Lần đầu ở riêng sau khi xác định quan hệ là do Dịch Phong Từ đề nghị.
Thẩm Nam Tinh theo anh về nhà thì phát hiện phòng ngủ phụ đã được dọn dẹp đơn giản.
Trên giường chỉ có một tấm đệm cứng được trải một tấm ga tối màu, phía trên đặt một chiếc gối cùng màu với chăn và đệm ở phòng ngủ chính.
Thực hiển nhiên, phòng này còn chưa dọn dẹp xong.
Hai thùng xếp đồ linh tinh đặt ở góc tường, trên mặt đất còn một đống rác chưa hót.
Thẩm Nam Tinh đã đút tay mình vào túi từ lâu.
Không khí trong nhà không quá lạnh, xua tan hết hàn khí cậu mang về từ bên ngoài.
Cậu hờ hững liếc phòng ngủ phụ, lại nhìn Dịch Phong Từ đứng ở cửa cởϊ áσ lông vũ, khi chạm mắt với cậu đứng ở cửa phòng ngủ phụ thì xoay người, đi vào.
Phòng ngủ phụ bẩn chỉ là phụ, chủ yếu là lạnh.
Mặc dù điều hòa trong phòng khách và phòng ngủ đều bật nhưng bởi vì vị trí nên không khí ấm áp dễ chịu không thể thổi vào.
Tối qua Thẩm Nam Tinh muốn vào ngủ nhưng vừa mở cửa đã bị khí lạnh đẩy ra, nếu thực sự muốn ngủ ở đây thì chẳng khác nào ngủ ngoài trời.
Thế nhưng Dịch Phong Từ đã nghĩ ra cách giải quyết, không biết anh mua máy sưởi ở đâu, hiện tại đã được đặt ở đuôi giường tỏa ra khí nóng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Nam Tinh thoáng yên tâm, không quan tâm anh ngủ nơi nào nữa mà về phòng ngủ thay quần áo.
Từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ còn chưa quá hai mươi tư tiếng.
Nhưng khoảng thời gian hơn hai mươi tiếng ngắn ngủi này lại thay đổi hoàn toàn nhận thức của Thẩm Nam Tinh về Dịch Phong Từ.
Trong mắt cậu, Dịch Phong Từ luôn là một kẻ đáng thương nhỏ yếu cần cậu quan tâm, cần cậu bảo vệ nhưng thực tế nói cho cậu biết, hết thảy nhỏ yếu đáng thương đều là biểu hiện giả dối anh dựng lên? Như vậy sao cậu có thể chấp nhận?
Hơn nữa con người thật của anh là gì?
Là người điều hành Lâm thị có thể lấy thực lực cá nhân để cân bằng quan hệ của những người trong Lâm gia? Hay là “anh Dịch” hung thần dọa người ngay cả bọn cướp cũng phải né xa ba thước trong miệng Tạ Nguyên Nhất?
Tuy Dịch Phong Từ đã cho cậu một lời giải thích chân thành nhưng Thẩm Nam Tinh càng nghĩ càng tò mò.
Dù sao quan hệ hiện tại giữa cậu và Dịch Phong Từ là bạn đời, là người sẽ làm bạn bên nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Nếu ngay cả bộ mặt thật sự của người bên gối cậu còn không biết thì còn nói cái gì mà thích hay không thích chứ?
Thẩm Nam Tinh im lặng tự hỏi vài phút, chuẩn bị xuống giường sang phòng ngủ phụ quan sát một chút.
Kết quả vừa xỏ dép lê lại nghe thấy hai tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Thẩm Nam Tinh hoảng sợ, lập tức bò về giường, mang lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, dựa vào đầu giường nói: “Vào đi.”
Trong nhà chỉ có hai người, nửa đêm tới gõ cửa chỉ có Dịch Phong Từ.
Lúc này Dịch Phong Từ đã thay đồ ngủ, đứng ở cửa nói: “Anh lấy chăn.”
