“Không được……” trong đầu Dư Phong vang lên tiếng ầm ầm, nhìn chằm chằm dây thắt lưng trong tay Trần Dực Đô.
“Em còn chưa có đồng ý làm nô ɭệ cho thầy”.
Người thầy thanh lãnh trước mắt trong ấn tượng của cậu không còn là giáo viên ít nói ít cười, mà giống như một ác ma hơn.
Trần Dực Đô một tay đặt ở mông Dư Phong, ấn lên hằn cả vết đỏ “Vậy em hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?”
Dư Phong cắn răng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải thoát khỏi cái con người đáng sợ này.
“Không hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi trừng phạt em, so với thế này còn đau hơn nhiều.”
Trần Dực Đô cố ý tăng thêm lực tay, Dư Phong đau đến cau mày.
“Nhưng em không thể hiểu được……” Dư Phong sợ chọc giận Trần Dực Đô “Không thể hiểu được sở thích của thầy.”
Đem người khác tét mông cũng coi như là một loại lạc thú sao?
Trần Dực Đô đứng lên, đem dây lưng cuốn ở trong tay, nói: “Thầy sẽ giúp em hiểu.”
Giọng nói vừa cất lên, giày da bóng loáng củaTrần Dực Đô dẫm lên mông Dư Phong, lạnh lẽo xúc cảm làm thân mình Dư Phong đột nhiên run lên, còn chưa phản ứng lại, thứ lạnh lẽo kia đã chuyển qua nơi bí ẩn mẫn cảm nhất của cậu.
“Không thể……”
Dư Phong hô hấp cứng lại, muốn thoát khỏi sự dẫm đạp của Trần Dực Đô, giãy giụa một hồi lại không cẩn thận đem hậu huyệt đυ.ng vào giày da
“A ư……”
“Thực ngoan” Trần Dực Đô tâm tình vui sướиɠ mà mở miệng.
“Em rất giống kỹ nữ, thật biết cách lấy lòng người khác.”
Dư Phong âm thầm nắm chặt tay, lời nói dâʍ đãиɠ từ trong miệng Trần Dực Đô nói ra càng có vẻ hạ lưu, cậu cuối cùng cũng biết trên đời có loại người mặt người dạ thú như vậy.
“A…… Đừng nhúc nhích…… Đừng đυ.ng vào nơi đó…… A……” Dư Phong di chuyển eo, tránh né không cho Trần Dực Đô gẫm lên hậu huyệt cậu.
Giày da dẫm lên miệng huyệt, chà đạp mặt trên mềm thịt, nơi bị xâm phạm vừa ngứa vừa nóng. Thuộc tính da giày lạnh lẽo, làm cậu không có chỗ nào để tránh né.
Dây lưng lại lần nữa đánh lên mông cậu, phát ra một tiếng vang, đau đến mức hốc mắt cậu nháy mắt ướŧ áŧ một mảng lớn.
“Không nghe lời sẽ bị trừng phạt.” Trần Dực Đô lạnh lùng nói.
Dư Phong ngoan ngoãn ghé vào sô pha, chịu đựng tủi nhục cùng xấu hổ, để mặc Trần Dực Đô ở phía người dẫm hậu huyệt mình.
“A…… Ân…… Thầy…… A…… Chủ nhân……” Dư Phong từ trong cổ họng chua xót phát ra âm thanh
“Mau dừng lại đi…… A……”
Dư Phong vốn tưởng rằng cảm giác này sẽ thực không ổn, nhưng thân thể cậu lại rất thành thật nổi lên phản ứng. Khi Trần Dực Đô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn ŧᏂịŧ Dư Phong đã bắt đầu cương lên, hậu huyệt bên trong cũng truyền đến du͙© vọиɠ mãnh liệt, muốn bị cắm vào.
Trần Dực Đô cũng thấy được phản ứng của Dư Phong, khẽ cười nói:
“Nhanh phát da^ʍ vậy sao?”
Trần Dực Đô đem Dư Phong lật người lại, hạ thể Dư Phong cao cao đứng lên, qυყ đầυ tràn ra dịch nhầy trong suốt, theo côn ŧᏂịŧ chảy xuống.
“A ——” Phía sau lưng Dư Phong chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu mở to hai mắt nhìn, nhìn Trần Dực Đô đem chân đạp lên côn ŧᏂịŧ cậu, như là dẫm một cây thuốc lá.
Đế giày đè lên từng dây thần kinh của côn ŧᏂịŧ, sinh ra cảm giác đau lan rộng ở côn ŧᏂịŧ, theo mỗi một động tác Trần Dực Đô, kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ đều sẽ cùng tới, làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Chủ nhân…… Không cần……”
Dư Phong xin tha, cậu sợ hãi, sợ hãi tôn nghiêm bị lăng nhục dưới tình huống còn bị đưa lên cao trào.
Trần Dực Đô đi đến trước mặt Dư Phong, dùng mũi giày nâng cằm Dư Phong lên, im lặng mà nhìn cậu.
Dư Phong trên đầu đầy mồ hôi, trên má cũng mang theo nước mắt như có như không.
