Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 49

Tôi.yêu.em.

Ba chữ này dường như đã bị Diệp Minh Xuyên yểm bùa, rõ ràng chỉ là mấy chữ rất bình thường, không khác gì những chữ khác, nhưng trong mắt Đường Dật, lại như có được linh hồn riêng, quanh thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhảy nhót vòng vòng trước mặt y.

Cả thế giới trước mắt Đường Dật đều như sáng bừng lên, vô số đốm sáng ẩn ẩn hiện hiện, ấm áp lại vui sướиɠ.

Cơ thể y từ khi trông thấy ba chữ này đã cứng ngắc tại chỗ, thật lâu cũng không có động tác gì khác, y làm sao cũng không ngờ Diệp Minh Xuyên lại viết ra ba chữ này trên weibo.

Một lát sau, Đường Dật rốt cuộc khôi phục tinh thần, đốm sáng trước mắt dần dần biến mất, cơ thể cũng mềm xuống.

Nếu không có đoạn đối thoại với Diệp Minh Xuyên trước lúc ăn cơm, có lẽ y sẽ còn rối rắm không biết ba chữ này đến cùng là dành cho ai, nhưng bây giờ y đã biết.

Tôi yêu em.

Thật dễ nghe làm sao.

Đáng tiếc.... Hắn không thể chính miệng nói cho Diệp An nghe.

Netizen cũng giật mình vì ba chữ cuối bài đăng của Diệp Minh Xuyên, giật mình đến mức bỏ qua luôn nội dung phía trên.

Gió thổi đồng lúa mạch: "Hahahahah bạn trai tui hôm nay cuối cùng cũng tỏ tình với tui rồi, có kinh hỉ không, có bất ngờ không!"

Số báo danh 778: "Alo, 110 phải không? Lầu trên bị điên rồi, mau phái người tới mang bả đi đi..."

Ngày đầu tiên thất tình: "Thực muốn biết ba chữ này Diệp Minh Xuyên là nói cho ai nghe, Diệp An hay Đường Dật, hay một tiểu yêu tinh nào khác mà chúng ta không biết. Như vậy, vấn đề ở đây là, anh ấy đăng như vậy tại sao lại không tag người ta vào?"

Cánh cổng địa ngục: "Tuy trong khoảng thời gian này CP Diệp Đường rất nổi, nhưng tôi cảm thấy câu nói kia hẳn không phải là nói với Đường Dật. Đường Dật thật sự không xứng với Diệp Minh Xuyên."

Mi cmn đừng nói nữa: "Mấy người cứ gọi đi, Diệp Minh Xuyên mà đứng ra trả lời thì tôi xin thua, cái ngữ như anh ta cũng chỉ dám nói mấy câu nửa thật nửa giả thế thôi."

Ánh đèn ngày hôm qua: "Chẳng lẽ mọi người không ai chú ý đoạn trên bài đăng của Diệp Minh Xuyên à? Anh ấy nói cảm thấy đi cứu Diệp An là việc khiến anh ấy hối hận nhất đời này đấy. Sao lại nói như thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì Diệp Minh Xuyên phát hiện ra Diệp An không đáng để mình tới cứu à?"

Manh manh: "Tôi cảm thấy lầu trên nói rất có lý nha, Diệp An đã làm chuyện gì bị Diệp Minh Xuyên phát hiện à? Còn nữa, không lẽ lúc trước Đường Dật là bị vu oan?"

......

Netizen cân nhắc đi cân nhắc lại mấy lời Diệp Minh Xuyên nói, chỉ thiếu điều xem như đề thi đại học môn ngữ văn mà đem ra phân tích nữa thôi, sau đó phần đông đều cho rằng mấy câu đầu Diệp Minh Xuyên nói, hẳn là có ý muốn đứng ra bênh vực Đường Dật, còn có, Diệp An hẳn là đã làm ra chuyện gì đó chọc đến điểm mấu chốt của Diệp Minh Xuyên.

Chung quy Diệp Minh Xuyên trước giờ đều không phải người hay gây sự trên weibo, lần này hắn lại nói đến mức "đi cứu Diệp An là việc hắn hối hận nhất đời này" thì chắc hẳn Diệp An phải gây ra chuyện gì lớn lắm đây.

Về phần câu nói "Tôi yêu em" ở cuối, đại bộ phận dân mạng đều không tin là dành cho Đường Dật, cơ bản đều đoán Diệp Minh Xuyên có lẽ đã có người yêu rồi, những lời này xem như để đánh tiếng trước, mấy ngày nữa sẽ công bố rộng rãi.

