Thâm Tình lướt xuống một chút, hôm nay là lễ viếng tang của Phương Giang, trên mặt báo cô thấy giám đốc Khương và Khương Gia Tuấn. Phương Hàn Thanh đứng khóc đến ngất ở đó, may có Khương Gia Tuấn tới đỡ cô ta.
Thâm Tình lướt một trang báo khác, trên đó có ghi rằng: “một bác sĩ tâm lý ở Thanh Thành tên là Thâm Tình có liên quan tới cái chết của Phương Lão Gia, và một người đàn ông tên Tần Thư Hàn, hắn ta được người trong giới xã hội đen gọi là Tam Gia. Hắn ta và cô bác sĩ tâm lý này có tình cảm với nhau, vì cô gái này bị Phương Lão Gia bắt nên tên Tần Thư Hàn này gϊếŧ người. Hiện tại vẫn chưa tìm được hai người họ, có lẽ đã bỏ trốn. Nếu có tin tức mới nhất chúng tôi sẽ đưa lên sớm nhất.”
Đầu trang báo là gương mặt của Thâm Tình, bên cạnh là một bức ảnh cô và Tần Thư Hàn đang ôm nhau rất chặt nhìn vô cùng hạnh phúc. Bên dưới đó có rất nhiều bình luận, đều là bình luận trách móc và những lời khó nghe đều nói cô và Tần Thư Hàn.
Có người nói: “Hai người này nên chết đi, sống làm gì cho chặt đất cơ chứ, nhất định phải bắt và xử bắn để đòi lại công bằng.” Cái bình luận này được rất nhiều tim và like của người khác.
Cũng có nhiều người nói: “không khác gì ác quỷ, ông ấy có làm gì đâu chứ, lỡ bắt nhầm người thì sao, trên đời này người nhìn nhầm người cũng là chuyện bình thường mà, tại sao lại gϊếŧ chết ông ấy cơ chứ.”
Cũng có người hùa vào nói: “đúng vậy, nhất định phải tìm ra bọn họ, nhất định không được để cho hai người họ chạy thoát.”
Có nhất nhiều bình luận ác ý, bọn họ đều không biết sự thật nhưng vẫn bình luận giống như mình biết mọi chuyện vậy đó. Thâm Tình nắm chặt một góc của bài báo lại đến nhăn nhúm, tại sao những người làm báo này lại có thể ăn nói xuyên tạc sự thật vậy chứ? Đừng có cho là có tiền thì nói cái gì cũng được đấy nhé!
Tại sao lại nói cô bị Phương Giang bắt sau đó Tần Thư Hàn đến và gϊếŧ chết ông ta cơ chứ, hoàn toàn không có tí logic nào, thế mà những người kia cũng tin?
Cô ngước lên nhìn Hàn Tam, thấy cậu ta đang đứng một góc trong bếp thật cô đơn.
“Này, Hàn Tam, lại đây!”
Hàn Tam nhìn cô sau đó cầm ra một cốc sữa đặt trước mặt cô.
“Chị gọi em gì vậy? Sữa của chị đây, cẩn thận không nóng.”
Thâm Tình nhận lấy cốc sữa Hàn Tam đưa. “Hôm qua cậu có tới bệnh viện làm không? Ở đó thế nào, mọi người có xôn xao gì không?”
“Không có, bài báo có mặt chị này vừa lên tối qua thôi, còn phát hiện ra xác của người đàn ông này là sáng hôm qua. Tối qua em ở đây cùng với chị, sáng nay cũng chưa đi làm, em nghĩ mọi người đang tìm chị loạn hết lên đó. Đúng rồi, điện thoại của chị bị làm sao vậy, tại sao em không gọi được chứ?”
Khi Hàn Tam nhắc đến điện thoại cô mới nhớ tới, hôm đó người bị nữ kia đã đập điện thoại của cô rồi. Chắc là chú Khương và Khương Gia Tuấn tìm cô suốt, cô lại khiến cho họ lo lắng nữa rồi.
“Điện thoại còn tiền không?”
“Còn ạ! Chị định gọi cho ai à?”
“Chị muốn gọi cho chú Khương, chị không muốn chú ấy lo lắng cho chị, còn có Khương Gia Tuấn nữa.”
Hàn Tam cũng không cản cô lại, để cô muốn làm gì thì làm. Thâm Tình nhấn một dãy số, sau đó nhấn phím gọi. Sau ba tiếng tút đối phương bỗng nhiên nhấc điện thoại.
“Alo?”
Thâm Tình ngước lên nhìn Hàn Tam, sau đó đưa tay lên miệng ý nói đừng lên tiếng. “Chú Khương, là con đây ạ! Con là Thâm Tình!”
“Thâm Tình à? Con đang ở đâu vậy con? Đừng khiến chú lo lắng được hay không? Con đang ở đâu, ta bảo người tới đón con.”
