Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 51: Làm đồ ĂN NGON

Bùi Huyền Trì cúi đầu chống cằm lên đầu mèo nhỏ cọ cọ. Hắn ôm mèo nhỏ vào trong ngực, nhân lúc mèo nhỏ không chú ý, hắn lặng lẽ lau đi vết máu đỏ trên khóe miệng.

Lúc này chân trời một mảng trời quang mây tạnh, hoàn toàn không có dáng vẻ bầu trời bị mây đen che khuất khi nãy.

Cuối cùng, đạo lôi kiếp kia giống như đang kiêng kị cái gì đó, nên sau khi mèo nhỏ chạy ra liền nhanh chóng thu về.

Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ trên tay giúp cậu vuốt lông. Hắn nhíu mày nhìn lên bầu trời, sau một lúc lâu, hắn hờ hững thu lại ánh mắt, kéo mèo nhỏ rời khỏi cái sân đổ nát.

Trở về tẩm điện.

Bùi Huyền Trì đặt Vân Lạc Đình lên trên giường: "Ta đi tắm gội trước, ngươi nghỉ ngơi một lát đi."

"Meo meo!"

Bồn tắm bên trong phòng đã được chuẩn bị nước ấm.

Trận pháp vẽ trên quần áo cũng coi như là một nửa pháp khí. Nhưng dưới lôi kiếp, khó tránh khỏi nó sẽ bị tổn hại.

Bùi Huyền Trì hờ hững xé rách ống tay áo. Máu thịt mơ hồ trên cánh tay đã dính vào quần áo, vết máu mơ hồ có dấu hiệu khô lại, nhưng cứ cử động như vậy, miệng vết thương lại một lần nữa rách ra.

Hắn dùng ma khí ngưng tụ máu, không để máu tiếp tục chảy ra nữa.

Cái mũi của mèo nhỏ rất nhạy bén, khó tránh khỏi sẽ ngửi thấy mùi máu.

Cho dù không phải là chuyện gì lớn, cũng làm mèo nhỏ lo lắng.

Vân Lạc Đình ở bên ngoài xử lý bộ lông của mình. Vì sợ làm bẩn giường nên cậu nhảy xuống dưới đất rung lông, lại phát hiện không biết từ khi nào có một khối đất dính lên phía sau lưng. Cậu lắc mãi mà nó cũng không chịu rơi xuống, đành hóa thành hình người rồi dùng khăn ướt lau đi.

Nước trà ở trên bàn đã nguội. Vân Lạc Đình rất thích loại nước trà này vì sau khi nó nguội sẽ có mùi hương, uống ngon hơn nước trà nóng một chút.

Nhưng là dù sao nước trà cũng đã nguội, Bùi Huyền Trì không cho cậu uống nhiều.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, chỉ rót cho mình một ly.

Sau khi ước lượng thời gian, nghe thấy tiếng nước ở bên trong đã ngừng. Vân Lạc Đình đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo rồi đưa cho Bùi Huyền Trì.

Cánh cửa bên trong phòng đóng lại, Vân Lạc Đình gõ cửa: "Huyền Trì, ta mang quần áo đến cho ngươi."

"Ừ, ngươi cứ để lên cái tráp ở bên ngoài."

Giọng nói của hắn rất nhỏ, có lẽ vì cách quá xa nên Vân Lạc Đình không nghe rõ.

Vân Lạc Đình vốn định mang vào, nhưng nghe hắn nói như thế liền đáp lại: "Được."

Mới vừa đặt áo lên, cậu mơ hồ cảm nhận được khí tức của ma khí ở bên trong đang phân tán ra bên ngoài. Không giống như lúc tâm ma mất khống chế, khí tức của ma khí rất nhạt.

Sau khi suy xét một chút, Vân Lạc Đình còn ngửi thấy mùi máu tươi.

... Hắn bị thương sao?

Vân Lạc Đình nhăn mày, sau khi lôi kiếp biến mất, cậu đã dùng linh lực du tẩu bên trong kinh mạch của Bùi Huyền Trì một lúc. Ngoại trừ mạch tượng ở bên ngoài có hơi yếu, ma khí dư thừa, cũng không có dấu vết bị thương, vậy mùi máu tươi đó là từ đâu ra?

Không nhìn thấy bên trong, Vân Lạc Đình ngửi khí tức rồi tiến lên một bước, mùi máu trong không khí càng nồng hơn.

Trong lúc cậu do dự, thì thấy cánh cửa trước mặt từ bên trong mở ra.

