Hôn Nhân Là Như Thế Nào Luyện Thành

CHƯƠNG 3 :

Về chuyện mẹ chồng đến ở cùng, Dư Tiểu Phàm tuy rằng nhận định với lời nói của chồng, cũng tự lặp lại với chính mình, đây là việc hai bên đều có lợi, nhưng cùng sinh hoạt với một người hoàn toàn xa lạ vẫn khiến bản thân cô thất sợ hãi. Lời nói của mẹ Dư Tiểu Phàm trước lúc kế hôn lại khiến bản thân cô tăng thêm vài phần sợ hãi. Từ lúc Mạnh Kiến nói mẹ mình sẽ đến, Dư Tiểu Phàm cơ hồ mỗi ngày đều treo việc này ở bên miệng, ngay cả hai đứa bạn tốt cảu mình đều bị bắt nghe vô số lần.

Dư Tiểu Phàm có hai khuê mật, đều đã kết hôn, Lâm Bảo Giai cùng tuổi với cô, gả cho sư huynh ở trường, vẫn chưa có con, tính tình cực kỳ hoạt bát, Lý Thịnh Quân tuổi lớn hơn cô một chút, kết hôn cũng sớm, chỉ là nhiều năm vẫn chưa có con, chồng cô ấy công tác trong chính phủ.

Có một số việc, phụ nữ kết hôn rồi mới có thể cho nhau nhiều ý kiến cấp thiết hơn, đặc biệt là về cha mẹ chồng, nghe xong sự lo lắng của Dư Tiểu Phàm, Bảo Giai lập tức mở miệng.

“Tiểu Phàm à, người nên nói chuyện lại với chồng, đừng nên ở cùng một chỗ với mẹ chồng, lại không phải là không mua nổi một căn hộ cho bà, có thể bảo hắn mua cho mẹ hắn một căn hộ nhỏ ở Thượng Hải, hai bên tách ra không phải được rồi sao?”

“Nào có đơn giản như vậy?” Lý Thịnh Quân làm việc ở ngân hàng, một người cực kỳ cẩn thận, mọi việc đều xem đến chu đáo, “ Nhà vợ chông Tiểu Phàm đang ở là một nơi tiện nghi, tính toán mua một căn hộ nhỏ, nói mua cũng không thể liền mua, Mạnh Kiến cùng mẹ hắn tốt cảm tình như vậy, Tiểu Phàm bảo hắn đưa mẹ hắn đến ở một nơi khác, hắn có thể vui sao?”

Dư Tiểu Phàm gật đầu, “Đúng vậy, ngươi không biết hắn cùng mẹ hắn có bao nhiêu cảm tình đâu, mỗi ngày ít nhất phải bỏ ra nửa giờ để gọi điện thoại, bà ấy chuyện lông gà vỏ tỏi mọi sự tình đều sẽ nói cho con trai nghe, hôm nay mua đồ ăn giá như nào; ngày mai khả năng sẽ có có không khi lạnh tới, ra cửa mặc thêm nhiều quần áo ấm; Thượng Hải mấy ngày nay trời nắng? Bảo Tiểu Phàm phơi chăn, giặt gối……” Dư Tiểu Phàm giả bộ học nói theo ngữ khí cảu bà ấy , nói xong thở dài, “Mạnh Kiến còn nghe đặc biệt chuyên tâm, một bên nghe một bên gật đầu.”

“Lúc nói chuyện, có phải hay không cũng có chút làm nũng với mẹ hắn? Chồng tôi cũng như vậy, đã lớn như vậy rồi, cùng mẹ hắn nói chuyện điện thoại vẫn làm nũng với mẹ hắn khiến bà ta vui vẻ biết bao.” Bảo Giai ở bên cạnh xen mồm.

“Chuyện này cũng không có.” Dư Tiểu Phàm hồi tưởng lại bộ dáng chồng mình nói chuyện với mẹ , nói : “Hắn nói chuyện vẫn là rất bình thường, thời điểm nghe mẹ hắn nói chuyện tương đối nhiều, nhưng là vô cùng dính điện thoại, nửa giờ, việc này cũng xem như là bình thường sao? Ta với ba ta cũng thân nhau như vậy, một cuộc điện thoại cũng không thể nói quá năm phút.”

Cha mẹ Dư Tiểu Phàm đối đãi con gái trên phương diện điển hình là loại cực đoan, mẹ Dư Tiểu Phàm mẫu thân là dì Uyển Hoa tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng từ nhỏ đối với con gái yêu cầu rất nghiêm khắc, con gái không đạt tiêu chuẩn của bà liền lạnh lùng sắc bén mà quát lớn, nhưng cha cô lại tương phản với mẹ cô, từ nhỏ chỉ có sủng ái cô, ở trước mặt Dư Tiểu Phàm cha cô đều một mặt là yêu chiều, đến nay Dư Tiểu Phàm đều dùng khẩu khí làm nũng để nói chuyện với ba .

“Ta xem chuyện này vẫn là nên chờ bà ấy tới. Về sau đi một bước xem một bước, bỏ ngay ý tưởng sống tách riêng với mẹ chồng, ít nhất Tiểu Phàm không có công gây dựng sự nghiệp cho con trai bà ấy, chỉ có cách đối mặt với bày ấy.” Bảo giai vĩnh viễn theo chủ nghĩa lạc quan, lời nói mới nói được như này, điện thoại liền vang lên, tiếng chuông phim hoạt hinh ca khúc Mèo máy ở quán cà phê mang âm hưởng nhạc JAZZ đặc biệt đột ngột.

Lâm Bảo Giai nắm lấy điện thoại, còn chưa trực tiếp ấn nút nghe nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn nữa cùng phát ra một tiếng nghẹn cười thở dài, “6 giờ rưỡi, mau trở về đi thôi, chồng ta kêu về nhà ăn cơm rồi.”

Lâm Bảo Giai đã bắt đầu nghe điện thoại, “ Em đang ở bên ngoài đây, còn Tiểu Phàm cùng Thịnh Quân ở bên, biết rồi, về nhà liền đây, đi tàu điện ngầm tầm khoản 1 giờ, muốn gặp ở trạm tàu điện ngầm sao.”

Chông Lâm Gia Bảo là sư huynh của cô, ở nước ngoài du học buồn tẻ, lưu học sinh đồng cam cộng khổ, hai người đương nhiên là quan hệ rất tốt, nhưng cũng không phải nói đôi vợ chồng này không có mâu thuẫn.

Lâm Bảo Giai nhiệt tình hoạt bát thích thích nhất là tụ tập bằng hữu ,ngược lại chồng cô là tiêu chuẩn trạch nam, sơ thích lớn nhất là tan tầm về có thể nhìn thấy vợ, hai người cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó cùng nhau chơi game trên máy tính. Có thể thấy , Bảo Giai ở cùng hắn, đó chính là thiên đường.

Thời điểm kết hôn, Hạ Cường cùng Bảo Giai đều còn ở nước Đức, việc đi du học vô cùng tịch mịch, cuối tuần cửa hàng đều không tiếp tục kinh doanh, tưởng được ra ngoài giải trí nhưng đều không mở cửa, lại không có người quen, hai người chỉ có ở trong nhà sưởi ấm cho nhay, lúc này mâu thuẫn cũng không rõ ràng. Nhưng từ lúc về tới Thượng Hải, Bảo Giai liền như được nhảy vào biển cá rộng , hô bằng dẫn bạn đến trời cao biển rộng cực kỳ khoái hoạt, liền làm Hạ Cường không khỏi buồn bực. Nhưng Hạ Cường tốt xấu là năm đó bằng học bổng được xuất ngoại, chỉ số thông minh cũng là cực cao, biết Bảo Giai ăn mềm không ăn cứng, chưa bao giờ mạnh , bạo, mỗi lần đều dùng dụ dỗ vợ mình rất hợp lý. Vừa đến giờ tan tầm liền đem điện thoại gợi tới Bảo Giai, ngữ khí tuyệt không cường ngạnh, chính là làm nũng, “Em lại ở bên ngoài chơi đem anh chính mình bỏ qua một bên? Em mặc kệ anh hả? Anh không nghĩ nhìn một bàn đồ ăn lạnh lẽo thà rằng ăn mì gói còn hơn……” Một cuộc điện thoại không được, kế tiếp cứ cách nửa giờ liền gọi tới một lần, làm Bảo Giai dở khóc dở cười cùng áy náy không thôi, mỗi lần đều ngoan ngoãn mà tước vũ khí đầu hàng, cắt đứt điện thoại liền hướng đường chạy. Như vậy vô số lần, Dư Tiểu Phàm cùng Lý Thịnh Quân liền có kinh nghiệm, thường cười Bảo Giai mỗi khi nhìn thấy điện thoại, quả thực là liên hoàn gọi.

Quán cà phê liền dư lại hai người Dư Tiểu Phàm cùng Lý Thịnh Quân, Mạnh Kiến chính mình mở công ty, buổi tối thường có bữa tiệc, hôm nay cũng như vậy, Dư Tiểu Phàm không nóng nảy về nhà, mà chồng Lý Thịnh Quân ở thị ủy công tác, thường xuyên bồi lãnh đạo đến tỉnh ngoài đi nghiên cứu, vừa đi chính là mười ngày nửa tháng, Thịnh Quân cùng cha mẹ chồng ở cùng một tiểu khu, cha mẹ chồng có người giúp việc nấu cơm quét tước, không cần nàng nhọc lòng, chính mình lại bận rộn công tác, về muộn là thường xuyên.