Thâm Tình bịt miệng mình lại muốn khóc, nhưng kiềm lén nói: “Dạ, con không sao, cô được người ta cứu tới một nơi mà con không biết là nơi nào. Đúng rồi, mai con sẽ trở về ạ! Chú đừng lo lắng cho con nữa nhé!”
“Thâm Tình…” tiếng thở dài của Chú Khương bên kia đầu dây điện thoại.
“Dạ!”
“Con không liên quan tới cái chết của Phương Lão Gia chứ?” Giọng nói của chú Khương có chút khó nghe.
Thâm Tình lắc đầu. “Dạ không, con hoàn toàn không liên quan tới chuyện này. Chú yên tâm, con sẽ về vào ngày mai và nói rõ những gì con biết với chú ạ!”
“Được, chú chờ con. Con hãy giữ gìn sức khoẻ, chú tắt trước đây!”
Thâm Tình nói: “Dạ, con chào chú!”
Hàn Tam nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, cậu ta đẩy đẩy cánh tay cô hỏi: “chị sao vậy, giám đốc Khương nói gì sao? Mặt chị sao trông khó coi vậy?”
Thâm Tình lắc đầu, trả lại điện thoại cho Hàn Tam, nhìn gương mặt của cậu ta lúc này không khỏi buồn cười. “Cậu có cảm thấy làm hậu bối của tôi thật mệt mỏi không? Suốt ngày phải bị người ta nhìn rồi bị người ta chỉ trỏ?”
Hàn Tam lắc đầu. “Thật ra chị không biết đó chứ, em thấy rất vui khi làm việc cùng với chị đó. Lúc trước em đều bị người ta bắt nạt, đôi khi còn bị người ta lôi ra đánh nữa cơ, nhưng làm với chị lại khác, chị yêu thương em giống như người thân vậy đó.”
Thâm Tình cười: “Cậu đấy, cái miệng càng ngày càng ngọt hơn rồi, càng khiến cho người khác không thể nào la mắng hoặc trách cậu được.”
Hàn Tam ngãi đầu cười: “Vậy sau này chị phải nhẹ nhàng thôi, đừng có la mắng em là được mà, bớt bớt cái tính nóng nảy lại!”
Hàn Tam vừa dứt lời, Thâm Tình vội hét lớn: “đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi hả? Không cho phép cậu đầu ngãi kia mà, tại sao cậu vẫn làm?”
Hàn Tam nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn. Bàn tay đang ở trên đầu cũng hạ xuống, yên lặng không dám nói lời nào. Thâm Tình hài lòng gật đầu.
“Ăn sáng đi, sau đó chúng ta về nhà!”
Hàn Tam cười gật đầu ngồi xuống đối diện cô. Tính của Thâm Tình rất hay, cô rất nóng tính, hay nói nặng lời, nhưng cô nói xong thì thôi chứ không để ý gì hết.
Đầu dây bên kia, sau khi tắt cuộc nói chuyện với Thâm Tình giám đốc Khương nhìn về gương mặt của Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh bên cạnh. “Thâm Tình vừa gọi về!”
Hai người họ đồng loạt nhìn ông, mỗi người một suy nghĩ riêng ở trong lòng.
“Ba, cô ấy có nói gì không? Cô ấy và người đàn ông kia không có quan hệ gì đúng không ạ! Những bài báo kia chỉ là nói giỡ thôi, cô ấy ở đâu, con sẽ đi đón cô ấy!”
Giọng nói của giám đốc Khương bỗng nhiên vang lên: “con bé nói ngày mai sẽ trở về nói rõ ràng mọi chuyện với chúng ta, hình như nó bị thương, ba hỏi ai gây ra nó lại không nói.”
Khương Gia Tuấn đẩy tay ông ra. “Không được, cô ấy bị thương sao, con phải đi tìm cô ấy.”
Giám đốc Khương vội kéo anh lại. “Con lại muốn làm cái gì hả? Con bé nói rằng ngày mai sẽ về chắc chắn ngày mai nó sẽ về. Con phải ở nơi này với Hàn Thanh, con bé mất ba rồi, cũng chỉ có con ở bên cạnh của nó mà thôi.”
Khương Gia Tuấn nhìn ông ta, sau đó lại nhìn Khương Gia Tuấn, cuối cùng là không đi đâu nữa chỉ đứng yên tại chỗ.
Hai bàn tay của Phương Hàn Thanh nắm chặt lại, tại sao đến mức này rồi mà Khương Gia Tuấn vẫn quan tâm tới Thâm Tình như vậy? Nhìn hai người họ, có một số câu hỏi đã đến cửa miệng rồi, nhưng cô ta lại không biết làm thế nào để nói ra.
“Chị ấy có nói gì nữa không chú, có nói gì về người đàn ông đã gây ra cái chết cho ba của con không ạ?”