Hoặc cũng có thể câu nói chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là phúc lợi Diệp Minh Xuyên dành cho fan thôi.

Chẳng qua Diệp An lúc này lại không quá thoải mái. Nói sao thì Diệp Minh Xuyên cũng ra mắt sớm hơn Diệp An vài năm, còn lấy được cúp vàng ảnh đế, thế nên fan của hắn đương nhiên đông hơn nhiều fan của một minh tinh nhỏ mới nổi không lâu như Diệp An. Lại thêm Diệp Minh Xuyên nhân duyên không tồi, vậy nên weibo này vừa đăng, dân mạng liền bắt đầu hất nước bẩn lên Diệp An, muốn biết Diệp An đã làm ra chuyện gì mà để một người ôn nhu như Diệp Minh Xuyên phải nói đến như vậy.

Cho dù danh tiếng Diệp An trước giờ sạch sẽ thế nào, chỉ cần dân mạng muốn, cái gì cũng có thể đào ra được. Nhất thời khắp nơi đều là mấy tin tức kiểu như Diệp An thông đồng với ông tổng nào, chèn ép người mới ra sao, tranh giành tài nguyên với tiền bối thế nào, chẳng qua đều thật thật giả giả, ai cũng không thể nói rõ được.

Thực ra nếu để tâm một chút sẽ phát hiện những bình luận này chẳng khác mấy với những lời lẽ mắng chửi Đường Dật lúc trước, đều chẳng đưa ra được chứng cứ xác thực nào, toàn bộ đều chỉ dựa vào trí tưởng tượng của cư dân mạng, rồi nói đến giống như đều là sự thật mà thôi.

Lại thêm bên trong còn có thủy quân đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhất thời muốn dẹp cũng dẹp không được.

"Rất nhiều chuyện không phải chỉ bằng vào một vài câu nói là có thể kết luận."

Đây là một câu trong bài đăng của Diệp Minh Xuyên, nhưng hiển nhiên phần đông cư dân mạng không để trong lòng, vẫn muốn nghĩ thế nào thì là thế ấy, cho dù có bày sự thật ra trước mặt họ, họ cũng sẽ nghi ngờ rằng có người ngụy tạo ra, cốt để cho họ xem.

Bất quá như vậy cũng vừa vặn phù hợp với ý định của Diệp Minh Xuyên. Hôm nay hắn đã biết thân phận của Đường Dật, đương nhiên không thể lại để y phải vô duyên vô cớ chịu ủy khuất nữa. Người khác không bảo vệ được y, chẳng lẽ hắn cũng không thể sao?

Diệp Minh Xuyên dọn dẹp bát đũa xong, bưng cốc nước trái cây mới pha từ phòng bếp bước ra, thấy Đường Dật ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn di động. Hắn bước tới, hỏi, "Đang xem gì thế?"

Đường Dật cũng không gạt hắn, buông di động xuống, nghiêng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên vừa ngồi xuống cạnh mình, đáp, "Xem weibo."

Diệp Minh Xuyên cười cười, không hỏi tiếp, chỉ đưa cốc nước trái cây trong tay tới trước mặt Đường Dật.

"Anh không cần phải làm như vậy." Đường Dật không động đến cốc nước trái cây, mà nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên, sau đó thu hồi tầm mắt, "Chuyện kia đúng thật là tôi làm."

Y không cần nói thêm, Diệp Minh Xuyên đã hiểu chuyện mà y nhắc đến là chuyện gì.

"Tôi biết." Đường Dật dường như thoáng nghe thấy tiếng Diệp Minh Xuyên thở dài.

Diệp Minh Xuyên hơi ngước đầu nhìn chùm đèn treo trên trần, nhưng cho dù đúng là y làm thì sao chứ? Kể cả ngày đó y có tổn hại đến người kia thật thì thế nào?

Nói thật, đến tận bây giờ, Diệp Minh Xuyên hắn vẫn chẳng có chút cảm xúc nào với thế giới này, những người đó sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới hắn, người duy nhất hắn để mắt chỉ có mình Diệp An mà thôi.

Vất vả lắm hắn mới tìm được người này, cho dù y có tội ác ngập trời, hắn cũng sẽ bảo vệ y tới cùng.

