Nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Vệ Thành đã bắn nhiều lần như vậy nhưng vẫn còn dáng vẻ phấn chấn sáng láng, Hoa Tư Đồ lập tức vừa đố kị vừa oán hận và còn có một chút sợ hãi.
Bỗng nhiên Hoắc Vệ Thành mở mắt ra: "Còn chưa đi? Muốn tiếp tục?"
Hoa Tư Đồ bị dọa sợ, cúc hoa trở nên căng thẳng: "Đi thì đi! Vậy cậu chủ... . Tôi rời đi nhé?"
Hoắc Vệ Thành nhàn nhạt nói: "Chốt cửa lại giúp tôi."
Ngoài mặt Hoa Tư Đồ vẫn luôn cung kính: " Được, cậu chủ."
Nhưng trong lòng cậu lại cười ha ha nói, cậu không đóng cửa! Để cho anh chết cứng!
Hoắc Vệ Thành vừa nhìn chằm chằm vào Hoa Tư Đồ, vừa không ngừng tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình, Hoa Tư Đồ bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, cậu vội vàng xoay người rời đi, dĩ nhiên, trước khi đi, cậu vẫn bất đắc dĩ đóng cửa lại.
Cạch-----
Hoắc Vệ Thành ở trong phòng vẫn nhìn theo hướng rời đi của Hoa Tư Đồ, hắn cau mày, động tác lại trở nên dồn dập.
Chỉ sau chốc lát, hắn tuốt càng lúc càng nhanh, Hoắc Vệ Thành cau mày thật chặt: "Không được, không bắn ra được... ... . . ."
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại kɧoáı ©ảʍ rút ra cắm vào ở giữa hai chân của Hoa Tư Đồ vào lúc nãy... ... . . . Hồi lâu sau hắn chán nản ngã xuống.
"Vẫn không bắn ra được... ... . . ."
Hắn nhớ lại gương mặt đỏ bừng và cách khẽ nhếch môi của Hoa Tư Đồ vào lúc nãy, hạ thân của Hoắc Vệ Thành lại lập tức cứng thêm mấy phần, nhưng ngoại trừ cái này ra, dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của hắn cũng không có dấu hiệu muốn bắn.
Hắn che mắt, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chỉ có cậu ta mới được?"
Từ lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh mẹ lên giường với người đàn ông khác, hắn phát hiện mình biến thành người lãnh đạm, hoặc là không cứng nổi, hoặc là không bắn được, trước thời mạt thế bác sĩ nói cho hắn biết, đây là một kiểu chướng ngại tâm lý, hắn có thể tự mình vượt qua.
Nhưng mỗi lần hắn lên giường với con gái, trong đầu của hắn vẫn sẽ kìm lòng không đặng mà hiện ra hình ảnh khiến hắn buồn nôn đó, cho nên mỗi lần hắn đều chạy mất dạng, con gái không được, con trai càng không được, dù có sắp chết hắn cũng sẽ nhớ đến gương mặt hơi giống phụ nữ của người đàn ông lên giường với mẹ, trông có vẻ là một tên gay, vì vậy hắn căm hận tất cả người đàn ông có tướng mạo giống phụ nữ, nhất là gay.
Hắn căm hận gay, hắn cũng sẽ không bao giờ trở thành gay.
"Ngày mai sẽ đuổi cậu ta đi."
Hoắc Vệ Thành nhíu chặt lông mày, hắn hạ quyết tâm.
"Nhưng..."
Hồi tưởng lại kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến của lúc nãy, hắn không nhịn được mà lâm vào sự xoắn xuýt sâu đậm, đó là sự vui sướиɠ không gì sánh kịp mà hắn được trải nghiệm lần đầu tiên ở trong cuộc sống.
Hoắc Vệ Thành bắt đầu dao động không chừng, bắt đầu đau khổ giãy giụa.
Hắn cảm giác mình sắp bị vùi lấp vào vòng xoáy, nhưng hắn lại không thể kháng cự.
Giống như thuyền bè biết rõ vòng xoáy trong đại dương rất nguy hiểm, nhưng nó mãi mãi không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của vòng xoáy đó.
Cùng lúc đó, Hoa Tư Đồ hoàn toàn không biết Hoắc Vệ Thành đang đau khổ giãy giụa ở trong lòng, Hoa Tư Đồ tìm được chú Chu, vẻ mặt thành thật lại nghiêm túc: "Chú Chu, tôi muốn từ chức!"
Chú Chu sửng sốt: "Sao thế? Cậu chủ mắng cậu sao?"
Hoa Tư Đồ: "Không có."
Chú Chu không hiểu: "Vậy cậu chủ thô lỗ với cậu sao?"
Hoa Tư Đồ: "Đúng là hơi thô lỗ."
Vẻ mặt của chú Chu tràn đầy kinh ngạc: "Mặc dù cậu chủ khá nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng cậu ấy rất rộng lượng đối với chúng ta."
Hoa Tư Đồ: "Độ lượng hay không thì không biết, nhưng có vẻ rất lớn."
Chú Chu sửng sốt: "Hả?"
Hoa Tư Đồ vội vàng dừng lại: "Khụ khụ, cậu chủ quá mạnh mẽ, tôi không chịu nổi! Các người tìm người khác đi!"
Chú Chu lộ vẻ khó xử: "Vậy tôi đi hỏi cậu chủ thử xem."
Hoa Tư Đồ vội vàng ngăn ông ấy lại: "Đừng! Cậu chủ vẫn đang cᏂị©Ꮒ đấy! CᏂị©Ꮒ bằng tay! Đừng quấy rầy anh ấy!"
Chú Chu bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không dám tự tiện làm chủ, cậu vẫn nên tự mình đi hỏi cậu chủ đi, hôm nay quá muộn rồi, hay là ngày mai đi."
Hoa Tư Đồ phiền muộn nói nhỏ: "Hôm nay chưa bị cᏂị©Ꮒ, nhưng ngày mai thì rất khó nói, sớm muộn cũng phải bị cᏂị©Ꮒ, cúc hoa bị hành hạ..."