Hơi nóng bốc lên xông thẳng vào mặt, Vân Lạc Đình đang nghiêm túc ngửi mùi máu tươi liền sửng sốt. Cậu chậm rãi ngước mắt nhìn thì thấy Bùi Huyền Trì chỉ khoác một cái áo mỏng đi ra bên ngoài. Đường cong chỗ gần cổ kéo xuống bên dưới, cơ bắp hơi mỏng đều nhau bám ở trên người, giọt nước ở trên vai vì chưa được lau qua mà từ từ trượt xuống mép quần rồi đi vào bên trong.

Hắn mặc quần áo nhưng lại không cảm thấy thân hình hắn có một nửa điểm gầy ốm.

Vân Lạc Đình nhẹ chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

"Đẹp không?"

"!?"

Vân Lạc Đình bỗng nhiên mở to hai mắt, ho nhẹ, cậu vội vàng dời tầm mắt: "Ngươi, ngươi tắm xong rồi sao?"

"Ừ." Bùi Huyền Trì cầm lấy áo trong, giơ tay cọ cọ gương mặt mèo nhỏ: "Quay về đi."

Lúc này, Vân Lạc Đình lại ngửi thấy mùi máu tươi, rất nhạt, phía trên nó còn có một tầng ma khí. Nếu không phải thần thức giao hòa, cậu không có khả năng phát hiện ra.

Vân Lạc Đình hơi cân nhắc một chút, không nói gì thêm, đáp: "Được."

- --

Sau khi chống cự lại lôi kiếp, toàn bộ thân thể hắn đều ở trong trạng thái từ từ khôi phục lại. Tuy linh hồn không bị tổn hại, nhưng vì chịu qua lôi kiếp nên cũng bị ảnh hưởng một chút. Một đêm này, Bùi Huyền Trì ngủ thật sự rất sâu.

Sáng hôm sau, Vân Lạc Đình dậy thật sớm, động tác tay cậu thật nhẹ nhàng dịch lại góc chăn cho tốt, sau đó lặng lẽ đi ra tẩm điện.

Khôi Nhất đang canh giữ ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Vân Lạc Đình đi ra thì ngây ngẩn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lại quay lại nhìn Vân Lạc Đình.

Mặc dù con rối không có tình cảm, cách phân biệt cũng chỉ dựa vào dung mạo khác nhau, nên biểu cảm sẽ không có biến hóa quá lớn.

Nhưng lúc này Vân Lạc Đình lại nhìn ra sự nghi ngờ ở trên mặt Khôi Nhất. Giống như cảm thấy kỳ lạ tại sao hôm nay hắn lại nhìn thấy cậu sớm như vậy.

Vân Lạc Đình hỏi: "Đồ ăn sáng hôm nay đã chuẩn bị chưa?"

"Vẫn chưa chuẩn bị." Khôi Nhất giải thích nói: "Ngày trước điện hạ và công tử cùng nhau dùng bữa. Đồ ăn sáng đều được tinh giản, được chuẩn bị trước khi công tử thức dậy."

"Công tử đói bụng rồi sao? Để ta đi báo phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn sáng. Công tử có thể dùng một ít điểm tâm trước."

Vì muốn giữ nguyên hương vị của đồ ăn sáng, tất cả đồ ăn đều được làm cách đó không lâu mới bưng lên, nhưng điểm tâm thì khác. Tuy rằng phòng bếp nhỏ sẽ luôn chuẩn bị điểm tâm mới, nhưng có một vài điểm tâm cần để một lúc, sau đó hương vị của nó sẽ càng ngon hơn, cho nên sẽ làm ra trước.

Khôi Nhất nói: "Phòng bếp nhỏ mới làm một loại điểm tâm ngọt mới. Trong điểm tâm mặn còn có thịt cá, thịt gà."

"Không cần." Vân Lạc Đình dậy sớm, cậu vẫn chưa có đói lắm. Cậu còn muốn làm một bữa sáng cho Bùi Huyền Trì nữa.

Bữa sáng ngày thường hay làm không phù hợp cho người bị thương ăn.

Vân Lạc Đình nói: "Ta đến phòng bếp nhỏ một chuyến."

"Ừm?"

Mặc dù Khôi Nhất không biết Vân Lạc Đình đi phòng bếp nhỏ làm gì, nhưng vẫn đi theo phía sau cậu.

Sau khi Khôi Nhất rời đi, trước cửa xẹt qua một bóng đen. Bóng đen dần dần ngưng tụ lại, Khôi Nhị từ trong đó đứng lên, thay thế vị trí canh giữ cửa đại điện của Khôi Nhất.

- --

Phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn. Mỗi ngày con rối đều sẽ đi ra ngoài mua, nguyên liệu nấu ăn trong ngày đều là đồ tươi ngon nhất.