“Ờ.” Thẩm Nam Tinh hờ hững liếc anh một cái, nhận ra anh tắm rồi, mái tóc vừa gội còn chưa khô hoàn toàn. Cách ăn mặc và kiểu tóc như vậy nháy mắt làm Dịch Phong Từ trở về dáng vẻ trước kia.
Thẩm Nam Tinh nhất thời hoảng hốt, tựa như chuyện xảy ra ngày hôm qua ở tiệc sinh nhật của Lâm lão tiên sinh chỉ là một giấc mộng của cậu khi uống say.
Thật ra không có gì thay đổi hết, Dịch Phong Từ vẫn là Dịch Phong Từ cậu quen thuộc kia.
Thẩm Nam Tinh muốn thôi miên chính mình nhưng lại thấy một chiếc đồng hồ sang quý trên tủ đầu giường.
Chiếc đồng hồ này bình thường không thể xuất hiện trong nhà Dịch Phong Từ bởi nó không nằm trong phạm vi có thể chi trả của anh.
Hoặc là nói không nằm trong phạm vi có thể chi trả của Dịch Phong Từ mà cậu quen thuộc.
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Hử?” Dịch Phong Từ lấy một chiếc chăn mới trong tủ, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh cũng đang nhìn anh, hỏi lại: “Rốt cuộc anh là một người như thế nào?”
“Anh luôn miệng nói thích em nhưng anh không hề cho em thấy dáng vẻ thực sự của anh. Có lẽ anh có lý của anh nhưng anh cảm thấy đối xử với em như thế có công bằng không?”
Thẩm Nam Tinh bình tĩnh nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn em đối xử với anh không hề giữ lại, tin tưởng anh một cách mù quáng, thậm chí bị anh hiểu rõ hết thảy. Hiện tại có phải anh cũng đoán được ý nghĩ chân thực nhất trong lòng em không? Anh biết em thích anh nên chẳng thể tức giận anh bao nhiêu, càng biết em dễ mềm lòng với anh thế nào cho nên mới dọn tới phòng ngủ phụ.”
“Có phải anh còn muốn giả bộ đáng thương, muốn dùng phương pháp này làm em tha thứ cho anh?”
Dịch Phong Từ nghe cậu nói xong, khẽ cười, sau đó đặt tạm chăn vừa lấy ra lên giường, tiến đến bên cạnh Thẩm Nam Tinh: “Lần này anh không hề có ý giả bộ đáng thương.”
Thẩm Nam Tinh hỏi: “Vậy sao anh còn muốn dọn đến phòng ngủ phụ?”
Dịch Phong Từ: “Một là muốn cho em không gian bình tĩnh suy nghĩ. Hai là muốn em thực sự nhận thức anh một chút, tiện thể cho anh một không gian riêng.”
Thẩm Nam Tinh không hiểu: “Anh cần không gian riêng làm gì?”
Dịch Phong Từ: “Bởi vì anh không dám xác định sau khi em thực sự nhận thức anh thì còn muốn ở bên anh hay không, hơn nữa càng lo lắng, trong quá trình ấy lại bị em từ chối thì sẽ nổi điên, sẽ làm ra hành vi không thể cứu vãn với em.”
Thẩm Nam Tinh chớp măt: “Cái gì gọi là… hành vi không thể cứu vãn?”
Dịch Phong Từ tựa như thật sự không muốn che giấu điều gì trước mặt cậu nữa, lẳng lặng nhìn cậu vài giây, ôm lấy chăn trên giường, đối diện với đôi mắt đơn thuần tràn đầy hiếu học: “Em nói xem? Anh đợi nhiều năm như vậy là vì muốn có được em hoàn toàn, vì có thể danh chính ngôn thuận yêu em.”
“Nhưng yêu em không phải mục đích cuối cùng.”
“Anh có lòng tham như vậy, sao có thể chỉ cần thân thể em mà ném trái tim em ở giữa đường?
~Hết chương 48~