Cằm bị đặt trên giày da lạnh băng của Trần Dực Đô, mùi nước hoa trên âu phục nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, giương mắt liền có thể nhìn thấy bên trong giày da Trần Dực Đô là chiếc vớ dài màu đen.
“Cởi nó ra.”
Trần Dực Đô từ xoang mũi hừ một tiếng châm biếm, hắn thực vừa lòng biểu hiện của Dư Phong.
Dư Phong ngẩn người, mặt lộ ra vẻ khó xử nói: “Nhưng mà tay em còn đang trói……”
Trần Dực Đô di chuyển chân xuống bên dưới, dừng lại ở yết hầu Dư Phong “Ý thầy là, dùng miệng.”
Dư Phong cắn cắn môi dưới, cố gắng tiếp thu việc mình phải dùng miệng cởi giày cho người khác.
Giày da duỗi tới trước mặt Dư Phong, Dư Phong hơi hơi hé miệng, dùng răng cắn bên rìa giày da, gương mặt đã dính sát vào tất đen, cách một tầng vải đen cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Trần Dực Đô.
Dư Phong kéo giày xuống, lộ ra đôi vớ đen trên chânTrần Dực Đô, nước miếng làm ướt vớ đen, Trần Dực Đô cố ý đem chân đặt ở trên gương mặt Dư Phong, nhìn biểu cảm của Dư Phong ở dưới chân hắn.
Dư Phong cũng dùng cách đó đem giày da của Trần Dực Đô cởi ra, cậu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, trên dươиɠ ѵậŧ lại một lần nữa truyền cảm giác áp bách.
Khác với lần trước, lần này còn mang theo một chút hơi ấm.
Trần Dực Đô cách một lớp vớ đạp lên dươиɠ ѵậŧ Dư Phong, dẫm đạp cán côn ŧᏂịŧ, dùng vải dệt cọ xát lên, Dư Phong thực mau liền chịu không nổi, du͙© vọиɠ bắn tinh lên cao.
“A…ưm… hừ…… Chủ nhân……” Yết hầu Dư Phong không không chế được mà rên lên “A……”
Trần Dực Đô nhận ra Dư Phong sắp bắn tinh, động tác chậm lại, cố ý dụ dỗ Dư Phong, làm cậu lêи đỉиɦ lại cho cậu té thật mạnh xuống.
Trần Dực Đô đem Dư Phong đẩy vào bức tường sau sô pha, hai cánh mông mượt mà đối diện hắn.
“A…… Chủ nhân…… Nhẹ một chút……”
Đầu Dư Phong bị ấn ở vào tường, không thể nhìn được Trần Dực Đô ở phía sau mình làm cái gì.
Chỉ có thể cảm nhận được hai ngón tay Trần Dực Đô đang cắm vào trong nhục động của cậu, ngón tay thô ráp mà thẳng tắp cộm ở trong huyệt mềm mại của cậu.
Trần Dực Đô khuấy lộng huyệt khẩu, đem thịt mềm bên trong moi đào ra bên ngoài, nhục bích hồng ở ngón tay hắn co dãn trở thành một cái động mê người, làm hạ thân hắn trướng đến phát đau.
“Ưm…… A a…… Chủ nhân…… Ngứa……” gương mặt Dư Phong dính sát vào vách tường vừa lạnh vừa cứng, huyệt đạo phía sau lại vô cùng nóng.
Trần Dực Đô hung hăng đánh lên cặp mông vểnh trước mắt mấy cái, trên cánh mông trắng nõn lưu lại mấy dấu tay đỏ bừng.
Nghe mấy tiếng đánh lên mông của Dư Phong du͙© vọиɠ của Trần Dực Đô liền bùng nổ!
Một tay Trần Dực Đô thô bạo mà đè lại mông Dư Phong, đem cả người cậu khống chế ở dưới, tay còn lại kéo khóa quần tây của mình, đem dươиɠ ѵậŧ thô to từ trong quần móc ra, qυყ đầυ lớn căng đến đỏ tím từ từ đâm vào nhục động, để huyệt khẩu ấm áp tinh tế cắn nuốt.
“A a ——”
Dư Phong sợ tới mức căng chặt lại thân mình, không ngừng hướng tới phía trước trốn tránh, hậu huyệt mềm yếu chịu một lực quá mức bá đạo, côn ŧᏂịŧ cứng rắn thẳng tắp nghiền áp huyệt khẩu mềm thịt.
“Kẹp chặt như vậy làm gì?”
Eo Trần Dực Đô đẩy về phía trước, tiểu huyệt tức khắc bị đâm mở, mυ'ŧ vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ.
Trần Dực Đô không cởϊ qυầи ra, đại dươиɠ ѵậŧ chỉ là từ quần tây rút ra, toàn bộ côn ŧᏂịŧ thoạt nhìn sạch sẽ, chỉ là qυყ đầυ phía trước quá hưng phấn mà màu sắc đậm hơn, gốc dươиɠ ѵậŧ vẫn còn ở trong quần tây.
Dư Phong thả lỏng hô hấp, nhắm mắt, cắn răng thừa nhận cảm giác hậu huyệt bị nhét vào quái vật khổng lồ làm căng trướng “A…… Thầy Trần …… Thật lớn…… Em sắp không chịu nổi…… A a……”