Lý Thịnh Quân nghĩ nghĩ lại mở miệng, đối Dư Tiểu Phàm nói, “Ngươi thời điểm gả cho Mạnh Kiến nên biết, về sau khẳng định sẽ gặp loại tình huống này, mẹ hắn là quả phụ, hắn lại là con trai độc nhất, bà ấy không đi theo con còn có thể đi theo ai? Tiểu Phàm, ta cùng cha mẹ chồng ở chung ba năm, thực chất là ăn cơm hai nhà, ngẫu nhiên gặp mặt đều có không quen nhìn đối phương, càng đừng nói ở cùng một chỗ, nhưng ở bên nhau dù sao cũng phải ở bên nhau, trốn tránh giải quyết cũng không được vấn đề. Phải luôn lấy một chữ làm trọng điểm”

“Cái ý gì ?” Lý Thịnh Quân là nữ nhân ôn nhu, gia đình sự nghiệp kinh doanh không tồi, Dư Tiểu Phàm luôn luôn xem cô là tấm gương, lập tức tập trung tinh thần.

Lý Thịnh Quân gật đầu, nói một chữ, “Nhẫn.”

Dư Tiểu Phàm hít hà một hơi, qua hồi lâu mới cắn răng một cái, giống như một tráng sĩ giơ tay biểu “Tốt, ta nhớ kỹ, bà ấy đối tốt với ta, ta cũng đối tốt lại bà ấy, bà ấy đối ta không tốt, ta đây liền…… Nhẫn.”

Lý Thịnh Quân xụ mặt, “Ngươi liền điểm này giác ngộ đó a, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói, bà ấy đối với ta không tốt, ta đây liền đối bà ấy càng tốt, tốt đến làm bà ấy cảm động mới thôi, nước chảy đá mòn, có công mài sắt, có ngày nên kim.”

Dư Tiểu Phàm “A” một tiếng, nhịn không được tâm trạng đáng thương, “Sẽ không thảm như vậy chứ?”

Dư Tiểu Phàm năm nay đã 26 tuổi, nhưng kết hôn sớm nhưng còn quá non trẻ, nhìn qua còn giống như học cấp 3, hái má trắng nuột phông lên, giống một chuột hamer , phi thường đáng yêu, Lý Thịnh Quân nhìn nàng một cái liền nhịn không được cười rộ lên, trong lòng nghĩ , ai mà nhẫn tâm nhân tài đi khi dễ Tiểu Phàm chứ?

Nói đến nơi đây, Dư Tiểu Phàm đột nhiên nhớ tới một việc, nhìn Lý Thịnh Quân muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?”

“Cái kia…… Gần đây Lâm Niệm Bình đối với ngươi tốt không?” Dư Tiểu Phàm nhớ tới tối hôm qua Mạnh Kiến về nhà nói với mình, hắn ở khách sạn gặp được Lâm Niệm Bình, bên người mang theo một cô gái trẻ xinh đẹp, không biết có phải hay không nhìn lầm rồi, cô lúc ấy liền nói Mạnh Kiến, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, nhưng trong lòng thấp thỏm mấy ngày rồi, không biết có nên nói với Lý Thịnh Quân hay không.

“Hắn? Chúng ta vẫn luôn như vậy a, không có gì biến hóa.” Lý Thịnh Quân nói, lại bổ sung: “Vẫn là hắn đi công tắc, hai ngày này đến Sơn Tây công tác, không ở Thượng Hải.”

“Thật vậy sao ?.” Dư Tiểu Phàm nhẹ nhàng thở ra, gật đầu lên tiếng, nghĩ thầm Mạnh Kiến quả nhiên là nhìn lầm rồi, Lâm Niệm Bình sao có thể sẽ mang theo nữ sinh viên đi khách sạn.

Cứ như vậy, mẹ Mạnh Kiến vào ở cùng vợ chồng Tiểu Phàm, Dư Tiểu Phàm đã chuẩn bị tâm lý tốt nhất có thể. Bảo Giai nói rất đúng, hướng tới tốt nhất mà suy nghĩ, cô hiện tại muốn đối mặt chỉ có một mình bà , còn có Lý Thịnh Quân, ôn nhu mảnh khảnh, cùng cha mẹ chồng sinh hoạt đều sáu bảy năm, trong nhà gió êm sóng lặng một chút việc nhỏ đều không có, bà ấy mặt mũi cũng không hung tợn ba đầu sáu tay, bởi vì lúc ấy bị chính mình mẹ mình dọa như vậy, cô liền khủng hoảng như vậy có chút sợ. Cho dù cô cùng bà ấy có chỗ nào chỗ không hợp, Lý Thịnh Quân nói, còn không phải là nhẫn sao? Cô cùng Mạnh Kiến kế hôn là vì tình yêu cùng, cô nhất định sẽ lấy đem thật nhiều dũng khí tới, đem hết thảy khó khăn khắc phục tốt.

Chỉ là làm Dư Tiểu Phàm không nghĩ tới chính là, cô dự tính tới khó khăn rồi, lại không có dự tính đến khó khăn này thế nhưng là khó có thể ngăn cản, bà ấy mang đến căn bản không phải cái gì nhẫn mà có thể giải quyết được vấn đề, mà là nếu cô nhịn, cô sẽ mất đi cuộc sống hôn nhân vô cùng hạnh phúc này .