủy cả một đời người.

Đỗ Minh Nguyệt hiểu được cảm giác này, cho nên cô mới sợ hãi như vậy, cũng sợ anh sẽ bị tổn thương.

Thấy cô không nói gì, Lâm Hoàng Phong cho rằng cô tức giận, anh đứng lên ôm cô vào lòng.

"Minh Nguyệt, em phải nhớ kỹ, em gả cho anh, chứ không phải đến nhà anh chịu khổ."

Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói những lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, cô nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Em chỉ sợ anh bị tổn thương mà thôi, dù sao chức vị của anh ở công ty bây giờ càng ngày càng cao, cũng càng dễ bị người ta chỉ trích."

Trên mặt Lâm Hoàng Phong hiện lên nụ cười, hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: "Minh Nguyệt, nghe em nói thế thôi là anh cảm thấy thỏa mãn rồi."

Đỗ Minh Nguyệt không trở về phòng làm việc mà ở lại nghỉ ngơi ở văn phòng của Lâm Hoàng Phong.

Lâm Hoàng Phong nghe thấy âm thanh Tiêu Hồng Quang gõ cửa, anh nhìn thoáng qua Cố Minh Nguyệt vẫn đang còn ngủ say sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

"Ông chủ, đã điều tra xong rồi, đúng là nhân viên của bộ phận ngoại giao đã làm việc này."

Lâm Hoàng Phong gật đầu, gương mặt anh lạnh nhạt hờ hững nói: "Nói với chị Cảnh, đuổi việc ba người kia."

Tiêu Hồng Quang dường như đã đoán trước được kết quả này cho nên không cảm thấy ngạc nhiên, anh ta gật đầu một cái rồi xoay người đi tìm chị Cảnh.

Chuyện Lâm Hoàng Phong ôm Đỗ Minh Nguyệt bằng tư thế ôm công chúa đã truyền khắp công ty rồi.

Thúy Hân vừa đến công ty đã nghe được tin tức nóng bỏng như vậy, cô ấy nhếch môi, sau đó đi tìm chị Cảnh.

"Cô xem xem có đúng với những gì tôi nói không? Tâm tư của chủ tịch Lâm đối với Đỗ Minh Nguyệt của chúng ta thật không bình thường mà." Thúy Hân vừa bước vào cửa đã đi ngay đến bàn làm việc của chị Cảnh mà nói.

Cảnh Duệ nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, cô ấy hiễn nhiên là đang bận làm việc nên căn bản không rảnh phản ứng lại Thúy Hân.

Thúy Hân thấy cô ấy như vậy, lập tức mất hứng thú mà trực tiếp gõ lên bàn Cảnh Duệ rồi nhíu mày hỏi: "Chị Cảnh, chị có nghe tôi nói gì không?"

Lúc này Cảnh Duệ mới ngẩn đầu lên nhìn Thúy Hân: "Cô chủ nhỏ của tôi, cô trở nên bà tám như vậy từ khi nào thế?"

Thúy Hân liếc nhìn lại đáp: "Như thế này cũng có thể được coi là bà tám? Chuyện này liên quan đến bạn tốt của tôi nên tôi như thế nào cũng phải cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, có chủ tịch Lâm ở đây cho dù cô cẩn thận đến thế nào cũng vô dụng thôi.” Chị Cảnh nói một cách châm biếm.

Thúy Hân nghĩ nghĩ, cô ấy cũng cảm thấy như vậy không sai, nhưng chẳng phải chủ tịch Lâm đã kết hôn rồi sao? Điều đó khó có thể chấp nhận được đối với cô ấy.

"Không được, chủ tịch Lâm đã kết hôn rồi, chắc chắn là trông bề ngoài của Minh Nguyệt dễ bị lừa nên anh ta lừa gạt tình cảm của cô ấy."

Tiêu Hồng Quang đến vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của các cô, bởi vì các cô cũng không thèm đóng cửa, Thật đúng là gan dạ.

Anh ho khan một tiếng, Thúy Hân và Cảnh Duệ giật bắn mình nhìn ra, nhìn thấy Tiêu Hồng Quang đứng ở cửa khuôn mặt hai cô lập tức nhăn lại như khỉ ăn phải ớt.

Lần này chết chắc rồi, thế quái nào lại trùng hợp như vậy được chứ, vừa đúng lúc Tiêu Hồng Quang đến, nhưng chủ yếu là cô ấy lại không đóng cửa.

Thúy Hân tự biết mình đuối lý, vì thế cô giả vờ nhìn vật trang trí xung quanh, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chị Cảnh lập tức đứng lên nói: "Bí thư Tiêu anh tìm tôi có việc gì sao?"

Tiêu Hồng Quang gật đầu, sau đó nói với cô ấy về những việc mà Lâm Hoàng Phong muốn cô ấy làm.

Chị Cảnh ngay lập tức hiểu rõ tình hình, cô ấy cười đáp lời: "Anh yên tâm, tôi lập tức cho người đi xử lý chuyện này."

Tiêu Hồng Quang nghe cô nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Thúy Hân thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó cô ấy vội vã đi đến đóng cửa phòng lại.

Cảnh Duệ nhìn điệu bộ sợ hãi của Thúy Hân mà không thể không bật cười, cô ấy hỏi: "Tôi còn tưởng rằng cô trời không sợ đất không sợ, sao bây giờ lại bị dọa sợ thành như thế này?"

Thúy Hân cũng không phản bác, dù sao chuyện cô ấy nói cũng là sự thật.

"Cô cũng không phải không biết thủ đoạn của chủ tịch Lâm, nếu như chọc giận anh ta tôi chắc chắn sẽ xong đời." Sau khi nói xong, cô ấy vòng hai tay trước ngực, suy nghĩ rồi nói: "Cô đoán xem, bí thư Tiêu có đi mách lẻo chuyện này không?"

"Khó mà đoán được." Chị Cảnh về ngồi lại vị trí của mình, sau đó bắt đầu bận rộn làm việc. "Ba nữ nhân viên này chẳng phải là ba người ngày hôm qua châm chọc Minh Nguyệt hay sao? Tốc độ của chủ tịch Lâm thật đúng là nhanh!"

Thúy Hân vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, cô ấy bật người đi nhanh đến liên thanh hỏi: "Cái gì? Cái gì? Cô vừa mới nói cái gì?"

Chị Cảnh thấy cô ấy hiếu kỳ đến mức như thế, hít thở dài một hơi, xong vẫn nói rõ lại mọi chuyện một lần.

Đỗ Minh Nguyệt ngủ một giấc trong phòng làm việc của Lâm Hoàng Phong, lúc cô tỉnh lại trời đã về gần tối.

Cô dụi dụi hai mắt, nhìn tia nắng hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên người Lâm Hoàng Phong.

Anh chăm chú nhìn tài liệu, khuôn mặt nghiêm túc giống như một tác phẩm điêu khắc hoàng mỹ.

Tim cô đập nhanh một cách bất ngờ, cô dang tay ôm kín ngực, vì vậy đến lúc này cô mới phát hiện có một tấm chăn thật mỏng đang đắp lên người mình.

Cô xốc chăn lên, một đôi chân dài trắng nõn nà hiện ra đẹp như thể đôi chân mới biến hình của nàng tiên cá.

Lâm Hoàng Phong nghe được tiếng động, xoay đầu lại nhìn cô.

Tia nắng chiều nhẹ nhàn chiếu vào người cô, cô cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho người ta không thể mà không thích được.

Điều quan trọng nhất là đôi chân thẳng tắp vừa thon dài vừa nuột nà kia, chỉ cần nhìn vào là đủ khiến máu toàn thân sôi trào lên rồi.

Đè những xao động trên người xuống, anh ho khan một tiếng, cố gắng để cho mình nhìn bình thường nhất có thể.

"Bên cạnh có quần áo anh mua cho em, em mặc vào đi rồi chúng ta đi ăn."

Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn thấy quần áo đang để gọn ở một bên, cô cũng hiểu được mặc như thế đi ra ngoài không thích hợp. Vì vậy cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Bộ quần áo này thật đúng là rất vừa với cô, như thể nó được may ra là để dành riêng cho cô vậy. Mặt Đỗ Minh Nguyệt có chút nóng lên, không nghĩ tới người đàn ông này lại có thể hiểu rõ số đo ba vòng của cô như vậy.

Sau khi cô bước ra ngoài, đôi mắt Lâm Hoàng Phong không thể dời đi khỏi người cô nổi.

Chiếc váy dài màu xanh da trời, cô mặc lên người cảm giác đặt biệt có khí chất, đặt biệt là mái tóc dài của cô, càng làm vẻ đẹp cô trở nên xao xuyến động lòng người.

Thấy anh cứ nhìn cô nãi giờ mà không nói gì, cô còn tưởng là mình mặc sai ở đâu đấy.

Vì thế cô cuối đầu nhìn quần áo của mình, tò mò hỏi: "Em mặc không đẹp sao? Tại sao anh lại nhìn em như thế?"

Lâm Hoàng Phong lắc đầu, sau đó anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.

"Không phải, em quá đẹp, anh nhìn mà ngây người không dời mắt được."

Đỗ Minh Nguyệt che miệng cười, trêu ghẹo nói: "Hôm nay anh ăn kẹo sao? Sao nói chuyện lại ngọt như mật vậy?"

Lâm Hoàng Phong nghe cô ấy trêu ghẹo, trong lòng cũng không tức giận mà trêu ngược lại lời của cô ấy.

"Vậy em có muốn nếm thử xem hôm nay anh đã ăn kẹo gì không?"

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thôi cũng đủ biết anh đang không có ý nghĩ gì tốt lành, chuẩn bị chạy trốn thì bị anh kéo trở lại, sau đó hung hăng hôn lên môi cô.

Sau khi kết thúc nụ hôn này, cả người Đỗ Minh Nguyệt mềm nhũn, chỉ có thể đứng tựa vào người anh, không còn một chút sức lực.

Lâm Hoàng Phong giành được lợi thế, khuôn mặt đương nhiên là sung sướng, cô gái này, anh thật sự muốn để cô ấy ở bên anh cả đời