Lúc Vân Lạc Đình đi tới, bên trong chỉ có một con rối ở đó.

Khôi Cửu đặt đĩa điểm tâm trong tay xuống, khom người hành lễ nói: "Điện hạ."

Vân Lạc Đình nói: "Ngươi về nghỉ ngơi đi, để ta chuẩn bị đồ ăn sáng là được."

Khôi Cửu nghĩ rằng những lời này là mệnh lệnh, nên không có chần chờ: "Vâng, công tử."

Đồ ăn sáng cũng không nên ăn quá phức tạp. Trước khi Vân Lạc Đình xuyên sách đều tự mình nấu cơm, nên lúc tới đây liền nghĩ làm một chút đồ ăn dưỡng dạ dày bổ khí huyết.

Hắn chảy nhiều máu như vậy, mặc dù đồ ăn bổ dưỡng không có tác dụng quá lớn, nhưng có ít còn hơn không.

Vân Lạc Đình cũng không biết nên làm cái gì. Cậu nhìn bên trong mấy món ăn chính đều có gạo, liền tính nấu một bát cháo đậu đỏ.

Chỉ là lúc trước không có ngâm qua đậu đỏ, nên rất khó nấu mềm.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút, cậu rửa sạch đậu đỏ rồi thêm nước ngâm, sau đó phủ linh lực lên tay rồi tản linh lực ra, chờ sau khi linh lực làm đậu đỏ mềm đi, không bao lâu là có thể nấu cháo.

Có món chính, lại ăn với một ít rau trộn, cũng không cần làm nhiều đồ ăn. Đồ ăn sáng ăn thanh đạm một chút mới tốt, nhưng thật ra lúc làm cơm trưa có thể làm nhiều hơn một chút.

Khôi Nhất đứng ở bên cạnh nhìn, không tìm được chỗ có thể nhúng tay. Thân là con rối, làm sao hắn có thể đứng nhìn chủ nhân làm việc được, vì thế hắn tiến lên hỏi: "Điện hạ, có cần ta giúp làm cái gì không?"

Chỉ đơn giản làm một chút, không cần phải giúp đỡ, Vân Lạc Đình nói: "Không cần, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi."

Khôi Nhất ngẩn người, giống như đang phân biệt mệnh lệnh. Điện hạ ra lệnh hắn phải bảo vệ tốt công tử, một bước cũng không rời, nhưng điện hạ lại nói mệnh lệnh xuất hiện khác nhau phải lấy công tử làm đầu.

Sau một khoảng thời gian rối rắm, Khôi Nhất nghiêng đầu. Sau khi nghe xong mệnh lệnh đi ra ngoài, hắn không có rời đi, mà đứng lẳng lặng chờ ở cửa.

Phần lớn đồ ăn Vân Lạc Đình chuẩn bị đều là đồ chay. Sau đó cậu lại cắt một ít thịt bò thành những dải nhỏ để làm cháo thịt bò.

Cháo có hai loại một mặn một ngọt, cậu chuẩn bị cả hai, khẩu vị khác nhau. rất hợp với các món ăn nên cũng không cần chuẩn bị những thứ khác.

Vân Lạc Đình chọn mấy món ăn kèm. Sau khi cắt chúng thành kích thước lớn nhỏ thích hợp rồi chuẩn bị bật lửa, đun nước.

Nhưng khi cậu đổ nước vào nồi, cậu nhìn chỗ để nhóm lửa mà sửng sốt.

Tuy rằng cậu có linh lực, nhưng lại không thể dùng linh lực nhóm để lửa. ên dưới hình như là dùng củi, còn có than đá mới ở bên trong đó.

Vân Lạc Đình cầm một mồi lửa, vung hai cái phía bên trên liền xuất hiện ngọn lửa, sau khi bỏ nó vào trong đống củi...thì bị tắt.

Vân Lạc Đình: "..."

Đồ ăn đều đã được chuẩn bị tốt, thế mà một chút lửa cũng không có?

Vân Lạc Đình lại thử lại vài lần, còn cẩn thận dùng linh lực che chở nó. Nhưng luôn bị dập tắt, trên củi xuất hiện mấy vệt màu đen, lại không có nửa dấu hiệu bắt lửa.

Sau khi mất hết kiên nhẫn, Vân Lạc Đình thuận tay ném mồi lửa đã dùng qua vào trong đó. Vào lúc cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm con rối giúp đỡ, củi bốc lửa.

Vân Lạc Đình nhướng mày, quay đầu rửa sạch bụi bẩn dính trên tay.

Đợi sau khi nước sôi thì cho rau dưa đã cắt xong vào.

