Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 19: Hoá Ra Anh Không Thích

Lục Tế Tân thu chân lại, định tránh xa Thẩm Gia Diệu một chút. Nhưng không đợi động tác của cô, Thẩm Gia Diệu đã sít người ra, không sát gần cô nữa.

Thủ đoạn của người đàn ông này quá thành thạo, luôn duy trì ở một giới hạn, một người có thể chọc giận cô, nhưng sẽ không hoàn toàn chọc tới giới hạn của cô.

Lục Tế Tân không phải kẻ ngốc, tuy rằng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng trong trường học cô cũng nhìn thấy rất nhiều cặp đôi, trong lòng cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Huống chi chuyện tình cảm này, chưa chắc nói nhiều đã hiểu được nhiều.

Một người thông minh như Lục Tế Tân, mặc dù không tiếp xúc với đao gỗ thật, nhưng cũng có thể lập tức nhận ra bản chất thật.

Cô đại khái có thể hiểu được tâm tư của Thẩm Gia Diệu.

Một người đàn ông vô duyên vô cớ trêu chọc một người phụ nữ, thì còn có thể là vì cái gì?

Lục Tế Tân không có hứng thú với Thẩm Gia Diệu. Vì liên quan đến Thẩm Niệm Hi, cô không hy vọng quan hệ giữa hai người quá phức tạp, nên định nói cho đối phương biết mình không thích anh.

Hơi suy tư một lát, ở trong lòng chuẩn bị lý do, Lục Tế Tân ngước mắt lên, định mở miệng.

Bên tai lại truyền đến giọng dễ nghe của người đàn ông.

"Cô Lục, mới vừa rồi, thật xin lỗi."

Giọng điệu của người đàn ông nhàn nhạt, còn mang theo chút lạnh lùng, so với giọng điệu lúc trước như hai người khác nhau vậy, dường như thoáng cái liền kéo dài khoảng cách với cô.

Lục Tế Tân ngẩn người, không rõ tại sao mới trong nháy mắt anh đã thay đổi, mắt phượng xinh đẹp mơ màng nhìn về phía đối phương.

Tầm mắt Thẩm Gia Diệu xoay quanh ánh mắt cô nửa vòng, sau đó dời đi, trở nên có chút mơ hồ, dường như đang xuyên qua cô nhìn về phía người khác: "Cô Lục rất giống một người quen cũ của tôi, cho nên mới vừa rồi, hơi thất thố.”

"Người quen cũ?" Lục Tế Tân nhìn thoáng qua Thẩm Niệm Hi ở đối diện, người quen cũ trong miệng Thẩm Gia Diệu hẳn là mẹ của Tiểu Niệm Hi.

Bên ngoài có đủ loại suy đoán về mẹ Thẩm Niệm Hi, nhưng suy đoán nhiều nhất là người này đã mất.

Dù sao khi đó là thời điểm nhà họ Thẩm cạnh tranh vị trí khốc liệt nhất, cũng khó tránh khỏi Thẩm Gia Diệu không chăm sóc được.

Nghĩ đến đây, Lục Tế Tân đau lòng cho cậu bé không có mẹ, đồng thời cũng có chút xấu hổ, cảm thấy tự mình đa tình.

Mặc dù cô xinh đẹp, nhưng một người quen nhiều người đẹp như Thẩm Gia Diệu, cũng sẽ không yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô đúng là tự luyến quá mà!

Trái với Lục Tế Tân xấu hổ, Thẩm Gia Diệu vô cùng tự nhiên, dường như thật sự chỉ tới chơi cát cùng con trai.

Không có chút câu nệ nào, chỉ tùy ý ngồi trên cát, xắn tay áo sơ mi màu hồng lên, hai tay thon dài không ngừng xuyên qua cát. Anh không giống như Thẩm Niệm Hi chất cát xây chiếc máy bay lớn, mà là vẽ tranh cát.

Đầu ngón tay trượt trên mặt cát bằng phẳng, tùy ý vẽ vài nét liền phác họa ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Lúc này gần tối, đã rút đi những ánh mặt trời ấm áp nóng bỏng lười biếng chiếu tới, chỉ còn ánh mặt trời ấm áp nhỏ vụn rơi trên mặt anh, làm nổi bật ngũ quan vốn đã có góc cạnh càng thêm tuấn mỹ.

Anh cúi đầu, che lấp gương mặt tuấn mỹ sinh động, chỉ chừa sống mũi cao thẳng.

Từ góc độ của Lục Tế Tân, vừa lúc nhìn thấy thần thái nghiêm túc chuyên chú của anh, còn có phong thái nhàn nhã.

Người đàn ông này, cho dù chỉ ngồi trên cát, cũng toát ra hơi thở mạnh mẽ, trí tuệ và cao quý.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Gia Diệu, Lục Tế Tân đột nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy đã gặp qua nơi nào đó rồi.

Sườn mặt anh, lông mày anh, còn có hơi thở của anh giống như đã khắc trong đầu cô, chỉ là khắc quá sâu, không thể nào phát hiện, phải nghiêm túc tìm kiếm mới có thể phát hiện.

Dường như sa vào cảm xúc trong mắt không thể tự thoát ra được, Lục Tế Tân chợt có chút run rẩy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Thân thể lay động, cô chồng tay lên vách tường để ổn định chính mình.

Nhưng có một đôi tay nhanh hơn cô, nắm chặt hay cô trước một bước, đỡ cô không bị ngã xuống.

Lục Tế Tân kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy con ngươi hoảng sợ lo lắng của Thẩm Gia Diệu, còn có cằm căng thẳng.

Cô lập tức ngẩn ra.

Không đợi cô kịp phản ứng, Thẩm Gia Diệu đã buông cô ra trước, lo lắng trong mắt cũng liền biến mất, tốc độ nhanh đến mức khiến cô cho rằng lúc nãy mình nhìn thấy đều là ảo giác.

"Cẩn thận, cô Lục." Vừa thu hồi cánh tay, giọng lãnh đạm của anh vang lên.

"Cám ơn." Lục Tế Tân khách khí gật đầu với anh.

Nhìn thấy sự xa cách và khách khí trong mắt cô, ánh mắt Thẩm Gia Diệu càng lúc càng lạnh, lời nói ra cũng giống như con dao sắc bén: "Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải lo lắng cô Lục có bị ngã hay không, chỉ là sợ cô làm rối tung bức tranh cát của tôi mà thôi.”

Làm rối tung bức tranh cát? Lục Tế Tân im lặng một lúc lâu: "Xin lỗi, tôi sẽ chú ý.”

Mới vừa rồi nhất định là cô hoa mắt, Thẩm Gia Diệu sao lại lo lắng cho cô, dù sao cũng mới gặp qua một lần, hai người ngay cả bạn bè cũng không phải, chỉ có thể xem như một người xa lạ vừa quen biết.

Nếu không phải bởi vì Thẩm Niệm Hi, hai người đời này cũng sẽ không thể tiếp xúc nhau.

Bức tranh cát bên Thẩm Gia Diệu đã xong.

Sau khi vẽ xong, anh giống như đột nhiên mất kiên nhẫn, tuy rằng không lên tiếng, nhưng hơi thở phiền não quanh người đã nhanh chóng lộ ra khỏi cơ thể.

Cuối cùng anh không ở lại nữa, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lục Tế Tân, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ âm u tức giận: "Được, được rồi!”

Giọng nói của Thẩm Gia Diệu run rẩy, dường như không chịu nổi cảm xúc nào đó, nhưng phải mạnh mẽ đè xuống: "Cô Lục, ha ha, cô Lục giỏi lắm.."

Lúc nói lời này, anh còn đang nghiêm túc nhìn Lục Tế Tân, với ý đồ tìm kiếm một tia biến hóa cảm xúc trên mặt cô.

Nhưng thật đáng tiếc, một tia cũng không có.

Cô cứ lạnh nhạt, im lặng nhìn mình.

Cuối cùng Thẩm Gia Diệu buông tha tìm kiếm, giận dữ cười ha ha hai tiếng, rồ xoay người ra cửa rời đi.

Sao cô có thể nhìn anh, lạnh nhạt không chút gợn sóng, giống như đối đãi với người xa lạ vậy chứ?!

Thẩm Gia Diệu đau lòng, vừa ủy khuất vừa khổ sở, anh sợ mình ở lại, sẽ không khống chế được tính khí của mình.

Sau khi người đi, Lục Tế Tân cúi đầu nhìn về phía bức tranh cát.

Người phụ nữ trong bức tranh có diện mạo tương tự với cô, nhưng mặt mũi lại có thêm ba phần non nớt, tóc dài đen thẳng mềm mại.

Mắt vừa nhìn, tựa như cảm thấy chính là vẽ Lục Tế Tân, là cùng một người. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người, chính là khí chất hoàn toàn khác nhau.

Một người xinh đẹp.

Một người xa cách lạnh lùng.

——

Lúc Thẩm Gia Dậu ra khỏi cửa, cô thấy dì Vương mang trái cây tới.

Dì Vương định cung kính chào cậu Lục một tiếng như thường lệ, thì nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt cũng cằm căng chặt của anh.

Ở nhà họ Thẩm nhiều năm, dì Vương ít nhiều cũng có thể phán đoán được tâm tình từ một chút biểu cảm rất nhỏ của Thẩm Gia Diệu.

Thẩm Gia Diệu trước mắt đang trong cơn thịnh nộ.

Nếu như tâm tình không tốt, dì Vương còn có thể chào hỏi, nhưng nếu là giận dữ, bà chỉ có thể lập tức lắc mình sang bên cạnh, thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, nín thở chờ mong cậu chủ không phát hiện ra mình.

Đến khi Thẩm Gia Diệu đi xa, dì Vương mới dám thở phào, giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngay cả trái cây cũng không đưa, liền trở về phòng ổn định cảm xúc.

Bà lâu rồi không nhìn thấy cậu chủ tức giận như vậy.

Nhớ rõ lần tức giận giống như vậy chính là bốn năm trước, khi đó cậu chủ vừa mang theo cậu chủ nhỏ trở về, cũng không biết trên người cậu chủ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi trở về tính tình cậu chủ càng ngày càng cổ quái.

Tính anh vốn lạnh lùng, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp cận. Khi anh tức giận, nhiệt độ chung quanh đều thấp xuống, làm cho người ta có cảm giác rất ngột ngạt.

Lúc đó, dì Vương cũng không dám chụp ảnh với Thẩm Gia Diệu, bình thường bước đi đều rón ra rón rén, không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Bây giờ, bà một lần nữa cảm thấy như bốn năm trước đây.

Thật kỳ quái, rốt cuộc cậu chủ bị làm sao vậy, sao đột nhiên tức giận như vậy?