Đường Dật đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Diệp Minh Xuyên, như có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng cuối cùng y chỉ giật giật môi, nói đúng một câu, "Tôi về phòng đây."

Sau đó đi thẳng về phòng.

Phía sau y, Diệp Minh Xuyên cũng đứng lên, nhìn theo bóng Đường Dật, mở miệng nói mà giống như ngâm thơ, giọng y trầm thấp êm ái, như bản tình ca phát ra từ máy nghe nhạc kiểu cũ, "Tôi biết, rồi đây tôi sẽ rơi vào trong đầm lầy, sẽ chìm xuống đáy biển sâu, sẽ bị vô tận hắc ám cùng đau khổ nuốt chửng, nhưng tôi sẽ luôn ghi nhớ, ở một nơi rất xa kia, có một đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, nhờ có nó, dẫu có làm gì tôi cũng sẽ có lý do để kiên trì."

Đường Dật dừng bước, cả người cứng đờ, không có động tác, giống như một pho tượng trầm mặc tại đó.

Diệp Minh Xuyên ở phía sau lại tiến lên hai bước, rút ngắn khoảng cách với Đường Dật, nói, "Đây là một câu mà tôi rất thích trong "Luồng gió ấm"."

"Nếu có thời gian tôi sẽ xem thử." Nói xong, Đường Dật đi vào phòng, đóng cửa lại.

Diệp Minh Xuyên đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Hắn đã đọc thật kỹ từ đầu tới cuối cuốn điển tịch có ghi phương pháp đảo ngược thời gian mà lúc trước hắn đem về từ Yêu giới kia, thế nhưng cái tên "đảo ngược thời gian" này cũng không quá chuẩn xác, thuật pháp ghi lại trong cuốn điển tịch đó chỉ có thể giúp người thực hiện nhìn thấy được mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ thôi, chứ không cách nào khiến thời gian quay ngược, không thể nào giúp hắn quay trở về quá khứ, nói với người kia một câu "Tôi đã về".

Đến giờ hắn vẫn chưa lấy lại được phần ký ức ấy, thế nên ở chung với Đường Dật vẫn có chút không được tự nhiên, muốn thân cận với y, lại chẳng biết phải bắt đầu như thế nào.

Hắn trở về phòng mình, nằm nghiêng trên giường, nhìn vách tường trước mặt. Đường Dật đang ở ngay bên kia bức tường này, có lẽ bây giờ y đã ngủ rồi, hoặc có lẽ cũng giống như hắn, thao thức nhìn vách tường.

- ----

Ở một góc hẻo lánh khác của thành phố, cũng có một người thao thức khó ngủ.

Diệp An cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, cô ta vừa lên weibo, đương nhiên cũng thấy được bài đăng nhằm vào mình của Diệp Minh Xuyên, cùng phỏng đoán của cư dân mạng. Cô ta không rõ vì sao chỉ trong một đêm mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Điện thoại đang cầm rung lên, Diệp An vội vàng nhìn xem, lúc thấy cái tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cô nàng có chút vi diệu.

"Alo." Diệp An nhận điện, nhẹ giọng gọi người bên kia đầu dây, "Tiêu Đằng."

Giọng Tiêu Đằng vẫn trầm thấp, tràn ngập từ tính như thế, hắn hỏi Diệp An, "Em đã biết chuyện trên weibo chưa?"

"Rồi." Diệp An gật đầu, giọng có chút thất lạc nói, "Tôi thật sự không ngờ Diệp tiền bối lại làm như vậy."

Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại an ủi, "Đừng lo, cứ giao cho tôi là được, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Câu nói của hắn như tiếp thêm sức mạnh cho Diệp An, trạng thái của cô ta nghe có vẻ đã tốt lên nhiều, "Tiêu Đằng, cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn." Tiêu Đằng nói, "Vì em tôi sẵn sàng làm mọi thứ."

"Tiêu Đằng, anh đừng như vậy."

"Diệp An, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?" Đây là lần thứ hai Tiêu Đằng hỏi Diệp An câu hỏi này.

Lần này, Diệp An vẫn giống như lần trước, không cho hắn câu trả lời trực tiếp, "Cho tôi một chút thời gian suy nghĩ được không."

"Được, tôi sẽ chờ." Tiêu Đằng nói, "Ngủ sớm một chút đi, đừng lo gì cả."

Sau khi cúp máy, Diệp An buông điện thoại xuống, nghĩ có lẽ mình với Diệp Minh Xuyên thật sự không có khả năng rồi.