Rau dưa quấy với một ít rau trộn, món ăn chính giòn giòn cùng với vị mặn nhàn nhạt, không cần đun sôi quá lâu, qua một lần là có thể vớt ra ngoài.

Rau chân vịt và mộc nhĩ giúp bổ khí huyết, thật ra dùng dược liệu là tốt nhất, như đương quy, cẩu kỷ linh tinh. Nhưng phòng bếp nhỏ không có, cũng không cần để con rối phiền toái đi ra ngoài thêm một chuyến.

Sau khi trộn xong rau trộn thì để qua một bên.

Lúc nấu cháo tương đối rắc rối, rất khó để kiểm soát nhiệt độ của lửa, vì lửa càng cháy càng lớn. Để tránh làm hỏng nồi nên Vân Lạc Đình lấy vài cây củi ở bên trong ra

Còn cháy, suýt nữa thì bị bỏng tay.

Đậu đỏ và gạo để ở một chỗ, sau khí được linh khí rót vào hạt đậu đỏ khi nấu sẽ không bị bung ra, nhưng bên trong thì mềm mại.

Như vậy lúc nấu xong nhìn vẫn rất đẹp.

Trộn lẫn với một ít cháo, lại ngồi xổm xuống nhìn coi lửa ở bên trong, cậu không kịp phòng mà bị sặc một ít khói.

"Khụ khụ."

Khôi Nhất đang ở bên ngoài nghe thấy âm thanh không đúng: "Công tử?"

"Khụ, khụ khụ...... Không sao, sao ngươi vẫn chưa quay về nghỉ ngơi?" Vân Lạc Đình tránh khỏi khói, đứng lên hít vào một hơi.

Lại thấy đám khói kia càng lúc càng lớn. Lửa ở bên trong rõ ràng vẫn còn cháy, nhưng khói lại đột nhiên bay ra.

Cũng may là cháo đã nấu xong, Vân Lạc Đình cố nén lại cơn sặc, bỏ nồi cháo đã nấu xong ra, một cái nồi cháo thịt bò khác cũng đã nấu xong.

Chỉ bỏ thêm thịt bò cùng gạo, gia vị đơn giản, sau khi mở nồi ra thì thêm một chút hành thái để trang trí.

Vân Lạc Đình đổ đầy một cái bán, xếp các món ăn đã chuẩn bị tốt lên khay, rồi mang đến chỗ Bùi Huyền Trì.

- --

Trong tẩm điện.

Lúc Bùi Huyền Trì tỉnh dậy nhưng không thấy Vân Lạc Đình ở bên cạnh. Hắn đứng dậy muốn đi tìm người, nhưng lúc đứng dậy hắn cứng đờ cả người.

Trên cánh tay hắn được quấn băng gạc, cẩn thận quấn mấy vòng liền, ở bên trong còn có mùi thuốc nhàn nhạt, linh lực phủ ở bên trên nó, bảo vệ băng gạc không bị hỏng.

Hôm qua lúc tắm gội hắn chỉ tùy tiện rửa qua miệng vết thương. Ma tôn không dễ dàng chết như vậy, cho dù có bị thương cũng không cần phiền phức dùng thuốc băng bó lại, cứ để ở đấy không cần để ý đến. Không bao lâu sau sẽ tự hồi phục lại, đã thành thói quen, nên Bùi Huyền Trì cũng không quan tâm.

Nhìn thấy miệng vết thương được băng bó kín mít trước mắt, không cần nghĩ cũng biết là do mèo nhỏ làm.

Mặc dù hôm qua hắn bị thương, nhưng nếu người khác đến gần hắn vẫn có thể phát hiện ra được. Chỉ có duy nhất Vân Lạc Đình là tồn tại duy nhất trên thế gian mà hắn không một chút phòng bị.

Ngay lúc này, ở bên ngoài tẩm điện truyền tới giọng nói của Khôi Cửu: "Công tử."

Vân Lạc Đình hỏi: "Huyền Trì dậy rồi sao?"

"Bẩm công tử, điện hạ đã tỉnh."

Giọng nói vừa dứt, Vân Lạc Đình liền đẩy cửa ra đi vào, trong tay cậu còn bưng một cái khay.

Cũng không biết cậu làm cái gì mà ở trên mặt có mấy vệt màu đen, giống như là bụi. Mới sáng sớm không thấy mèo trắng nhỏ đã biến thành mèo hoa nhỏ.

Cố tình Vân Lạc Đình vẫn chưa nhận ra.

Vân Lạc Đình bưng khay chạy vào, đứng ở bên giường, trong đôi mắt cậu tràn đầy ý cười: "Ngươi dậy rồi! Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi."